Gà Chiến Nhà Đỗ Bảo Tiêu

Chương 5




Nhà Đỗ Kiêu ở tỉnh, cách đây không xa, xuống đường cao tốc rồi chuyển sang phương tiện công cộng, đến buổi trưa cùng ngày là có thể đến nơi. Gà rừng vô cùng tò mò về quê hương của bảo tiêu nhà mình, vừa xuống xe là chui luôn từ trong ngực bảo tiêu ra, vỗ cánh phành phạch một cách đáng thương, tận dụng chút năng lực bay ngắn ngủi “phịch” một cái lên vai hắn, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đánh giá nơi đây.

Nhà họ Đỗ thuộc tầng lớp lao động bình thường, ba Đỗ là giáo viên của một trường trung học, mẹ Đỗ là kế toán của một nhà xưởng, Đỗ Kiêu còn có một anh trai, áp lực nuôi dạy hai đứa con không phải là nhỏ, cho nên sau khi ba Đỗ và mẹ Đỗ mua hai căn hộ, tiền để cải thiện sinh hoạt không còn lại nhiều, hai vợ chồng già vẫn ở nông thôn, nhiều năm như vậy rồi cũng thành quen, mặc dù mấy năm nay Đỗ Kiêu gửi về rất nhiều tiền, họ vẫn không muốn chuyển đi nơi khác.

Không khí ở nông thôn rất tốt, không giống hương vị ở vùng ngoại thành của các thành phố lớn. Gà rừng tỏ vẻ thích thú, vươn cổ “Quác quác quác” kêu: Trời xanh! Mây trắng! Nước trong lành! Nhánh cây trơ trụi thật đẹp! Đỗ Kiêu thật đẹp trai! Bổn bảo bảo đây rất vui vẻ!

“Quác quác” vài tiếng, cổ bỗng nhiên cứng lại, nước tiểu nghẹn nửa ngày trên xe đột nhiên đánh úp nó.

Muốn chết quá!

Chưa từng nuôi thả thú cưng căn bản sẽ không nghĩ đến vấn đề bài tiết của chúng. Tra chủ nhân – Kiêu nghi hoặc quay đầu nhìn thú cưng của mình bỗng an tĩnh đến lạ: “???”

Gà rừng buồn rầu xoay mông trái phải, phát hiện góc độ nào cũng không có khả năng trộm giải quyết, sẽ làm bẩn quần áo của tra chủ nhân, cuối cùng đành phải chấp nhận duỗi duỗi chân, tròng mắt đảo một vòng tròn, từ trên vai tra chủ nhân nhảy xuống, vừa bay vừa nhảy ngã vào đống cỏ khô cao đến nửa người ở ven đường.

Đỗ Kiêu bị dọa nhảy dựng, nhanh tay nhanh chân ném hành lý xuống đuổi theo, một đường này thú cưng gà biểu hiện đặc biệt dính người, hắn không hề nghĩ tới nó lại bỏ chạy.

Tuy nhiên thú cưng gà này nhìn qua là biết hoang dã, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ chớp mắt đã vọt sang bờ sông bên kia, trốn ngay vào bụi cỏ không thấy bóng dáng đâu.

Con sông không rộng lắm, gà rừng có thể bay qua, Đỗ Kiêu cũng không thành vấn đề, nhưng hắn nặng hơn gà rừng gấp nhiều lần, bước xuống bùn rất khó khăn, chờ hắn một chân sâu một chân nông lốm đốm bùn đi lên bờ sông, gà rừng đã trốn ở trong bụi cỏ ừm ừm xong rồi, còn rất hợp vệ sinh cọ cọ cái mông bẩn lên lá khô, sau đó đi ra ngoài đứng im, thu cánh vẻ mặt ngượng ngùng chờ đợi ý trung nhân chân đạp (?) nước bùn sặc sỡ tiến đến nghênh thú (?) nó.

Đỗ Kiêu cùng thú cưng gà chủ động hiện thân nhìn rất ngoan ngoãn mắt to trừng mắt nhỏ: “……”

Một lát sau, tra chủ nhân mang theo thú cưng gà vẫn đang ngượng ngùng một lần nữa trở lại trên đường, kéo hành lý đi về nhà, dọc đường gặp mấy người cùng quê, chào hỏi họ tiện thể nghe người ta độc thoại vài câu.

Con thứ hai nhà họ Đỗ kiệm lời có tiếng, mọi người đều đã thấy quen.

Gà rừng không tránh né lọt vào tầm mắt mọi người, trong lòng rất đắc ý, đối mặt với ánh mắt tò mò của những người ở quê ngẩng đầu ưỡn ngực, phô bày khí phách hăng hái và diện mạo của mình.

Đáng tiếc không đắc ý được bao lâu, đột nhiên truyền đến một tiếng chó sủa ầm ĩ, một người hàng xóm cười nói: ” Leng Keng* nhà cậu tới kìa!”

*Leng Keng: tên chú chó nhà Đỗ Kiêu.

Gà rừng nhìn con chó săn to lớn “gào thét”, phá gió lao đến từ cuối con đường, lông toàn thân “Phốc” một cái xù ra hoảng sợ cực độ vỗ cánh phành phạch, “quạc quạc” gọi bậy, nhát gan chui vào áo lông của Đỗ Kiêu, co thành một khối run bần bật.

Chó lớn quá! Thật đáng sợ! Hic hic hic……

Trong lòng Đỗ Kiêu cảm thấy vô cùng vi diệu, bởi vì Chu tiểu thiếu gia không sợ trời không sợ đất cũng rất sợ chó lớn, lần nào gặp phải cũng sợ tới mức oang oang chửi bậy, còn nhảy cả lên người hắn. Thật không thể tưởng được cả y và gà rừng y nuôi đều có cùng khắc tinh.

Chó săn lớn nhanh nhẹn vọt tới trước mặt Đỗ Kiêu, phấn khởi thè lưỡi nâng chân trước lên muốn cho hắn một cái ôm đầy yêu thương. Đỗ Kiêu và bé bi khổng lồ này ở chung với nhau không nhiều lắm, cơ bản là không thân thiết, chẳng hiểu nó hưng phấn cái gì, đành phải liệt mặt bị động ôm nó một chút, giơ tay vuốt vuốt lông cho nó. Chó lớn cao hứng nhếch miệng, kê đầu lên bả vai hắn nửa ngày, sau đó củng củng mũi hít hít, muốn chui vào lòng hắn.

Gà rừng lập tức bùng nổ: A a a a a không cần lại đây! Lăn lăn lăn! Mày mau cút cho tao! Đến gần là tao cắn mày đó! A a a a a! Đỗ Kiêu cứu mạng!

Đỗ Kiêu cảm nhận được nó đang hoảng sợ, lấy áo lông vũ che lại không cho chó lớn đẩy ra, lạnh lùng hạ lệnh: “Trở về, dẫn đường.”

Chó lớn từ trên người Đỗ Kiêu xuống, quay đầu nhanh chân chạy lên phía trước.

Gà rừng ủ rũ héo úa, trong lòng vẫn còn sợ hãi cọ cọ ngực bảo tiêu nhà mình: Người ta cũng muốn một cái ôm iu thưn nha……

Tra chủ nhân hoàn toàn không “get” được sóng điện não của nó, kéo hành lý đi theo chó lớn đang ngoe nguẩy cái mông đằng trước.

Gà rừng tức giận mổ ngực hắn, lại luyến tiếc dùng sức, cuối cùng tức giận trừng mắt, tròng mắt đảo đảo nhìn ra bên ngoài thăm dò, thấy chó lớn đã chạy xa, một lần nữa vùng vẫy nhảy lên vai hắn, còn mổ một cái lên tai hắn cho hả giận.

Không hiểu vì sao lại lọt vào vòng công kích của thú cưng nhà mình, Đỗ – Tra chủ nhân – Kiêu: “……”

Một người một gà đi theo chó lớn vào sân cửa chính, bên trong truyền tiếng dầu chiên bắn “Xèo xèo”, mẹ Đỗ đang vội vàng nặn thịt viên, nghe thấy tiếng chó sủa, nhìn ra cửa sổ hô: “Leng Keng, kéo valy vào nhà cho anh hai con đi!”

Không hiểu vì sao lại tòi thêm ra một đứa em trai – Đỗ Kiêu: “….”

Chó săn lớn nhận lệnh, không rảnh tò mò con gà kia nữa, rất có tố chất đã được huấn luyện, dẩu mông kéo valy của Đỗ Kiêu vào trong phòng. Đỗ Kiêu mang thú cưng gà bị dọa suýt thì tiểu ra vào phòng bếp.

Trong phòng bếp toàn hơi nóng, trắng xoá như là tiên cảnh. Đỗ Kiêu tìm nửa ngày mới nhìn thấy ba đang ngồi sau bếp nhóm lửa hấp màn thầu và mẹ đứng bên bếp gas đang cầm muôi đảo, mở miệng chào: “Ba, mẹ.”

Ba Đỗ lên tiếng, hỏi: “Ăn cơm không?”

Mẹ Đỗ nói: “Đừng chui vào đây nữa, toàn khói dầu bếp, mau ra rửa mặt trước đi.”

Gà rừng đứng trên vai Đỗ Kiêu nghĩ nghĩ, cũng hướng hai người bên trong kêu: “Ba, mẹ.”

Đỗ Kiêu: “……”

Trong lòng gà rừng vui như Tết, vung cánh đá đá mấy cái: Vui quá xá!

Ba Đỗ trả lời: “Ừa ừa, nghe thấy rồi!”

Mẹ Đỗ nói: “Bọn tôi chưa điếc đâu, mau rửa mặt đi.”

Đỗ Kiêu: “……”

Một lát sau, mẹ Đỗ giơ cái muôi đuổi theo, nói liên tiếp với Đỗ Kiêu đứng bên bờ ao rửa mặt: “Con mang ai về đấy? Tiếng vừa nãy không phải của con cơ mà? Có phải người yêu không? Là con trai hả?”

Đỗ Kiêu suýt nữa bị nước rửa mặt làm sặc chết.

Gà rừng nhảy từ vai lên đỉnh đầu bảo tiêu nhà mình, lại từ đỉnh đầu nhảy xuống vai trái, vỗ cánh kêu to: “Là con trai! Là con trai! Là con trai!”

Đỗ Kiêu lau nước trên mặt: “Khụ khụ khụ khụ……”

Mẹ Đỗ bị dọa nhảy dựng: “Ai nha gà rừng ở đâu đấy! Lại còn biết nói?!”

Lúc này, chó săn lớn Leng Keng cũng chạy ra xem náo nhiệt, sủa to “Gâu gâu gâu” muốn vồ lấy gà. Gà ta nhát cáy, phản ứng đầu tiên là trốn vào ngực bảo tiêu, kết quả khóa áo lông vũ đã kéo hết xuống, nó vồ ếch, rơi xuống đất, vừa mở mắt đã thấy chó săn lớn thè lưỡi lại gần, sợ tới mức hồn phi phách tán, “Quác quác” kêu thảm, vỗ cánh bay loạn khắp nơi, chó lớn thấy món đồ chơi mới này không tồi, “Gâu gâu gâu” đuổi theo.

Đỗ Kiêu ở giữa một trận gà bay chó sủa nói với mẹ Đỗ: “Lần này trở về vội vàng, con chưa kịp chuẩn bị quà Tết.”

Mẹ Đỗ trách: “Đồ ăn trong nhà còn ăn chưa hết kia kìa, mang cái gì mà mang, nhưng con gà này không tồi đâu, so với mấy hộp bổ não trắng trắng vàng vàng kia tốt hơn nhiều, trông dinh dưỡng lắm.”

Gà rừng gấp đến độ dậm chân: “Cạc cạc cạc cạc!”

Không thể ăn không thể ăn! Không dinh dưỡng không dinh dưỡng! Tôi là thú cưng của Đỗ Kiêu! Đỗ Kiêu!

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng còi ô tô, anh cả nhà họ Đỗ mang cả gia đình xách theo đồ Tết từ bên ngoài đi vào, cười nói: “Làm gì mà náo nhiệt thế?”

Chó săn lớn chạy vọt đến chỗ anh cả, gà rừng rốt cuộc có cơ hội thở phì phò, phịch đến trong ngực Đỗ Kiêu cọ loạn cầu an ủi.

Đỗ Kiêu một bên trấn an thú cưng gà, một bên chào mấy người vừa bước vào: “Anh cả, chị dâu, Hân Hân.”

Gà rừng tức khắc quên làm nũng, ngẩng đầu ưỡn ngực học Đỗ Kiêu kêu: “Anh cả, chị dâu, Hân Hân.”

Đỗ Kiêu: “……”

Anh cả với chị dâu vẻ mặt ngạc nhiên, cháu gái vui sướng chạy tới, đầu tiên là nhìn chằm chằm Đỗ Kiêu, lúc sau lại nhìn chằm chằm gà rừng, nghiêng đầu chớp mắt tự hỏi nửa ngày, giơ tay chỉ vào gà rừng hỏi: “Chú ơi, đây là con gì?”

Đỗ Kiêu ngồi xổm xuống, tuy rằng mặt vẫn không có biểu cảm gì, giọng nói lại khó có được ôn hòa: “Đây là gà rừng.”

Cháu gái chớp chớp mắt: “Ăn ngon không ạ?”

Gà rừng đoạt câu trả lời: “Không thể ăn!”

Đỗ Kiêu: “……”

Mẹ Đỗ bây giờ mới hoàn hồn, “Ai nha, hiếm lắm mới có con gà biết nói, không ăn được! Năm nay là năm con gà, gà này chính là linh vật, phải cung phụng cho tốt!”

Giọng điệu giống chủ tịch Chu như đúc.

Cháu gái nhỏ nghiêng đầu đánh giá gà rừng một lúc lâu, kéo kéo tay áo Đỗ Kiêu, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Cháu có thể ôm nó một cái không ạ?”

Đỗ Kiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy gà rừng rất có chừng mực, chắc là sẽ không làm ai bị thương, giơ tay đưa ra.

Gà rừng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, bị “tiểu loli” ôm vào ngực, vốn tưởng rằng phải bị ngược đãi một phen, không nghĩ tới “tiểu loli” đặc biệt cẩn thận, động tác nhẹ nhàng, một chút cũng chưa làm nó đau.

Gà rừng thoải mái hơn chút, nhớ tới mẹ dặn dò “Phải cùng mỗi thành viên trong gia đình Đỗ Kiêu quan hệ thật tốt” ngay lập tức biến thân, từ một con gà đanh đá biến thành một linh vật ngoan ngoãn, cùng cháu gái nhỏ thân mật chơi đùa.

Tương lai đây cũng là cháu gái mình thôi, phải đối xử với bé tốt một chút!

Ánh mắt xoay chuyển đến chó lớn bên cạnh: Đậu má, đây cũng là “người” nhà họ Đỗ! Tôi…… Đợi chút…… Cố lên…… Thử xem……

Không khí trong sân lại hài hòa như cũ, Đỗ Kiêu cùng anh cả, chị dâu vào nhà ăn cơm nói chuyện phiếm, gà rừng được cháu gái nhỏ phụ trách cho ăn, ăn đến mỹ mãn, sau đó đột nhiên tưởng tượng: Hay là hôm nào lại bảo mẹ sinh thêm cho đứa em gái chơi chơi?

Nhà họ Chu nhiều con cái, từ trước đến nay vô cùng yêu thương con út, cho nên mỗi đứa đều đã từng là thiên thần, còn bây giờ trừ Chu Trạm ra thì đứa nào cũng trở thành “thiên sứ gãy cánh*”, Chu Trạm rất may mắn, lớn rồi vẫn luôn là bảo bối của Chu gia.

*Nghĩa là đứa nào mà không làm con út nữa là auto tính tình như quỷ sứ ấy =)))

Gà rừng nhớ đến mấy chị gái hung tàn ở nhà, nhanh chóng xóa đi ý nghĩ muốn có em gái, vì nhà họ Chu là tộc gà chiến, sinh không nổi em gái mềm mại ngoan ngoãn như vậy, vừa rơi xuống đất đã muốn hủy diệt thế giới, vẫn chỉ nên nghĩ thôi.

Gà rừng vừa ăn vừa nghĩ, hồn nhiên chưa phát hiện ra bảo tiêu nhà mình quăng cái ánh mắt nghiên cứu tìm tòi lên người mình.

Vừa nãy Đỗ Kiêu nói gà này ăn tất, cháu gái nhỏ lấy thìa xúc mỗi đĩa một ít, kết quả Đỗ Kiêu king ngạc phát hiện gà này chỉ ăn những món giống hệ sở thích của Chu Trạm. Thích ăn là ăn điên cuồng, không thích ăn thì dùng mỏ đẩy ra, một ít cũng không ăn.

Gà này quá tà môn rồi, cứ như Chu Trạm biến thành vậy.