Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ

Chương 28




Vết thương trên đầu lưỡi của Triệu Quân Khiêm sau khi bôi thuốc một ngày vẫn không khỏi. Có lẽ thời tiết gần đây hanh khô, đễ khiến cho cơ thể bốc hỏa, khiến chứng viêm nghiêm trọng hơn không ít.



Thư ký Lý biết được liền nhanh chóng gọi bác sĩ đến xem qua một chút. Bác sĩ kiểm tra xong nói không có việc gì, người trẻ tuổi nhu cầu cũng lớn, ăn thêm thức ăn thanh mát cộng thêm uống thuốc hạ sốt không đến hai ngày sẽ khỏi.



Chỉ là trước khi rời đi ông còn để lại lời dặn dò tương đối đặc biệt.



“Tiên sinh gần đây thích hợp tu thân dưỡng tính, có nhu cầu cũng phải chờ miệng vết thương lành trước đã, lần sau chuyện phòng the không cần kịch liệt như vậy.”



Triệu Quân Khiêm “…”



Thư ký Lý “???”



Triệu Quân Khiêm sắc mặt hơi trầm xuống, tâm tình không tính là tốt.



Mà thư ký Lý vẻ mặt mờ mịt, chờ trợ lý Tôn tiễn bác sĩ đi ra khỏi phòng, anh mới mạnh mẽ phản ứng lại.



“Sếp, ngài…” Thư ký Lý muốn nói lại thôi.



Nói là thư ký bên người giám đốc nhưng tại sao anh không biết ông chủ nhà mình gần đây có làm phương diện kia, cả mấy chục năm qua cũng chỉ có lần duy nhất ở khách sạn lần trước.



Đúng rồi, không phải lại là Kiều tiểu thư chứ? Ngoài cô ấy ra cũng không còn người nào khác.



Chẳng lẽ hai người tại bọn họ lén lút qua lại với nhau từ lâu?



Thư ký Lý nâng gọng kính dưới mắt, mắt kính lóe lên một tia sáng, anh liền bừng tỉnh đại ngộ.



Triệu Quân Khiêm bị người khác hiểu lầm cũng không cố ý giải thích, chút chuyện này cũng không đáng để anh để ý, chỉ là buổi tối đi ngủ, trong mơ lại tái hiện cảnh tượng đêm hôm đó. Cô gái hương thơm mềm mại, da thịt ấm áp cọ xát vào anh…Khiến anh vô cùng hoài niệm.



Buổi sáng khi tỉnh lại, áo ngủ cùng ga trải giường đều nhớp nháp.



Anh hiếm khi dậy muộn như vậy, phát hiện trên người toàn thân bê bối liền trầm mặc một lát, sau đó vẫn như thường lệ rời giường, chẳng qua có chút khác biệt với lúc trước, việc đầu tiên anh làm là ném quần áo cùng ga trải giường vào máy giặt.



Trong mấy ngày kế tiếp, sắc mặt Triệu Quân Khiêm vô cùng lạnh, theo như lời của thư ký Lý, giống như người khác thiếu nợ ông chủ bọn họ mấy tỷ.



Giống như lần trước, bọn họ đến tiệm cơm tây ăn cơm, Triệu Quân Khiêm lại gặp được đám tiểu thư Vương Tĩnh dẫn đến.



“Triệu thúc thúc.” Vương Tĩnh ngoan ngoãn chạy lên chào hỏi, lại một lần nữa gặp được đại thần, cô còn tưởng đối phương cũng giống mình thích không khí cùng đồ ăn ở đây.



Triệu Quân Khiêm Ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua phía sau người cô, lại không thấy bóng dáng mình muốn tìm.



“Lần này sao lại thiếu đi một người?” Anh dường như vô tình hỏi.



Vương Tĩnh nghe được vấn đề này liền sửng sốt một chút, phản ứng kịp thời, biết người anh nhắc đến là ai, sắc mặt không nhịn được thay đổi.



Cô vốn không muốn trả lời, đơn giản đi qua chào hỏi là được rồi, nhưng ánh mắt đối phương dường như xuyên thấu qua người cô, cô kiên trì chưa được vài giây liền sợ hãi.



“A, Triệu thúc thúc nhắc tới là Kiều Nhan sao, lần trước cô ấy buôn bán lời chút tiền nên mới cùng đi, bây giờ có lẽ đã trở về nhà rồi.” Vương Tĩnh thành thật trả lời.



Dù sao người cũng đã rời đi, cô cũng không có cái gì không thể nói.



Triệu Quân Khiêm nghe xong con ngươi trầm xuống, cả người tản ra khí lạnh, cuối cùng hướng sang Vương Tĩnh gật đầu, mang theo đám người xoay người rời đi.



Vương Tĩnh đứng phía sau nhẹ nhàng thở ra, cô đứng chỗng đỡ, đám chị em phía sau theo bản năng toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc cũng tiễn được vị tôn sát thần này đi, hù chết bọn họ rồi.



Lúc này Kiều Nhan đã lên mấy chuyến xe, rốt cuộc cũng trở lại Huyện Thành.



Ban đầu cô vốn không tính trở về nhanh như vậy, cô định trước tiên mua phòng ở rồi chuyển hộ khẩu sang đó luôn.



Nhưng mẹ Kiều đột nhiên gọi tới, thông báo chuyện Kiều Lỗi có bạn gái, khiến cô hết sức kinh ngạc.



Càng làm cô kinh ngạc hơn là chuyện phía sau, mẹ Kiều kể, nhà gái chính là con gái của một vị bác sĩ, thực tập ở bệnh viện không biết vì sao lại nhìn trúng em trai Kiều, hai người lặng lẽ nói chuyện yêu đương, sau đó liền bị người lớn trong nhà phát hiện.



Vốn dĩ vết thương của em trai Kiều sắp khỏi, dựa vào thể trạng cao lớn của cậu, về sau làm một người chồng tốt tuyệt đối không thành vấn đề, hiện tại thằng bé tự mình tìm được một cô gái, cha mẹ Kiều hết sức vui vẻ.



Nhưng lần này mọi chuyện trục trặc là do hai bên gia đình không môn đăng hộ đối, bên phía nhà gái tuyệt đối sẽ không đồng ý.



Bây giờ không thể để mãi như vậy được, nếu còn để em trai Kiều tiếp tục cùng người ta dây dưa không rõ ràng, đó không phải là đùa giỡn lưu manh sao.



Cho nên mẹ Kiều biết chuyện này liền xót xa, sau đó tìm em trai Kiều tận tình khuyên bảo, phân tích tường tận, muốn nó đừng chậm trễ cô gái nhỏ, nhà bọn họ cùng nhà người ta không hợp.



Mẹ Kiều còn nói cho cô biết, bà chuẩn bị cho em trai Kiều đi xem mắt, đợi cậu kết hôn thành gia yên ổn, cậu cũng sẽ không nghĩ đến những điều không thực tế nữa.



Kiều Lỗi không có phản bác, nhưng cũng vì thế mà rầu rĩ không vui.



Kiều Nhan nghe xong chuyện này liền nói không được, vì thế trước tiên đem chuyện ở Kinh Thị đặt xuống, về nhà một chuyến giải quyết tình hình.



Dựa theo kế hoạch lúc trước của cô, vốn là tính toán đưa em trai Kiều trở về trường học, nó mới mười chín tuổi cũng không tính quá muộn, có thêm văn bằng gì đó cũng xem như là chuyện tốt.



Chỉ là những việc này còn chưa kịp thực hiện, tiểu tử kia đã muốn cưới vợ? Thằng bé mới bao lớn, vẫn đang là một đứa trẻ.



Bởi vì trong lòng gấp gáp, Kiều Nhan đổi xe liên tục, thật vất vả cuối cùng cũng tới Huyện Thành. Lúc đến nơi, toàn thân đã mệt rã rời.



Vừa nhìn thấy gia đình cô, nhìn bọn họ mập lên không ít, Kiều Nhan nhất thời cảm thấy vui vẻ.




“Tiểu Nhan, sao con lại trở về nhanh như vậy, có mệt hay không, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Mẹ Kiều vừa nhìn thấy con gái đứng trước của phòng bệnh, trên mặt lập tức vừa mừng vừa sợ.



Kiều Phụ nghe được thanh âm cũng liền chống nạng từ sau tấm rèm theo sau chạy ra, nhìn đến Kiều Nhan trên mặt không giấu được vui mừng.



“Con gái, mệt muốn chết rồi, nhanh ngồi xuống, bảo mẹ con rót cốc nước mà uống.” Kiều phụn ngại người bạn già rót nước chậm, thuận tay kéo đ ĩa lê trên bàn sang cho Kiều Nhan ăn.



Kiều Nhan nói cha mẹ không cần bận rộn, cô ngồi xuống quan tâm thân thể của cha Kiều một chút, sau đó uống nước ăn lê, cũng không nhìn thấy bóng dáng của em trai Kiều ở đâu.



“Chuyện của em trai... Mẹ, mẹ cẩn thận kể chi tiết lại cho con, nói chuyện qua điện thoại cũng không rõ ràng.” Kiều Nhan nhân dịp thằng bé không ở đây liền tìm hiểu thêm một chút.



Cô gắng sức chạy về đây, trước đó cũng đã suy nghĩ đến phương án giải quyết, đem tình hình xong nhà giải quyết ổn thỏa.



Trong đó chuyện của em trai Kiều là quan trọng nhất, chuyện này còn liên quan đến tiền đồ sau này của thằng bé nữa.



Cha mẹ Kiều nhắc đến cô gái kia đều tỏ vẻ yêu thích, cô theo bản năng đều nhìn về túi lê ở trên bàn, đó chính là quà cô gái kia đưa tới.



Đó là một cô gái tốt, biết bên này bọn họ không đồng ý cho hai người qua lại, liền bắt đầu vây quanh lấy lòng bọn họ, tay chân nhanh nhẹ, nói chuyện thuyết phục, hai người già cỗi như họ tại không thích cho được.



Đáng tiếc, nhà bọn họ không xứng.



Bằng không nếu cưới về nhà được cô con dâu bản lĩnh như vậy, đó chính là phúc phận nhà họ, ngủ cũng có thể cười đến tỉnh.



Kiều Nhan gặm lê đến phát ngốc, trong lỗ tai đều là lời ca ngợi của cha mẹ mình dành cho cô gái kia, cộng thêm tiếng thở dài tiếc nuối.



“Cha, mẹ, cha mẹ không phải quên tuổi của em trai chứ, nó mới mười chín, con còn muốn cho nó về trường học còn thi lên đại học nữa.” Sớm như đã suy xét đến việc cưới vợ sao.



Thằng bé chỉ vừa mới trưởng thành, đừng nói đến chuyện môn đăng hộ đối, cô gái kia có thích hợp hay không, hay tìm bà mối tìm cho thằng bé người khác, tuổi hợp pháp để kết hôn cũng còn chưa tới đâu.




Mẹ Kiều “Mười chín không nhỏ, thêm tuổi mụ đã là 21, trong thôn những người tầm tuổi nó đã cưới vợ hết rồi, nếu không phải vì vết thương ở chân, năm trước mẹ đã dự tính làm mai mối cho nó kết hôn rồi.”



Cha Kiều “Đọc sách thi đại học? Lấy đầu óc của em trai con, vừa thấy chữ liền đau đầu, ngay cả trung học cũng học không xong, nó có thể thi đậu cái gì chứ.”



Kiều Nhan “…”



Được, tình huống thực tế có chút vượt ngoài dự đoán của cô, xem ra kế hoạch vẫn phải điều chỉnh lại một chút.



Trong thôn có vẻ mọi người đều tảo hôn đẻ sớm, tuổi vừa thành niên liền kết hôn cũng được mọi người tán thành, bây giờ cô lên tiếng ngăn cản, nói không chừng không giúp được em ấy mà còn hại em ấy.



Chẳng qua mọi người đều nghĩ nhanh tay có chậm tay không, ra tay trước sẽ dành được lợi thế, ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, nếu em trai Kiều bị chậm trễ hôn sự chỉ có thể tuyển chút dưa vẹo táo nứt, Kiều Nhan chẳng phải là phải hối hận muốn chết sao.



Tiếp theo, trời sinh Kiều Lỗi không có thiên phú học tập, đem một nửa tính toán của cô đều sôi hỏng bỏng không.



Vừa thấy chữ liền đau đầu, Kiều Nhan tin tưởng cha Kiều nói sự thật, bởi vì cô kiếp trước cũng từng gặp người như thế, theo như lời người đó tự xác nhận quả thật cậu ấy xem không hiểu sách giáo khoa viết gì, cho dù có cố gắng học cũng không vào, ít ra vẫn nhận thức được mặt chữ không đến nỗi bị mù chữ.



“Chị, em không muốn trở về trường học, giống như cha nói, đầu óc em học không được, nếu trở về cũng chỉ phí tiền.” Chẳng biết lúc nào Kiều Lỗi đã trở lại, giờ phút này chống nạng vội vàng nhảy nhót tiến vào nói.



Hơn nữa, phía sau cậu còn có một cô gái xinh đẹp, mềm mềm nhu thuận, nhìn qua chính là cô gái nhỏ trong lòng cha mẹ được nuông chiều mà lớn lên.



Cô gái nhỏ mặc một thân đồng phục y tá, tiến vào liền nói ngọt chào bác chào dì, trên tay còn cầm một túi nho, nhìn qua như những giọt nước thanh thuần giống hệt như chủ nhân của nó.



“Chị, em tên là Bùi Na, chị có thể giống như tiểu Lỗi gọi em là NaNa.” Bùi Na ngượng ngùng lại lớn gan giới thiệu chính mình, trên mặt vẫn còn mang theo vài chút trẻ con khuôn mặt hồng hào chất phác, ánh mắt ngập nước thường xuyên liếc sang người Kiều Lỗi.



Kiều Nhan hả một tiếng, thầm nghĩ cô bé gọi chị rất thuận mồm, bát tự nhà cô còn chưa có xem đâu.



Cô nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp, do dự hỏi, “Tiếng chị này tạm thời tôi chưa dám nhận, em gọi chị là Kiều Nhan là được, em gái nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi?”



Thoạt nhìn cô gái nhỏ rất tốt, không nghĩ đến em trai Kiều lại thích kiểu người như vậy.



“Chị Nhan, em đã hai mươi, so với Tiểu Lỗi lớn hơn một tuổi, em chắc chắc sẽ chiếu cố cậu ấy, chắc chắn!” Bùi Na giơ tay lên lời thề son sắt nói, cũng nhìn về phía Kiều Lỗi, ý bảo cậu làm chứng.



Kiều Lỗi mặt đỏ bừng bừng, ngây ngốc nói không nên lời, ngược lại cha mẹ Kiều liên tục gật đầu, nói Bùi Na cố ý học thêm hộ lý, cẩn thận ôn nhu săn sóc bọn họ, chịu đựng cực khổ vất vả mà không chê bọn họ dơ bẩn, lời hay không cần tiền mà thốt ra.



Kiều Nhan nhìn một lúc xem như đã hiểu, hai người trẻ tuổi tình cảm mặn nồng tình chàng ý thiếp, mà cha mẹ Kiều đối với Bùi Na cũng vô cùng hài lòng, dáng vẻ vui mừng giống như tổ tiên phù hộ mới cưới được cô ấy.



Chỉ là quan niệm của cha mẹ Kiều bảo thủ, cho rằng gia đình không đăng hộ không đối, nhà bọn họ cũng không cưới nổi, đến cuối cùng cũng chỉ khiến nhau thêm đau thương, còn không bằng bây giờ tình cảm còn chưa sâu đậm, dứt khoát cắt đứt.



Kiều Nhan đối với chuỷenb này có cái nhìn khác, cũng đã có biện pháp giải quyết vấn đề, chỉ là trước đó, cô cần phải xác nhận lại từ em trai một chút.



“Thật không muốn về lại trường đọc sách?”



“Không muốn!”



“Rất thích cô gái kia sao?”



“... Thích!”



———



Lời của edit: Đúng là tuổi trẻ tài cao, vào viện chữa bệnh cũng có người yêu luôn.



Dịch lại bùng phát trở lại, mọi người chú ý rửa tay và đeo khẩu trang đầy đủ nhé