Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Chương 2: Vẫn ngốc như vậy




Du Linh không thể hiểu được cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của chính mình, áo sơ mi vàng nhẹ phối với váy cotton dài màu xanh biển, dép lê hoa, lưng đeo chiếc balo nhỏ, tóc dài buộc đuôi ngựa, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

"Anh con hôm nay về nước, con chắc không để trong lòng đi!"

Chu Khoái Khoái hận sắt không thành thép, dùng ngón tay sơn móng đỏ, hung hăng chọc chọc giữa mày Du Linh, túm tay cô liền hướng lầu hai đi.

Người đến người đi trên cầu thang, giày cao của bà giẫm trên gỗ vang lên âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, Chu Khoái Khoái vừa hướng đi lên lầu, vừa hướng Du Linh dạy bảo:

"Lát nữa nhìn thấy anh trai con thì con phải nhiệt tình lên cho mẹ, đã bốn năm không gặp rồi, mà con còn không biết tốt xấu như vậy, con nói xem con lớn như thế này rốt cuộc có lương tâm không hả? Anh trai con đối với con tốt như vậy, lúc trước còn muốn mang con xuất ngoại, con như thế nào lại không chịu đi cùng?"

Du Linh bị mẫu thân một đường oán trách túm đi, những lời này cô đã nghe mãi giờ có thể đọc thuộc làu làu, thật sự lỗ tai đều muốn mọc kén luôn rồi.

Đúng vậy, ở trong mắt mọi người, cô tuổi còn nhỏ, cô tùy hứng, cô không biết tốt xấu, cô có vẻ không lương tâm......

Chính là bởi vì bốn năm trước, Kỳ Lạc muốn xuất ngoại đào tạo sâu, một hai muốn phải đem cô xuất ngoại cùng anh, cô lại chết sống không đi, nháo đến hiện tại Du gia cùng Kỳ gia hai nhà đều không vui.

Cha mẹ cũng bởi vậy mà rốt cuộc không thể gắn bó cảm tình bên ngoài, hoàn toàn ở riêng.

Đều do cô, tất cả đều không ưa cô!

Du Linh đi théoau mẹ, không nói một lời nghe bà mắng, khóe miệng hơi gợi lên, mắng đi mắng đi, dù sao Chu Khoái Khoái có mắng như thế nào thì thời gian cũng không thể quay trở lại.

Càng đi lên lầu hai xa hoa, người càng ít, Chu Khoái Khoái lảm nhảm mắng cũng nhỏ tiếng đi nhiều, tới chỗ khu ghế lô gần cửa, Chu Khoái Khoái xoay người, giúp Du Linh sửa sửa cổ áo sơ mi, nghiêm khắc cảnh cáo nói:

"Một lát nữa con liền ngồi bên cạnh anh con, đừng lại chọc anh con tức giận."

Thấy Du Linh có bộ dáng không để ý lắm, bà duỗi tay, hung hăng nắm lỗ tai nha đầu chết tiệt này, cả giận nói;

"Con có nghe chưa?."

"A, mẹ!!! Nghe được, đừng nắm!!!"

Du Linh rốt cuộc có chút phản ứng, che lại lỗ tai hét to một tiếng, bị Chu Khoái Khoái một phen đẩy mạnh vào phòng.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng bao mở ra, dưới ánh đèn treo thủy tinh sa hoa, cả phòng trong nháy mắt an tĩnh.

Đối với người ngoài mà nói, anh trai thương em gái, muốn mang em gái xuất ngoại, đây là điều mà bất cứ họ hàng nào của Kỳ gia đều tha thiết ước mơ, kết quả là Du Linh lạ ngược lại, cô chính là sống chết đều không đi theo Kỳ Lạc xuất ngoại, vì thế đã náo loạn ra không ít chuyện khác người, muốn đem Kỳ Lạc tức điên rồi.

Bốn năm trước, chuyện này Kỳ gia cùng Du gia cơ hồ mọi người đều biết, đêm nay khó mà không có ai mong chờ xem biểu hiện của Du Linh, mọi người đều muốn nhìn một chút, cái cô gái mà rõ ràng có cơ hội được cuộc sống mà bao người mơ ước sẽ hối hận vì lựa chọn năm đó như thế nào.

Trước phòng bao xa hoa như vậy, Du Linh đứng vững vàng lại, quay đầu lại, nhìn sau lưng Chu Khoái Khoái liếc mắt một cái, bị bà tàn nhẫn dùng ánh mắt hung hăng trừng một cái, cô lập tức quay đầu lại, nhìn mọi người trong phòng, cười hắc hắc.

Đứa nhỏ này vẫn là ngốc như vậy.

Họ hàng xung quanh, đều dùng ánh mắt hàm chứa sự đồng tình nhìn về phía Du Linh, sau đó sôi nổi nhìn về phía Chu Khoái Khoái sau lưng Du Linh, có người hô:

"Ai nha Tam tỷ, hai mẹ con bà như thế nào giờ mới đến, mau mau mau, lại đây ngồi a, này đều đã ăn cơm a."

Chu Khoái Khoái một ngụm ngân nha chỉ kém cắn Du Linh một cái, thấy phía trước Du Linh trực tiếp đi đến phía bàn ăn, chuẩn bị tùy tiện tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, lập tức tiến lên, hung hăng vỗ một cái vào lưng Du Linh.