"Nếu như tồn vong đã tới, vậy ngươi không đi tiền tuyến, tới tìm ta làm gì?" Triệu Hi Hằng nghĩ thầm, chẳng lẽ là đến tìm nàng làm lần cuối cùng, nói lời từ biệt?.
Vệ Lễ đặt bình rượu ầm một cái lên bàn, nhướng mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh có chút đau xót chợt loé lên, "Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ hôm nay là cái ngày gì? Ngươi nói xem ta vì sao không đi tiền tuyến mà đến chỗ này của ngươi?"
Triệu Hi Hằng bị ánh mắt khiển trách của hắn nhìn tới, trong lòng lộp bộp rớt xuống một cái, tâm tư lập tức đi lệch hướng khỏi chuyện tồn vong của Bình Châu.
Hôm nay chẳng lẽ là ngày hội gì rất trọng yếu, hoặc là ngày kỷ niệm, nàng ngay cả cơn giận của mình đối với Vệ Lễ còn sót lại chưa tiêu cũng không để ý tới, vội vàng kiểm tra trí nhớ.
Ngày nay năm ngoái, nàng đang làm cái gì nha.
Cuối tháng mười một, khi đó nàng vừa mới đến Bình Châu, cũng không giống như là ngày trọng yếu gì.
Chuyện duy nhất có thể nói, chính là cách ăn tết chỉ còn một tháng.
Chẳng lẽ tình huống bây giờ khẩn cấp đến mức sáng nay không tính ngày mai, muốn ăn tết sớm một tháng?
Không đúng không đúng, chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật Vệ Lễ?
Nhưng mà Vệ Lễ cũng chưa nói a.
Nàng cau mày, Vệ Lễ vừa thấy nàng không nhớ rõ, không khỏi tức giận từ trong lòng, đau buồn chậm rãi trồi lên tâm.
Đi về phía trước gần hai bước, hắn bóp chặt cổ tay Triệu Hi Hằng một phen, "Trong lòng ngươi căn bản không có ta."
Ngay cả cái ngày trọng yếu như vậy cũng đều không nhớ được.
Nàng theo bản năng lui ra phía sau hai bước, Vệ Lễ từng bước ép sát, hông của nàng đụng tới mép bàn, không thể lui được nữa.
Vệ Lễ còn tại muốn tới gần nàng, Triệu Hi Hằng chống lồng ngực của hắn đẩy ra bên ngoài, "Ngươi đừng có tiến về trước nữa, ta sắp ngã vào bàn rồi này."
"Triệu Hi Hằng, hôm nay là ba mươi tháng mười một, là ngày đầu tiên hai chúng ta gặp mặt nhau vào năm ngoái."
Triệu Hi Hằng ngây ngẩn cả người, "..."
Ngày lần đầu gặp?
Nàng cẩn thận nghĩ lại, hình như đúng cậy.
Nhưng loại ký ức không tính tốt đẹp này, hắn vậy mà còn đem nó thành cái chuyện gì nên kỷ niệm sao? Đầu óc không bệnh chứ?
Triệu Hi Hằng hiện tại lý cũng có, khí thế cũng mạnh mẽ, thừa dịp hắn không phòng bị, dùng lực đẩy hắn ra một phen, "Ta không nhớ được làm sao? Ngươi còn không biết xấu hổ còn nói? Người ta đều là gặp nhau đêm nguyên tiêu hội hao đăng gì gì đó, ngươi thì treo ta trên ngựa giữa nơi băng thiên tuyết địa, gió thổi bạch bạch vào mặt ta rát cóng."
Vệ Lễ ngập ngừng nửa khắc, cuối cùng cứng ngắc nói, "Ta không phải lấy áo choàng che lại cho ngươi rồi sao?"
"Ta cũng lạnh! Sau đó thì đến phủ quận thủ, ngươi còn bắt ta ngủ trên đất, kết quả ngày hôm sau ta liền ngã bệnh, ngươi còn không biết xấu hổ, dám lấy ra làm lần đầu tiên gặp mặt?"
Không phải là lôi chuyện cũ sao? Lôi đi! Nàng đâu có sợ!
Vệ Lễ mỗi ngày bày ra bộ dáng như nàng có lỗi với hắn, cho ai nhìn chứ?
Rõ ràng là mấy lúc hắn đối với mình không tốt còn tương đối nhiều hơn.
Vệ Lễ bị nàng nói đến cả người run rẩy, hắn lúc ấy, lúc ấy cho rằng mình rất chán ghét Triệu Hi Hằng, cho nên đối xử với nàng kém như vậy.
Hắn muốn há miệng xin lỗi Triệu Hi Hằng, liên quan đến chuyện lần trước kia, nhưng miệng giống như bị niêm lại vậy, ba chữ " Thật xin lỗi" không hiểu sao không thể nói nên lời.
Hắn như bị đạp vào trong vũng bùn, ngũ quan bị bùn đất sền sệt nặng nề trút lên, không kịp thở, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng chỉ còn vang lên tiếng ong ong.
Triệu Hi Hằng sau khi tự mình nói xong, trong lòng đột nhiên vui sướng hơn rất nhiều.
Bất quá càng nghĩ càng giận, Vệ Lễ trước kia vậy mà đối với mình kém như thế, nếu không phải hắn nhắc tới chuyện lúc mới gặp kia, nàng cũng sắp quên mất.
Vệ Lễ nghẹn nửa ngày, trong hồi ức chợt loé lên, tất cả đều những cảnh tượng không thế nào tốt đẹp.
Loại thời điểm này, hắn khó tránh khỏi nhớ tới Tạ Thanh Úc.
Tạ Thanh Úc kia, ngay cả đối với hắn cũng sẽ không lớn tiếng, thậm chí còn cẩn thận an táng cho những mỹ nhân cùng sứ thần mà hắn đã giết chết.
Người như thế, chỉ sợ cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói với Triệu Hi Hằng, so sánh với hắn, Vệ Lễ tìm không ra trên người mình đến cùng có ưu điểm gì có thể làm cho Triệu Hi Hằng thích được.
Chẳng lẽ mắt nàng không tốt, cố tình không thích người tuấn tú, không thích người đọc sách nhiều, không thích người tính tình tốt?
Trong óc Vệ Lễ rít lên một trận.
Hắn cuối cùng cũng mở bình rượu đang được phong kín ra, rót cho hai người hai chén rượu, mình uống trước ba chén, sau đó đem một cái chén khác cho Triệu Hi Hằng, "Uống rượu."
Triệu Hi Hằng nhìn rượu hoa quả trong chén, màu đỏ hồng lóng lánh trong suốt, tựa như thủy tinh, tản ra hương thơm ngọt lượn lờ.
Vệ Lễ uống ba chén, đây là ý tự phạt sao?
Hắn da mặt mỏng, đánh chết cũng không cúi đầu, đây coi như là đã có ý xin lỗi, Triệu Hi Hằng miễn miễn cưỡng cưỡng tiêu mất chút tức giận, chạm chén cùng hắn, rồi một hơn uống cạn sạch.
Ngọt, là vị ngọt của nho mang theo chút chua chua, còn có chút xíu vị chát nhẹ của vỏ nho hoà vào cồn, hương thơm lắng đọng, ngọt lành ngon miệng.
"Rượu mua chỗ nào vậy?" Nàng hỏi, thật sự rượu này không tồi.
"Ngày này tháng sau, con gái của Tống tướng quân xuất giá, đây là rượu đãi khách, hắn lấy ở trong hầm rượu ra tặng ta." Vệ Lễ thấy nàng thích, lại rót cho nàng một chén.
Trong hai tháng này, Vệ Lễ hiếm khi về nhà, trong quân doanh uống rượu say cũng muốn mang thứ gì đó tốt về cho Triệu Hi Hằng. Nhìn gương mặt hắn, Tống tướng quân là người từng trải, tất nhiên nhìn là rất rõ ràng, vì thế cho Vệ Lễ một vò rượu, bảo hắn trở về từ từ uống với Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng gật gật đầu, Tống tướng quân là người Hán, Hán tộc có nhiều phong tục, như là sinh ra nữ nhi, liền chôn rượu xuống đất, đợi đến khi nữ nhi thành thân gả cho người mới đào ra, rượu ủ mười mấy năm, tất nhiên hương vị càng tốt hơn bình thường.
Nhưng rượu trái cây lúc nào cũng nhiều cồn hơn so với rượu mời thông thường, có thể tồn trữ mười mấy năm, chắc hẳn rượu này độ mạnh cũng không nhỏ.
Nàng uống rất thích thú, nhưng không biết tửu lượng của mình là bao nhiêu, lại uống thêm hai chén nữa liền không dám uống tiếp. Tửu lượng của Vệ Lễ càng kém hơn nàng bao nhiêu, lần trước nàng đã chứng kiến rồi, Triệu Hi Hằng cũng cản hắn, không dám để hắn uống nhiều.
Thay đổi nơi ở cũng là thay đổi phong tục, Triệu Hi Hằng sau khi đến Bình Châu thì phát hiện uống rượu mọi người đều uống hết sức đơn giản, mấy loại rượu hoa quả thế này, trước kia tại Tấn Dương đều phải uống trong ly nhỏ bằng lưu ly, nhưng hiện tại nàng đều có thể uống chén đối chén.
Hai người uống một lát, uống hơn nửa vò.
Thị nữ đem vò rượu đi phong lại, đem cất.
Có thể là do trong bụng trống không lại uống quá mau, cho nên người dễ dàng say, Triệu Hi Hằng cảm giác hơi rượu bắt đầu bốc lên, má nàng đỏ ửng, trán cũng rịn ra mồ hôi, có hơi chống đầu, híp mắt, mắt cũng mệt mỏi nặng nề.
Vệ Lễ sờ sờ trán của nàng, Triệu Hi Hằng một tay hất tay hắn văng ra, "Đừng động vào ta."
Sau đó đứng lên, cởi xiêm y đi ngủ, thân thể như mềm nhũn ra, không đứng vững, nàng dứt khoát ngồi xuống.
"Triệu Hi Hằng, trời chỉ mới vừa tối thôi, còn chưa ăn cơm chiều." Vệ Lễ bắt lấy bàn tay nàng đang sột soạt muốn cởi áo ngoài.
"Không ăn, buồn ngủ." Triệu Hi Hằng lắc đầu, thần chí nàng tạm thời có thể xem là thanh tỉnh, nhưng thân thể lại mềm nhũn, hiện tại bức thiết muốn đi ngủ.
Nàng cởi xiêm y đến một nửa, lộ ra một đoạn xương quai xanh, dưới ánh nến hơi leo lét càng lộ ra tinh tế tỉ mỉ trắng nõn, làm cho người ta hận không thể cắn lên một cái.
Hai người lạnh nhạt nhau hai tháng, Vệ Lễ tất nhiên đã hai tháng nay đều không thể gần gũi nàng, nhìn thấy một màn này, yết hầu không khỏi phát khô, cảm thấy chịu không nổi hơi rượu, "Ta cũng mệt nhọc, ta cùng ngươi ngủ."
Triệu Hi Hằng gật gật đầu, trước mắt hoa lên một mảnh, có chút không nắm được vạt áo, tức giận đến muốn khóc ra.
Vệ Lễ nắm lấy tay nàng, thương lượng với nàng, "Ta giúp ngươi có được không?"
Triệu Hi Hằng gật gật đầu, hắn cũng không phải chưa từng cởi cho mình.
Nàng hiện tại thần chí đã dần dần tan rã, người khác nói cái gì là cái đó, nếu như lúc này còn thanh tỉnh, sao có thể không phát hiện ra Vệ Lễ không có hảo ý?
Vệ Lễ buông hết tất cả mành xuống, sau đó ngồi đối diện nàng, tay nắm lên vạt áo màu trăng non của nàng, nhẹ nhàng kéo.
Triệu Hi Hằng mệt đến không chịu nổi, đổ về phía trước một cái, cằm gác lên trên vai hắn, đôi mắt híp lại thành một khe hở, mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Trong phòng than lửa đốt rất ấm, Vệ Lễ cởi áo lót dây lưng nàng xong, Triệu Hi Hằng vẫn không cảm thấy lạnh chút nào.
Hắn ôm người vào lòng, sau đó hôn hôn vành tai nàng, làm cho nàng bị ngứa, chọc nàng bất mãn, "Ta muốn đi ngủ."
Tim Vệ Lễ đập rất nhanh, ỷ vào nàng say rượu, không ý thức được gì, hắn lại thỏ thẻ bên tai nàng nói, "A Đam, làm một lần có được không? Một lần rồi liền đi ngủ."
Hiện tại hắn có thể quang minh chính đại kêu nhũ danh của nàng, nếu như nàng tỉnh lại có phát hiện, chỉ cần nói là nàng say rượu nghe lầm.
Triệu Hi Hằng không cò kè mặc cả với hắn, ngược lại là rất ủy khuất hỏi hắn, "Có phải một lần xong là có thể ngủ hay không?"
"Ừ." Vệ Lễ hôn hôn lên khóe miệng của nàng, "Nhưng mà ngươi phải ở trên."
Triệu Hi Hằng ngơ ngác, bởi vì kinh nghiệm thực tiễn không đủ, làm cũng không tốt, hai người đều rất khó chịu.
"Ngươi gạt người, ngươi nói một lần là được." Triệu Hi Hằng khóc cắn bả vai hắn, "Ta muốn đi ngủ."
"Nhưng ngươi mới chỉ làm được một nửa, ngươi thất hứa rồi, cho nên phải thêm một lần."
Thân trên trần trụi của Vệ Lễ phơi bày một mảng lớn xăm chạy dài từ sau gáy đầu vai, còn có phía sau lưng chạy đến bụng, thứ mà Triệu Hi Hằng tâm tâm niệm niệm muốn nhìn, lại không thể trông thấy khi thanh tỉnh.
Hắn đan mười ngón tay Triệu Hi Hằng vào ngón tay mình, trùng điệp ép xuống, cơ bắp trên vai gồng lên thành một đường hoàn hảo, độ cong lưu loát, lực bộc phát mười phần, mồ hôi rịn theo bả vai hắn trượt xuống, rơi vào da thịt trắng nõn của Triệu Hi Hằng, tình dục mê loạn, trong ánh mắt đều là dục vọng đủ để thôn phệ người đến điên cuồng.
Triệu Hi Hằng đau đến khóc ra, "Ta không cần ngươi nữa."
Khoé mắt Vệ Lễ bị tình dục nhuộm một màu đỏ ửng, vì những lời này của nàn, hắn nhướng mắt lên, tức giận bốc ra bốn phía, lấy ra một tay bóp chặt cằm nhọn của nàng, cười đến dữ tợn, lộ ra răng trắng như tuyết, "Không cần ta thì ngươi cần ai?"
"Triệu Hi Hằng, ngươi là của ta, ngươi có biết không?" Hắn đem tất cả dục vọng chiếm hữu cùng lửa giận đều đổ lên hoạt động trên người, Triệu Hi Hằng vì động tác mãnh liệt của hắn mà câu nói vỡ tan, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không thành.
Triệu Hi Hằng xong liền mềm ra như một bãi nước, tùy ý hắn tùy tiện xoa bóp, chỉ là nước mắt vẫn rơi rất lợi hại, bộ dáng đáng thương đó làm Vệ Lễ thoáng bình tĩnh trở lại.
Hắn giam cầm Triệu Hi Hằng chặt chẽ vào trong lòng ngực, hôn lên gương mặt đỏ bừng cùng những giọt nước mắt trên má nàng, "A Đam, A Đam, ngươi là của ta, đừng rời khỏi ta, ta chết cũng muốn dẫn ngươi theo."
Không biết qua bao lâu, lúc này đây bầu trời vốn dĩ vừa mới chớm đen vẫn luôn kéo dài đến sáng sớm ngày hôm sau.
Lời nam nhân trên giường đều là lời nói dối, dỗ dành người không cần viết bản nháp, một lần lại hai lần, ba bốn lần vẫn có thể tiếp tục lừa gạt.
Khi Triệu Hi Hằng tỉnh lại, cả người đau nhức, đầu đau, chân đau, thắt lưng đau, đầu gối cũng đau.
Mặc dù nàng đã quên hầu hết chuyện tối ngày hôm qua, nhưng cũng có thể đoán ra bảy tám phần.
Mẫu thân hắn.
Nàng nói tha thứ hắn rồi sao? Nói hoà hảo với hắn rồi sao? Người lớn như vậy rồi mà không thèm giữ mặt mũi!
Quân đội Lưu Hoán cùng Vương Viễn mau chóng tiến vào giết Vệ Lễ đi! Bọn họ không giết nàng cũng sắp nhịn không được động thủ rồi.