Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn - Chương 86




Trên án bàn rộng lớn, bên trái là một chồng sổ con cao bằng nửa người, bên phải là một chồng bảng chữ mẫu, mặt Vệ Lễ lọt ra giữa hai bên, thần sắc không còn gì để luyến tiếc.

Trần Nhược Giang sợ Vệ Lễ tóm hắn làm việc, đã sớm chạy.

Đầy đầu Vệ Lễ đều là, "Thật phiền quá, không muốn làm, dẹp hết đi!"

Nhưng giây lát sau lại nghĩ một chút đến Triệu Hi Hằng cùng hài tử sắp sinh ra, vẫn kiên trì mở một phần sổ con ra.

Là của quận Tập An.

Vệ Lễ từng ở mấy ngày ở phủ quận Tập An, quận thủ quận Tập An rất rõ ràng tính tình Vệ lễ có bao nhiêu cộc cằn, biết hắn không thích nhìn chữ, vì thế lời ít mà ý nhiều, sau vài câu vấn an liền hồi báo tình huống một năm nay của Tập An, thường thường vô kỳ không có gì biến hóa lớn, vì thế định tiếp tục sử dụng lại kế hoạch phát triển của một năm trước, lấy nông nghiệp làm chủ, trồng thêm chút đậu nành bắp ngô gì đó, để ép dầu và trữ lương thực.

"Ừm..." Vệ Lễ chống cằm trầm ngâm một phen, suy nghĩ thấy làm như vậy cũng hợp lý tính.

Hẳn là không có vấn đề gì, hắn lật qua xem tình hình thu chi năm ngoái của Tập An, không tồi không tồi, không thua lỗ gì, vậy thì cứ theo kế hoạch năm ngoái mà làm tiếp thôi.

Bỗng hắn ngẩn ra, kế hoạch năm ngoái là cái gì nhỉ? Trọng điểm là cái gì? Bắp ngô? đậu nành? lúa nước? Mỗi thứ bao nhiêu phần?

Hắn bực bội đến cơ hồ muốn dựng đứng lên từng cọng tóc, mẹ nó, không xem nữa, về nhà ăn cơm!

Vệ Lễ cơ hồ cuốn theo một trận gió vào, hắn biết rõ không thể mang cảm xúc khó chịu về cho Triệu Hi Hằng, miễn miễn cưỡng cưỡng mới nặn ra được một nụ cười trong trạng thái khó chịu đó.

Nhưng Triệu Hi Hằng đã sống cùng hắn hơn một năm, cái tính tình như chó già của hắn nàng đã biết rất rõ, miệng hắn vừa cong lên, nàng liền biết hắn muốn nói nhảm cái gì rồi, hiện tại rõ ràng là không vui, rất khó chịu, như con chó già sắp bị đem bán ấy.

"Chàng làm sao vậy?" Triệu Hi Hằng ôn nhu hỏi.

Nàng phải làm một thê tử tốt, làm mẫu thân tốt, phải làm một hiền nội, nói chuyện phải ôn nhu, vậy cũng tốt cho hài tử trong bụng, hài tử tương lai sẽ là một người ôn nhu.

Vệ Lễ từ phía sau lưng ôm lấy nàng, đem mặt chôn vào trên bờ vai nàng hít sâu một hơi, ngửi mùi hoa Sơn Chi nhàn nhạt trên người nàng, làm như không có việc gì nói, "Không có chuyện gì, không cần nàng bận tâm, nàng an tâm dưỡng thai là được rồi."

Triệu Hi Hằng chợt nhíu mày, hắn lằng nhà lằng nhằng như vậy là đã có chuyện gì xảy ra? Bình thường không hỏi han chẳng phải thống khoái oán giận nàng vài câu sao?

Mấu chốt là nàng bận tâm còn ít sao? Bận tâm cái tên lão cẩu này viết chữ không tốt bị người ta cười đấy thôi.

Hơn nữa hắn hiện tại nói cái giọng rất muốn ăn đòn a, nàng nhịn không được thật muốn tát cho hắn một bàn tay.

Triệu Hi Hằng kiên nhẫn hỏi, "Nói đi, có cái gì phiền lòng thì nói ra đi, ta xem có thể giúp đỡ được chàng hay không."

Vệ Lễ bị hỏi cảm thấy mất mặt, hắn là một nam tử hán đại trượng phu, còn phải nhờ tức phụ hỗ trợ sao? Sợ nàng tiếp tục truy vấn, vì thế liền lên giọng không kiên nhẫn, nói cho có lệ, "Ta có thể có chuyện gì? Chuyện nam nhân trong nhà thì nữ nhân bớt quản đi, nói nhiều như vậy làm gì? Ăn cơm đi."

"Ăn bùn hay ăn gì? Cho chàng mặt mũi chàng không muốn đúng không Vệ Lễ? Miệng không cần liền quyên cho người có nhu cầu, chứ há miệng ra mà cứ làm người tức giận thì hay lắm sao? Cái gì gọi là chuyện của nam nhân thì nữ nhân bớt quản? Cái gì gọi là ta nói nhiều? Quan tâm chàng, hỏi chàng hai câu còn bảo ta sai?

Người xụ mặt đi vào là chàng, đầy mặt uỷ khuất, xong hỏi cũng không cho hỏi, chàng tổng cộng có mấy cái tật xấu lận?"

Nàng vỗ bàn, làm cho bát đũa trên bàn nhảy dựng.

Triệu Hi Hằng vốn nghĩ mình phải làm một thê tử hiền lành, một mẫu thân ôn nhu, lại nể tình Vệ Lễ gần đây "Nôn nghén" vất vả, cùng với nhẫn nại cố gắng luyện chữ của hắn, nàng tạm thời không hành hạ người.

Nhưng cái tên lão cẩu Vệ Lễ này thật sự là quá có thiên phú trong chuyện khơi dậy lửa giận của nàng ngay cả lúc nàng đang tâm bình khí hoà nhất, còn làm dễ như trở bàn tay, ép nàng trong lòng mắng chửi người mà. Hiện tại tính tình nàng còn khoa chịu hơn trước, cho nên một chút uỷ khuất cũng chịu không nổi, huống chi là cái miệng nợ kia của Vệ Lễ, mở ra là hận không thể làm cho người ta tiến lên tát hắn hai bạt tay.

Nói thật, nàng đang tu thân dưỡng tính, sau khi mang bầu nàng cũng rất ít khi thầm chửi người trong lòng, sợ hài tử học tật xấu.

Tối hôm qua hắn đoạt kẹo hồ lô với mình, Triệu Hi Hằng tạm thời cảm thấy có thể gọi là tình thú, hơn nữa nàng cũng thật sự không thể ăn nhiều táo gai.

Triệu Hi Hằng thấy khó thở, lời nói không qua đầu đã lập tức liền nhảy xổ ra.

Nàng ngược lại giật mình, hình tượng ôn nhu thân thiện của mình lại triệt để sụp đổ trước mặt Vệ Lễ rồi, nhưng nghĩ lại một chút, sụp đổ thì sụp đổ đi, dù sao hiện tại nàng cũng không sợ Vệ Lễ.

Vệ Lễ vừa mới ngồi xuống, bị nàng vỗ bàn như thế, theo bản năng bắn dậy, tay vẫn quy củ dán bên cạnh đùi, không thể tin nhìn Triệu Hi Hằng.

Khi nàng mới vừa có thai, tính khí nóng nảy, nhưng trong một tháng này đã ôn nhu lại như trong dĩ vãng, hắn cho rằng thời kỳ táo bạo đã qua, không nghĩ đến hiện tại càng nóng nảy như thế? Mắng chửi người cũng mắng dữ như vậy?

"Ta... Ta ta ta..." Vệ Lễ bị kinh ngạc trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu, "Sao nàng lại có thể mắng chửi người như thế?"

Triệu Hi Hằng thở ra một hơi thật dài, "Ta cứ mắng thì thế nào? Ai bảo người ta mắng chửi lại không có chút cải biến nào? Ta nhịn cái miệng này của chàng rất lâu rồi, từ lần đầu tiên gặp mặt ở Đan Đông, đã hận không thể cắt bỏ cái miệng này của chàng đi."

Mắng chửi người thật là thoải mái, nàng vẫn còn muốn mắng chửi người.

Lời mắng chửi người giống như con sóng cuồng, mà miệng thì lại như nắp đậy, vừa mở ra liền khó có thể phanh kịp.

Vệ Lễ triệt để trợn mắt há hốc mồm.

Triệu Hi Hằng lại đỡ bụng hung hăng vỗ một cái lên trên mặt bàn, "Nói! Đến cùng là chuyện gì, chàng cúi cúi giơ cái mặt con lừa ấy cho ai nhìn?"

"Không... Không có đại sự gì." Vệ Lễ kinh cũng chấn kinh đến nói lắp, "Chỉ là Trần Nhược Giang đem sổ con cả năm của Bình Châu đến cho ta xem, nhiều quá nên ta có chút phiền."

Triệu Hi Hằng nheo mắt trên dưới đánh giá hắn, cuối cùng dùng một giọng nói khinh miệt cười nhạo nói, "Là có chút phiền hay là xem không hiểu?"

Mặt Vệ Lễ thẹn đến đỏ ửng, lớn tiếng biện giải, "Là phiền! Không phải xem không hiểu!"

Bụng hắn có bao nhiêu mực nước, Triệu Hi Hằng làm gia sư cho hắn lâu như vậy, sao có thể không rõ ràng? Binh pháp thì chỉ nói sơ một chút đã tinh thông, còn mấy thư khác như khó tiếp thu như đầu gỗ ấy.

Nàng vừa định trào phúng lại hai câu, nhưng cuối cùng vẫn nhớ đến mặt mũi Vệ Lễ, không mở miệng.

Giải quyết vấn đề. Mắng người xong, cơn giận cũng tiêu mất, Triệu Hi Hằng thản nhiên ngồi xuống, nhìn hắn ôn nhu cười một tiếng, "Ăn cơm đi, ta đói bụng."

Vệ Lễ nơm nớp lo sợ ngồi xuống, "Ta có thể ăn cơm?" Sau khi hỏi xong, hắn nhịn không được thật muốn tát cho mình một bàn tay.

Hỏi nhảm cái gì đây chứ, nói ra thật giống như hắn sợ Triệu Hi Hằng vậy, ăn một bữa cơm còn phải xem thái độ của nàng, rõ ràng hắn mới là phái mạnh trong hai người cơ mà, Triệu Hi Hằng phải dựa vào hắn, hắn mới là nhất gia chi chủ.

Triệu Hi Hằng ôn ôn nhu nhu gắp cho hắn một cục sườn kho, cũng thật quá thích hợp với khuôn mặt thiện lương, xinh đẹp kia của nàng.

Nàng cười một tiếng, xán lạn như triều dương mới mọc, ánh sáng chói loà vạn dặm. Nàng nũng nịu sẳng giọng, "Chủ công nói cái gì vậy? Người ta sao có thể không cho chủ công ăn cơm chứ? Là chủ công lúc trước đã dặn dò mà, muốn người ta hung hăng mắng chàng nhiều một chút, sao hiện tại lại không thừa nhận chứ."

Vệ Lễ liếm liếm khóe môi, cảm giác sống lưng chợt lạnh, không thể nói ra là âm trầm chỗ nào. Hắn đúng là từng nói lời này, nhưng lúc ấy hắn cũng không nghĩ đến Triệu Hi Hằng lại mắng ác dữ vậy, cứ tưởng rằng lần trước đã là cực hạn...

Trong lòng nao nao cơm nước xong xuôi, lại nao nao ngủ trưa một chút, Vệ Lễ mặc xiêm y vào, đi thư phòng tiếp tục liều chết cùng với đống sổ con kia.

Một cánh tay thon nhỏ trắng nõn như ngó sen từ trong đệm chăn lộ ra, ôm lấy cánh tay hắn, mười ngón tay non mịn dịu dàng.

Triệu Hi Hằng buồn ngủ, mắt mơ màng với tay theo cánh tay Vệ Lễ, tóc mây tán loạn, má hồng lên như quả đào, áo lót hờ hững lộ ra phong cảnh trắng như tuyết, như yêu tinh câu người đến thất hồn lạc phách trong thoại bản.

"Chàng đợi ta, chúng ta cùng đi thư phòng."

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, sau đó ghé vào đầu vai Vệ Lễ tỉnh thần lại.

Nói thật, qua một hồi giữa trưa kia, Vệ Lễ đến bây giờ trong lòng còn sợ hãi, nhưng sắc đẹp trước mặt, thấy sắc liền mờ mắt, mắng chửi người thì làm sao? Mỹ nhân mắng thêm vài tiếng cũng được, mỹ nhân mắng chửi người cũng dễ nhìn.

Hơn nữa hắn đã hơn ba tháng không thân cận được với Triệu Hi Hằng, không trêu chọc còn đỡ, vừa chạm vào tựa như bắt lửa, thường ngày hắn còn chút kiêng dè, nhưng hôm nay nàng chủ động dán lên nha.

Ngón cái hắn cọ cọ vào đôi má phấn hồng vừa mới ngủ dậy của Triệu Hi Hằng, thấp giọng kề sát, "Nàng đi làm cái gì?"

"Giúp chàng xem mấy cái sổ con, chàng không phải ngại phiền sao?" Triệu Hi Hằng nhẹ nhàng ngáp một cái, cố gắng lặng lẽ mở mắt, nước mắt lấm tấm chảy ra, trong mắt gợn sóng nhộn nhạo, trên lông mi thon dài cũng dính nước mắt.

Ngón cái Vệ Lễ đã di chuyển lên cánh môi nàng, vuốt nhẹ, xoa nắn, dục vọng mỹ diễm đến nói không nên lời.

Hắn cúi đầu mổ vào trên khoé miệng Triệu Hi Hằng, tay đã từ cánh môi đi xuống theo xương quai xanh, trượt vào trong cổ áo lỏng lẻo xoa xoa nắn nắn.

Mặt Triệu Hi Hằng phiếm hồng, đẩy hắn ra bên ngoài, "Không được."

Vệ Lễ dụ dỗ kề sát, nhẹ nhàng đẩy nàng đổ xuống, "Ta không làm đến bước cuối cùng, có thể mà."

Bắt đầu đến qua một canh giờ, hai người quần áo tán loạn, trong phòng là một không khí ngọt ngào nói không nên lời.

Triệu Hi Hằng đứng lên, hung hăng trừng hắn một chút, vội vàng mặc áo lót lại.

Vệ Lễ kéo xiêm y đến gần, tỉ mỉ mặc vào cho nàng, nhẹ giọng hỏi, "Chân còn mềm sao?"

Triệu Hi Hằng tiếp tục trừng hắn, đôi mắt như chuỷ thủ sáng loé lộ ra dưới tuyết, hận không thể từ trên người hắn khoét xuống một khối thịt, "Lão cẩu."

Nàng mắng một tiếng, một hồi vừa rồi kia, tuy rằng không làm đến bước cuối cùng, nhưng đa dạng đủ tư thế, nàng không thể không cảm thán, mười ba cái quyển sách kia Vệ Lễ thật không phí công nhìn.

Nếu như lúc ngồi học hắn cũng có thể suy một ra ba như thế này thì tốt rồi.

"Nàng không phải cũng rất thích sao?" Vệ Lễ kề sát, nhẹ nhàng nói.

Mặt Triệu Hi Hằng lại đỏ ửng lên, cắn lên cổ của hắn, "Im đi!"

không biết xấu hổ, ban ngày tuyên dâm còn có thể nói đến đúng lý hợp tình như thế, hắn làm như da nàng cũng dầy như thế?

- -------

Triệu Hi Hằng nhìn cái chồng sổ con cao đến nửa thân người nằm trên bàn kia, cũng nhăn mi, "Chàng xác định đây chỉ là của Bình Châu?"

Bình Châu tổng cộng mới có bốn mươi quận thành, làm sao có thể nhiều như thế?

Sổ con của a gia nàng còn không nhiều bằng.

Vệ Lễ đối với mấy thứ kia, mắt không thấy lòng không phiền, lại ngó qua chỗ khác, khẳng định nói, "Đúng."

Hắn kéo ghế cho Triệu Hi Hằng ngồi ở một bên, sau đó đưa cho nàng một phần.

Triệu Hi Hằng không giống như Vệ Lễ, nàng chỉ cần hơi đảo mắt qua một chút, liền đại khái biết là nói cái gì.

Vệ Lễ nhìn thấy tốc độ nàng lật xem, lại nuốt một ngụm nước bọt.

Nàng nhanh chóng lật qua ba trang, mày nhăn sâu hơn, "Nói hươu nói vượn, lãng phí thời gian."

Vệ Lễ liều mạng gật đầu phụ họa, tỏ vẻ tán thành, "Đúng."

Triệu Hi Hằng vén tay áo vừa mới rũ xuống lên, sau đó xắn lại tay áo, "Chọn ra, lấy mấy loại giống như vậy ra hết, do ai viết thì phạt bổng lộc ba năm, trả trở về cho hắn viết lại, giết gà dọa khỉ."