Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Chương 8: Anh còn giận em sao




Chiếc xe mới mua của Kỳ Lạc có chút lớn mà tiểu khu kiểu cũ này lại không có phân chia vị trí đậu xe vì thế mà xe của các gia đình ở đây đậu lung tung, ánh đèn đường còn cái sáng cái hỏng cũng không có người quản lí phụ trách trông coi.

Kỳ Lạc liền đem xe ngừng dưới một đoạn đường tối om, mở cửa xuống xe, vòng đi tới ghế phụ bên cạnh.

Vừa lúc, Du Linh mở cửa xe, lưng đeo balo giá rẻ mà xuống xe, trong nháy mắt bị không khí nóng bức bên ngoài làm choáng ngợp, một bên khom lưng đùa nghịch làn váy, một bên hướng Kỳ Lạc nói:

"Anh, tạm biệt, cảm ơn anh đã đưa em về nhà."

Nói xong Du Linh vòng qua Kỳ Lạc liền hướng nhà mình đi tới.

Bõng tay lại bị Kỳ Lạc một phen túm lại.

Cô xoay người lại, giây tiếp theo, đã bị Kỳ Lạc ôm ở trong lồng ngực.

Thời tiết oi nóng, có lẽ là do nhiệt độ không khí làm Du Linh có cảm giác khô nóng, cô giãy giụa một chút, không những không có tránh thoát được cái ôm của anh mà còn làm anh đem cô ôm càng chặt hơn.

Bên kia đoạn đường tối om là một tòa nhà năm sáu tầng, trên mặt tường là những dây thường xuân leo dày đặc, một ít phòng không có đèn, một ít phòng còn đèn sáng, bên trong truyền ra âm thanh nói chuyện.

Du Linh cảm giác chính mình bị vây hãm, cô lại giãy giụa một chút, sau đó chậm rãi thả lỏng xuống dưới, run rẩy hít một hơi thật sâu, tùy ý để anh ôm cô, không giãy giụa nữa.

Kỳ thật hai người bọn họ, bốn năm trước, rõ ràng không phải xa lạ như vậy.

Bốn năm sau hôm nay, ai cũng không biết trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì, Du Linh không biết anh vì cái gì đột nhiên ôm cô, anh cũng không biết cô có một bí mật nhỏ giấu trong lòng.

Trên đoạn đường tối thui, có tiếng ve vang lên từng đợt, bầu không khó hơi có chút hương vị cuồng loạn, Du Linh duỗi tay, nhẹ nhàng đem đôi tay đặt ở vòng eo tráng kiện của anh, nhẹ giọng hỏi:

"Anh, anh còn giận em sao?"

"Em nói xem anh còn tức giận không?"

Kỳ Lạc ôm chặt cô, ngày mùa hè không khí oi bức, anh nhắm mắt lại, phảng phất muốn đem cô nhập thẳng vào da thịt của mình.

Sau đó, anh nhẹ nhàng đem hay tay ôm cô buông lỏng ra chút, cúi đầu nhìn cô gái ở trong lòng ngực, chóp mũi một chút lại một chút cọ lên chóp mũi cô, dùng âm thanh từ tính mê hoặc lòng người, thấp giọng nói:

"Để anh hônhôn một chút, chúng ta ân oán liền bỏ qua."

Du Linh chớp chớp mắt, trong bóng đêm, trong mắt sáng lấp lánh nhìn anh, tốt như vậy? Cô còn tưởng rằng Kỳ Lạc muốn giận cô cả đời luôn, liền hôn một chút, chuyện cũ sẽ bỏ qua sao?

Này là một giao dịch có lời.

Du Linh nhón mũi chân, ở trên má Kỳ Lạc nhanh chóng hôn một cái, cao hứng cười nói:

"Được rồi, chúng ta hòa hảo."

BÓng đêm vô tận, Kỳ Lạc khẩn trương ôm chặt cô gái trong lòng, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tiến lên phía trước hai bước, đem Du Linh dựa vô cửa xe, cúi đầu, đem cánh môi nóng bỏng dán lên đôi môi mềm mại của Du Linh mềm mại, hỏi:

"Em chính là như vậy hôn? Hôn chỗ nào đâu?"

Du Linh sợ tới mức trái tim muốn ngừng đập, cô trừng lớn mắt, nhìn gần anh gần trong gang tấc, không dám hô hấp, không dám động.

Ở khoảng cách gần như vậy, nàng chỉ cần động một chút, là có thể hôn anh a.

Kỳ Lạc hô hấp bắt đầu trở nên thô nặng, đôi mắt hẹp dài của anh, bốn năm đều chưa từng rút đi lửa giận, gắt gao nhìn đôi mắt sạch sẽ của Du Linh, giống như giận dỗi, quát một tiếng,

"Hôn anh."

Du Linh không dám động, bị Kỳ Lạc ôm chặt đến xương sống đều đã tê rần, cô lắp bắp thấp giọng nói:

"Anh, chúng ta, chúng ta đều trưởng thành, em, ba mẹ em, biết, nếu biết, chắc chắn muốn đánh gãy chân em a."