FOG [Điện Cạnh]

Chương 4




"...Evil?"

Tiến vào phòng kính cách âm, bốn tuyển thủ IAC lần lượt ngồi xuống, Tay Bắn Tỉa vừa gỡ rối micro vừa không yên lòng hỏi: "Không sao chứ?"

Giọng Thời Lạc trong đội ngột ngạt nói: "Không có chuyện gì."

Ba đồng đội không hẹn mà cùng nhìn về phía Thời Lạc, hắn bây giờ nhìn vào một chút cũng không giống "không có chuyện gì".

Từ sau lúc ở hành lang nhìn thấy Dư Thuý, Thời Lạc như biến thành một người khác, sắc mặt tái xanh, thần sắc hoàn toàn thay đổi, tỉ mỉ lưu ý một chút còn có thể nhìn ra tay hắn đang phát run.

Lúc các đồng đội vừa mới lắp bàn phím xong liền chú ý thấy, Thời Lạc bởi vì tay run mà thử mấy lần mới lắp vào được, dùng sức lớn đến mức khiến Trị Liệu Sư bên cạnh sợ hãi Thời Lạc dưới cơn nóng giận sẽ bạo lực phá huỷ đầu USB máy chủ.

Cái này so với Thời Lạc bình thường khác nhau rất nhiều.

Tay Bắn Tỉa trong đội nỗ lực hoà hoãn lại bầu không khí, nhưng đáng tiếc đầu óc người này không quá tốt, hết chuyện để nói: "Mới vừa, vừa nãy thế mà thật sự là Whisper! Woa, cũng thay đổi nhiều lắm chứ! Em còn là nửa fan của Whisper đây, vừa nãy không nhìn ra, vẫn là mắt của anh Thời tốt."

Trị Liệu Sư hoảng sợ trừng mắt nhìn Tay Bắn Tỉa, tận lực chữa lại: "...Đó là đương nhiên, năm đó Thời Lạc và Whisper từng cùng một đội, chắc chắn thân quen hơn những người khác."

Tay Bắn Tỉa gật đầu: "Ừ ừ ừ, dù sao cũng là quan hệ cùng đội."

Vẻ mặt Thời Lạc vốn đang căng thẳng, lúc này nghe thấy đồng đội trong tai nghe giấu đầu hở đuôi thăm dò không nhịn được nở nụ cười tự giễu, có lẽ người khác lúc này xem mình như một người điên.

Chẳng qua cũng chỉ từng cùng đội, chẳng qua cũng chỉ hai năm không gặp, chẳng qua cũng chỉ mới vừa gặp lại.

Tuyển thủ nhà nghề chuyển giao khu thi đấu nhiều, hợp tan là chuyện thường, như đối thủ NSN hôm nay đây, hay ông chủ Thời Lạc đây, trên sàn thi đấu gặp lại đồng đội ngày trước, không phải là chuyện thường như cơm bữa sao?

Thất thố như vậy, đến mức này?

Thời Lạc cuối cùng miễn cưỡng gỡ rối thiết bị, mở cài đặt tài khoản của mình lên, đăng nhập vào trận thi đấu xong còn cách thi đấu chính thức 10 phút, tuyển thủ đều đang làm nóng tay, Thời Lạc cũng bắn thử vào vài bia đạn, thao tác rác thải đến mức nhìn không nổi.

Cảm xúc thay đổi liên tục, hai tay bởi vì không được cung cấp máu đầy đủ mà lạnh ngắt cả người, vấn đề sinh lý, không còn cách nào, dù cho Thời Lạc đã rất nỗ lực khắc chế.

Thời Lạc buông bàn phím, nhẹ nhàng chà xát tay cứng ngắc, thở ra một hơi, vẫn không được.

Thời Lạc nhìn màn hình, yên lặng một lát, thấp giọng nói trong microphone: "Tôi với anh ta, không chỉ là quan hệ cùng đội."

Mấy đồng đội nghe thấy âm thanh của Thời Lạc trong tai nghe đều hết hồn, không biết Thời Lạc lại đang hát cái gì. Trị Liệu Sư khô cằn tiếp lời:

"À...Trước đó quản lý Triệu có nói một ít cho bọn tôi, hình như Whisper đưa cậu vào nghề."

Thời Lạc nói: "Không chỉ vậy."

Mấy đồng đội hai mặt nhìn nhau, trọng tài đội IAC đang nghe trộm cũng liếc mắt nhìn hướng Thời Lạc. Tất cả mọi người đều không hiểu Thời Lạc làm sao, Thời Lạc luôn ít lời, đối với Whisper càng xưa nay ngậm miệng không nói, ngày hôm nay bị cái gì kích thích?

"Quan hệ với Whisper..." Thời Lạc nỗ lực để giọng điệu của mình ôn hoà: "Nói thế này, năm đó, tôi còn kém việc đem mạng sống cho anh ta."

Trị Liệu Sư sặc một cái, bất an nhìn bốn phía, thấp giọng nhắc nhở qua mic: "Thời ca, cậu chắc còn nhớ thi đấu có lịch sử lưu trữ ngữ âm đúng không? Lời gì có thể nói lời gì không thể nói, cậu...Cân nhắc một chút."

Hai tay Thời Lạc luân phiên nắm cánh tay của mình, dứt khoát nói: "Tôi đương nhiên biết rõ."



"Ban đầu biết chuyện này, là Whisper nói cho tôi trong lần đấu chuyên nghiệp đầu tiên." Thời Lạc vừa xoa xoa hai tay đang dần ấm lại vừa chậm rãi nói, "Lúc đó tôi mới vừa vào đội không lâu, thi đấu thường quy của chiến đội của bọn tôi chỉ còn một trận cuối, nếu tôi muốn theo chiến đội đến xem trận playoffs, nhất định phải chơi trận đó."

Tổ thi đấu liên minh FOG quy định rõ ràng, tuyển thủ nhà nghề phải thay chiến đội của mình đánh ít nhất một trận BO3 lúc thi đấu thường quy, mới có thể được chính thức thi đấu playoffs hoặc thay thế bổ sung thân phận theo vào playoffs quý sau.

(*BO3 (Best of 3): Đấu 3 lượt, thắng 2 lượt sẽ thắng trận.)

(*Playoffs (Tranh suất vớt): là một trận đấu quyết định để tranh một suất cuối cùng vào vòng tiếp theo của một giải đấu, cho biết đội nào sẽ được đi tiếp và đội nào sẽ phải ở lại. Thông thường, play-off sẽ chỉ diễn ra sau một trận hòa.)

"Lúc đó điểm của chiến đội bọn tôi đứng đầu toàn bộ liên minh, đã vững vàng tiến vào quý sau so tài, cho nên để tôi đánh một trận cũng không quan trọng, chỉ để tranh thủ cho tôi một cái tiêu chuẩn vào thi đấu quý sau." Mười ngón tay Thời Lạc đan xen, hoạt động khớp ngón tay một chút: "Chiến đội cũng không áp lực, nhưng với tôi mà nói đó hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày*, cái gì cũng chưa chuẩn bị xong, ù ù cạc cạc được ra sân."

(*Ép buộc người khác làm việc ngoài khả năng của họ.)

"Tôi ngay cả thi đấu cũng chưa từng xem, tới lúc được đánh chính thức, mọi người đều nói bừa, chỉ có Whisper nói cái gì thì tôi làm cái đó." Thời Lạc đưa tay đặt lên chuột bàn phím, "Anh ta nói muốn để tôi thử mic trước tôi liền thử mic, nói thử mic tốt nhất hát hai câu tôi liền hát hai câu. Tuy rằng cảm thấy việc này thật ngu xuẩn, nhưng tôi nghĩ nên nghe theo đội trưởng, liền làm theo, tôi thật sự hát hai câu, sau đó ngày hôm sau, bài hát kia của tôi liền vọt lên tuyển tập ngữ âm thi đấu."

Ba đội viên hít vào một ngụm khí lạnh, thương hại nhìn Thời Lạc, không thể tưởng tượng đó là hình ảnh đáng sợ thế nào.


"Khi đó tôi còn quá nhỏ, so với Ngoã Ngoã còn nhỏ hơn một tuổi, mới vừa mười bảy, cái gì cũng không hiểu..." Thời Lạc cười tự giễu, "Giống như một tên ngốc."

Trị Liệu Sư miễn cưỡng nói: "Không không không, cậu là người mới, Whisper không nên bắt nạt cậu."

"Bắt nạt?" Thời Lạc nạp băng đạn mới, không nhanh không chậm nói: "Một trận không thể ảnh hưởng xếp hạng thi đấu thường quy, dắt một con chó lên đánh cũng chẳng sao, không ai để ý tôi, cũng không ai để ý trận đấu đó."

"Anh ta là Trị Liệu Sư, tôi lúc đó cũng là Trị Liệu Sư, thật ra lúc đó tôi thay thế vị trí của anh ta chỉ cần tuỳ tiện đánh là được, nhưng..."

Thời Lạc dùng đạn tốt nhất, vào luyện tập bắn thử: "Nhưng anh ấy cố tình không yên lòng, sợ tôi không có kinh nghiệm, sợ tôi mất bình tĩnh, sợ không ai chăm sóc tôi, sợ một Tay Đột Kích trong đội thấy tôi là người mới sẽ không phối hợp tốt, anh ấy là một Trị Liệu Sư, trận đó lần đầu tiên đánh vị trí Đột Kích."

Các đồng đội khiếp sợ nhìn Thời Lạc: "Whisper còn đánh qua vị trí Đột Kích ?!"

Một Tay Đột Kích khác trong đội yếu ớt hỏi: "Hình như tôi nhớ, lúc Whisper phỏng vấn rõ ràng nói mình không thích chơi vị trí khác."

Từ khi Dư Thuý ra mắt cũng chỉ chơi Trị Liệu Sư, lúc thường phát sóng trực tiếp giải trí cũng không chơi vị trí khác, trước đây tham gia hoạt động, phía chủ sự tự mình xin người này biểu diễn nghề nghiệp khác một chút, Dư Thuý đều sẽ khéo léo từ chối, bản thân hắn cũng rất nhiều lần trò chuyện phỏng vấn nói mình không thích thao tác những vị trí khác.

Thời Lạc gật đầu: "Không thích, nhưng không chơi vị trí Đột Kích, làm sao thành đồng đội cùng theo tôi vào trận?"

Trị Liệu Sư trong đội ánh mắt phức tạp: "Nhìn vậy, trước đây Whisper đối xử với cậu rất tốt."

"Rất tốt."

"Trận thi đấu đầu tiên xuất sắc là anh ta giúp đỡ tôi, không lúc nào không chỉ dạy, từ chuyện lớn đến chuyện bé." Sắc mặt Thời Lạc khôi phục, giọng nói rốt cục cũng vững vàng như thường: "Giống như bây giờ, tại lúc cảm xúc của tôi không ổn định sẽ không tránh né vấn đề, mang hết chuyện khổ sở của mình nói ra, thông qua trò chuyện phát tiết nhanh chóng để bản thân bình tĩnh lại, cũng là anh ta dạy tôi."

Trị Liệu Sư không nhịn được tiếp tục nói: "Trước đây đối với cậu tốt như vậy, hai người tại sao đi đến bước này?"

"Vấn đề là ở chỗ này, cũng bởi vì trước đây anh ta đối với tôi quá tốt." Thời Lạc nắm chuột, nhàn nhạt nói, "Cho nên sau này dễ dàng đẩy tôi ra, mới có thể khiến tôi canh cánh trong lòng đến bây giờ."

Thời Lạc nở nụ cười, tự lẩm bẩm: "Nếu như tôi chưa từng thấy ánh sáng..."

Thời Lạc không nói nữa, nín thở hai giây, theo một trận tiếng súng oành oành vang, Thời Lạc vững vàng bắn trúng cùng một lỗ vào bia đạn.thích truyện đam mỹ


Các đồng đội suýt nữa bị kinh hãi rớt cằm.

"Gặp lại tiền bối trong quá khứ một lần nữa, không khéo hình ảnh anh ta đưa Ngoã Ngoã vào trận khiến tôi nhớ đến cảnh tượng năm đó đưa tôi vào trận lần đầu tiên, không khống chế được cảm xúc, để mọi người chê cười rồi." Thời Lạc thả con chuột ra xoa nhẹ vai, vẻ mặt đã khôi phục như thường, "Được rồi, trạng thái của tôi đã không thành vấn đề."

Các đồng đội nhìn một bộ thao tác nước chảy mây trôi của Thời Lạc, cảm thán: "...Việc tự điều chỉnh này, trâu bò."

Thi đấu rất nhanh đã sắp bắt đầu, Tay Bắn Tỉa hỏi: "Đội viên của bọn họ không thay đổi, chúng ta vẫn dùng đấu pháp đánh với NSN trước đây, cả hành trình đều nhằm vào hai Tay đột kích?"

Thời Lạc nói: "Không, ngày hôm nay nhìn chằm chằm vào Trị Liệu Sư."

Tay Bắn Tỉa kinh ngạc: "Ngày hôm nay nhìn chằm chằm Ngoã Ngoã? Không phải quan hệ giữa anh với cậu ta không tồi sao?"

"Quan hệ tốt mới chiếu cố nhiều." Thời Lạc điều chỉnh microphone một chút, "Luôn nhắm vào Trị Liệu Sư của bọn họ, tốt nhất là để cậu ta thò đầu ra liền chết, không có bất kỳ thao tác trống nào."

Tay Đột Kích nở nụ cười: "Chơi cái này hả? Có điều Ngoã Ngoã giai đoạn trước thường không lộ đầu, nhắm vào không được nhỉ?"

Thời Lạc nhìn chằm chằm màn hình: "Tôi đoán được hướng của cậu ta."

Tay Đột Kích nhướng mày: "Vậy được! Tôi thích mù quáng nhắm vào một người."

Trị Liệu Sư trong đội run rẩy: "Các cậu thật quá ác ý!"

Thi đấu bắt đầu.

Không ngoài dự liệu của Thời Lạc, quả nhiên ngày hôm nay Ngoã Ngoã mở màn sẽ đi theo Tay Đột Kích sờ đến chỗ giao tiếp bản đồ, vị trí con đường đó Thời Lạc thật sự quá quen thuộc, Thời Lạc không để Tay Bắn Tỉa bấm máy xác nhận, trực tiếp liên tục thu rớt một máu của Ngoã Ngoã.

Một máu thu được, Thời Lạc có thể thăng cấp □□.

Trị Liệu Sư IAC cứng họng: "Sương độc không hề nhạt, làm sao cậu thấy được?"

"Không nhìn thấy, nghe." Thời Lạc nín thở, "Cậu ta từ phía dưới vòng ra sau, sẽ đến phía tây tạo một lá chắn ánh sáng cho Tay Đột Kích, chú ý chờ một chút."


Ngoã Ngoã giống như đang nghe theo lời Thời Lạc chỉ huy, hai phút sau, đến sườn bản đồ phía tây bị IAC tập kích lấy được đầu người.

Tay Bắn Tỉa bật cười: "Cậu ta thật sự mò tới phía tây, anh còn nghe được?"

"Không nghe thấy, đoán."

"Vừa mất hai đầu người, phía dưới cậu ta sẽ không dám tự mình đi làm sạch sương mù nữa, phải đi theo Tay Đột Kích cọ điểm phụ trợ." Thời Lạc nhanh chóng nói, "Trị Liệu đi theo tôi, cần ghép lại giáp mặt."

Trị Liệu Sư trong đội nghe vậy đầu tiên tạo lá chắn ánh sáng cho Tay Bắn Tỉa, sau đó đi theo sát phía sau Thời Lạc, quả nhiên không sai, NSN trong ba giây mất hai đầu người không kiềm chế nổi, trực tiếp xông lên trước mặt Thời Lạc.

Thời Lạc sớm đã có dự liệu, phụ kiện của hắn tốt hơn Cố Càn, không sợ giáp mặt mở màn, Thời Lạc nổ súng trước, để Trị Liệu Sư lui về sau tránh chiến, áp sát lại gần quét Cố Càn hai phát súng. Cố Càn ngược lại cũng không miễn cưỡng, phát hiện Thời Lạc đã đoán ra vị trí của mình lập tức lui về đội trong sương độc, chưa mất đầu người, trước khi tránh đi còn kịp bắn trúng Thời Lạc một phát súng. Chỉ tiếc Tay Đột Kích Tín Nhiên NSN không ý thức tốt được như Cố Càn, hắn không kịp tránh, trực tiếp bị Thời Lạc lấy được đầu người, Ngoã Ngoã muốn cứu Tín Nhiên không cần thận bị lộ đầu, ngay lập tức bị Tay Đột Kích đồng đội Thời Lạc lấy thêm một đầu người nữa.

"Nice!"

Mở màn chưa tới 5 phút, Tay Đột Kích, Tay Bắn Tỉa IAC đều lấy được đầu người, Trị Liệu Sư cũng cọ được điểm phụ trợ, trang bị toàn đội thăng cấp.


Tay Bắn Tỉa đầy mặt khó lòng tin nổi: "Anh rốt cuộc làm sao biết được động thái của bọn họ?"

Thời Lạc mở ra giao diện thăng cấp mua đạn: "Không có gì, mấy đấu pháp này tôi quá quen thuộc."

Giai đoạn đầu dùng Trị Liệu Sư làm mồi, cho Tay Đột Kích và Tay Bắn Tỉa đủ không gian phát huy, để bọn họ thử năm phút ở phía trước giết người, chỉ cần Trị Liệu Sư không mất đầu, bọn họ có thể cướp được ưu thế cực lớn ở giai đoạn đầu.

Đây chính là đấu pháp của Dư Thuý.

Nhưng đáng tiếc, thao tác của Ngoã Ngoã không đủ để chống đỡ đấu pháp này.

Điểm ấy NSN cũng nhận ra, suy cho cùng là chiến đội lâu năm, ở giai đoạn đầu bị đối thủ chiếm được ưu thế áp đảo nhưng lòng vẫn không lạnh, trước tiên điều chỉnh chiến thuật sửa lại đấu pháp xưa nay vị trí Đột Kích quen thuộc nhất, không để IAC tiếp tục mở rộng ưu thế, nhưng dù sao giai đoạn đầu vẫn bị thua một lần, kể cả giai đoạn giữa và giai đoạn cuối phát huy như thường, toàn bộ hành trình vẫn bị IAC đè lên đánh. Sau 32 phút, IAC đánh chết toàn bộ đội viên NSN, phá huỷ đá tái sinh NSN, nắm chắc trận đấu.

Lúc giao diện tổng kết đi ra, Thời Lạc liếc mắt nhìn, số lần Ngoã Ngoã tử vong: 13 lần.

Trị Liệu Sư vừa thu dọn thiết bị vừa nhìn bảng tổng kết líu lưỡi: "Đau lòng Ngoã Ngoã, toàn bộ hành trình đều bị các cậu nhằm vào, tôi mà là cậu ta chắc ngồi tự bế mất."

Thời Lạc thu dọn hết thiết bị của mình: "Mới 13 lần thôi."

Trị Liệu Sư run rẩy khoé miệng, "Thời Thần, bên trong nhiệt huyết tràn đầy, tính cách này của cậu là phải làm nhân vật phản diện."

Thời Lạc cũng không để ý, "Rất tốt, tôi vốn không phải người tốt."

Đội chiến thắng như thường lệ phải tiếp nhận phỏng vấn sau thi đấu, mấy người IAC bị mời lên trước đài, lo lắng có người có tâm mang tiết tấu cho Thời Lạc, Triệu Phong đã sớm đi tìm người chủ trì, vì vậy lúc phỏng vấn chủ trì không có hỏi cái gì mẫn cảm, trả lời mấy vấn đề không đau không ngứa, bốn người IAC nghiêng mình cảm ơn những người hâm mộ đến hiện trường xem tranh tài xong, quay đầu trở về phòng nghỉ sau đài của mình.

Mới vừa thắng thi đấu, các đồng đội đều rất hưng phấn, xô đẩy bàn bạc tối nay ăn cái gì. Bước chân Thời Lạc hơi khựng lại, lúc đi ngang qua phòng nghỉ NSN, Thời Lạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn.

"Thời Lạc, Thời ca?"

Trị Liệu Sư nghi hoặc nhìn Thời Lạc: "Cậu làm sao vậy?"

Thời Lạc hoàn hồn: "Cái gì?"

Trị Liệu Sư cười nói: "Bọn tôi đang thương lượng tối nay đi ăn tôm hùm đất, cậu đi không?"

"Lúc đó tôi phải đi xếp đội, tôi không đi." Thời Lạc ném balo thiết bị cho Trị Liệu Sư, "Các cậu đi trước, tôi có chút chuyện."

Trị Liệu Sư cầm lấy balo của Thời Lạc, lờ mờ nói: "Phỏng vấn đã kết thúc rồi, còn có chuyện gì?"

Thời Lạc quay người, dưới ánh mắt kinh hãi của các đồng đội đẩy cửa phòng nghỉ NSN ra.

Cửa mở, trong phòng rỗng tuếch.

Chỉ có một nhân viên công tác đang quét tước trong phòng cả mặt ngơ ngẩn nhìn Thời Lạc: "Ngài có chuyện gì không? Người NSN đã đi rồi."

Thời Lạc vất vả mãi mới tụ lại được một hơi liền bay sạch, nhắm mắt lại, lắc đầu một cái: "Xin lỗi, không có gì."