Mặc dù là tháng 2, trời Bình Châu cũng tối cực nhanh, hai người từ trong tiền đường đi ra, trời đã đen như mực.
Triệu Hi Hằng nhìn bài vị vừa khóc vừa nói lảm nhảm, lúc ngừng lại thì mắt sưng đã giống cái hột đào, Vệ Lễ đưa tấm lưng dài cho nàng dán mặt vào, giúp nàng hạ nhiệt độ trên hốc mắt.
"Sao chàng còn chưa thay quần áo ra?" Triệu Hi Hằng ôm cánh tay của hắn, dùng mu bàn tay hơi lạnh của hắn dán lên trên mia mắt của mình.
Trong lòng Vệ Lễ chua xót, hắn đến cùng cũng chỉ là bắt chước bừa, đúng là chọc cho người cười chê.
Triệu Hi Hằng coi cọ trong lòng hắn, vòng cánh tay qua hông của hắn, nghiêng nghiêng người nhìn hắn, "Vẫn là chàng trước kia đẹp mắt hơn, thế này ta còn không nhận ra chàng."
Nàng làm nũng lại còn lời ngon tiếng ngọt như vậy, đột nhiên làm trong lòng Vệ Lễ không biết sao lại hiểu thoải mái chút, hắn cúi đầu, sờ sờ gương mặt nàng, mím môi, không nói một lời.
Trong lòng Triệu Hi Hằng yên lặng thở dài, vừa ngẩng đầu, liền hôn lên cánh môi hắn, "Đi đi, đổi xiêm y hai rồi hai chúng ta cùng nhau ăn cơm, ta đói bụng quá, chẳng lẽ chàng không đói bụng sao?"
Vệ Lễ lúc này mới đứng dậy rời đi, Triệu Hi Hằng than thở, đầy mặt u sầu lên, Tiểu Đào nhăn mặt lại theo, "Điện hạ, ngài thở dài cái gì vậy?"
"Suy nghĩ làm thế nào cho một tên ngốc tử biến thành thông minh." Triệu Hi Hằng cong môi, "Ngươi đi nói phòng bếp muốn một rổ hạt hạch đào (Editor: hạt hạnh nhân) rang muối đến đây."
Tiểu Đào vô cùng cao hứng đi, "Ăn hạt hạch đào rất tốt; ăn hạt hạch đào bổ não, tiểu điện hạ tương lai sinh ra nhất định rất thông minh."
Triệu Hi Hằng cảm thấy là hẳn là cần phải bổ một chút, vạn nhất lỡ như đầu óc của hài tử tương lai lại cứng ngắc khó chuyển biến giống Vệ Lễ, vậy thì quá tệ rồi.
Cũng không biết Vệ Lễ ở tuổi này ăn hạt hạch đào còn có tác dụng hay không? Có thể bổ thêm chút nào cho trí thông minh hay không nhỉ.
Hạt hạch đào cũng không thể ăn như cơm được, nó được đặt ở trên bàn, làm món ăn vặt sau khi ăn cơm.
Vệ Lễ đổi xiêm y, một thân đỏ thẫm, nhìn liền sáng sủa thuận mắt hơn rất nhiều.
Triệu Hi Hằng hài lòng đi nắm tay hắn, "Xiêm y trắng loá đó có cái gì đẹp chứ? Quá nhạt nhẽo, làm sao đẹp bằng màu đỏ?"
Khoé miệng Vệ Lễ không tự giác cong lên một nụ cười, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Nàng nghĩ rằng ta sẽ tin mấy lời xu nịnh của nàng?"
Tiếng nói Triệu Hi Hằng có hơi lớn, ngoài phòng đều nghe thấy, nên Tạ Thanh Úc đang đứng ngoài chậm rãi tiến vào liền mặt vô biểu tình nhìn nhìn áo trắng trên người mình, xoay người đi, trong lòng có oán khí.
Hắn vốn là đến cáo biệt, cứ ở lại Bình Châu thế này, hắn không yên lòng Ung Châu, mà ở chỗ này nữa, thật sự cũng không có gì hài lòng như ý.
"Điểm tâm có tôm, cơm trưa có tôm, sao buổi tối cũng còn có tôm?" Triệu Hi Hằng nhìn thoáng qua một đĩa tôm chiên ngay trước mặt, có chút kỳ quái.
Tuy rằng mỗi lần nấu nướng cũng có thay đổi cách nấu khác nhau, nhưng bữa nào cũng ăn tôm, nàng cũng có chút ngán.
"Thì nàng nói, ăn nhiều tôm tốt cho hài tử." Vệ Lễ lần này cũng không để ý tới chuyện phải bỏ sức ra bóc tôm, lại bỏ vào trong bát nàng mấy con tôm thịt, ý bảo nàng mau ăn.
Nghe Vệ Lễ nói như vậy, Triệu Hi Hằng liền biết, nhất định là Vệ Lễ dặn phòng bếp làm, trách không được một ngày ba bữa đều là tôm.
"Ta ngày mai không muốn ăn, ta muốn ăn..."
"Nàng cũng có không ít yêu cầu nhỉ?" Vệ Lễ ngắt ngang, gõ một cái lên trán của nàng, "Ta chuẩn bị thịt rồng cho nàng, nàng ăn không?"
Triệu Hi Hằng giật nhẹ khóe miệng, cười nhạo hắn một tiếng.
Cơm tối rửa mặt xong, hai người vùi lên chiếc giường La Hán ấm áp, bàn nhỏ bị chuyển qua một đầu khác, Triệu Hi Hằng cảm thấy trên giường cứng quá, nhất định muốn vùi vào trong ngực Vệ Lễ, đầu vừa vặn dựa vào ngực hắn.
Cái đệm thịt người này, vừa ấm lại thoải mái.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Vệ Lễ tất nhiên sẽ không cự tuyệt, thậm chí mừng rỡ cao hứng, còn có thể tùy tiện xoa xoa nắn nắn bàn tay và khuôn mặt mềm mại của nàng.
Hai người mới nói được trong chốc lát, bên ngoài liền có người tiến vào dâng tin chiến báo.
Triệu Hi Hằng sờ soạng hai cái hạt hạch đào trong tay thưởng thức, ném ánh mắt về phía một tờ giấy kia.
Tin tức Vệ Lễ bắt giữ Lưu Hoán và Vương Viễn truyền đi cực nhanh, vị thái tử của Cao Lệ vương đang tự lập môn hộ kia tất nhiên nhận được tin tức, sợ Vệ Lễ trên đường lộn trở về lại gõ Cao Lệ thêm một lần, vì thế vội vàng triệt binh, Bình Châu lại đạt được toàn thắng, Trần Nhược Giang và Dương Trạch Lạp ít ngày nữa liền được trở về thành.
"Vậy bây giờ chàng định làm như thế nào?" Triệu Hi Hằng nấp trong lồng ngực Vệ Lễ chơi hạt hạch đào, hỏi hắn.
"Rảnh rỗi đùa đến trên đầu ta, đương nhiên là hung hăng cạo hắn một đống tiền." Vệ Lễ nói.
Nàng lười tự mình dùng kìm bóp nát hạt hạch đào, cố sức một hồi không được, vì thế đưa hạt hạch đào cho Vệ Lễ.
Ánh mắt Vệ Lễ còn chưa dời lên từ tin chiến báo, thuận tay cầm lấy bóp một cái vỡ ra, lấy thịt ra bỏ vào lòng bàn tay nàng, vỏ tình ném chuẩn xác vào trong rổ đựng rác.
"U Châu cùng Thanh Châu giống nhau, đều cạo một ít sao?" Nàng tiếp tục hỏi.
Vệ Lễ mở được hạt hạch đào bên trong hết sức hoàn chỉnh, không có chút tổn hại nào. Triệu Hi Hằng nhìn hai nửa hạt nhân hạch đào hoàn chỉnh này, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Nàng dứt khoác ôm cả ống hạt hạch đào vào trong lòng mình, sau đó từng hạt từng hạt đưa cho Vệ Lễ, để hắn bóp vỡ ra.
"Ừ." Vệ Lễ gật đầu, "Ta tính bảo U Châu Thanh Châu cắt đất đến chuộc người. U Châu khẳng định sẽ đồng ý yêu cầu của ta, đại nhi tử của Lưu Hoán năm nay mới tám tuổi, không lên được mặt bàn, bọn họ nhất định muốn đem Lưu Hoán trở về. Thanh Châu thì không nhất định, thế tử của Vương Viễn đã hai mươi, nói không chừng không nỡ mất đất Thanh Châu, trực tiếp để phụ thân lại cho ta."
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, trong đầu có chuyện cần suy nghĩ, hắn cũng không chú ý mình dã thành cái công cụ mở ra hạt hạch đào, Triệu Hi Hằng đưa cho hắn một hạt, hắn bóp vỡ một hạt, quả thực không biết mệt mỏi.
Triệu Hi Hằng đem nhân hạt hạch đào bỏ vào miệng cắn vang cách cách, cọ cọ ở trong lòng hắn, tìm một vị trí thoải mái, sau đó có qua có lại, đút cho hắn mấy hạt, vừa vặn có thể bổ não.
"Ta cảm thấy Vương Viễn khẳng định được con trai của hắn chuộc về chứ, dù sao cũng là phụ thân của mình, ai lại nhẫn tâm như vậy. Hơn nữa nếu không đổi người trở về, thân làm nhi tử chỉ sợ sẽ bị người ta phun nước miếng cho chết luôn."
"Ta cảm thấy không nhất định, Vương Chi Diêu vừa chết, vậy Thanh Châu sẽ liền có thế tử lên làm vua, hắn không nhất định sẽ đủ nhẫn tâm để cho phụ thân hắn khỏi trở về." Vệ Lễ không thích cái mùi lạ của nhân hạt hạch đào kia, nhưng vẫn cau mày ăn hết, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ bé của nàng, "Muốn đánh cược không?"
Triệu Hi Hằng không hứng thú lắm, hạt hạch đào ăn đủ rồi, thoáng có chút buồn ngủ, "Không cược." Dù sao toàn bộ thân gia của Vệ Lễ đều trong tay nàng, có thắng cũng không có cái gì vui.
Hai sợi tóc mai của nàng rũ xuống trên gương mặt, mà bản thân nàng cũng lười gạt ra, tùy ý chúng nó rũ xuống, đôi mắt híp híp mở mở.
Vệ Lễ thuận tay đẩy hai sợi tóc mai trên gò má nàng ra, vén đến sau tai. Tay hắn thô ráp, cọ lên mặt Triệu Hi Hằng có chút ma sát, nàng giật giật mặt, nhưng không nói gì.
"Cược đi, nàng thắng ta đem cái tráp thư nhà của nàng trả lại nàng." Vệ Lễ cúi đầu dỗ dành nàng.
Triệu Hi Hằng lúc này mới có chút tinh thần, đúng vậy, thư tín của a gia và nương nàng còn nằm trong tay Vệ Lễ đây, nàng bắt lấy tay Vệ Lễ, nhìn chằm chằm hắn, "Những bức thư đó, chàng có xem qua hay chưa?"
Mặt Vệ Lễ đỏ lên, hắn cũng không rành chuyện nói dối, nói dối cũng sẽ rất nhanh bị vạch trần, vì thế gật gật đầu.
Triệu Hi Hằng hứng thú, nhỏ giọng hỏi hắn, "Đều xem hết rồi sao?"
"Không, chỉ xem mấy phong thôi." Hắn cũng hạ thanh âm thấp xuống.
"Chàng có phải cũng cảm thấy tình cảm của a gia và nương ta đặc biệt tốt hay không? Viết thư thôi cũng nhão nhoẹt như vậy?"
Vệ Lễ chậm rãi gật đầu, đúng là rất nhão, nhưng nhìn đôi mắt sáng trưng muốn toả ánh sáng của Triệu Hi Hằng, trong lòng hắn cũng thấp thỏm, "Nàng cũng muốn phu quân của mình giống như a gia nàng sao?"
"Cũng không quá muốn." Triệu Hi Hằng nhỏ giọng nói, chuyện của a gia và nương nàng năm đó đúng là nàng thích nghe người ta ca ngợi, nhưng nàng bất quá cũng chỉ muốn cho người khác hâm mộ mình mà thôi.
Vệ Lễ hơi trầm tư, nhớ tới lúc hắn còn ở Đông doanh, Triệu Hi Hằng cũng viết thư cho hắn, lúc ấy có phải hắn hẳn là nên hồi âm cho nàng một phong, viên mãn nguyện vọng của nàng một chút không?
Nhưng như vậy không phải quá nhão nhẹt à?
Triệu Hi Hằng hình như cũng thật thích kiểu phu thể sống chung ngọt ngào nhão nhẹt này, hắn có nên thử hay không?
"Chàng nói xem nếu ta thắng thì như vậy, nhưng nếu chàng thắng thì sao?" Triệu Hi Hằng nghi ngờ liếc hắn một chút, Vệ Lễ hoàn hồn.
Mặt Vệ Lễ đỏ lên, Triệu Hi Hằng mơ hồ cảm thấy không tốt lắm, hắn chậm rãi cúi đầu, nói ra vài chữ bên tai Triệu Hi Hằng.
Mặt Triệu Hi Hằng nháy mắt đỏ ửng, cảm giác mình muốn chín luôn rồi, người cũng không mệt, triệt để đầy tinh thần, quay người cắn lên cổ của hắn.
"Chàng thật cầm thú!"
"Cái gì cầm thú?" Nàng cắn cũng có chừng mực, tuy rằng đau nhưng sẽ không bị trầy da chảy máu. Vệ Lễ ôm nàng, thật cẩn thận tránh bụng của nàng, lại thổi khí vào bên tai nàng, "Không phải bình thường sao?"
"Chàng nói như vậy để hài tử nghe thấy được không tốt đâu."
"Không có chuyện gì, hiện tại chẳng phải còn chưa nghe được sao." Vệ Lễ chết không biết xấu hổ ôm nàng.
"Cầm thú, súc sinh, lão cẩu!" Triệu Hi Hằng vừa cắn hắn vừa mắng hắn.
- ----
Ngày kế, Vệ Lễ mang theo gương mặt đầy vết cắn đi địa lao, bảo người giải Lưu Hoán cùng Vương Viễn ra thẩm vấn.
Hai người tất nhiên là chửi ầm lên, mắng hắn âm hiểm giả dối, mắng hắn không bằng cầm thú.
Vệ Lễ bóp lấy cằm hai người, lạnh lẽo uy hiếp, "Nếu một cái đầu lưỡi nguyên lành lại không muốn, ta đây cũng không cần thay hai người các ngươi thương tiếc làm gì. Vốn cho rằng các ngươi còn có chút dã tâm cốt khí, kết quả còn không phải bị khiêu khích liền mắc câu?"
"Các ngươi ngu xuẩn, chẳng lẽ còn muốn trách ta?"
"Ta đã truyền tin cho U Châu và Thanh Châu, để xem thuộc hạ các ngươi có nỡ lòng bỏ của chuộc bọn ngươi trở về hay không."
Vệ Lễ lần này giở công phu sư tử ngoạm, bảo Thanh Châu cùng U Châu muốn một phần ba thành trì lên lãnh thổ.
Không ngoài sở liệu, U Châu không người kế vị, thế tử còn chưa trưởng thành, bọn họ không thể nào bỏ được Lưu Hoán, sau nhiều lần thương nghị, cuối cùng vẫn dùng sáu thành trì giáp ranh với Bình Châu để chuộc Lưu Hoán trở về.
Về phần Thanh Châu của Vương Viễn, bên đó liền chậm chạp không có tin tức, Vệ Lễ sau khi tiễn Lưu Hoán đi xong, chỉ còn lại mỗi Vương Viễn một mình lẻ loi chờ ở trong địa lao, Vệ Lễ thỉnh thoảng lại đến kích thích hắn.
"Ngươi nuôi con trai cũng chỉ có như thế, ngay cả ý tứ muốn chuộc ngươi trở về cũng không có."
Mắt Vương Chi Diêu đỏ hồng lên, hắn tất nhiên không tin nhi tử mình lại không thèm chú ý đến tánh mạng của mình.
Nhưng đợi trái đợi phải, đến qua hơn nửa tháng, Thanh Châu bên kia vẫn không có tin tức.
Vệ Lễ cũng không kiên nhẫn, truyền tin đi thúc giục, nếu như một ngày không đồng ý, liền cắt một chi của Vương Viễn.
Không được mấy ngày, Thanh Châu cử hành đại điển kế vị, nâng con trai của Vương Viễn là Vương Biên lên làm vua ở Thanh Châu, ý là muốn bỏ Vương Viễn, sinh tử tùy Vệ Lễ.
Vệ Lễ tất nhiên không thể để Thanh Châu dễ chịu, vì thế đem Vương Viễn chặt đứt tứ chi, cắt lưỡi, đem người đóng gói thành lễ vật, đưa đi Thanh Châu, xem như làm lễ vật cho tân vương kế vị của Thanh Châu vương.
Thanh Châu sau đó hỗn loạn như thế nào cũng không liên quan đến Vệ Lễ, Vương Biên đoán chừng phải bị nước miếng của dân chúng Thanh Châu sắp dìm chết rồi.
Cao Lệ vẫn như dĩ vãng không biết xấu hổ, chỉ phái người đến xin lỗi, chuyện cắt đất thì nửa điểm không đề cập tới, dù sao bọn họ cũng không có ai lọt vào tay Vệ Lễ.