Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn - Chương 138




Hắn vừa mở miệng, sặc đầy miệng gió lạnh, thổi lạnh đến trong phổi, nhịn không được ho khan hai tiếng.

Trên cành mai còn sót lại mấy đóa hoa, run run rẩy rẩy bị gió thổi bay, Vệ Lễ ôm cành mai đã trụi lủi, xấu hổ nhìn Triệu Hi Hằng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng, "Hết rồi."

Hai năm không gặp, hắn trước tiên cũng không trở về gặp hai mẹ con nàng.

Hắn muốn cho Triệu Hi Hằng vui vẻ, lại không biết tặng cái gì cho nàng mới tốt; vì thế đi về phía Nam Thanh Châu bẻ mấy cành hoa mai, nhưng gió tuyết quá lớn, chờ hắn đến đó, đã bị thổi bay đến bảy tám phần.

Triệu Hi Hằng nhìn thấy một đoá hồng mai cuối cùng bị gió vứt lên, một mảnh đỏ nhỏ kia rơi vào không trung, không biết bay tới nơi nào.

"Hết rồi cũng rất xinh đẹp." Nửa khuôn mặt Triệu Hi Hằng đều chôn ở trong cổ áo, nàng nghẹn ngào nhào lên ôm lấy hắn.

Hắn trở về là tốt rồi.

Lâu như vậy không ở cùng nhau, nàng có đôi khi lại mơ thấy Vệ Lễ gặp chuyện không may, nàng bấm một cái lên hông của hắn, vẫn còn cứng rắn, hỏi, "Đau không?"

Vệ Lễ nhe răng, "Nàng nhéo ta làm cái gì? Sao không đau được chứ?"

"Ta sợ là mộng, nhéo chàng một phen nhìn xem có đau hay không." Triệu Hi Hằng vẫn đem mặt chôn trong lồng ngực hắn.

Vệ Lễ nâng tay búng nàng một cái muốn nổ não, "Sao nàng không nhéo chính nàng ấy? Ta thật vất vả trở về một chuyến mà nàng cũng nỡ?"

"Ừ... Người sắp 30 rồi, chàng còn không biết xấu hổ tính toán với một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi như ta sao?" Triệu Hi Hằng cọ cọ ở trong lòng hắn, cọ cho khô nước mắt.

"28 28! Không phải 30! Kém một ngày cũng không phải 30!" Vệ Lễ cường ngạnh cãi lại.

Hai người vừa mở miệng, vẫn là mùi vị quen thuộc.

Vệ Lễ cảm thấy hai người cứ đứng đầu gió hứng lạnh thật sự không thích hợp, léo nàng đi vào trong.

Chi Chi níu chặt vạt áo, đứng ở cửa xa xa nhìn bọn họ.

Khi Vệ Lễ đi, nó mới sáu tuổi, cho dù Triệu Hi Hằng thường xuyên nhắc tới, nhưng thời gian qua lâu như vậy, Vệ Lễ ở trong lòng của nó, đã sớm chỉ còn lại một cái bóng nhợt nhạt.

Hắn hiện tại lại lần nữa đứng ở trước mặt mình, cái bóng này mới trở nên bắt đầu rõ ràng.

Thẳng đến khi Vệ Lễ ôm nó dậy, Chi Chi nhìn khuôn mặt hắn giống mình đến quá sức tưởng tượng, lúc này mới vượt qua một chút xíu xấu hổ còn sót lại, ôm lấy cổ của hắn, cố ý lên tiếng nghiêm khắc hỏi hắn, "Người tại sao hiện tại mới trở về, người đều không biết con đọc rất nhiều sách rồi."

Thiếu chủ Triệu Đồ Lâm mới không xấu hổ nhé!

"Vậy cho con cái này được không?" Vệ Lễ biến ra một con thỏ nhỏ được chạm khắc từ chất liệu nhìn như voi, đặt ở trong lòng bàn tay nó.

Cũng chính là lâu dài không gặp, Vệ Lễ mới mới chiều con bé chút, đổi lại mấy năm trước mà nó dám nói như vậy, hắn đã sớm nắm bím tóc nó lên rồi.

Con thỏ nhỏ này là hắn lấy được trong bảo khố của vương cung Tiên Bi vương, khắc ra từ răng sói, con thỏ nhỏ lại có màu trắng ngà nhàn nhạt, chỉ lớn cỡ một ngón cái như vậy, xem như đặc sản Tiên Bi đi.

Kỳ thật nó chỉ là hơi tinh xảo chút, gia công khó một ít, không có quá mức xuất sắc hay sang quý, nhưng mà Vệ Lễ lúc ấy từ cái nhìn đầu tiên liền chấm trúng. Chi Chi tuổi con thỏ, cái này đưa cho con bé chơi thật đáng yêu, cảm thấy con bé sẽ thích, vì thế đút vào túi mang về.

"Con đây miễn cưỡng tha thứ cho người vậy." Chi Chi là một tiểu phú bà nha, cũng không thiếu đồ vật đáng giá sang quý, nhưng a gia nó ngàn dặm xa xôi đem đồ vật trở về, đương nhiên là đặc biệt quý giá rồi!

Con bé ngày mai có thể khoe khoang với mấy tiểu đồng bọn khác rồi, bọn họ cũng không có nha.

Thanh Châu đến cùng không phải nhà của bọn họ, bọn họ vẫn rất nhớ Bất Hàm.

Trước khi Vệ Lễ trở về, Triệu Hi Hằng vốn đã đóng gói xong đồ đạc muốn khởi hành về nhà. Vốn dĩ nàng còn nghĩ mình về Bình Châu trước để chờ hắn, chỉ là không nghĩ đến hắn có thể trở về nhanh như vậy.

Nhưng có chút đáng tiếc, cây hoa Quế trồng trong viện lần đầu ra hoa, Vệ Lễ không thể nhìn thấy.

Nhưng mà Triệu Hi Hằng cố ý hái một ít hoa Quế làm mật hoa quế, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể khiến hắn cảm thụ một chút mùi hoa quế thơm ngào ngạt của năm ngoái.

Đoàn người tu chỉnh ở Thanh Châu vài ngày, khi khởi hành về Bình Châu, Vệ Lễ mới thực sự cảm nhận được cái mà Triệu Hi Hằng gọi là "nhân duyên" của Chi Chi trong thư gửi cho hắn.

Một đám hài tử dưới mười tuổi chen chúc khóc hô đưa tiễn thiếu chủ bọn họ, cầm tay nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ, một đám khóc bù lu bù loa.

"Thiếu chủ, ngươi phải thường trở về thăm chúng ta, chúng ta sẽ rất nhớ ngươi, hu hu hu ~ "

"Ngươi đừng có thu đồ đệ mới liền quên chúng ta!"

Vệ Lễ ngồi trong xe ngựa, hơi đẩy mành ra nhìn lén, nhìn trong chốc lát, yên lặng buông mành xuống, biểu tình một lời khó nói hết nhìn Triệu Hi Hằng, "Hay chúng ta dứt khoát đi đi, bỏ nó lại nơi này được rồi..."

"Không được, Chi Chi đã nói với đồng bọn của nó ở Bình Châu là nó sắp trở về." Triệu Hi Hằng lén lút cười cười.

Biểu tình Vệ Lễ càng thêm một lời khó nói hết, âm dương quái khí nói, "Nó cũng rất được hoan nghênh nga."

"Không được hoan nghênh như chàng đâu." Triệu Hi Hằng an ủi hắn.

Tuy rằng vừa nghe là biết nói dối, nhưng Vệ Lễ như được an ủi đến, đổ vào trên đầu gối nàng, "Đó là đương nhiên." Hắn lại bù thêm một câu, "Nàng cũng rất được hoan nghênh, các tướng sĩ nói nhiều năm không gặp, lần này vẫn muốn mời nàng đi tiệc ăn mừng."

"Ta sẽ đi." Triệu Hi Hằng cào cào tóc của hắn, tóc hai năm trước cắt đi đã dài ra rồi, nhưng cũng không phải đặc biệt dài, có chút hơi so le như bị chó gặm, đuôi tóc lệch lạc không đều.

Nàng lại nghĩ đến Tạ Thanh Úc đang tràn ngập nguy cơ, cau mày nói, "Chỗ huynh trưởng, ta đưa chút thuốc bổ, hy vọng hắn có thể bình an vô sự."

Vệ Lễ kéo kéo ống tay áo nàng, bảo nàng đưa lỗ tai lại đây, huyên thuyên nói với nàng một trận, cuối cùng vỗ vỗ bờ vai nàng, "Nàng yên tâm đi, hắn không có chuyện gì đâu."

Miệng Vệ Lễ thật không mấy linh, Tạ Thanh Úc mấy ngày xóc nảy trở về Ung Châu, miệng vết thương đã khâu liền rách ra chảy máu, sốt cao ba ngày ba đêm, thật sự bộ dáng như mạng treo trên sợi tóc rồi.

Ba phần nói dối, có đến bảy phần là thực.

Tạ Ngọc Lân khóc đến đuôi mắt đỏ bừng, quỳ trước giường phụ thân, thút tha thút thít khóc, nước mắt như thuỷ tinh bùm bùm rơi xuống, mặc cho ai nhìn đều cảm thấy đau lòng.

Tạ Thanh Úc tất nhiên cũng không đành lòng, cầm tay nhỏ của nó nói, "Không có việc gì, đừng khóc."

Tạ Ngọc Lân ngẩn ra, bỗng nhiên trừng lớn mắt, như con thỏ nhảy ra ngoài, kêu, "A nương! A nương a!"

Mấy y sư đến, đều nói thương thế của Tạ Thanh Úc cũng không lạc quan, tuy kinh hỉ với chuyện hắn tỉnh lại, nhưng Tề Yên cũng không xem là sự tình đã chuyển biến tốt, nhẹ nhàng kéo góc chăn cho hắn, "Chàng nghỉ ngơi thật tốt đi, trong nhà đã có ta lo."

Tạ Thanh Úc gian nan giữ chặt tay áo của nàng, "Ta còn có chuyện chưa nói với nàng..."

Hắn tận lực làm cho hơi thở của mình mong manh hơn một ít, nhưng kỹ thuật diễn không phải rất tốt, dứt khoát nhắm mắt lại, "Nàng nhận được tin của ta năm đó chưa..."

Tề Yên không nghĩ đến ngay lúc này hắn còn cố chấp với chuyện năm đó, chỉ có thể khuyên nhủ, "Chờ chàng tốt rồi, chúng ta lại nói. "

" nhưng ta sợ hiện tại không nói, sau này sẽ không còn cơ hội." Tạ Thanh Úc dừng một chút, nắm chặt tay áo của nàng.

Cái vết thương này qua không bao lâu sẽ khôi phục, hắn lại giả ốm yếu chắc chắn sẽ không quá thuận lợi.

Mặt hắn tái nhợt, trên má có chút nổi lên một vòng đỏ ửng, "Ta muốn nàng phải biết, ta thích nàng, là loại thích mà muốn cùng nàng sống qua cả đời."

Tề Yên nói không nên lời, Tạ Thanh Úc này làm việc rất câu nệ, cũng rất có nề nếp, hắn nói một đời, liền nhất định là một đời.

"Nhưng mà chàng thích ta cái gì chứ?"

Trên đời này, tình yêu giữa nam và nữ, nàng chỉ thấy có kết cục thảm thiết giống như cha mẹ của nàng thôi.

Tạ Thanh Úc nghĩ nghĩ, nói chi tiết, "Nàng chỗ nào cũng rất tốt, ta chỗ nào cũng thích, nếu đổi thành người khác, cũng sẽ thích ngươi."

"Vậy nếu chàng biết con người chân chính của ta là cái gì, ngươi có còn thích không? Nói không chừng không phải tất cả đều như chàng chứng kiến đâu."

Tạ Thanh Úc vội vàng nói tiếp, "Ta đều biết. Chuyện nàng cố ý tiếp cận ta, chuyện phụ thân của nàng, ta đều biết..."

"Ta không cảm thấy nàng xấu xa gì, ta vẫn rất thích nàng."

Tề Yên không nghĩ đến, việc này Tạ Thanh Úc đều biết, nếu như vậy mà hắn đều đã biết, cũng nên rõ ràng mục đích nàng tiếp cận hắn là không thuần đi, người này sao còn có thể ngốc như vậy, nói thích nàng cơ chứ?

"Bởi vì chuyện quan trọng nhất nàng muốn chính là sống, ngươi chỉ là vì sống, làm như vậy cũng không sai."

Hắn hiện tại suy yếu nằm tại trên giường bệnh, cho dù tình huống lúc này Tề Yên ở thế yếu, cũng sẽ không làm cho nàng cảm giác khí thế bức người hay áp bách gì.

"A." Tề Yên tóm lấy tay áo của mình, có cảm giác xấu hổ bị người nhìn thấu, còn có chút xót xa nói không rõ.

Tạ Thanh Úc, chàng thật tốt vô cùng.

- ---------

Trước kia Vệ Lễ vội vàng ở bên ngoài Nam chinh bắc chiến, hiện tại hắn rảnh rỗi, có ít người liền âm thầm khuyên can, hy vọng hắn sớm ngày sinh con trai kế tục gia nghiệp.

Tuy rằng Vệ Lễ tự mình không thừa nhận, nhưng hắn thật sự 28-29 sắp lên ba mươi, trong mắt mọi người, đã đến lúc nhất định phải bồi dưỡng người thừa kế rồi.

Bình Châu phát triển nữ học, nữ tử cũng có thể làm quan.

Nhưng quan niệm cổ xưa nhiều năm trong lúc nhất thời khó có thể sửa đổi, có ít người vẫn cho rằng, trên đời này vẫn là nam tử kế tục phụ nghiệp, Vệ Lễ tuy cưng chiều nữ nhi, từ trên xuống dưới đều gọi Triệu Đồ Lâm là thiếu chủ, nhưng bọn hắn cũng không coi ra gì, chỉ cho rằng là trò dỗ tiểu hài tử vui vẻ, vẫn cảm thấy Vệ Lễ sẽ không đem vị trí này truyền lại cho nữ nhi.

Mà nữ nhi lại không theo họ Vệ Lễ, cơ nghiệp tân tân khổ khổ đánh được, nếu để lại cho nữ nhi, vậy không lại về tới trong tay Triệu gia sao? Uổng phí làm cả đời.

Vệ Lễ đối với chuyện này vô cùng tức giận, cố ý đem tiệc ăn mừng cùng với nghi thức gia phong Triệu Đồ Lâm tổ chức cùng một lúc, cho thấy thái độ của mình.

Hắn không muốn sinh hài tử lần thứ hai đâu.

Sớm đã nói, hắn và Triệu Hi Hằng, có lẽ sẽ không làm được chuyện lại san sẻ thêm tình cảm cho một hài tử khác, mà nếu đem tình cảm dành cho Chi Chi chia một nửa cho một hài tử khác, vậy hai đứa nhỏ đều rất ủy khuất, lấy được đều chỉ là tình cảm một nửa.

Đặc biệt Chi Chi sẽ rất ủy khuất, đang được sủng ái nhất, lại bị ép buộc chia cho đệ đệ muội muội một nửa lực chú ý.

Vệ Lễ độc đoán đã quen, nếu hắn đã định ra sự tình, mọi người cũng sẽ không dám làm trái ý hắn, chỉ sôi nổi nâng cốc chúc mừng, chúc mừng thiếu chủ.

Qua ba tuần rượu, Vệ Lễ đã nửa vò rượu mạnh vào bụng, hắn vốn tửu lực không tốt, dần dần ánh mắt mơ màng, nhìn phía dưới một đám người đều biến thành củ cải cải trắng, chỉ có một mình Triệu Hi Hằng là còn rõ ràng.

Nếu đã không có người ở đây, hắn liền kéo kéo ống tay áo Triệu Hi Hằng, lặng lẽ hỏi nàng, "Bắp cải dưới chân núi đều tăng giá, tiền tiêu vặt của ta có thể cũng tăng lên chút hay không?"

Triệu Hi Hằng ấn tay hắn xuống, "Chúng ta trở về rồi hãy nói."

Vệ Lễ cất cao thanh âm, ồn ào, "Nàng..."

Lời nói vừa ra liền bị bụm miệng.

Mắt thấy còn không đem hắn đi ắt hẳn hắn sẽ làm chuyện mất mặt, Triệu Hi Hằng dìu hắn đứng lên, hướng về đám đông gật đầu, mang theo nụ cười khéo léo, "Chủ công uống nhiều quá, ta dẫn hắn đi uống chén trà giải rượu."

Dương Trạch Lạp ngồi gần nhất, lời nói thì thầm của hai người cũng nghe đầy lỗ tai, sau đó hỏi Trần Nhược Giang, "Chủ công ở nhà nói một thì không có hai? Chủ công ở nhà tùy ý chi phối tiền bạc? Phu nhân cái gì cũng nghe chủ công? Hai người cãi nhau thật sự là phu nhân đi ngủ thư phòng?"