Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính

Chương 22




Xe ngựa lốc cốc chạy trên đường đá xanh rộng lớn.

Hầu phu nhân lo Vu Hàn Châu sẽ căng thẳng, nền ngồi cùng nàng trên một chiếc xe ngựa. Trên đường, nói về các khách sẽ đến hôm nay cho nàng biết, cùng với các tình hình có thể sẽ gặp phải vân vân.

Sau đó trấn an nàng nói: “Trưởng công chúa tính tình không tốt, không ai dám gây chuyện vào ngày thọ thần của người, con chớ sợ.”

Vu Hàn Châu nhớ kỹ những lời bà nói. Dừng một chút, nhớ tới điều gì, nàng cúi đầu cười nói: “Mẫu thân còn lo lắng người khác gây chuyện sao? Mẫu thân không biết, trước kia con là người thích gây chuyện nhất.”

Nguyên chủ là người tính tình kiêu căng, đến chỗ nào cũng phải độc chiếm sự nổi bằng. Người không bằng nàng ta thì nàng ta vênh mặt hất hàm sai khiến. Người gần bằng nàng ta thì nàng ta muốn đạp xuống. Xuất sắc hơn nàng ta thì càng nhìn chằm chằm người ta không thả, phải tìm ra chỗ không tốt của người ta.

Nói trắng ra là, nàng ta là một người thích đâm chọc, gần như tới chỗ nào đều phải gây ra phong ba.

Hầu phu nhân nghe vậy, sóng mắt không hề dao động, vẫn từ ái nhìn nàng: “Ta tin tưởng Nhan Nhi, không phải người như vậy.”

Vu Hàn Châu cứng đờ, cúi đầu không nói.

Nàng vốn là muốn phòng bị trước cho Hầu phu nhân, bởi vì nàng có thể sẽ gặp phải một ít kẻ thù không đội trời chung. Hôm nay người đến quý phủ Trưởng công chúa chúc thọ, có mấy nhà hay qua lại với An gia. Mà những người qua lại đó, tóm lại không có người có quan hệ tốt với nàng.

Cho nên, dù nàng không tìm người ta gây chuyện thì chưa chắc người ta sẽ bỏ qua cho nàng.

Nhìn ý của Hầu phu nhân, là muốn nàng chịu đựng.

Không bao lâu, đã đến phủ đệ của Trưởng công chúa.

Vu Hàn Châu theo Hầu phu nhân xuống xe, vào trong phủ đệ.

Người đến chúc thọ, đều là gia đình huân quý, dáng vẻ không tầm thường, ăn nói bất phàm. Nhưng Vu Hàn Châu cũng không sợ, bởi vì nguyên chủ cũng là xuất thân thiên kim nhà quan, từ nhỏ được nhận sự dạy dỗ và hun đúc tốt đẹp, khí độ và kiến thức nên có vẫn phải có.

Nàng đi cùng Hầu phu nhân, đi tới gần Trưởng công chúa điện hạ, nói lời chúc thọ: “Nguyện điện hạ th.ân thể khang kiện, phúc thọ diên niên.”

Trưởng công chúa là một phụ nhân một hơn bốn mươi tuổi, dung mạo rất lộng lẫy, nhưng ánh mắt lại hết sức bắt bẻ và cao ngạo. Ánh mắt bà ta đánh giá trên mặt Hàn Châu chốc lát rồi dời đi, nhìn về phía Hầu phu nhân nói: “Nàng dâu ngươi mới cưới đây à? Tuổi còn nhỏ như thế, có thể chăm sóc tốt cho Chương Nhi sao?”

Hầu phu nhân cười trả lời: “Điện hạ đừng thấy Nhan Nhi tuổi không lớn lắm, nhưng nàng là người vô cùng dịu dàng cẩn thận, Chương Nhi được nàng chăm sóc rất tốt.”

Xung quanh còn có người cùng tới chúc thọ, nghe thấy câu này, lập tức có tiếng cười thật thấp truyền tới.

Rơi vào trong tai Vu Hàn Châu, là cười nàng “dịu dàng cẩn thận”. Rơi vào trong tai Hầu phu nhân, chính là đang cười con trai ốm yếu của bà.

Móng tay bấm vào lòng bàn tay, sắc mặt Hầu phu nhân không đổi, tiếp tục nói: “Chương Nhi nhà thần thân thể xương cốt yếu, thường xuyên bị bệnh, khó tránh khỏi không thoải mái trong người. Nhưng Nhan Nhi là một người rất biết dỗ dành, Chương Nhi mỗi ngày được nàng dỗ dành mặt mày rạng rỡ, tâm trạng cực kỳ tốt, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.”

Dứt lời, tiếng cười càng nhiều hơn chút.

Hầu phu nhân ngẩng cằm, giọng nói réo rắt, tiếp tục nói: “Chương Nhi nhà ta, tuy thân thể xương cốt yếu ớt, nhưng tâm địa rất tốt, người cũng biết săn sóc. Nhan Nhi dỗ hắn vui vẻ, hắn liền vẽ hoa văn, bảo đám nha hoàn làm hầu bao đeo lên người cho Nhan Nhi.”

Nói tới đây, bà gật đầu một cái với Vu Hàn Châu, nói: “Nhan Nhi, tháo hầu bao con đeo trên người xuống cho điện hạ xem thử.”

Vu Hàn Châu nghe vậy, trong bụng kinh ngạc không thôi, hóa ra đây lại là hoa văn do Hạ Văn Chương? Sao hắn không nói?

Trên mặt không biểu hiện gì, nàng tháo hầu bao xuốmg, hai tay dâng lên.

Trưởng công chúa đưa tay ra, cầm trong tay, nhìn tường tận mấy lần, gật đầu cười nói: “Là bút tích của Chương nhi, ta nhận ra.”

Vu Hàn Châu nghe đến đây, càng kinh ngạc hơn, sao Trưởng công chúa lại nhận ra được bút tích của Hạ Văn Chương?

Hay là, Trưởng công chúa và Hầu phu nhân có quan hệ tốt, nên nói vậy nể mặt Hầu phu nhân?

Nghe Trưởng công chúa nói: “Lúc trước, Chương Nhi vẽ mấy mặt quạt cho ta, ta rất thích. Một thời gian không nhìn thấy, kỹ thuật vẽ của hắn càng tốt hơn rồi.” Nói xưng, trả hầu bao lại cho Vu Hàn Châu.

Vu Hàn Châu vội vàng nhận lấy, đeo lên lại.

Mà lúc này, những tiếng cười ý vị không rõ kia đã không còn nữa.

Hầu phu nhân ngẩng đầu quét một vòng, đáy mắt xẹt qua sự khinh khi. Chê cười bà? Bà dễ chê cười như vậy sao?

Tất cả mọi người biết tính tình của bà, còn dám cười ra tiếng, bà còn phải nói tiếp, khen con trai khen con dâu tiếp, khen đến trời tối cũng không dừng.

Vu Hàn Châu còn chưa nắm được mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa các trưởng bối, chỉ cho là uy thế của Trưởng công chúa áp chế bọn họ, đứng sau lưng Hầu phu nhân, càng thêm cung kính.

Các phu nhân nói chuyện, mấy tức phụ trẻ tuổi các nàng đứng sau lưng hầu hạ, các tiểu cô nương chưa xuất giá lại không nghe nổi, chạy ra ngoài chơi. Chỉ chốc lát sau, có người tới gọi Vu Hàn Châu: “An tỷ tỷ, ngươi đến đây.”

Vu Hàn Châu năm nay mười sáu tuổi, mới vừa lập gia đình chưa tới một tháng. Mà các tiểu thư ở đây, có người mười lăm mười sáu tuổi, mười sáu mười bảy tuổi cũng còn chưa xuất giá. Cho nên, nàng chạy đến chơi cùng bọn họ, ngược lại cũng hòa hợp với bọn họ.

Hầu phu nhân cũng sợ ở chỗ này gò bó nàng, nói với nàng: “Đi chơi đi.”

“ Dạ, mẫu thân.” Vu Hàn Châu hành lễ một cái, rồi đi ra ngoài.

Tiểu thư vừa gọi nàng, Vu Hàn Châu cũng không nhận ra. Nhưng, người ta tới gọi nàng, nếu nàng không đi ra ngoài, cũng không hay.

Sau khi đi ra cửa, nàng nói: “Chào, là ngươi gọi ta sao?”

“Ta họ Trần, tên Trần Chi Chi.” Tiểu cô nương cười với nàng lộ ra lúm đồng điếu, “An tỷ tỷ, đến chơi cùng đi.”

Vu Hàn Châu gật đầu: “ Được. Đi đâu chơi?”

Không khí trong phòng quá kỳ quái, Vu Hàn Châu chỉ cảm thấy đối chọi gay gắt, sóng lớn mãnh liệt, nhưng lại nghe không ra là có chuyện gì. Nàng đứng ở đó, hơi cảm thấy không được tự nhiên, sẵn lòng chơi cùng các nữ tử trẻ tuổi.

Mặc dù những nữ tử trẻ tuổi này không hẳn là có thiện ý với nàng, nhưng vẫn tốt hơn bị sóng lớn mãnh liệt đánh vào.

“Chúng ta đến trong vườn chơi.” Trần Chi Chi vẻ mặt tươi cười, dẫn nàng đi về phía bên ngoài.

Vu Hàn Châu đi theo nàng, vòng qua mấy hành lang gấp khúc, lại đi vào mấy cánh cửa, thì đi đến căn vườn mà nàng ta nói.

Là trong một viện thanh tĩnh xinh đẹp ở trong phủ Trưởng công chúa, trồng một vùng trúc lớn, còn trồng rất nhiều hoa và cây, có đình nghỉ mát, có băng đá, vừa rộng rãi vừa đẹp.

Chừng mười nử tử trẻ tuổi đang chơi trong vườn, có ngồi ngắm hoa, có đứng trước khóm trước ngâm thơ, còn có tụ tập nói chuyện với nhau. Thấy Vu Hàn Châu đi vào, lại rối rít ngừng nói, nhìn về hướng nàng.

“Chào mọi người.” Vu Hàn Châu đi vào, khẽ gật đầu với mọi người.

An Tri Nhan trước kia, tính cách không được tốt lắm, đắc tội với rất nhiều người. Nàng hôm nay đến, trở thành dâu trưởng của Trung Dũng Hầu phủ, nếu trên dưới Trung Dũng Hầu phủ đều đối xử không tệ với nàng, thì Vu Hàn Châu cảm thấy mình cần phải tạo dựng chút ít danh tiếng.

Nàng vốn cũng không phải người thích khoe khoang, gây thù hằn mấy.

“Ơ, gả cho người ta rồi, thế mà thay đổi tính tình nhỉ.” Một nữ hài dung mạo thanh lệ nhìn nàng nói, giọng điệu hơi coi thường.

Vu Hàn Châu lục lọi trong trí nhớ, đây đúng là một trong những người đối đầu với nàng, tên là Tiết Ninh Song, phẩm cấp của phụ thân cao hơn An đại nhân nửa cấp. Vốn là nữ hài nhi thanh quý, mà lại bị An Tri Nhan chà đạp mấy lần, chà đạp đến nỗi bén lửa kết thành kẻ thù, mỗi lần gặp mặt đều phải đấu đá.

“Tiết muội muội hiểu ta nhất, chỉ liếc mắt nhìn ta một cái đã nhìn ra ta thay đổi tính tình rồi.” Vu Hàn Châu cười ôn hòa với nàng.

Tiết Ninh Song vốn tưởng rằng mình sẽ nhận được một cái trợn mắt của nàng, còn thêm một câu “liên quan gì chuyện của ngươi”, như vậy nàng ta sẽ được dịp trào phúng lại: “Gả cho người còn cố chấp không đổi tính, đợi bị hưu ra ngoài đi!”

Không ngờ rằng, Vu Hàn Châu cho nàng ta một cái đinh mền, khiến nàng ta đánh cũng không được, chắn cũng không xong.

“Ngươi!” Tiết Ninh Song suy tư hồi lâu, cũng chưa nghĩ ra đối đáp lại thế nào cho được, nói tiếp thì sẽ thành thấp kém, dứt khoát hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Vu Hàn Châu đi vào, lần lượt gật với người quen biết, đối với người không biết thì cười một cái chào hỏi.

Dáng vẻ nàng ôn hòa, được những người đối đầu ngày xưa tấm tắc lấy làm lạ: “Hạ phu nhân thật biết dạy bảo, tính tình An tỷ tỷ như vậy cũng có thể biến thành con lừa ngoan ngoãn.”

“Cũng chưa chắc, có lẽ là Hạ Đại gia nhỉ?”

“À lại quên mất, thân thể Hạ Đại gia không tốt, có lẽ tính khí cũng không tốt chứ nhỉ? Cuộc sống của An tỷ tỷ ở Hạ gia trải qua thế nào? Thoải mái chứ?”

Vu Hàn Châu biết các nàng ta đang kích động nàng. Nhưng Hầu phu nhân đã nói, không được kiếm chuyện. Vì thế chỉ xem như là lời khen, mỉm cười nói: “Rất thoải mái, cám ơn các tỷ muội quan tâm.”

Mọi người: “…”

Tiết Ninh Song còn quái lạ bước ra đình, đi tới cạnh nàng, kỳ dị đánh giá nàng: “An Tri Nhan, ngươi không sao chứ? Quái lạ.”

Như đổi thành một người khác.

“Vốn không sao, nhưng, nếu như các ngươi kích động ta nữa, có thể sẽ có chuyện đấy.” Vu Hàn Châu mỉm cười nói.

Nàng phát hiện, người thay đổi quá nhanh, cũng không tốt lắm. Giống như bây giờ, không có ai tin nàng thay đổi tác phong, đều cho rằng nàng ngốc rồi.

Cho nên, nàng đổi một cách giải thích khác, tỏ ý mình bây giờ đang chịu đựng, bảo các nàng đừng khiêu khích nữa.

Mọi người lần này đều tin ngay, có người che miệng cười, có người chậc chậc ra tiếng, còn có người nói: “Xem ra là quy củ của Hạ gia nghiêm, ngay cả tính khí như An tỷ tỷ như cũng có thể đè xuố,ng được.”

Từng người phỏng đoán về cuộc sống của nàng ở Hạ gia.

Đương nhiên, ở trong lòng bọn họ, nàng chắc chắn sống không được như ý. Trượng phu là một ma ốm, còn sống không được bao lâu, nàng không tới một năm thì sẽ thành quả phụ, cuộc sống có thể tốt được bao nhiêu?

Còn có người đoán, bầu không khí khắp nơi Hạ gia đều sẽ không tốt, chắc chắn rất âm u, nơm nớp lo sợ, như giẫm trên miếng băng mỏng, vừa có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ thành to chuyện, nàng sau khi gả vào phải chịu nhiều khổ nạn.

Người có chút thù hằn với nàng, đều đang cười trên nỗi đau của người khác.

Người không biết nàng, trong mắt cũng mang theo thương hại, tóm lại là không có ai cho rằng nàng sốt tốt.

Vu Hàn Châu vừa rồi đã giải thích, ở Hạ gia sống rất thoải mái, cũng không nhấn mạnh nhiều. Dù sao nói cũng không ai tin, vậy thì cứ thế đi.

Nàng ngồi vào trong đình, để cho nha hoàn dâng trà.

Mũi nhọn của các tiểu cô nương trẻ tuổi, đối với nàng mà nói, không chút đau ngứa. Nàng cúi đầu uống trà, phát hiện trà đãi khách trong phủ Trưởng công chúa vô cùng không tồi, ngon hơn rất nhiều trà nàng từng uống ở Hầu phủ.

Nàng vẫn uống trà, dùng điểm tâm, dáng vẻ rất là thảnh thơi tự tại, lại kéo cho nàng một tầng thiện cảm. Những người không biết nàng trước kia, đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, nói: “An tỷ tỷ thích trà này? Ta cũng thích, nghe nói đây là thượng cống nước chư hầu dâng lên trước đó, tổng cộng không có mấy lượng, Hoàng thượng chỉ chia sẽ cho Trưởng công chúa điện hạ một ít, những người khác đều không được.”

“Thì ra là như vậy.” Vu Hàn Châu cười nói, “Vậy ta ước chừng phải uống nhiều thêm hai ly, dẫu sao rời khỏi phủ Trưởng công chúa thì coi như không được uống nữa.”

Trần Chi Chi cũng ngồi bên cạnh nàng, nghe vậy che miệng cười lên: “An tỷ tỷ nhắc nhở ta, ta cũng phải uống nhiều thêm hai ly.”

Một màn này rơi vào trong mắt những người khác, đều rất không thoải mái.

Vốn gọi nàng ra đây, là để xem chuyện cười của nàng, hôm nay một chuyện cũng không thấy, bảo người ta làm sao cam lòng đây?