Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn - Chương 111




Tiếng pháo hoa mơ hồ vang lên truyền vào trong địa lao, lão Cao Lệ Vương bị xích sắt buộc ở trên tường chậm rãi mở to mắt, môi khô cằn hơi nhúc nhích, "Nước..."

Một lúc lâu không có ai phản ứng hắn.

Qua hồi lâu, mới có một tên ngục tốt bưng đồ ăn và nước đến, là bắp cải cùng bánh ngô. Cao Lệ Vương cũng bất chấp khó ăn, nhồm nhoàng lùa thức ăn vào miệng ăn ngon lành.

Vệ Lễ sau khi có được nữ nhi, liền càng thêm keo kiệt, trước kia thỉnh thoảng còn có thể cho mấy tù nhân dính chút thức ăn mặn như thịt vụn, hiện tại cả ngày chỉ toàn uống nước cùng cải trắng khoai tây, tiền móc được cũng một nửa ném vào quân bị, một nửa thu vào trong kho.

Bên ngoài, giọng nói mấy tên cai ngục mơ hồ truyền vào trong lỗ tai hắn.

Vùng Đông Bắc này dân tộc nhiều, ngôn ngữ cũng đa dạng, hắn vốn là người Phù Dư, từ nhỏ ngoại trừ phải học tiếng Phù Dư, còn phải học Hán ngữ, tiếng Mạt Hạt, tất nhiên cũng nghe hiểu đám ngục tốt nói cái gì.

Hôm nay hoá ra là tiệc mừng đầy tháng nữ nhi của Vệ Lễ, chẳng trách lại náo nhiệt như thế. Nói đến nữ nhi của Vệ Lễ, hắn lại không khỏi nhớ tới thái tử của mình, cái tên nhi tử dẫn người đến Nam Cao Lệ lập quốc kia.

Hắn vốn dĩ tràn đầy oán hận cùng tức giận đối với tên nhi tử này, nhưng bây giờ chỉ có tưởng niệm thật sâu cùng chờ đợi.

Nghĩ đến trước khi đại quân tiến vào thành, Vương hậu của mình đã đánh ngất xỉu mình rồi cuốn tay nải chạy trốn, hắn cảm giác mình trước kia nhất định là bị sắc che mờ mắt, mới nói ra lời tàn nhẫn muốn phế thái tử như vậy.

Hy vọng con hắn có thể không oán hiềm khích lúc trước, cứu cái thân già này của hắn.

Thái tử Cao Lệ đối với vị phụ thân này cũng đích xác xem như tình thâm nghĩa trọng, rất có hiếu tâm, hắn nếu như lúc ấy độc ác thêm một chút, dứt khoát dẫn người vào cung, bức vua thoái vị cũng không phải là không được, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, chỉ chọn cách phân ra Nam Cao Lệ.

Hắn vẫn sợ cha già mình chết, vì thế nhiều lần thương nghị với Vệ Lễ, đem hai tỉnh giao giới tại Bình Nhưỡng cắt cho Bình Châu, dùng để đổi lấy Cao Lệ Vương.

Vệ Lễ không đồng ý, muốn quăng cho hắn hai cái tỉnh bé xíu như vậy, hắn có phải hành khất đâu, nếu muốn thì phải chia là từ Hán Thành, còn không thì đừng phân chia gì nữa.

Nam Cao Lệ vốn là một địa phương không lớn lắm, từ Bình Nhưỡng đến Hán Thành cơ hồ chiếm cứ một nửa lãnh thổ, nếu thật sự đồng ý chia theo lời Vệ Lễ, vậy lãnh thổ còn dư lại cũng chỉ không lớn hơn thành Bất Hàm bao nhiêu.

Vệ Lễ chỉ là gần đây vừa phải vội vàng chăm sóc tức phụ đang ở cữ còn trông hài tử, lại phải bận rộn nhìn chằm chằm tiến trình khai thác mỏ than, còn phải đi xem cái mảnh ruộng lúa nước của Thẩm Đô An trồng dưới chân núi, cuối cùng còn phải nghiệm thu trường nữ học mới xây xong, bận bịu xoay vòng vòng như con quay, thật sự không thể phân thân được, không thì cũng không thèm cãi cọ với thái tử Cao Lệ làm gì, trực tiếp phát tác cơn giận, dẹp luôn Nam Cao Lệ là xong.

Mỏ không phải ngày một ngày hai có thể khai thác ra được, mấy tháng trước chỉ xây dựng kết cấu, đặt thiết bị theo yêu cầu, nếu muốn nói khi nào có thể chân chính khai thác ra than đá, thì phải là sang năm.

Về phần mảnh lúa nước dưới núi kia, Thẩm Đô An tròn ba tháng hận không thể cùng ở suốt trong ruộng lúa nước, mỗi ngày đều ghi lại quá trình phát triển của lúa nước, của vịt con, lại thử nuôi thêm cá trong mảnh ruộng này.

Cuối cùng cũng đến lúc thu gặt, công tác thống kê ra kết quả, mỗi mẫu có thể cho ra ba thạch tám đấu lúa nước, hơn nữa nuôi được mười sáu con vịt, lại sản xuất ra được gần 400 con cá.

Cá, vịt, lúa nước, tất cả hợp thành một cái hệ thống nuôi dưỡng tuần hoàn, chỉ cần khống chế tốt số lượng vịt và cá con được thả vào ruộng, vậy sẽ không phá hư lúa nước, hơn nữa còn có thể thanh trừ nạn sâu bệnh, diệt trừ cỏ dại.

Khi Thẩm Đô An đem sổ ghi chú đưa cho Vệ Lễ nhìn, cơ hồ vui muốn khóc ra, hoá ra phương pháp của hắn là có thể làm, hắn không phải một phế vật.

Vệ Lễ nhìn quyển sổ, ngầm lắc lắc ngón tay, một mẫu đất cho mười sáu con vịt, tổng cộng số ruộng thử nghiệm là 200 mẫu, vậy phải là bao nhiêu con vịt chứ! Mấy con vịt này giữ lại chờ khi tiệc trăm ngày của Chi Chi lại mang đi mở tiệc chiêu đãi tân khách, vậy cũng không cần tiêu tiền mua vịt, lại có thể tiết kiệm được một số tiền lớn, thật là hay!

Còn có cá, cá cũng không cần mua.

Hắn không tính nhẩm ra được đến cùng là bao nhiêu con vịt, may mà Thẩm Đô An đọc lại số liệu tổng kết cho hắn một lần, "200 mẫu đất, sản xuất được 760 thạch lúa nước, hơn ba ngàn con vịt, sáu vạn con cá trắm cỏ."

Thẩm Đô An gõ gõ bàn tính, càng nói mắt càng sáng, "Nếu như dựa theo sản lượng lúa nước năm rồi của Bình Châu, một mẩu chỉ có ba thạch hai đấu lúa nước mà tính, áp dụng cách này sẽ thêm được 120 thạch mỗi năm, có thể cung cấp thêm cho 35 miệng ăn một năm."

Vệ Lễ nghe hắn tính có chút lơ mơ, nhưng không quan tâm quá nhiều, tăng gia sản xuất là tốt; "Vậy thì đem biện pháp này thi hành trong cả Bình Châu, Thẩm Đô An có công, thưởng ngàn lượng bạc, năm nay gạo thu hoạch xong ta lại trích ra một chút, gom đủ một ngàn thạch, chờ khi Chi Chi trăm ngày thì dùng để bố thí."

Hoàng đế nhà người ta khi có được Thái tử đều phải đại xá thiên hạ, Chi Chi nhà hắn cũng không thể kém nha?

Ngày 9 tháng 9 âm lịch, ngày trùng cửu, theo Dương lịch cũng khoảng giữa tháng mười, Chi Chi vừa lúc sinh ra được nửa tháng.

Trần Nhược Giang tặng ba cành ngô thù du cho Vệ Lễ, "Ngày trùng cửu thì phải có thù du, thuộc hạ tạm thời đưa ba cành biểu lộ tâm ý, cho phu nhân và tiểu cô nương cầm chơi, còn có mấy chậu hoa cúc, để ngài ngắm chơi."

Hắn nịnh nọt cười cười.

Vệ Lễ cảm thấy hắn ân cần thế này quả không bình thường, nhưng vẫn dùng khăn bọc cành thù du lại cất vào trong ngực, "Ngươi muốn cái gì, nói thẳng."

"Không có gì, chỉ là suy nghĩ, bây giờ không phải ngài đang vô cùng bận rộn hay sao, thuộc hạ đây là nghĩ cho ngài, nên cố ý đến xem xem có giúp được gì không, không có chuyện gì thì thuộc hạ liền đi, không cần giữ lại ăn cơm." Trần Nhược Giang giống như thật sự đến đưa mấy cây thù du cùng mấy chậu hoa cúc, vội vàng từ giã chạy đi.

Hắn đi ra khỏi sân liền thả chậm bước chân, lặng lẽ đi thong thả trong chốc lát, nghe một tiếng bước chân nhẹ nhàng ở phía sau, vội vàng lấy tấm khăn mở ra, lộ ra cành thù du đỏ bên trong.

Tiểu Đào bưng một vò rượu hoa cúc, thấy hắn liền không mặn không nhạt chào hỏi, "Chào Trần phó tướng" xong liền muốn tránh ra.

Trần Nhược Giang bước ngang qua một bước, đưa thù du cho nàng ta, "Mới vừa cho chủ công ba cành, còn lại một cành cho Tiểu Đào cô nương."

"Ta không cần, trong nhà ngài còn có một muội muội đó, cho nàng ta đi." Tiểu Đào nghĩ cũng không nghĩ, lui về phía sau một bước, hoảng sợ chạy bừa vào sân.

Trần Nhược Giang có chút mất mát, nghĩ nghĩ, dứt khoát đem cành thù du cắm trên đầu mình.

Muội muội của hắn có người đưa rồi, hắn đưa cái rắm á!

Chi Chi còn đang ngủ, con bé một ngày mười hai canh giờ, có thể thức hai canh giờ đã xem như khó có được.

Bây giờ con bé đã trắng trắng mềm mềm như cái bánh bao nở phồng, ngoại trừ tròng mắt đen nhánh giống Vệ Lễ, chỗ khác cũng không nhìn ra là giống ai.

Vệ Lễ đi tới, ôm Chi Chi dậy, Triệu Hi Hằng nhìn thấy mà sợ hãi, nàng vẫn chưa dám ôm Chi Chi, chỉ dám khi con bé đang nằm thì hôn hôn sờ sờ mà thôi, Vệ Lễ lớn gan hơn nàng.

"Sao chàng dám ôm?" Nàng hoang mang rối loạn đứng lên, che đầu Chi Chi hỏi.

Ý cười trên khoé miệng Vệ Lễ muốn ép không được, thoáng kiêu ngạo giơ đầu lên, "Chuyện này có cái gì khó khăn? Không phải vừa thấy là biết rồi sao?"

Còn may là hắn thông minh, sớm học xong, cái ánh mắt hâm mộ lẫn sùng bái mà Triệu Hi Hằng đang nhìn hắn, thật là thoải mái.

Triệu Hi Hằng nhìn trên trời, đuôi mắt khẽ liếc một cái nhìn xem thường.

"Ta dạy cho nàng." Hắn từng chút di chuyển Chi Chi đến trong lòng nàng, "Đã hơn một tháng rồi, không còn yếu như vậy đâu."

Triệu Hi Hằng cứng người không dám động, nàng cảm giác khí lực mình cho dù có lớn đi nữa cũng sẽ nhỏ hơn Vệ Lễ đúng không, Vệ Lễ đều chạm vào không sao, nàng khẳng định cũng sẽ không làm đau con bé.

Tiểu Chi Chi thật sự rất mềm mại, đặt vào trên người nàng giống như là một khối thịt mềm.

"Nàng động đậy đu, đừng cứng đờ ra như thế."

Ma ma vừa tiến đến đã nhìn thấy hai người đùa nghịch tiểu hài nhi như chơi búp bê vải, sợ tới mức suýt chút ngưng tim, liền vội vàng tiến lên đi sửa chi đúng động tác, "Nhất định phải nâng xương cổ cho chắc."

Mấy người thay phiên nhau ôm tới ôm lui làm cho Chi Chi không quá thoải mái, a ô một tiếng như muốn tỉnh, Triệu Hi Hằng vội vàng thật cẩn thận bế con bé đặt về trong giường nhỏ.

Cả người đột nhiên thả lỏng, mới phát hiện mình vừa rồi khẩn trương đến ra một thân mồ hôi, cánh tay vì tư thế cứng ngắc cũng bắt đầu đau mỏi.

Vệ Lễ lấy trong lòng ra tấm khăn bao lấy mấy cáy thù du, mở ra, đem cành đẹp nhất bên trong cắm lên trên tóc Triệu Hi Hằng, "Đây là vừa rồi Trần Nhược Giang cho, ngày trùng cửu phải cài thù du."

Hắn cúi đầu, mở tấm khăn ra cho nàng, "Nàng cũng cài cho ta đi."

Triệu Hi Hằng nhìn nhìn hai đoá hoa còn lại, lấy ra đoá đẹp nhất, nhìn hai bên một chút, tìm chỗ cắm lên trên gần chùm tóc của hắn.

Thù du màu đỏ tươi cài trên đầu hai người bọn họ, nhìn thật vui vẻ lại xinh đẹp, thêm vài phần diễm lệ, hai người nhìn nhau, cùng cười rộ lên.

Còn cành thù du cuối cùng trong tấm khăn bị đè ép, rơi mất mấy cánh hoa, Vệ Lễ nhặt lên đến, giũ giũ, nhìn nhìn.

"Cái đó không tốt lắm, để ta lấy của ta cho Chi Chi." Triệu Hi Hằng vội vàng muốn lấy cành thù du trên tóc mình xuống.

Vệ Lễ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đặt cái cành thu du bị rụng hoa kia xuống phía dưới gối đầu Chi Chi, sau đó lại cài cành thù du trên tóc Triệu Hi Hằng về lại cho nàng, lặng lẽ nói, "Không có chuyện gì, cho con bé cái kia, dù sao hiện tại nó cũng không biết cái gì."

Hắn bổ sung một câu, "Nó còn chưa có tóc, cũng không cài được."

Triệu Hi Hằng trước kia dùng cái gì cũng tốt nhất, hiện tại sao đến phiên Chi Chi sinh ra liền phải mang cành thù du không tốt?

Triệu Hi Hằng kinh ngạc, lời này hắn nói tổn thương biết chừng nào chứ? Người ta chỉ là tóc không dài mà thôi, Vệ Lễ còn dám nói người ta không có tóc.

Nàng quét ánh mắt về phía cành thù du trên tóc Vệ Lễ, ý tứ rất rõ ràng.

Vậy nếu không cho đổi thù du của ta, vậy thì đổi thù du của chàng?

Vệ Lễ có chút ủy khuất, vội vàng che cành thù du của mình lại, "Nàng, nàng muốn làm cái gì? Đây không phải là vừa rồi nàng cài cho ta m sao?"

Nhưng Vệ Lễ vẫn không cam nguyện đem cành thù du của mình đổi cho Chi Chi.

"Nếu như chàng luyến tiếc, thì đem của ta đổi chi con bé nha." Dù sao chỉ là một đóa thù du, không phải cái thứ gì quá quan trọng, cài cái nào mà chả được.

"Ta làm gì luyến tiếc?" Vệ Lễ phản bác, cố gắng đúng lý hợp tình, dù sao cành của Triệu Hi Hằng không thể đổi.

Tiểu Chi Chi nằm lắc lư chân trên giường, nhìn hết thảy, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Vệ Lễ cả ngày đều có chút mất hứng, bởi vì cành thù du Triệu Hi Hằng tự mình cho hắn, bị đổi cho Chi Chi.

Tuy Hắn không nói thẳng, nhưng thoáng nhìn qua khóe miệng của hắn, Triệu Hi Hằng liền biết hắn tức giận hay không, cao hứng hay mất hứng.

Buổi tối rửa mặt xong, Vệ Lễ lăn vào trong ổ chăn một vòng, chỉ lộ ra một nhúm tóc đen đen.

Triệu Hi Hàng lôi hắn đi ra, "Nhắm mắt, có cái này cho chàng!"

"Thứ gì?" Hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Triệu Hi Hằng chạm chạm vào bên tai của hắn, "Mở mắt đi!"

Nàng cầm một cái gương đồng cho hắn soi.

Bên tai Vệ Lễ, một cành thù du đỏ thẫm tươi rói thật xinh đẹp, hoàn toàn mới.

"Đẹp mắt không?" Triệu Hi Hằng ngóng trông nhìn hắn, đây là nàng bảo người ta cố ý mua nha, "Cao hứng lên một chút." Đừng có ghen với nữ nhi nữa.

Vệ Lễ nhìn nhìn vào trong gương, mím môi, mặt có chút đỏ, "Gương của nàng không rõ ràng, ngày mai ta cho người đến lau gương."