"Dẹp! Một chút hiệu suất cũng không có, ngày mai ta viết chữ mẫu cho chàng chép theo thôi!" Triệu Hi Hằng xoay người, từ ngoài cửa sổ mắng hắn.
Vệ Lễ vội vàng mở cửa sổ to ra, bám lấy khung cửa, nhoài nửa người ra ngoài, giống như con chó lớn le lưỡi nhìn thấy xương, "Đừng mà, ta cam đoan sẽ cố gắng học tập, luyện chữ thật giỏi, A Đam nếu như nàng không chịu tự tay kèm ta như vậy, ta khẳng định luyện không tốt, ta không thích viết theo bảng chữ mẫu đâu, ta thích nàng cầm tay ta viết."
Triệu Hi Hằng từ dưới đất nhặt lên cục hòn đá nhỏ, ném vào cửa sổ, nhưng vẫn có chừng mực tránh khỏi mặt hắn, "Chàng thích viết hay không viết thì kệ chàng, làm như ta cầu xin chàng viết ấy? Sau này viết chữ xấu chữ sai thì người mất mặt là Vệ Lễ chàng, cũng không phải là Triệu Hi Hằng ta."
Nàng đi ra hai bước, lúc này mới hiểu được rõ ràng, cái tên Vệ Lễ này không phải là nghe không hiểu, mà là cố ý tại lợi dụng đụng chạm nàng.
Vừa rồi khi cầm lấy tay hắn viết chữ, hai người tựa vào nhau rất sát, mặt hắn đỏ thành như vậy, thế nào cũng suy nghĩ viễn vong, vừa thấy liền biết không nghĩ chuyện gì tốt.
Nghĩ như vậy, mặt Triệu Hi Hằng cũng đỏ theo, cẩn thận hồi tưởng lại một màn kia.
Xong, nếu để cho người khác nhìn thấy, thật không biết có bao nhiêu xấu hổ đâu.
Nàng đưa mu bàn tay dán lên hai má hạ nhiệt độ, không được trong chốc lát, mu bàn tay cũng đổi thành nóng hổi.
Cái tên này mỗi ngày mỗi ngày trong đầu đều nghĩ cái gì vậy? Đầu óc thì thông minh mà lại không biết dùng chỗ nào cho tốt, cả ngày chỉ nghĩ như lão sắc quỷ!
Nàng mang cái mặt đỏ đi ngủ trưa, khi đang nửa ngủ nửa tỉnh, bị người kéo vào trong ngực, bởi vì mùi thơm quen thuộc cho nên chỉ có hơi lặng lẽ mở mắt, rồi lại tiếp tục ngủ đi.
Khi tỉnh dậy thì đang ở trong lòng Vệ Lễ, lông mi hắn run lên, ngủ say sưa.
Triệu Hi Hằng nhìn hắn một chốc lát, nhớ tới một màn ngại ngùng lúc buổi trưa kia, liền nổi lên tâm tư muốn giày vò hắn.
Nâng giơ che mũi miệng của hắn, Vệ Lễ nháy mắt bừng tỉnh. ngôn tình tổng tài
"Chàng chạy vào làm cái gì? Viết xong rồi?" Triệu Hi Hằng ở trong lòng hắn nhích tới nhích lui, thật sự cố ý không muốn để hắn tiếp tục ngủ.
Vệ Lễ bị nàng giày vò cũng không tức giận, thuận thế hôn hôn lên lòng bàn tay nàng, cầm ra mấy tờ giấy Tuyên Thành ở một bên cho nàng, "Nàng nhìn đi, ta viết xong rồi."
Triệu Hi Hằng nhìn lướt qua, "Ta cảm thấy không đẹp lắm đâu, chàng quay về hẳn nên viết thêm một trăm chữ nữa."
Kỳ thật chữ đã rất chuẩn rồi, nhưng nàng chính là không muốn để Vệ Lễ dễ chịu, hơn nữa mấy thứ như chữ viết này, quen tay hay việc, luyện càng nhiều sẽ càng đẹp hơn.
Triệu Hi Hằng cảm giác mình dạy dỗ không tồi nha.
Vệ Lễ nghe được nàng kiên quyết giày vò mình, tức giận đến búng mạnh một cái lên trên đầu nàng, "Nàng đang muốn gì đó? Kiên quyết không để ta dễ chịu có phải không?" Hắn có thể viết được 100 lần chữ này cơ hồ dùng hết kiên nhẫn rồi.
Triệu Hi Hằng che trán lăn qua lăn lại kêu rên, "Vệ Lễ đánh người rồi, chữ viết hắn không tốt không chỉ không cho người nói, còn đánh người, quả thực không nói đạo lý mà."
Vệ Lễ vội vàng che miệng của nàng, "Ai đánh nàng? Không nói đạo lý rõ ràng là nàng." Hắn lại nhẹ nhàng búng thêm một cái, đã thu lại khí lực.
Triệu Hi Hằng khi cùng Vệ Lễ cãi nhau làm gì để ý đến chuyện có đạo lý hay không, nàng lấy xuống tay hắn đang che trên miệng bản thân, "Ta mặc kệ, chàng chính là đánh ta."
"Vậy nàng đánh lại đi!" Vệ Lễ thò đầu qua, "Nàng đánh lại xem như huề."
Hắn lại lảm nhảm, "Hiện tại cứ giống như bà tổ tông ấy, nói cũng nói không được."
Chính hắn chủ động yêu cầu, Triệu Hi Hằng cũng không thu chút sức lực nào, mạnh mẽ búng một cái "póc" lên trên đầu hắn muốn nổ não, giọng cười trong trẻo rung động, "Tiểu tổ tông của nhà chàng hiện tại muốn ăn cơm."
Vệ Lễ hiện nay đã lấy được một phần ba U Châu, thật xem như bá chủ lớn nhất phía Bắc, Triệu Minh Cẩn không nghĩ đến, hắn không chỉ không mượn được tay Lưu Hoán và Vương Diễn trừ bỏ Vệ Lễ, ngược lại còn thúc đẩy Vệ Lễ thâu tóm sáu toà thành của U Châu, thuận tiện quấy cho Thanh Châu thành một vũng nước đục.
Hiện tại ai chẳng biết Vương Biên của Thanh Châu chính là đồ súc sinh, vì danh lợi quyền thế, ngay cả tính mạng của phụ thân cũng không cần.
Bọn đệ đệ của Vương Biên mượn cái cớ này, muốn bức Vương Biên thoái vị.
Trái tim dân chúng Thanh Châu cũng không khỏi lạnh lẽo băng giá, một người ngay cả tính mạng của phụ thân thân sinh còn không coi trọng, chẳng lẽ sẽ để tính mạng bọn họ vào mắt sao?
Thanh Châu tuy chưa mất nửa tấc đất, nhưng dĩ nhiên đã nội loạn.
Vệ Lễ đối với việc trấn an lòng người cũng không am hiểu, tuy sáu thành của U Châu mới lấy được hắn cũng muốn tự mình trấn an cho có chút cảm giác tham dự vào, nhưng thật không nghĩ ra có cách nào để thể hiện bản thân mình hiền đức tin cậy.
Hắn tự đọc sách luyện binh rất nhiều, đều đang tự hỏi vấn đề này.
Triệu Hi Hằng cảm thấy Vệ Lễ đã sinh ra nhận thức sai lầm đối với bản thân hắn, hắn không nên đi theo cái hình mẫu hiền đức gì, ai chẳng biết hắn giết dưỡng phụ, lúc mới cầm quyền thì cấm đoán bắt bớ hết chuyện này đến chuyện khác? Hiện tại bắt đầu biểu hiện hiền đức, ai cũng sẽ cảm thấy quá giả rồi.
Còn không bằng biểu hiện bản thân võ đoán cường ngạnh, cho thấy mình đáng tin cậy, có năng lực thủ hộ một phương bình an.
"Thật sao?" Vệ Lễ nghe Triệu Hi Hằng phân tích xong, tỏ vẻ chất vấn với chuyện này, "Dân chúng không muốn một thủ lĩnh hiền đức sao?"
"Vậy chàng giả bộ nhân từ hiền đức, chàng có thể giả tới khi nào?" Triệu Hi Hằng chân thành đặt câu hỏi với hắn, "Không phải ta không tín nhiệm chàng, mà cái hình tượng hiền đức này, thật sự không hợp với chàng chút nào."
Vệ Lễ cẩn thận nghĩ lại thấy cũng đúng, vạn nhất hắn ngày nào đó đứng bên đường chém người, cái hình tượng gọi là "Hiền đức" liền triệt để sụp đổ, lập còn không bằng không lập cho xong.
Hai người cuối cùng thì thầm với nhau cả một đêm, rốt cuộc quyết định được nên đi dò xét mấy toà thành mới kia như thế nào.
Vệ Lễ sẽ không tự mình đi, nếu hắn tự mình đi, thì giống như tỏ ra mình quá coi trọng đối với những tướng lãnh thân hào ở mấy thành đó rồi. Cho nên chỉ để cho Dương Trạch Lạp và Tống tướng quân đi tuần thành. Một người anh dũng, một người trầm ổn, hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ngày đó bọn họ tiến vào thành, giáp đen nhiều như mây, bày trận rào rạt, quân đội bước đều nhịp đến cơ hồ có thể san bằng cả mặt đất, đạp không còn một ngọn cỏ. Chuyện này cũng là âm thầm dằn mặt những kẻ có dị tâm, nếu muốn phản nghịch hay nháo sự, dù sao cũng phải ước lượng một chút xem bản thân có thể đánh thắng được đội quân như vậy hay không.
Từ sau khi một phần U Châu nhập vào Bình Châu, dân chúng hoặc là sôi nổi bàn tán trong mấy trà lâu, hoặc là ở nhà âm thầm thăm dò, nhưng ai cũng không khỏi bị thế trận như vậy chấn nhiếp đến tim đập thình thịch.
Chấn nhiếp nhiều, bọn họ tất nhiên cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, có thủ vệ hùng tráng như vậy, bọn họ lo gì sẽ bị người xâm lược chứ? Nỗi khổ chiến tranh tên rơi đạn lạc, bọn họ không muốn cảm thụ một lần nữa.
Vệ Lễ hù dọa người rất có kinh nghiệm, biết phải làm sao lên tiếng để khiến cho người sợ hãi, giống như khi trùng phùng với Triệu Hi Hằng, hắn mượn cảnh bão tuyết mịt mù trên núi, doạ cho toàn bộ đội ngũ đưa thân ngày đó run rẩy, sợ tới mức tè ra quần.
Hiện nay hắn chỉ là phát huy sở trường của chính mình, vừa uy hiếp danh gia vọng tộc trong toà thành mới sáp nhập, vừa phát lương thực cho dân chúng, càng nhiều thêm vài phần ban ân và thị uy, có vài phần bộ dáng thủ lĩnh, không giống một tên nhóc con tiểu đả tiểu nháo.
Lưu Hoán ở thành trì cách vách thì không thể tham dự náo nhiệt, bên kia vốn dĩ nên là lãnh thổ của hắn.
Lưu Hoán bản thân đã là người có tâm tư nhỏ hẹp, Vệ Lễ lại cố ý chọc giận hắn, bảo Tống tướng quân làm cho thanh thế ầm ĩ vui vẻ lên chút, không quá hai ngày, Lưu Hoán vốn dĩ thân thể không khoẻ, lập tức hộc máu ngất đi. Nhưng hắn cũng không biết đi mắng ai, chẳng lẽ phải mắng thê tử cùng thuộc hạ chuộc hắn về tới sao?
Thanh Châu và U Châu suy bại, phương Bắc chỉ còn một nhà Bình Châu độc đại, Hoa Thượng Nhạc biết rõ Ký Châu mình không có năng lực đối kháng với Vệ Lễ, huống hồ chuyện Thanh Châu và U Châu hắn cũng chen vào một chân, như thế chỉ có thể ôm chặt lấy đùi Vệ Lễ, nghe lệnh hắn.
Ký Châu cái khác không nhiều, nhưng núi nhiều, quặng nhiều, tiền nhiều, thừa thãi vàng bạc và hỏa dược, cũng thừa thãi pháo hoa, mấy loại pháo tên gọi quê mùa như cái gì "Thang trời trên mây", "Thịnh thế giang sơn", "Thiên kiều bá mị", "Vương mẫu hoa viên" này nọ cũng là phát minh từ Ký Châu, nhưng vừa nghe liền cảm thấy rất hoa lệ.
Tới gần ngày hội Nguyên Tiêu, Hoa Thượng Nhạc tỏ lòng hữu hảo, đưa vài xe pháo hoa đến cho Vệ Lễ, nói là cho hắn đốt chơi, tăng thêm chút không khí ngày lễ.
"Nghe nói hôm nay là tết Nguyên Tiêu nhỉ." Vệ Lễ hai má ửng đỏ, lúc ăn cơm ám chỉ với nàng.
"Ừ, chàng còn biết tết Nguyên Tiêu à?" Triệu Hi Hằng cảm thấy ngạc nhiên, "Chàng không phải không cho dân chúng Bình Châu ăn mừng lễ Tết sao?"
Vệ Lễ thoáng chốc dựng lông, "Chuyện đã qua bao nhiêu tờ Hoàng lịch rồi, nàng còn kéo ra?" Hắn đã sớm không còn làm như vậy, hắn có nhà có nghiệp, ăn Tết thật rất thoải mái, vô cùng náo nhiệt, Triệu Hi Hằng còn làm đồ mới cho hắn nữa.
"Bao nhiều tờ Hoàng lịch thì cũng là hoàng lịch nha." Triệu Hi Hằng nghiêm túc nói.
"Ta quăng mấy tờ Hoàng lịch cũ kia qua chỗ khác có được không? Nghĩ một chút xem hôm nay có nên đi xem hội hoa đăng không." Cánh tay hắn chống lên trên bàn, ý muốn gợi ra hứng thú của Triệu Hi Hằng, "Tết nguyên tiêu nha, náo nhiệt biết bao nhiêu, nàng không muốn đi?"
Triệu Hi Hằng cũng muốn đi, nhưng Vệ Lễ nhìn có vẻ càng muốn đi hơn so với nàng, nàng cố ý trêu đùa hắn, vì thế lạnh mặt, "Có người nói, nếu ta dám bước ra khỏi sân viện một bước, liền đánh gãy chân ta a."
Vệ Lễ nôn nóng cào cào tóc, "Sao nàng lại lôi chuyện cũ rích như vậy ra nữa rồi?" Đây cũng là chuyện đã trôi qua bao lâu rồi chứ, "Ngoài miệng ta nói như vậy, nhưng ta có làm thật sao? Triệu Hi Hằng nàng có trái tim hay không ấy?"
Trần Nhược Giang nói Tết nguyên tiêu, đêm thất tịch, đều là dịp tốt để nam nữ trẻ tuổi ước hẹn nhau. Không có đạo lý tình nhân nhà người ta có đôi có cặp ở dưới chân núi nhìn pháo hoa ngắm đèn, hai người bọn họ lại núp ở trên núi cơm nước xong liền luyện chữ đi ngủ.
Hơn nữa Hoa Thượng Nhạc đưa cho hắn nhiều pháo hoa như vậy, cũng không thể để đó nhìn không?
Triệu Hi Hằng không xem, hắn để lại cũng vô dụng.
"Ra ngoài chơi đi, ta cho nàng đi ra ngoài mà." Vệ Lễ lại đẩy đẩy cánh tay của nàng nói.
Triệu Hi Hằng ho khan hai tiếng, chuẩn bị lại làm bộ làm tịch, Vệ Lễ từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng sờ sờ bụng nàng, "Ba tháng rồi, hiện tại không đi ra ngoài chơi, sau này có muốn đi ra ngoài nữa thì hài tử cũng đã trở nên rất lớn, đi đường cũng không thoải mái."
"Nếu hiện tại nàng không ra ngoài, sau này cũng không còn cơ hội, hơn nữa gần đây ta nôn ói rất vất vả, nàng đi chơi với ta đi."
Vệ Lễ ôm hông của nàng, lay lay trái phải dỗ dành.
Mà nói cũng kỳ quái, lúc Triệu Hi Hằng nên nôn nghén thì không thấy nôn bao nhiêu, ngược lại Vệ Lễ thường xuyên sắc mặt mũi trắng bệch, ngày nào cũng muốn nôn, ngửi thấy mùi tanh liền muốn nôn, hiển nhiên bộ dáng như đang có thai ấy.
Y sư đến bắt mạch nói, không phải thân thể bệnh hoạn gì, mà là bệnh ở trong lòng, do hắn quá mức khẩn trương thôi, chuyện này không phải là không có, chỉ là không thường thấy.
Trượng phu trong lúc thê tử mang thai, bởi vì quá mức khẩn trương lo lắng mà sinh ra một loạt các phản ứng như phụ nữ mang thai, đó là chẳng những muốn phân ưu trên tinh thần mà ngay cả thân thể cũng cảm thụ như thê tử.
Triệu Hi Hằng tỏ vẻ mình cũng đâu có cảm thụ như vậy, nàng đâu có nôn nhiều như Vệ Lễ.
Nhưng không nghĩ đến dáng vẻ Vệ Lễ bình thường làm như rất nhẹ nhàng, trên thực tế trong lòng lại khẩn trương lo lắng cho nàng như vậy.
"Thật sao, vậy thì đi." Nàng ngẩng đầu hôn hôn cằm Vệ Lễ, cũng không đùa hắn nữa.
Gần đây hắn thật rất cực khổ, không chỉ phải đi quản Bình Châu, còn thân thể cũng phải chịu tội.