Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn - Chương 132




Hắn lằng nhà lằng nhằng day dưa đi mỗi bước, giống như trúng cái chú gì vậy, mãi mà không đi tắm rửa.

"Ta đi, ta thật sự đi đây." Vệ Lễ vẫn lưu luyến không rời, kỳ thật, nếu Triệu Hi Hằng cùng hắn đi tắm, cũng không phải không được.

Tuy rằng nàng hẳn đã tắm rồi, nhưng ngâm thêm một chút cũng rất thoải mái.

Triệu Hi Hằng thở dài, nhìn hắn lằng nhà lằng nhằng, kéo tay áo hắn một phen, kéo hắn đi vào bên trong suối nước nóng, sau đó kéo vạt áo của hắn ra.

Miệng vết thương vừa mới kết mài liền lộ ra, nàng nhịn không được thả nhẹ động tác.

Xem ra hắn bị thương rất sâu, kết mài rồi còn dữ tợn như vậy.

Vệ Lễ theo bản năng trốn tránh, kéo vạt áo lại, "Nàng ra ngoài đi, ta tự tắm được rồi."

Triệu Hi Hằng cường ngạnh bắt lấy cánh tay hắn, lột toàn bộ xiêm y của hắn ra để lộ toàn bộ hình xăm cũng những vết thương, vết sẹo, sâu cạn đều có.

Hắn lại mặt không đổi sắc, cũng giống như chẳng đau đớn gì. Triệu Hi Hằng sợ đau, trên tay bị cứa một đường đã cảm thấy khó chịu, hiện giờ vừa thấy trên người hắn chằng chịt miệng vết thương lớn nhỏ như vậy, nhịn không được tê cả chân.

"Đừng xem, xấu lắm." Hắn nói, sau đó muốn đẩy nàng ra bên ngoài. Ngón tay hắn nhịn không được cuộn lại, quá xấu, lồi lõm dữ tợn, Triệu Hi Hằng nhìn thấy có khi nào lại ghét bỏ hắn không?

Nhiều miệng vết thương như vậy, đổi thành trên người ai mà không khó coi.

"Không xấu." Hốc mắt Triệu Hi Hằng có chút ươn ướt, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm, "Có đau không?"

Hỏi cũng thật dư thừa, sao có thể không đau cơ chứ?

Vệ Lễ nghĩ nghĩ, thấy thần thái nàng thật cẩn thận, vội vàng nhíu mày cắn môi, "Đau, đau chứ."

Hắn mới không đau, miệng vết thương lành rất nhanh, đã bao nhiêu ngày nay, sớm đã lành lại gần hết, chỉ có nhìn có chút dọa người mà thôi.

Bất quá hài tử biết khóc thì mới có sữa ăn, hắn kêu đau một chút, Triệu Hi Hằng cũng đau lòng hắn thêm một chút, tốt nhất là quăng mấy lời "đại bất kính" lần trước hắn nói với nàng ra sau đầu luôn đi.

"Ta nhìn thôi cũng thấy đau." Triệu Hi Hằng không dám chạm nữa, nước mắt rưng rưng nhìn hắn.

Ánh mắt của nàng vừa to vừa tròn, chứa đầy nước mắt, lung lay sắp tràn, nhìn cực kỳ đáng thương, khiến cho lòng người cũng nhói theo.

Tim Vệ Lễ muốn tan ra, cũng không dám lừa nàng nàng, vội vàng khom lưng, dùng mu bàn tay lau lau nước mắt cho nàng, "Đừng khóc, lừa nàng thôi, không còn đau nữa rồi."

"Ngươi cũng không phải không biết, ta lúc ấy bị La Hạo Nhiên dẫn chó vào cắn te tua, nhưng không đến hai ngày liền vui vẻ trở lại, chút thương tích nhỏ như thế này ta chẳng coi vào đâu."

"Thật hả?" Triệu Hi Hằng hít hít mũi, không xác định hỏi.

"Đương nhiên." Để tỏ vẻ hắn không nói dối, Vệ Lễ vỗ vỗ lồng ngực của mình, thật là chuyện gì cũng không có.

"Vậy mới rồi chàng vừa nói đau là gạt ta?" Triệu Hi Hằng lau khóe mắt lại hỏi.

Vệ Lễ ngượng ngùng không nói, hắn sờ sờ mũi, lời này không tiện trả lời, hắn lựa chọn không trả lời.

"Cút xuống đi! Tên lừa đảo!" Triệu Hi Hằng đẩy hắn một cái, cái tên cầu tặc Vệ Lễ này, lúc nãy nàng khóc, không chừng trong lòng hắn còn vụng trộm vui sướng cho xem!

"Ui!" Sau lưng Vệ Lễ chính là suối nước nóng, bị nàng đẩy như thế, nhất thời không phòng bị, lảo đảo rớt xuống, phút cuối cùng hắn còn thuận tay nắm một cái, làm Triệu Hi Hằng cũng bị kéo vào trong suối.

Hai người té phịch vào trong suối nước nóng, thật vất vả loay hoay một lát với đứng vững chân, cả người ướt nhẹp như hai con gà rớt xuống nước.

Vệ Lễ theo bản năng lui về phía bờ bên kia suối nước nóng, sợ bị Triệu Hi Hằng bắt, "Hai ta huề rồi nha! Nàng không thể đánh ta nữa!"

Triệu Hi Hằng nghiến nghiến răng cấm, "Lại đây, ta không đánh chàng, ta tắm cho chàng nha!"

"Vậy thì ngượng ngùng lắm." Ngoài miệng hắn nói như vậy, trên thực tế lại chần chừ, nhăn nhăn nhó nhó đi qua.

"Ui da! Nàng không để ta ngâm tắm một chút hẵng chà chứ? Cứ như vậy mà chà sao!" Vệ Lễ muốn chạy, bị Triệu Hi Hằng kéo cánh tay một phen, lại trở về.

"Câm miệng lại." Triệu Hi Hằng giơ tay dùng thêm chút sức.

Vệ Lễ gào thét ra, "Đau đau đau! Da muốn rách rồi kìa." Cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên, trên người đã đỏ rực.

"Nhỏ tiếng chút, không cẩn thận đánh thức Chi Chi bây giờ." Triệu Hi Hằng uy hiếp hắn, trong lòng tràn đầy đắc ý uy hiếp người.

Vệ Lễ nhìn cánh tay đỏ rực như sắp chảy máu, nghĩ thầm, quả thực độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Khi hai người từ trong suối nước nóng đi ra, trời đều sắp sáng.

Cửu biệt trùng phùng, cảm động kiều diễm gì đó, sau một hồi tắm rửa đã biến mất vô tung vô ảnh.

Vệ Lễ lại gần, đưa xương quai xanh bị chà cho đỏ ửng đến sắp xước da của mình ra cho Triệu Hi Hằng nhìn, nhỏ giọng nói, "Nàng có thể nhẹ tay một chút hay không, chà cho ta mà sắp rách da hết rồi này."

Hắn đĩnh đạc vạch vạt áo ra, lộ ra một phần lớn cơ bụng cùng cơ ngực căng chặt, hầu kết khí thế cùng xương quai xanh.

Trước mắt Triệu Hi Hằng chợt lóe lên ánh sáng, mẹ, quá kích thích.

Trên da hắn còn mang theo mấy vết đỏ ửng loang lổ bị nàng chà ra, có một loại hấp dẫn cấm kỵ.

Nàng nhịn không được, tiến lên cắn một cái, mùi nước tắm hoa đậu lẫn với hoa sơn chi, thấm vào không khí ẩm ướt này, giống như mỹ vị khó lường.

Nam sắc cũng rất dụ người nha.

Nàng hạ miệng không quá nhẹ, Vệ Lễ hít một hơi khí lạnh, "Ta trở về nàng nghênh đón ra như vậy đó sao?"

"Vậy chàng muốn ta nghênh đón như thế nào?" Triệu Hi Hằng liếm liếm môi, nghi hoặc.

Nàng không phải đã tắm rửa cho hắn sao? Đó còn không phải là nghênh đón?

Vệ Lễ xoa xoa xương quai xanh bị nàng cắn đau, bóp cằm của nàng áp môi lên, cùng nàng gắn bó tướng thiếp, trao đổi hơi thở.

Thật lâu sau, hai người đều thở hồng hộc, hắn khàn cả giọng, dán vào trên tóc mai nàng, cùng nàng tóc kề tóc tai chạm tai, "Như vậy, hiểu chưa?"

Triệu Hi Hằng khẩn trương nắm chặt lấy vạt áo hắn, làm cho vạt áo hắn bây giờ nhăn thành một mảng, đỏ mặt xoay người, thấy Chi Chi không tỉnh, thở dài buông lỏng một hơi.

Còn may không để Chi Chi nhìn thấy, không thì hai người bọn họ thật làm tấm gương xấu cho hài tử.

Hôn hôn như thế này đã là cực hạn, Triệu Hi Hằng không thường thức đêm, chống được đến lúc này đã có chút đầu nặng chân nhẹ. Vệ Lễ đi cả ngày lẫn đêm, hiện tại cũng chỉ muốn ngủ.

Hai người ôm lấy nhau, giống như hai con thiên nha cọ sát cổ vào nhau, đắp chăn một lát liền ngủ.

Chi Chi lẻ loi một mình ngủ trên cái giường đong đưa nhỏ của mình, như bị cha mẹ ngăn cách ở thế giới bên ngoài.

Sáng sớm, Vệ Lễ là vì tức ngực khó thở mà tỉnh lại, vừa mở mắt, liền thấy là bộ mặt của Chi Chi đang để sát vào. Hắn quá mệt mỏi, tối qua ngủ thật sự quá sâu, không biết Chi Chi khi nào đã trèo lên người hắn.

Chi Chi bò đến bò đi trên ngực hắn, lại kề sát mặt vào để nhìn hắn, thấy hắn tỉnh, chớp chớp đôi mắt, dứt khoát ghé đầu vào trên ngực hắn, chôn mặt vào trong cổ hắn.

Trái tim Vệ Lễ cũng mềm nhũn, ôm lấy thân thể mềm mại trắng mĩm của con bé, đặt nó vào giữa mình và Triệu Hi Hằng, lặng lẽ hỏi, "Dậy khi nào? Học cái tật xấu của con mèo con, cứ bò lên trên thân người thôi. Lại ngủ thêm một lát?"

Chi Chi củng củng đầu tiến vào trong ngực Triệu Hi Hằng, đưa mông về phía hắn.

Triệu Hi Hằng ngủ luôn luôn say giấc, theo bản năng ôm trái cầu thịt nhỏ đang củng củng vào trong ngực, mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.

Vệ Lễ nhịn không được, lại gần hôn hôn đỉnh đầu Chi Chi, lại hôn hôn hai má Triệu Hi Hằng, ôm lấy cả hai mẹ con, lại nhắm mắt híp lại trong chốc lát.

Không được bao lâu, Chi Chi đại khái là đói bụng, bắt đầu kêu lên y y a a, Vệ Lễ ôm con bé ra ngoài cho các ma ma cho bú sữa.

Triệu Hi Hằng tối qua thức đêm, tỉnh lại đều thấy đầu nặng chân nhẹ, nàng ôm chăn trên giường, dụi dụi mắt cho tỉnh thần, nhìn thấy Vệ Lễ liền giật mình, sau lấy lại tinh thần, mới nhớ tới hắn tối qua đã trở về.

"Đại quân khi nào về thành?" Nàng sờ sờ đỉnh đầu, không có cọng tóc nào dựng đứng lên, còn tốt.

Vệ Lễ ắt hẳn là bỏ lại bọn họ chạy về trước.

"Đại khái nửa tháng sau." Vệ Lễ rót hai ly nước ấm, mỗi người một ly.

"Vậy lần này chàng vẫn không theo quân đội cùng nhau vào thành?"

Lần trước từ Cao Lệ thắng trận trở về, Vệ Lễ sau khi về nhà trước cũng không trở ra, ngày đó đại quân vào thành, dân chúng tràn ra đầy đường hoan nghênh rầm rộ, hắn cũng không chưa được tự mình thể nghiệm.

Hắn không thích để người ta vây xem, thôi kệ hắn đi.

Vệ Lễ trầm ngâm nửa khắc, lắc đầu, "Không, lần này ta sẽ theo đại quân cùng nhau vào thành."

"Đến lúc đó nàng mang theo Chi Chi, đứng ở trên tường thành xem ta. Ta muốn cho Chi Chi nhìn thấy dáng vẻ cha con bé rất lợi hại."

Làm cha đại khái đều như vậy, muốn làm anh hùng trong lòng hài tử,muốn xuất hiện thật uy phong lẫm liệt trước mặt hài tử, Vệ Lễ cũng không ngoại lệ.

Cho dù hiện tại Chi Chi còn chưa nhớ được nhiều hắn cũng muốn dùng phương thức tốt nhất để xuất hiện.

Đến lúc Chi Chi bắt đầu nhận thức được, cũng có thể khoe khoang cùng tiểu đồng bọn, nói lúc cha con bé khải hoàn trở lại, tất cả mọi người đều vây xem hoan hô, đặc biệt oai hùng.

Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, giáp trụ sáng lóe hào quang, hắn cưỡi con ngựa to lớn đi đầu, phía sau là hàng vạn tính tướng sĩ, chiến xa lộc cộc, tinh kỳ tung bay.

Triệu Hi Hằng uống cạn ly nước, sau đó đặc biệt nghiêm túc gật đầu khẳng định nói, "Chàng nhất định là người phụ thân tuấn tú nhất, thần ký nhất, tốt nhất trong số tất cả phụ thân trên đời này."

Mặt Vệ Lễ vốn dĩ còn chững chạc đàng hoàng hơi nhíu lại, nghe nàng khẳng định như vậy, vẻ mặt nhịn không được buông lỏng, lộ ra một chút kiêu ngạo, có chút hất càm lên, "Đó là đương nhiên!"

Khi quân đội tụ họp bên ngoài thành Bất Hàm thì Vệ Lễ thay giáp trụ, đi gặp bọn họ.

Hắn muốn thừa dịp đêm tối đi ra khỏi thành, không thì để dân chúng nhìn thấy thật không ra thể thống gì.

Chi Chi ngồi ở trên giường, nhìn hắn sửa sang ăn mặc rất tò mò, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm hắn.

Vệ Lễ sờ sờ đầu con bé nhỏ nhẹ nói, "A gia ngày mai sẽ trở về."

Con bé lại giống như vô cùng mâu thuẫn với cảnh tượng thế này, quay đầu, không đáp lời hắn.

"Chàng đi trên đường cẩn thận một chút, ban ngày mới vừa mưa xong, để ý mấy vũng nước đọng." Triệu Hi Hằng dặn dò hắn, xách một ngọn đèn, đẩy cửa ra, muốn đưa hắn ra ngoài.

Bất quá chỉ là biệt ly một đêm, không hiểu sao tại sao lại dâng lên cảm xúc không nỡ.

Vệ Lễ chân trước mới bước ra một bước, chợt nghe phía sau Chi Chi hô to, "A gia!"

Hắn và Triệu Hi Hằng cùng nhau quay đầu, chỉ thấy hốc mắt Chi Chi đã đầy nước mắt, bĩu môi, bỗng nhiên gào khóc lên.

Con bé hình như là nhớ lần trước Vệ Lễ cũng đã đi như vậy, thật lâu cũng không trở về, bởi vậy lần này thấy hắn lại muốn đi ra ngoài, cho rằng hắn sắp sửa rời đi một thời gian rất lâu, dưới tình thế cấp bách liền kêu lên.

Con bé không thích Vệ Lễ rời đi, cũng không muốn ở nhà đợi hắn trở về.

Triệu Hi Hằng kinh hỉ trợn tròn hai mắt, cầm lấy tay Vệ Lễ, "Chi Chi biết nói chuyện!"

"Chi Chi nhanh lặp lại lần nữa đi." Triệu Hi Hằng ôm con bé dậy.

Chi Chi không nói, quật cường đưa mắt nhìn cha mình.

Vệ Lễ vô cùng kích động, chân trái vướng chân chân phải, suýt nữa mang bộ giáp trụ nặng nề ngã nhào xuống đất, "Chi Chi, Chi Chi, nhanh nói lại lần nữa xem."

Đôi mắt tròn vo của Chi Chi chuyển chuyển, như cảm thấy cha mẹ vây quanh mình đang nhìn mình giống như xem khỉ, liền vùi mặt vùi vào bờ vai mẫu thân, nói cái gì cũng không ngẩng đầu lên.