Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn - Chương 103




Phụ nữ mang thai trung và hậu kỳ hội đặc biệt dễ đói, cũng không phải đơn thuần là đói, là vừa đói lại thèm, cảm giác nếu không ăn được cái mình muốn ăn liền xót xa muốn khóc vậy.

May mà Tạ Thanh Úc đưa tới mấy ma ma kia đều rất có kinh nghiệm, Triệu Hi Hằng tùy thời tùy chỗ đều có thể lấy được món mình muốn ăn bên tay, hơn nữa ngoại trừ một ngày 3 bữa chính, còn có các loại canh bổ dưỡng, những ma ma kia còn sợ nàng không thích ăn, cố ý làm mấy món điểm tâm thành hình hoa cỏ cùng động vật dễ thương.

Nàng nhéo nhéo mặt mình, cảm thấy mấy cái mớ thịt này mọc ra thật là không oan chút nào.

Không thể tiếp tục ăn nữa, giữa chuyện xinh đẹp mỹ lệ cùng đồ ăn, Triệu Hi Hằng quyết đoán lựa chọn mỹ lệ.

Nàng đẩy mâm điểm tâm các ma ma bưng lên ra bên ngoài, miệng cong lên, mang theo chút cố tình gây sự, "Ta không ăn, các ngươi lấy đi đi."

Các ma ma sợ hãi, cho rằng là do các bà làm không tốt, cho nên Triệu Hi Hằng mới không chịu ăn, vội hỏi: "Phu nhân muốn ăn cái gì? Nô sẽ đi làm ngay cho ngài."

Triệu Hi Hằng thật vất vả mới dứt được ánh mắt ra khỏi mâm điểm tâm tinh xảo kia, nuốt một ngụm nước bọt, "Không có, chỉ là ta cảm thấy hiện tại cả ngày cứ ăn ăn ăn, quá mập rồi..."

Lời nàng còn chưa nói hết, những người đó liền phản bác, cả đám than rầm lên, "Chỗ nào mập chứ? Phu nhân gầy rất mà, hiện phải dưỡng cho tốt thân thể, đến lúc sinh sản mới có khí lực."

"Y sư nói, ăn nhiều thì hài tử càng lớn, hài tử lớn không dễ sinh đâu." Mày Triệu Hi Hằng nhăn lại, giải thích như thật.

Y sư đúng là có dặn dò như vậy, nhưng không có nói hài tử Triệu Hi Hằng quá lớn, chỉ là bảo nàng chú ý một chút thôi.

Các ma ma nhìn trên người nàng đánh giá một phen, sắp tám tháng, bụng vậy cũng không nhỏ, nhưng cũng tỏ vẻ hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Triệu Hi Hằng, các bà phụ trách chuyện an uống của phu nhân, sao không thấy y sư nói với các bà chứ?

Nhưng nếu Triệu Hi Hằng nói không ăn, vậy thì không ăn, đợi lát nữa muốn ăn, lại bưng tới cho nàng là được.

Phụ nữ mang thai thân thể khó chịu, lại hay bị nóng, khó tránh khỏi trong lòng cũng nóng nảy chút, giờ phút nếu còn không làm theo ý của nàng, sợ rằng sẽ càng khó chịu, vì thế không phiền nàng nữa, theo thứ tự yên lặng lui xuống.

Bây giờ chính là giữa tháng bảy, Bình Châu lúc này đang nóng nhất, Triệu Hi Hằng nóng đến mồ hôi nhỏ thành giọt trên người, nhưng người trong phòng theo lời dặn của y giả, không dám đặt quá nhiều chậu băng, nàng chỉ có thể dựa vào bên cửa sổ, mượn gió trong viễn lùa vào giải nhiệt. Nhưng mãi mà như gãi không đúng chỗ ngứa, mồ hôi thấm ướt cả lớp áo mỏng manh, dán vào trên da nàng, làn da trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp lụa sa mỏng.

Tóc nàng gom gọn lại, dùng một cây trâm ngọc bích cố định, lộ ra cái cổ mảnh khảnh.

Nhưng Triệu Hi Hằng dù thế nào cũng không giải tỏa được nóng, trong lòng càng khó chịu hơn, nàng cầm quạt ném đi, đứng lên, "Tin của chủ công đến chưa?"

Thị nữ cũng không dám chọc nàng, chỉ có Tiểu Đào tiến lên, "Bên tín phòng nói, mấy ngày nay vẫn chưa nhận được thư của chủ công gửi về."

Triệu Hi Hằng nhặt cây quạt tròn lên, lấy tay xé, giống như trút căm phẫn mà mắng, "Tốt lắm, quả nhiên là ở bên ngoài cánh cứng rồi, thư cũng không biết gửi về, ai biết ở bên ngoài trêu chọc cái oanh oanh yến yến gì, nghe nói nữ tử Cao Câu Ly một đám đều giỏi ca múa, bộ dáng xinh đẹp."

Tay phải nâng eo, tay trái đỡ bụng, nàng bước nhanh một vòng ở trong phòng, thân thể đã như vậy mà còn đi nhanh, người thấy liền kinh hồn táng đảm, vì thế cả đoàn hộc hộc chạy theo bốn phía của nàng.

Triệu Hi Hằng không nhịn được, đẩy nhóm các nàng ra, "Quá nóng, cách ta xa một chút."

Nàng tiếp tục nói lảm nhảm, "Vốn dĩ còn biết mỗi ba ngày lại gửi một phong thư về nhà..."

"Trước đây không phải ngài còn ngại chủ công viết thư nhà quá thường xuyên sao?" Thị nữ nhỏ giọng nói.

Biểu hiện trên mặt Triệu Hi Hằng chợt cứng đờ, nửa khắc nói không ra lời, sau khi phản ứng lại, tức giận giải thích, "Ta ghét bỏ là một chuyện, hắn có làm hay không lại là một chuyện, thái độ thì phải có chứ!"

Vài người vụng trộm cười khúc khích, tiểu phu thê chính là như vậy, rõ ràng trong lòng nhớ đối phương, mà cố tình không chịu biểu đạt cho đàng hoàng, luôn luôn dùng loại phương thức không được tự nhiên này.

Chỉ mong chủ công sớm trở về một chút.

Các nàng vội vàng cầm quạt giấy, sôi nổi quạt quạt cho Triệu Hi Hằng, vừa cố gắng đánh lạc hướng phiền muộn trong lòng nàng, "Phu nhân, như vậy mát mẻ hơn chút ít không?"

"Mát thì có mát mẻ hơn chút ít, nhưng các ngươi lại mệt mỏi, thôi nghỉ ngơi một chút." Giọng nói Triệu Hi Hằng không khỏi chậm lại, nàng cũng biết nàng gần đây tính tình không tốt, làm khó các thị nữ phải luôn chiều theo ý mình, "Đợi lát nữa bảo người tăng nguyệt ngân cho các ngươi."

Trong đêm, vừa mở mắt ra là bốn phía một mảnh đen như mực, thò tay không thấy năm ngón, Triệu Hi Hằng bị đói mà tỉnh.

Muốn ăn cơm, muốn ăn vằn thắn mì tôm tươi nóng hôi hổi, trong tô còn phải bỏ một ít hành thái cùng rau thơm, từng cọng mì thon nhỏ trơn trượt, nước canh xương hầm đậm đà lại thanh mát, bên trong vằn thắn có một con tôm tươi thật to đã bóc vỏ, còn có ít rau hẹ, thịt heo, trứng gà, khi nấu thì vằn thắn đã hút vào đầy nước canh, cắn một cái, nước canh nóng bỏng cùng vị tôm thịt tươi ngon nổ tung trong khoang miệng.

Muốn ăn vừa bánh gạo rong biển vừa chiên xong, vỏ bên ngoài vàng rượm, dùng chiếc đũa cào cào có thể nghe thấy tiếng xột xoạt giòn khấu, ngoài giòn trong mềm, còn có thể xé thành từng miếng nhỏ bỏ vào trong nước canh vằn thắn, đợi đến khi thấm nước canh xương đậm đã rồi ăn luôn.

Càng nghĩ càng đói, càng nghĩ càng thèm, nhưng lại nghĩ đến bản thân mình mập, không thể ăn nữa, cảm giác vừa đói lại vừa ủy khuất thế này dâng lên đến cực hạn trong đêm đen, trong nháy mắt bộc phát ra, nàng cắn góc chăn, nức nở khóc lên.

Bởi vì tuổi thai đã quá, nàng chỉ có thể nằm nghiêng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, từng chút thấm ướt đệm chăn.

Nàng càng khóc, thanh âm càng lớn, muốn xoay người, lại đột nhiên phát hiện phía sau mình đột nhiên xuất hiện thêm cái gì đó, nóng bỏng.

Sợ tới mức nàng nín bặt trong nháy mắt.

"Khóc cái gì? Chỗ nào không thoải mái?"

Tuy rằng chất giọng có hơi khàn khàn không thành dạng, nhưng giọng nói quen thuộc, động tác quen thuộc, còn có mùi vị thơm mát lãnh lẽo quen thuộc...

Vệ Lễ cực kỳ đau đầu, chống người ngồi dậy, mày cơ hồ nhíu lại đến dính vào nhau, muốn dùng mu bàn tay lau nước mắt cho nàng, nhưng nhớ đến tay mình thô ráp khô nứt, cuối cùng kéo tay áo, lau lau trên mặt nàng một vòng.

Triệu Hi Hằng giật mình, nằm trên giường, cả khóc cũng quên.

"Chỗ nào không thoải mái?" Vệ Lễ cuống quít đi xuống đốt đèn, lại hỏi một lần nữa, không dám chạm vào bụng nàng, bộ dạng nàng như hiện tại đây, hắn thật sắp bị hù chết.

Triệu Hi Hằng mang cái bụng lớn như vậy còn khóc rấm rức, nàng làm sao vậy? Hắn nên làm cái gì bây giờ? Đầu Vệ Lễ cơ hồ lập tức ong ong lên.

Hắn có chút hối hận, Bắc Cao Lệ có phải quan trọng đến như thế không? Mấy tháng nay, không biết nàng đã phải chịu khổ như thế nào, Triệu Hi Hằng lúc nào cũng yếu ớt muốn chết...

Tay Vệ Lễ đều phát run, ngọn nến lắc lư.

Hắn muốn chạy đi gọi người, Triệu Hi Hằng nắm lấy tay hắn, bỗng nhiên oa một tiếng khóc ra, "Ta đói bụng..."

Dưới ánh nến, hai người đối mặt nhau, hai má Vệ Lễ đã gầy đến sắp không nhìn ra, đôi môi vốn dĩ đỏ sẫm trở nên trắng bệch, còn khô nứt ra từng tia máu nhỏ, nhưng đôi mắt vẫn vừa đen vừa sáng.

Triệu Hi Hằng đẫy đà hơn không ít, cũng đẹp hơn không ít, mi mắt nàng dính nước mắt, chóp mũi đỏ đỏ, làn da trắng hồng vô cùng mịn màng.

Vệ Lễ bỗng nhiên không dám nhìn nàng, vội vàng bưng đèn ra ngoài, bước chân loạt xoạt đến cửa ra vào, lại cúi đầu, quay trở lại, đặt đèn ở trong phòng, sau đó mới một mình đi ra ngoài.

Lại đi tới cửa, bỗng nhiên lại lộn trở lại, hỏi, "Ăn cái gì?"

"Mì vằn thắn tôm tươi, bánh gạo rong biển..." Triệu Hi Hằng thút tha thút thít nói.

Lần này hắn thật sự đi ra ngoài, bên ngoài truyền đến mấy tiếng trò chuyện yếu ớt, tiếp theo là tiếng bước chân, phòng bếp nhỏ ở phía Tây văng lên tiếng mở cửa rột roẹt.

Vệ Lễ đứng ở bên ngoài, nhìn trời đang tràn đầy ánh trăng, rõ ràng thời tiết không quá lạnh, hắn lại nhịn không được rùng mình vài cái, bỗng nhiên không dám đi vào.

Hắn sờ sờ mặt mình một chút, râu còn chưa cạo sạch sẽ, má và hốc mắt đều lõm xuống, dưới mắt khẳng định xanh đen một quầng, giống như con quỷ.

Triệu Hi Hằng lại trở nên xinh đẹp, hắn lại xấu xí đi...

Vệ Lễ nhịn không được chà chà tay, sau đó ngồi xổm dưới hành lang, hiếm khi cảm thấy ngại ngùng, sợ hãi, ưu sầu khi gần người trong lòng.

Các ma ma làm việc rất nhanh nhẹn, không được trong chốc lát, liền đem mì vằn thắn cùng bánh gạo nóng hầm hập bưng tới.

Vệ Lễ tránh khỏi cửa, nói, "Đưa đi cho nàng đi."

"Chủ công không vào sao?" Ma ma hỏi.

Ánh mắt Vệ Lễ dao động, ma ma còn bổ sung thêm, "Phu nhân rất nhớ ngài..."

Hắn bỗng nhiên đứng lên, nhận lấy cái khay, xoay người đi vào.

Triệu Hi Hằng nhớ hắn...

Triệu Hi Hằng nhớ hắn.

Triệu Hi Hằng nhớ hắn!

Vệ Lễ đỡ nàng ngồi dậy, dựa vào gối mềm, mang cái bàn lùn nhỏ đến cho nàng, sau đó nhét đũa vào trong tay nàng, "Ăn đi."

Triệu Hi Hằng ném đũa trong tay, mím môi, hốc mắt đỏ một vòng, "Vừa rồi chàng có ý gì?"

Vệ Lễ ngây thơ nhìn nàng.

"Có phải chàng thấy ta xấu rồi, không muốn gặp ta cho nên trốn ra ngoài?" Nàng càng nói nước mắt liền rơi xuống như hạt châu, "Ta mang hài tử cũng không phải là hài tử của một mình ta, chàng còn ghét bỏ... Ưm..."

Lời còn chưa nói hết, Vệ Lễ liền nghiêng người, phong bế môi của nàng, một nụ hôn như cắn xé mà lưu lại một tia máu dài, môi hắn khô nứt cọ vào miệng Triệu Hi Hằng đau, ánh mắt càng như sói đói, hận không thể nuột nàng vào bụng.

Vệ Lễ bảy ngày trước đã đánh hạ Khabarovsk, thật sự không kịp chờ đợi gì, ngay tại chỗ liền giục ngựa bỏ lại đâm người quay trở về. Đừng nói tiệc ăn mừng, ngay cả vết thương trên người còn chưa kịp băng bó.

Hắn một mặt là không thích băng bó, ngại động tác không thuận tiện.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, hoặc nhiều hoặc ít đều bị tổn thương, thêm máu tươi của người khác văng vào, bị gió thổi qua, xiêm y trở nên một màu đỏ đen cứng rắn, tản ra mùi hôi thối cũng khó ngửi.

Dọc đường Vệ Lễ đổi bốn con ngựa, ngày đêm không nghỉ chạy suốt bảy ngày, trong đó chỉ có ba ngày là buổi tối ghé dịch quán bên đường nghỉ ngơi thay ngựa, còn tất cả thời gian tất cả bôn ba ở trên đường.

Hắn chỉ cần vừa nghĩ đến Triệu Hi Hằng còn đang ở nhà chờ hắn, liền không cảm thấy có chút mệt mỏi nào, ngược lại tinh lực lại trào dâng vô hạn.

Khi đứng ở trước phủ mình, đã là đêm khuya, trăng treo giữa trời, canh cửa còn đang buồn ngủ, tướng sĩ tuần tra vừa thấy hắn, đôi mắt đều sáng rực lên, thậm chí còn hoài nghi có phải mình nhìn lầm người hay không.

Sau khi đã xác định, đang muốn mở miệng gọi hắn.

Vệ Lễ lưu loát xoay người xuống ngựa, trước mắt nhoáng lên đen nhánh trong một chớp mắt, nhưng cũng không bận tâm, ném cương ngựa cho bọn họ, thanh âm khàn đến mức không nghe ra giọng nói vốn có, "Câm miệng, dắt ngựa đi."

Lặng lẽ vào phòng ngủ, Triệu Hi Hằng đã ngủ say, từ trong ổ chăn lộ ra một cái đầu, cứ như vậy lặng yên nằm ở trên giường, hô hấp đều đều, Vệ Lễ biết vết máu trên người mình rất khó ngửi, nhưng lại băn khoăn bước chân giữa phòng ngủ và phòng tắm.