Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm

Chương 16: Pn2




Khôi phục trí nhớ/ chúng ta từng kết hôn/ anh xàm quần cái gì vậy/ lúc ấy em còn chưa đẻ/ em tới chuộc tội

Trong phòng bệnh, y tá đã tháo hầu hết băng vải trên người Dung Tuyết, những vết thương ngoài da không nghiêm trọng, khả năng hồi phục của cậu cũng nhanh, không dễ để lại sẹo, phần lớn đều đã kết vảy, tháo băng xong trông có sức sống hơn không ít.

Trần Tấn đứng một bên, nghe ba mẹ Dung kể về lí do cậu phải băng bó nhiều, đáy lòng nặng nề mới dần dần buông lỏng. Trần Tấn không dám tưởng tượng, nếu Dung Tuyết thật sự phải gánh chịu nhiều vết thương như vậy thì sẽ đau đớn thế nào.

Có lẽ là vì lúng túng, thế nên mọi người đều không nhắc lại chuyện cưỡng hôn, chỉ có Dung Tuyết là đỏ bừng gò má, ngồi trên giường đầy giận dỗi, giận đến đau cả đầu.

Trần Tấn thì chỉ đứng một bên nhìn chằm chằm Dung Tuyết.

Hắn nghĩ, tại sao Dung Tuyết lại nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ đến thế, em ấy đã quên mất mình sao, hay là... hay là hiện giờ Dung Tuyết còn chưa đi đến thế giới ấy?

Không thể nào, Dung Tuyết từng nói mình bị xe tông xong mới tới, lúc này vừa mới xảy ra tai nạn, hẳn sẽ nhớ hắn mới phải. Dung Tuyết bị nhìn cho bối rối, thở phì phò phì phò, dùng khẩu hình nói với hắn: "Anh. Nhìn. Cục. Cứt!" Trần Tấn thoáng sững sờ, lúc này mới quay đầu đi, chỉ là ánh mắt đã có chút tổn thương.

Dung Tuyết không biết sao mình lại đọc ra được cảm xúc 'tổn thương' trên mặt đối phương, nhưng không thể không nói, cậu khá để tâm đến hắn, rất kỳ lạ, bởi vì sau khi bị cưỡng hôn cậu cũng gần như chỉ cảm thấy xấu hổ, mà không phải là ghê tởm chán ghét.

Chuyện này không bình thường.

Dung Tuyết đỡ trán, xem ra mình đúng chuẩn phường nhan khống không chệch đi đâu được.

Mẹ Trần nói chuyện với mẹ Dung một lúc đã bị điện thoại của chồng kéo đi, trước khi đi còn không quên kéo luôn cả Trần Tấn.

Kỳ thực Trần Tấn không muốn đi, nhưng đầu óc hắn lúc này có một phần ký ức không thuộc về hắn, là hai chục năm đần độn vô tri, hắn rất loạn, có khi cảm thấy kẻ ngây ngốc ấy là mình, nhưng cũng có lúc lại thấy người trên đảo mới chính là bản thân hắn.

Người phụ nữ trước mặt là mẹ hắn, xem ra rất quen thân với mẹ Dung Tuyết.

Nếu đã vậy thì về sau đến tìm Dung Tuyết cũng không quá khó khăn, lúc này không nên bức ép Dung Tuyết quá đáng.

Sau khi mẹ con họ rời khỏi, ba Dung cũng bị điện thoại của công ty gọi đi mất.

Mẹ Dung chờ mọi người đi hết mới ngồi bên giường an ủi con trai, "Ái chà cục cưng à, cùng là đàn ông con trai với nhau cả, bị hôn một cái có gì đâu?"

"..." Dung Tuyết thở hồng hộc, bịt kín hai tai, "Mẹ nói cái gì đấy!"

"Có khi người ta coi con là bạn tốt, con thử nghĩ xem, các bạn nhỏ trường mẫu giáo thơm nhau một cái không phải rất bình thường à?"

"Bình thường cái..." Bình thường cái mông á! Bạn nhỏ trường mẫu giáo nào mà rảnh ra là đi hôn môi bạn. Dung Tuyết nghiến răng nuốt lời tục vào trong bụng, "Anh ta không phải bạn nhỏ trường mẫu giáo!"

"Tại con không biết đấy thôi." Mẹ Dung kể lại câu chuyện gọi hồn mà mẹ Trần vừa kể cho bà, hơn hai mươi năm qua Trần Tấn vẫn chỉ là một đứa bé chậm phát triển, hiện mới tỉnh táo lại chưa đến hai ngày, tính ra, tuổi tâm lý Trần Tấn lúc này mới tầm một tuổi, bạn nhỏ trường mẫu giáo còn lớn hơn thằng bé ấy chứ.

"Mẹ nghe cái gì mê tín vậy... Con thấy anh ta tỉnh lắm, không giống người chậm phát triển tí nào đâu."

Mẹ Dung chất vấn: "Con chắc chắn không?"

Dung Tuyết cứng họng, mím môi nghiêm túc nhớ lại, người con trai có tên Trần Tấn này, vừa vào phòng đã khóc, khóc xong thì cưỡng hôn, ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên người cậu.

Chậc... má nó chứ...

Cậu thật thà nói: "Không giống kẻ ngốc, mà giống kẻ điên."

Mẹ Dung: "Thằng bé quả thực không phải kẻ ngốc, về sau sẽ dần dần hồi phục, chưa biết chừng tương lai còn thông minh hơn anh con ấy chứ." Dù gì thì nhà họ Trần cũng nổi tiếng là gia tộc học hành, không chỉ có khiếu làm ăn, mà mỗi người đều là thủ khoa đầu vào đại học, nói chung là dòng họ danh giá thích học đệ nhất.

Dung Tuyết sợ ma, nhưng lại không tin Thần Phật, cũng không tin nhảy Đại Thần, trước kia cậu từng nghe nhà họ Trần có một cậu con út chậm phát triển không bao giờ ra khỏi nhà, cũng nghe nhà họ Trần bỏ nhiều tiền bạc mời đại sư gọi hồn, nhưng chỉ coi như nghe cho có mà thôi, không tin có thể thật sự gọi hồn về được.

(* một nghi thức dân gian được xem là có thể nói chuyện với thần linh hoặc linh hồn, giờ bị coi như mê tín)

Vì thương thế không nặng, nên Dung Tuyết ở viện hai ngày là đã chán ngấy, chưa kể giữa chừng Trần Tấn lại đến tìm cậu một lần, làm cho Dung Tuyết có hơi sợ hãi, giãy nảy lên đòi sớm trở về nhà.

Nhà họ Dung có bác sĩ gia đình, thế nên người nhà cũng chiều theo cậu, dù gì cũng đều là dưỡng bệnh, về nhà có lẽ sẽ thoải mái tự do hơn.

Chẳng ngờ cậu vừa ra viện, Trần Tấn đã nghe tin chạy thẳng tới nhà.

"Anh nhận nhầm người rồi, em thật sự không quen anh, em không có lí do gì để nói dối anh cả." Dung Tuyết chưa tháo vải trên trán, cứ thấy Trần Tấn là lại đau đầu.

Hai người ngồi đối diện trong phòng khách tầng hai, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Trần Tấn nói năng không linh hoạt mà có hơi gắng sức: "Không nhận nhầm... A Tuyết... chúng ta... ra biển cùng nhau... em không nhớ?"

Dung Tuyết sửng sốt, đúng là vài tháng trước cậu có ra biển chơi với mấy thằng bạn, nhưng cậu rất chắc chắn trong số đó không có Trần Tấn, nếu có người đẹp trai như vậy thì cậu không thể không nhớ được.

Thế nên cậu hỏi: "Từ bao giờ?"

Trần Tấn: "Năm... 1994... ở làng... đánh cá..."

???

Dung Tuyết ngoáy ngoáy tai, tưởng mình nghe lộn, "Năm nào?"

"1994..."

Dung Tuyết câm nín: "Không phải, anh đùa em hả, khi ấy em còn chưa đẻ luôn ấy."

Trần Tấn chậm rãi thở dài, nhìn cậu, "Mình... từng kết hôn, hông... hông em có một nốt ruồi son."

"Em kết hôn không mà em còn không biết chắc?" Đù má trai zin mười chín năm yêu còn chưa yêu được mống nào lấy đâu ra mối mà kết với chả hôn?! "Mà trên đời này chắc có mình em có nót ruồi trên hông đấy, em còn chẳng biết hông mình có nốt ruồi không nữa đây."

"Em có. Hơn nữa em... là người song tính..." Trần Tấn không định nhắc tới chuyện này, nhưng với tình hình hiện tại, hắn thật sự rất mong Dung Tuyết sẽ tiếp nhận mình, giờ chưa nhận ra cũng không sao, tiếp xúc thường xuyên một chút nhất định sẽ có hy vọng nhớ lại, dù sao vẫn hơn không làm gì cả, hắn không chịu nổi một tương lai không còn Dung Tuyết bên mình.

Dung Tuyết nghe thấy Trần Tấn dễ dàng nói ra ba chữ mình kiêng kỵ nhất, toàn thân chấn động, người song tính, sao anh ta biết mình là người song tính, rõ ràng chuyện này chỉ có ba mẹ và bác sĩ biết thôi cơ mà!

"Anh gắn camera quay trộm phòng vệ sinh bệnh viện?!" Dung Tuyết chỉ có thể nghĩ ra lí do này.

Dứt lời lại kịp thời phản ứng, vội vàng phủ nhận: "Ai là người song tính, anh! Anh nói bậy nói bạ cái gì đấy! Đừng có mà linh tinh!"

Giấu đầu hở đuôi quá lộ liễu.

Trần Tấn vốn không phải người có nhiều kiên nhẫn, chỉ khi đối mặt với Dung Tuyết hắn mới tốt tính hơn bình thường, nhưng Dung Tuyết hiện giờ làm hắn vô cùng bực bội, bản tính ngỗ ngược ngang tàng của hắn bắt đầu quấy phá, hắn bỗng dưng không muốn nhường nhịn thêm nữa.

Dung Tuyết thấy sắc mặt đối phương thay đổi, dự cảm chẳng lành, định đứng lên chuồn mất, không ngờ vừa nhổm dậy đã bị kéo thẳng về sau, lưng va vào lồng ngực Trần Tấn.

"Anh muốn làm gì!" Dung Tuyết gắng sức gỡ tay Trần Tấn, miệng liến thoắng, "Tôi khuyên anh đừng có mà động tay động chân, tôi có thể tố cáo anh tội dâm ô, luật pháp bây giờ rất công bằng, có tiền sử bệnh tâm thần thì cũng uổng công thôi!"

Trần Tấn nhấc cằm cậu, cậy lợi thế chiều cao, bắt đầu hôn từ vành tai cậu.

Dái tai Dung Tuyết đột nhiên bị ngậm lấy, cơn rùng mình quen thuộc bò khắp toàn thân, tâm trí cậu bỗng lóe lên một vài hình ảnh, nhưng chưa chờ cho cậu thấy rõ đã bị xóa nhòa.

Thừa dịp Dung Tuyết ngẩn người, Trần Tấn đã kịp ôm cậu ngồi xuống sofa, mặt đối mặt, môi hướng môi, mông chạm đùi.

Dung Tuyết hoàn hồn lập tức muốn giãy giụa, nhưng gáy bị ghì, không thể nhúc nhích.

Nụ hôn quen thuộc của người đàn ông làm thân thể Dung Tuyết mềm rũ, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên có người dám cưỡng ép cậu như thế, Dung Tuyết vừa giận vừa sợ, vừa cảm thấy có gì đó thân quen, vành mắt thoắt cái đã đỏ bừng, rưng rưng nước mắt, làm người ta nhìn thấy chỉ muốn cưng nựng.

Nhưng Trần Tấn không những không cưng cậu, mà còn hôn ngày càng mãnh liệt, cứ như muốn ấn cậu nhập vào làm một với hắn.

Dung Tuyết đẩy ngực Trần Tấn, nhưng mà hắn vững như núi, chẳng hề lung lay, bất đắc dĩ, cậu mới cắn hắn một phát rõ mạnh, mùi máu tanh lập tức xộc lên khoang mũi, Trần Tấn rên đau một tiếng, thả cậu ra.

Dung Tuyết lau nước mắt, cảnh cáo Trần Tấn bằng giọng điệu nức nở: "Anh đừng có bắt nạt người ta quá đáng!"

Trần Tấn dùng tay áo quệt vết máu bên miệng, ánh mắt bi thương, "Là em... bắt nạt anh." Sao em dám quên đi hết thảy, về nhà rồi nên em không cần gì khác nữa ư. Vì sao. Cớ gì. Anh còn nhớ rõ tất cả mọi chuyện trước kia, sao em có thể quên đi được.

"Tôi bắt nạt anh lúc nào..." Vị máu trong miệng Dung Tuyết dần biến mất, cậu bắt đầu choáng váng, cơ thể bỗng chốc mệt lử đi, rồi ngả đầu ra sau bất tỉnh, nếu không nhờ Trần Tấn nhanh tay đỡ được cậu, thì vết thương trên đầu cậu hẳn phải nặng thêm hai cấp nữa mới thôi.

...

[Em mặc kệ, lần sau anh còn nấu cơm thì em sẽ không ăn.]

[Anh nghĩ gì thế, nướng đen cả rồi này?]

[Ơ kìa hôn một cái thì có làm sao cơ chứ]

[Chờ ít bữa nữa bớt bận, thì mình lên bệnh viện kiểm tra cổ họng chút nhé]

[A Tấn...]

"... A Tấn!" Dung Tuyết thở dốc, đột nhiên ngồi dựng dậy trên giường, xung quanh đen đặc, vị máu trong miệng lại xộc lên lần nữa, làm cho Dung Tuyết phải bụm miệng nôn khan.

Cậu nhớ ra rồi, giấc mơ ấy, giấc mơ vào đúng lúc xảy ra tai nạn.

Không, không phải là mơ, là thực tế, cậu đã thật sự sống nửa năm tại một thế giới khác.

Cậu về nhà rồi, Trần Tấn cũng vậy, thì ra Trần Tấn cũng là người của thế giới này.

Dung Tuyết xuống giường, nhớ lại thái độ của cậu với Trần Tấn mấy ngày hôm nay, nghĩ đến ánh mắt buồn bã của Trần Tấn, đáy lòng cậu đau như bị dao cắt.

Hu hu hu, cậu còn thầm chửi Trần Tấn là kẻ điên.

"Cậu chủ, sao cậu lại xuống giường rồi." Bác giúp việc bưng chậu nước nhỏ đi vào, thấy Dung Tuyết giẫm chân trần trên nền đất là lập tức sốt sắng.

Dung Tuyết lại chẳng bận tâm, "Bác Lưu, Trần Tấn đâu ạ?"

"Cậu ấy ở phòng cho khách dưới tầng một ấy, muộn thế này chắc cậu ấy ngủ rồi."

Dung Tuyết gật đầu, tìm vội đôi dép rồi chạy phăng xuống tầng như một làn khói.

Chồng ơi em tới chuộc tội với anh đây!