Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn - Chương 88




Tai Vệ Lễ càng đỏ hơn, quay đầu đùa nghịch ngón tay, không thèm nhìn nàng.

Lúc ấy hai người cãi nhau, hắn là người thích sĩ diện, làm sao có thể cúi đầu, nói là đến mừng sinh nhật cho nàng được. Làm vậy thật lộ ra là hắn quá không có cốt khí, giống như muốn cầu hòa.

Lúc ấy hắn còn không biết có nên thích Triệu Hi Hằng hay không, tất nhiên là không thể cúi đầu.

Ngày 1 tháng 6, là ngày Triệu Hi Hằng xách theo roi xuất hiện tại sơn động, mang hắn ra ngoài ngày. Bắt đầu từ ngày đó, Vệ Lễ mới chính thức có sinh mệnh, là người sống trên đời.

Ngày 30 tháng 11, sinh nhật Triệu Hi Hằng, hắn rõ ràng nói chán ghét Triệu Hi Hằng, hận nàng hận đến kẽ xương cũng đau, nhưng vẫn yên lặng đi thu thập hết thảy tin tức liên quan tới nàng.

Mặt hắn đỏ lên, Triệu Hi Hằng liền biết mình đã đoán đúng, nàng giả vờ tức giận nói, "Mừng sinh nhật cho ta sao lại chỉ lấy chút rượu đến như thế vậy, trong ngươi chàng chắc là không có ta rồi?"

"Câm miệng đi, ta có thể nhớ kỹ đã không tồi rồi." Vệ Lễ thẹn quá hóa giận, trực tiếp bụm miệng Triệu Hi Hằng lại, "Không đúng; ai nói là mừng sinh nhật cho nàng, chớ tự mình đa tình."

"Vậy chàng làm sao biết được sinh nhật ta?" Triệu Hi Hằng kéo tay hắn xuống khỏi miệng, không buông tha hỏi tiếp.

"Biết thì biết thôi, nàng hỏi nhiều như vậy để làm gì?" Vệ Lễ đứng ngồi không yên, dứt khoát đứng lên, như trốn tránh cái gì, bước nhanh đi ra ngoài, "Ta còn có chuyện, đi xử lý trước."

Triệu Hi Hằng nhìn bóng lưng hắn gần như chạy trối chế, xùy một tiếng phì cười.

Nàng dường như nghĩ tới điều gì, sờ sờ bụng còn bằng phẳng của mình, tiểu tử này là đến vào ngày sinh nhật đó của nàng.

Người trẻ tuổi của Đại Chu cũng không coi trọng sinh nhật, chỉ có mấy lão giả qua tuổi 60 mới có thể hàng năm được bốn phía chúc mừng, cho nên Triệu Hi Hằng cũng không tức giận chuyện Vệ Lễ chỉ mang rượu đến cho nàng.

Trên đường đi Vệ Lễ gặp một bọn thị nữ, các nàng ta đang vừa cười hi hi ha ha vừa đi về phòng bếp, thấy Vệ Lễ vội vàng thu lại nụ cười.

"Cười cái gì mà cười? Rất đáng cười sao? Đều cút đi quét rác đi!" Hắn mặt mày tràn đầy khó chịu, phất tay áo đi.

Bọn thị nữ quỳ trên đất quỳ hai mắt nhìn nhau, không biết chủ công lại phát điên cái gì, rõ ràng mấy tháng này cùng phu nhân cầm sắt hòa minh, thần tiên quyến lữ, đã tu thân dưỡng tính rồi mà?

Tháng 4 là lúc bái yết báo cáo công tác, cuối tháng ba, thái thú các nơi liền đã lục tục dẫn theo gia quyến đến, nhất là những người có sổ con bị trả về, còn bị phạt bổng lộc kia, bọn họ lo sợ bất an, sợ tới chậm lại chọc Vệ Lễ tức giận.

Còn có tân thái thú của sáu thành mới nhập vào U Châu lúc mùa thu, họ cũng đến sớm. Dù sao so với các quận thủ và cái thái thú khác của Bình Châu, bọn họ xem như hộ ngoại lai, còn chưa sờ chuẩn tính nết vị chủ tử mới này, lại chưa có chút tình nghĩa giao lưu nào với chủ tử mới, phải cẩn thận lấy lòng.

Người càng nhiều, khó tránh khỏi càng nhốn nháo ồn ào, đặc biệt là đối với người chán ghét ồn ào như Vệ Lễ mà nói, mấy ngày nay tính tình hắn đều rất táo bạo.

Sau khi ăn cơm tối xong, Tây viện náo nhiệt đến cơ hồ muốn lật bàn đổ nồi, khi truyền đến Đông viện, nếu lắng tai nghe còn có thể nghe chút âm thanh như là muỗi kêu vù vù.

Vệ Lễ bực bội trong mình, đá đá ghế dựa, tiện tay chỉ một thị nữ, "Mụ nội nó, đi! Nói cho Tây viện, bảo bọn họ bóp cái mồm đám người nhà của họ lại! Đừng mẹ nó lên tiếng nữa! Mỗi ngày mỗi ngày đều muốn phiền chết. Còn ầm ĩ thì cút hết đi!"

Thị nữ nơm nớp lo sợ đi ra.

Triệu Hi Hằng đưa mắt dính lên trên cái ghế dựa bên cạnh hắn, sau đó ánh mắt lại âm u trở về mặt hắn.

Vệ Lễ theo ánh mắt của nàng nhìn về phía ghế.

...

Ghế là ghế cạnh bàn trang điểm của Triệu Hi Hằng, hiện tại bị hắn đá ngã.

Hắn vội vã khom lưng, đỡ cái ghế dậy, miệng còn lảm nham bày ra bộ ném nồi không nhận, "A, sao lại ngã thế này, còn may không sao, ta đỡ lên."

Sắc mặt Triệu Hi Hằng còn chưa tốt, hắn lại ho nhẹ hai tiếng, dùng tay áo lau lau cái ghế căn bản không dính chút bụi nào.

Sau đó lại gần, cùng Triệu Hi Hằng nói sang chuyện khác, "Sao lại có thể ồn ào không ra thể thống gì như thế này cơ chứ, bọn họ có bị bệnh không? Đến đây còn mang theo nhiều người như vậy, nàng không cảm thấy ầm ĩ sao? Đuổi bọn họ ra hết đi, đỡ phải phiền nàng dưỡng thai."

"Đuổi ra ngủ ngoài đường?" Triệu Hi Hằng tuy cũng cảm thấy bọn họ mang gia quyến theo thật sự có hơi nhiều, nhưng nhà người ta con cháu hưng vượng, một nhà hòa nhạc cũng không cho?

"Ngủ ngoài đường thì ngủ ngoài đường, dù sao cũng đâu phải ta ngủ ngoài đường." Vệ Lễ cởi thắt lưng xuống, tiện tay ném áo khoác qua một bên, động tác lưu loát tiêu sái.

Triệu Hi Hằng nói chuyện với hắn, đó chính là không còn giận chuyện hắn đá ngã ghế nữa. Hắn đứng sát giường sưởi, áo trong trắng như tuyết, mở cánh tay ra, nhìn Triệu Hi Hằng nói, "Đến đây, ôm một cái."

"Không ôm!" Trẻ con muốn chết, là người lớn rồi còn ôm hôn, "Chàng không tắm rửa sao."

Vệ Lễ theo bản năng ngửi ngửi mùi trên người mình, đâu có chút mùi lạ nào, sau đó kề lại gần, "Trên người ta không có thối, nàng ngửi đi."

"Không ngửi." Triệu Hi Hằng lăn vào trong đệm chăn, che mặt không nhìn hắn.

Vệ Lễ vừa đi vào tịnh phòng có suối nước nóng ở cách vách, vừa uy hiếp Triệu Hi Hằng, "Triệu Hi Hằng, nàng chờ đó cho ta, chờ ta ra đánh nàng một trận, hiện tại còn dám ghét bỏ ta."

Triệu Hi Hằng ló cái đầu tóc xoã tung mềm mại trong chăn ra, "Ta chờ, chàng có thể làm gì ta?"

Mặt Vệ Lễ trầm xuống, hắn đúng là không thể làm gì được nàng; Triệu Hi Hằng hiện tại chính là tiểu tổ tông, hắn hiện tại mười phần hoài niệm cái tiểu cô nương mỗi ngày ôn nhu ngọt ngào trước kia, hắn có xoa nắn như thế nào cũng sẽ không phản kháng hắn.

Hắn cắn răng một cái, chui vào rửa mặt.

Không trong chốc lát, hắn mang theo đầy người hơi nước đi ra, đứng ở dưới giường sưởi, lại vươn tay ra, "Ta tắm xong rồi, đến ôm một cái."

Triệu Hi Hằng đầy mặt đều viết chữ kháng cự.

"Ôm!" Vệ Lễ cố chấp vươn tay về hướng nàng, "Đến đây, nàng đến đây ta ước lượng xem nàng nặng bao nhiêu rồi."

Lần này không đợi Triệu Hi Hằng cự tuyệt, chân dài của hắn đạp lên trên giường, ôm eo và lưng Triệu Hi Hằng, đem người mang xuống.

Triệu Hi Hằng sợ tới mức bảo vệ bụng, kinh hô một tiếng, đợi nàng phản ứng lại, liền cúi đầu hung hăng cắn cổ hắn.

Vệ Lễ đau kêu lên một tiếng, nhưng từ đầu đến cuối không chịu buông tay, "Nàng không cho ta định cho ai ôm?"

Từ lúc nghỉ trưa lần đó, hắn có chút không đúng mực, náo loạn nàng gần một canh giờ. Triệu Hi Hằng liền đã lâu đều không cho hắn chạm vào, bóp bóp ngón tay nhỏ cũng không cho, lại càng không cho hắn ôm một cái.

Hắn không có tâm tư gì khác, chỉ là muốn ôm một chút.

Nhẹ nhàng vỗ một cái vào cái nơi thịt nhiều của nàng, "Sao nàng lại hung dữ như thế chứ?"

Triệu Hi Hằng xấu hổ và giận dữ đến mặt đỏ rần, đổi chỗ lại cắn một cái.

Nhưng lúc nãy vừa mới cắn một ngụm nên răng cũng đã ê ê, lần này có cắn cũng không mạnh được, càng như là mèo con liếm láp người, ngứa một chút.

Vệ Lễ thu lại tâm viên ý mã, một tay ôm nàng, theo bản năng nhéo nhéo vành tai đang nóng lên của mình.

"Triệu Hi Hằng, nàng cao lên." Hắn nhìn trên dưới đánh giá một phen, bỗng nhiên nói.

Thân cao vẫn là chấp niệm của Triệu Hi Hằng, nàng trước kia muốn mình cao đến cằm Vệ Lễ, nhưng sau này phát hiện nàng cao thì Vệ Lễ cũng cao lên, nguyện vọng này thật có chút khó có thể thực hiện, vì thế liền sửa lại, đổi thành cao đến đầu vai của Vệ Lễ là được rồi.

"Chàng có phải lừa gạt ta không đó?" Nàng há miệng, tuy nói như vậy, nhưng trong giọng nói mang theo một chút chờ mong.

"Thật mà." Vệ Lễ buông nàng xuống, ép người nàng vào thân mình, dùng biện pháp lần trước đo chiều cao để ước lượng cho nàng một phen, hoàn toàn chính xác là cao hơn, lần này đã đến bả vai Vệ Lễ.

Triệu Hi Hằng kinh hỉ nhún nhún dựa sát vào hắn, cứ với đà như vậy, nói không chừng thật sự sẽ cao tới cằm Vệ Lễ nha.

Vệ Lễ thuận thế sờ sờ hông của nàng, "Sao cao lên như thế mà cũng không nặng hơn nhỉ? Trong bụng còn có hài tử nữa mà, sao eo cũng không thay đổi?"

"Sao lại không thay đổi chứ?" Triệu Hi Hằng vội vàng cãi lại, kéo tay hắn bỏ lên trên bụng của mình, "Tháng này lớn hơn thật nhiều, không tin chàng sờ đi." Tiểu gia hỏa hiện tại đã hơn bốn tháng một chút, sao có thể không thay đổi được.

Nàng nóng lòng giải thích, bỏ quên nụ cười nhàn nhạt trên khoé miệng Vệ Lễ, ân mưu đạt được.

"Nàng đã sắp một tháng nay không cho ta chạm vào, ta làm sao biết có lớn lên hay không lớn chứ?" Vệ Lễ nói như vậy, bàn tay lại nhẹ nhàng dán lên trên bụng nàng, sờ sờ trên dưới, thật cẩn thận chui vào dưới áo vạt áo, lòng bàn tay nóng bỏng dán lên da bụng của nàng.

Triệu Hi Hằng co rụt lại, "Ngứa."

Vệ Lễ ôm chặt nàng, trán chạm trán với nàng, ôn nhu nói, "Ta sờ một lát thôi."

"Ừm, trong chốc lát thôi nha." Triệu Hi Hằng làm ra vẻ nhượng bộ chút xíu, dù sao tiểu gia hỏa cũng là của hắn.

"Phựt "

Bốn phía yên tĩnh, tiếng này là tiếng cọng dây cung trong đầu Vệ Lễ đứt.

Trong đầu hắn hiện nay, không thua gì trời long đất lở, sóng to ngập trời.

Tiếp theo lại ong một tiếng, tất cả thần chí đều đánh mất, trước mắt là từng luồng ánh sáng, cả người bắt đầu run rẩy, hốc mắt không tự giác đỏ lên.

Hồi lâu, hắn mới tìm về thanh âm của chính mình, "Triệu Hi Hằng..."

Thanh âm Vệ Lễ mang theo chút nức nở, hắn không muốn như vậy, nhưng hắn không nhịn được.

Triệu Hi Hằng cũng ngây ra, trong lúc nhất thời không biết làm sao bây giờ; xoa bụng của mình, "Vệ Lễ, nó động rồi."

Y sư nói khi tiểu gia hỏa bốn tháng, liền sẽ có khi máy thai, chỉ là không rõ ràng, nếu như không cẩn thận cảm thụ, rất dễ dàng bỏ qua.

Đây là lần đầu tiên thai động, tiểu gia hỏa rất hiểu chuyện, muốn cho phụ thân và nương đều cảm nhận được.

Vệ Lễ cho rằng Triệu Hi Hằng vẫn luôn mong mỏi đứa nhỏ này sinh ra, bọn họ biết cái tiểu bảo bối này đang lặng yên dần dần lớn lên trong bụng Triệu Hi Hằng, nhưng đây là lần đầu tiên, bọn họ rõ ràng cảm nhận được tiểu gia hoả là một sinh mệnh, cũng sẽ hoạt động, cũng sẽ ầm ĩ.

Loại cảm giác này, làm cho hai người sắp trở thành cha mẹ kích động đến tim đập nhanh, cơ hồ không kịp thở.

Triệu Hi Hằng nhìn Vệ Lễ, lại phát hiện ánh mắt hắn đỏ như mắt thỏ, lông mi đều run run rẩy rẩy dính nước, gắt gao cắn chặt môi, giống như bộ dáng đang ép bản thân mình không khóc ra tới.

"Có phải chàng đang vui vẻ đến muốn khóc hay không." Triệu Hi Hằng nắm nắm tay hắn.

Vệ Lễ không dám lên tiếng, hắn sợ mình buông lỏng ra sẽ khóc thành tiếng, chỉ có thể lắc đầu, quật cường nâng cằm lên, tỏ vẻ mình mới không khóc.

Nhưng phản ứng chân thật không lừa được người.

Triệu Hi Hằng chôn mặt ở trong ngực hắn, ôm lấy hông của hắn, "Ta không nhìn chàng, ta ôm chàng một cái thôi."

Vệ Lễ không có thân nhân, ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết, tiểu gia hoả này chính là người duy nhất cùng hắn huyết mạch tương liên, nàng biết hắn kích động, muốn khóc sẽ khóc, nàng cũng sẽ không cười nhạo hắn.

Lúc này Vệ Lễ mới ôm lại nàng, cằm tựa lên đầu vai nàng, buông lỏng tinh thần, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, sợ mình khóc thành tiếng, cắn chặt môi lại.

Hắn sẽ cố gắng hơn nữa, Triệu Hi Hằng cùng hài tử đều phải sống thật tốt.