Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn - Chương 10




Vệ Lễ không để bụng tới mặt mũi thiên tử, thậm chí hôm qua hắn còn nghĩ tới chuyện ấn đầu Thuận Hoà Đế vào thùng đồ ăn cặn. Triệu Minh Tâm là nữ nhi ruột của Thuận Hoà Đế, ấn đầu nàng ta vào thùng đồ ăn cặn, bốn bỏ làm năm, liền tương đương với ấn đầu Thuận Hoà Đế vào thùng đồ ăn cặn.

Đặc biệt Cao Lệ mấy ngày trước dám tập kích Lộc Tràng của Bình Châu, Vệ Lễ có thù tất báo, mặc dù đã đánh quân coi giữ biên cảnh Nam Cao Lệ một trận rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát đem Triệu Minh Tâm đưa cho Cao Lệ vương, để gia can hắn thêm ngột ngạt.

Đưa cho hắn một Hoảng Hậu tuổi trẻ mỹ mạo đơn thuần, hắn tự giác thấy vị hàng xóm này cũng không tệ lắm, lấy ơn báo oán.

Triệu Minh Tâm trẻ thì đúng trẻ, mỹ mạo thì cũng có mỹ mạo, đơn thuần hay ngu xuẩn, rốt cục là cái nào thì cũng khó phân biệt, về sau cần phải thương thảo.

Tiểu Đào ôm Triệu Hi Hằng tê tâm liệt phế gọi công chúa cả một buổi trưa, hạ nhân trên dưới trong phủ quận thủ đều đã biết. Vệ Lễ, Vệ cẩu tặc chơi lớn, đoạt công chúa hòa thân đi Cao Lệ, công chúa Kính Thành, vào tay.

Tuy rằng thiên hạ đã chia năm xẻ bảy, chư hầu không phục, nhưng trong lòng người thường, phân lượng của hai chữ công chúa này vẫn rất rõ ràng, nghe tới liền thập phần cao cao không thể với tới.

Xưng hô của quận thủ cùng quận thủ phu nhân đối với Triệu Hi Hằng, từ lúc bắt đầu là tiểu phu nhân, biến thành tiểu cô nương, lại biến thành công chúa.

Quận thủ phu nhân mềm lòng, tưởng tượng Triệu Hi Hằng cùng xấp xỉ tuổi với nữ nhi mình, lại rơi vào tỉnh cảnh như thế, nhịn không được bóp cổ tay thở dài. Cảm thấy nàng ấy tuổi còn trẻ mà cuộc sống thật sự không dễ dàng, tuổi nhỏ cha mẹ song vong, đưa tới hòa thân lại bị loại người như Vệ Lễ đây đoạt lấy, cho nên trìu mến hơn rất nhiều.

Triệu Hi Hằng sau khi ăn no, rửa mặt, vùi người vào trong chăn đệm ấm áp, thoải mái mà phát ra một tiếng than nhẹ.

Giống như ăn no được ấm áp chút, cả người chỗ nào cũng thoải mái.

Quận thủ phu nhân sợ nàng nhàm chán, cố ý đưa tới rất nhiều đồ chơi nhỏ, có đạn lưu li, còn có cửu liên hoàn bằng bạc.

Nàng nằm trong chốc lát, nghiêng thân, ghé vào giường sưởi thượng, cùng Tiểu Đào chơi đạn.

"Lúc nãy ta hỏi ngươi Vệ Lễ đi Cao Lệ làm cái gì, ngươi còn chưa nói xong."

Hai viên đạn chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy. Nàng đưa tay kéo kéo chăn phía sau lên trên vai của mình, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ cùng hai cánh tay.

"Nghe nói Lộc Tràng bị người Cao Lệ người tàn sát, Vệ Lễ dẫn người đi báo thù."

"Không biết xấu hổ!" Triệu Hi Hằng ngay cả đạn cũng không chơi, đấm xuống giường đất thật mạnh, nàng nói là nói Cao Lệ.

Cao Lệ sau khi a gia nàng mất, liền liên tiếp quấy rầy biên cảnh Đại Chu, hai bên liên tiếp xung đột, luôn có tử thương. Thúc phụ nàng không phải là một người quả cảm trong đối ngoại, binh mã Đại Chu lại bị phiên vương các châu chiếm cho riêng mình, hiện giờ trong tay hắn chỉ còn tàn binh dưa sứt táo vẹo, ăn thừa dũng không đủ, hiển nhiên chống đỡ không nổi nếu hắn khai chiến. Muốn duy trì hoà bình, bảo họ bá tánh Đại Chu ở biên quan Cao Lệ, phương thức nhanh nhất và dễ làm nhất chính là hòa thân.

Triệu Tinh Liệt rất quan tâm bá tánh, mỗi khi hắn thượng triều hay phê duyệt tấu chương, đều mang theo Triệu Hi Hằng, tuy không học được một vài phần năng lực võ nghệ, nhưng lòng nghĩ đến bá tánh vẫn học được.

Triệu Hi Hằng thống khoái đồng ý hòa thân, trong đó cũng không thiếu ý này.

Kết quả Cao Lệ hiện tại đánh lén Lộc Tràng? Phải biết rằng tin tức nàng đi hòa thân bị tiệt đường ngay cả một nhà quận thủ còn chưa biết, Cao Lệ nhất định cũng chưa có được đến tin tức.

Vậy hiện tại bọn họ làm vậy là có ý gì? Hai nước thương nghị hòa thân mà, bọn họ ngay cả hoà bình ở mặt ngoài cũng không muốn duy trì?

Tiểu Đào xoa xoa cái ngực đang phập phồng cho Triệu Hi Hằng bớt tức giận, "Còn đỡ còn đỡ, may mà còn chưa đến Cao Lệ, bọn họ đã hiện nguyên hình."

Triệu Hi Hằng nghĩ cũng thấy đúng, cơn giận cũng hơi tiêu chút.

Nàng ban ngày ngủ nhiều, tinh thần thực tốt, một chốc cũng không ngủ được, lại sờ soạng cửu liên hoàn chơi lách ca lách cách, không nghĩ chuyện của Lộc Tràng nữa. Nhưng cánh cửa bên ngoài lại bị ai hung hăng đá vào cái rầm, nàng không cần nghĩ cũng biết là ai làm.

Tiếp theo, thanh âm của Vệ Lễ xuyên qua vài phiến cửa vang tới, "Triệu Hi Hằng, ngủ đi! Ban ngày thì yếu như trùng, buổi tối liền hoá rồng rồi à?"

Triệu Hi Hằng nhe răng, cất cửu liên hoàn và đạn lưu li lại vào tráp, bảo Tiểu Đào tắt đèn ngủ.

Nàng cũng không biết Vệ Lễ sao lại có tinh lực tốt như thế, đêm qua ngủ trễ vậy, mới sáng sớm lại dậy sớm, còn tranh thủ đi Bình Nhưỡng đánh một trận, hôm nay đã trễ thế này còn chưa ngủ.

Mặt trời Bình Châu mọc khá trễ, lặn lại khá sớm, đã đến hết giờ Mẹo, mặt trời đỏ hồng mới run run rẩy rẩy lộ ra một góc nhỏ. Triệu Hi Hằng sợ Vệ Lễ thật sự xông vào xách theo nàng quăng vào trong đống tuyết, nên sớm liền rời giường. Đốt đèn trong phòng xong, nàng run run rẩy rẩy ôm đệm chăn một hồi lâu, bị cái bụng đói lộc cộc thúc giục, mới mặc xiêm y Tiểu Đào đã hơ ấm cho nàng vào.

Nơi này vào đông, ngoại trừ lên núi săn thú, đập băng bắt cá, sản vật khác liền vô cùng khan hiếm, đặc biệt là các loại rau xanh, đỡ nhất vẫn là mấy loại rau củ có thể chịu được sương muối như rau cải trắng.

Cơm sáng là hoành thánh, canh tôm nấu với tảo tía. Còn có bánh bao thịt heo cải trắng, cải trắng xào thịt khô, cùng với kim chi, da cá ngâm ớt.

Đồ ăn đều không tinh xảo, thậm chí đơn giản mộc mạc không giống như bữa ăn của một phủ quận thủ, nhưng có thể nhìn ra đầu bếp đã tận lực làm những nguyên liệu đơn giản trở nên mỹ vị.

Triệu Hi Hằng một hơi ăn ba cái bánh bao to như nắm tay.

Hẳn là do trời quá lạnh, tuy rằng cũng chỉ lẩn quẩn ở trong phòng, nhưng nàng lại cảm giác đói.

Bình Châu vào đông cây cỏ không sinh trưởng nổi, chỉ có tuyết trắng xóa, thứ có thể mọc cũng chỉ là mấy cây tùng bách thân to lại cao lớn ở trong viện kia. Triệu Hi Hằng cơm nước xong buồn chán không có gì làm, lại sợ lạnh, vì thế chạy đến bên cạnh bếp lò ở gian ngoài ngồi, lặng lẽ vén màn che đáp lên trên cửa sổ, không mở cửa sổ mà xuyên qua lớp cửa giấy mỏng dán bằng gạo nếp, nhìn những bóng dáng hơi xanh lục sừng sững ở bên ngoài.

Tiếng bước chân kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, ngừng ở bên cửa sổ, là một bóng đen.

Sau đó......

Sau đó lớp giấy dán cửa sổ đã bị đâm thủng.

Triệu Hi Hằng đối diện với một đôi con ngươi thuần đen, lần này nàng không giả vờ, thật sự sợ tới mức lảo đảo ngã ra sau, suýt chút nữa là cả ghế xếp lần người đều ngã nhào ra trên mặt đất.

"Ra đây." Vệ Lễ xé cái lỗ rách trên màn giấy kia lớn hơn chút nữa, lộ ra cả khuôn mặt hắn, gió lạnh liền vù vù thổi vào trong mặt Triệu Hi Hằng.

??? Dán cửa sổ giấy là không cần tiền sao?

Trong lòng Triệu Hi Hằng thấp thỏm, nghĩ thầm Vệ Lễ hôm nay chuẩn bị muốn đem nàng đi giết?

Triệu Hi Hằng khoác một cái áo choàng dày, nhắm mắt đi theo đuôi Vệ Lễ.

Đêm qua trời lại đổ tuyết, tuyết thật dày chất thành đụn trên mặt đất, có thể không quá mắt cá chân Triệu Hi Hằng, như là một lớp sương phủ trên lớp đường, giẫm lên liền nghe kẽo kẹt kẽo kẹt.

Triệu Hi Hằng sợ giày bị tuyết vào, vì thế dẫm lên dấu chân Vệ Lễ mà đi, đi vô cùng chậm.

Vệ Lễ vừa quay đầu lại, Triệu Hi Hằng vì cúi đầu nhìn đường, nhất thời không thấy, đầu đánh vào ngực hắn.

"A!" Nàng kinh hô một tiếng, thân mình lảo đảo ra sau m.

Cũng may trên mặt đất đều là tuyết, ngã xuống cũng không đau. Chỉ là Triệu Hi Hằng cảm thấy mình tốt xấu gì cũng là công chúa, té ngã một cái trước mặt mọi người thật sự có chút không còn mặt mũi.

Vệ Lễ tay mắt lanh lẹ, nắm lấy cổ áo Triệu Hi Hằng một phen, như xách một gà con mà xách người theo bên cạnh.

Tâm Triệu Hi Hằng như tro tàn, không bằng ngươi để ta tự mình ngã xuống luôn đi. đừng động ta.

Bị người nắm lên xách theo như vậy, hình như càng mất mặt hơn, một chút dáng vẻ cùng tôn nghiêm của công chúa cũng không cong.

Tỷ nữ đi ngang qua lén liếc hai người một cái.

Mặt Triệu Hi Hằng đỏ lên, cắn chặt răng, vỗ vỗ váy, làm bộ dường như không có việc gì, "Đa tạ chủ công."

Vệ Lễ hung hăng nhéo mặt nàng một cái, "Lạnh?"

Mặt đỏ hết rồi.

Triệu Hi Hằng gật gật đầu.

Vệ Lễ giống như tâm tình thực tốt, xoay người rời đi.

Mặt Triệu Hi Hằng sắp nhăn thành cái bánh bao nhỏ, ta lạnh ngươi vui cái rắm a!

- ---

Triệu Minh Tâm khóc cả một đường, nước mắt dính trên mặt đã kết băng, mặt bị lạnh đến ửng tím, sau đó bị người ta ném vào một cái phòng nhỏ, nàng ta cho rằng đây là kết cục kém cỏi nhất rồi, không nghĩ tới không đến một canh giờ sau, nàng ta liền từ căn phòng nhỏ ấm áp, bị ném tới phỏng chứa củi rét lạnh đến xương.

Nàng ta ôm đầu khóc rống, quá khứ ở hoàng cung Tấn Dương được đủ loại nuông chiều phảng phất như mới ngày hôm qua, hiện giờ tất cả những gì nàng ta đã trải qua, tựa như một hồi ác mộng.

Bình Châu là nơi giao với biên giới của cả bốn nước, Triệu Tinh Liệt sau khi đánh hạ Bình Châu, vì gìn giữ lãnh thổ, vì thế đóng 50 vạn binh ở nơi này. Sau khi hắn chết, Thuận Hoà Đế không áp được Trấn Bắc vương, binh tướng này cũng cơ hồ đều thành tư binh của Bình Châu.

Không nói đến binh mã của Thanh Châu kém xa Bình Châu, chỉ cần nói Thanh Châu cũng không hề kính trọng gì đối với vương thất, càng không muốn vì Triệu Minh Tâm đi gây xích mích với Bình Châu. Vì thế Vương Viễn, chủ nhân của Thanh Châu, đối với Triệu Minh Tâm làm như không thấy, thậm chí hận không thể ném nàng ta ra khỏi Thanh Châu.

Vừa lúc Vệ Lễ nguyện ý tiếp nhận, hắn vội không ngừng đóng gói đưa người ra bên ngoài.

Vương Viễn lại tìm một cái cớ rất thích hợp để nói, "Hòa thân đi Cao Lệ, là vì kết minh của hai nước, lấy bá tánh hai nước làm đầu, giữ thái bình cho cả một phương. Nếu Kính Thành chúa đã tung tích không rõ, tất nhiên Ninh An công chúa về đạo nghĩa không thể chối từ. Ta cảm động sâu sắc trước đại nghĩa của công chúa, không khỏi rơi nước mắt, nhân đây kính đưa Ninh An công chúa ra khỏi Thanh Châu, vạn mong an toàn đến Cao Lệ."

Triệu Minh Tâm cứ như vậy bị sang tay cho Vệ Lễ, thậm chí còn bị đội lên đầu cái mũ "Đại nghĩa" thật cao.

Sau khi Bình Uy tướng quân chết, đội ngũ đưa thân đã năm bè bảy mảng, bọn họ sợ Triệu Minh Tâm gả đi Cao Lệ, khi bọn họ trở lại Tấn Dương, cái tội danh hộ tống bất thuận sẽ bị thiên tử trừng phạt, dứt khoát bỏ gánh, tự nguyện xếp vào hàng ngũ quân hộ Thanh Châu.

Triệu Minh Tâm bị đoàn người Vương Viễn mang đi, một mình lẻ loi trên đường, phía sau là của hồi môn của nàng ta. Bởi vì nàng ta cũng đấu đá lăn lộn không ít, cho nên Vương Viễn đối với nàng ta cũng thực có lệ, trên xe ngựa ngay cả chậu than cũng không thèm đốt cho nàng ta.

Sau đó vẫy vẫy tay, cao hứng phấn chấn mà cáo biệt nàng ta.

Một con chuột già ghé vào chân nàng ta, Triệu Minh Tâm thét chói nhảy bắn lên, thật là một chút thể lực mà nàng ta hiếm khi có được.

Cửa bị đá văng, ánh sánh gấp không chờ nổi chiếu vào.

Đôi mắt Triệu Minh Tâm gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Hi Hằng đứng bên cạnh Vệ Lễ......