Chương 13 : Dinh thự Rose
Nếu một ngày nào đó khi bạn đi bán một món đồ, nhưng đột nhiên có người kích động xông lại ra giá cao hơn gấp hai ba lần giá thị trường thì bạn sẽ nghĩ thế nào?
Vui vẻ ư? Lập tức bán ra??
Không không, điều đầu tiên mà một người bình thường nghĩ đến chính là nghi ngờ, tự hỏi xem liệu giá mình bán thật có phải quá " bèo " hay không? Nên tăng giá lên hay không?
Đó, gọi là sự tham lam.
Lê An hiện cũng vậy, mặc dù thấy cái giá 50 triệu mora của Odien quá thơm nhưng cùng lúc lại trở nên do dự.
Này cũng vì hắn thật không biết giá trị trường là bao nhiêu để phán đoán, chỉ nghe qua lời Emi nói mơ hồ.
- Ma thủy tinh của thủ vệ bí cảnh quả thật rất hiếm thấy, vài năm trời không xuất hiện là chuyện bình thường, nhưng thật ra nó cũng không có giá đến mức 50 triệu đâu.
Zephir dường như nhìn ra được khó khăn của Lê An nên chủ động giải thích, với thân phận của ông ta thì số tiền này vẫn chưa sánh bằng danh dự của bản thân để nói dối ai.
- Bình thường nó đều sẽ được đem đi bán ở những hội đấu giá lớn, dao động khoảng tầm 20 đến 30 triệu, lão già Odien này mua cao vậy là vì lão đang thật sự cần nó cho một cái nghiên cứu lớn của mình.
- Ta vẫn là khuyên cậu nên bán đi, mấy tên giả kim sư này ai cũng giàu chảy mỡ, không cắt miếng thịt thì uổng lắm, haha!!
Nói xong, Zephir lại cười to lên, mà Lê An cũng không biết có gì buồn cười nữa.
Nhưng ông ta ngược lại nói đúng, khách hàng mua làm gì là chuyện của họ, được giá thì cứ bán thôi!
- Thành giao, đưa mora đây và nó sẽ là của ông.
- Chốt kèo!
Odien chỉ chờ có vậy, lập tức lấy thẻ ra quẹt, chuyển khoản ngay cho Lê An.
Hắn để ý thấy thì thẻ ông ta có màu vàng, là bậc cao thứ ba thể hiện địa vị xã hội không tầm thường, hèn gì được chủ phân hội như Zephir tôn kính gọi một tiếng đại sư.
Hoàn thành xong giao dịch thì cũng không còn chuyện gì ở đây, nên Lê An cùng Emi cáo từ rời khỏi.
Đi đến một nhà hàng lớn của khu ẩm thực dùng bữa tối cùng nhau.
- Đây, Emi đưa thẻ ra nào!
Trong sự ngạc nhiên của đối phương, hắn chuyển thêm cho Emi 10 triệu mora, gì thì gì chứ trận chiến kia cũng có công sức cô nàng này mà, hắn cũng không muốn chiếm lợi ích.
- Nhưng, cái này...
- Cứ nhận đi, đây là em xứng đáng. Mà em còn ở trọ đúng không, dùng nó mua một căn nhà chắc cũng đủ rồi!
Lê An nhai nuốt một miếng bò sốt vang cười nói, thấy hắn đã quyết thì Emi cũng chỉ đành nhận, hảo cảm với hắn lại tăng thêm.
- Vâng, em cũng định vậy, mua một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô để tiện sinh hoạt hơn.
- Đúng đúng, nhà trọ quá nhiều bất tiện rồi, anh còn thấy khó đây chứ nói gì một thiếu nữ như em.
- Mà anh cũng đi mua nhà nè, hay sáng mai mình đi chung đi.
- Cũng được ạ!
Bữa cơm tối của đôi nam nữ diễn ra trong hài hòa, góp phần phát không ít cơm chó cho những tên độc thân cẩu xung quanh.
....
Sáng hôm sau.
Đêm qua là một đêm vui vẻ, khi mối quan hệ của Lê An và Cyndi lại tiến thêm một bước nhỏ, tuy vẫn còn không bằng cầm thú nhưng cũng đã sơ múi thêm được một chút, cái gì cần sờ cũng đều sờ được rồi, hắc hắc.
Cho nên sáng nay tâm tình Lê An phá lệ tốt đẹp, sau khi dùng bữa thì quyết định dẫn theo Cyndi cùng đi mua nhà mới.
Mà đây cũng không biết quyết định đúng hay sai.
Điểm hẹn là một quán nước nhỏ, Emi vẫn đến sớm hơn ngồi đợi.
Khi thấy Lê An đến thì vui vẻ vẫy tay, nhưng khi gặp Cyndi bên cạnh hắn thì khuôn mặt xụ xuống hẳn, ánh mắt dường như cũng mất đi chút ánh sáng.
- Chào buổi sáng Emi.
- Vâng ạ, chào buổi sáng. A-ha-ha-ha!!
Ngữ khí Emi đáp lại có chút lạ, nghe u ám hơn mọi ngày.
Lê An nhìn theo ánh mắt cô về phái Cyndi thì lập tức hiểu ra, đây là ghen đây mà!
- Giới thiệu với em, đây là Emi, đồng đội của ánh.
- Tôi là Cyndi, là nô lệ phục vụ chủ nhân Lean, hân hạnh được làm quen.
Cyndi vuốt nhẹ tóc mai khẽ cúi đầu chào, địa vị xã hội của nô lệ vĩnh cửu ở thế giới này rất thấp, thậm chí còn có cả một bộ quy tắc ứng xử chuẩn mực khi giao tiếp với người khác.
Emi nghe vậy thì bừng tỉnh, nhanh chóng xốc lại tâm tình lễ phép đáp lời.
- Tôi là Emi, cũng rất vui khi được gặp cô.
Hai cô gái sau phút xa lạ ban đầu thì nhanh chóng bắt nhịp được với nhau rồi ngồi ríu rít trò chuyện, hoàn toàn bỏ mặc Lê An một bên khiến hắn thấy mình thật dư thừa.
Nhưng Lê An chỉ vui vẻ nhâm nhi ly nước hài lòng nhìn cảnh này.
Cả hai đã định trước là một phần trong harem của hắn, phải hài hòa thì hắn mới thoải mái được, chứ lục đục với nhau mới là mệt đấy.
Cũng may thế giới này các quốc gia luôn bị ma vật uy h·iếp, dân số mỗi ngày suy giảm lợi hại nên đều khuyến khích dân cư sinh nở, cũng không hạn chế việc lấy bao nhiêu người, chỉ cần ngươi đủ sức " trả bài " mà không bị hút khô thì lập ra một cái tiểu đội harem cũng được.
Cho nên phụ nữ tại đây từ sớm đã chuẩn bị tinh thần phải chung chồng với người ta, ghen chắc chắn là có ghen nhưng tuyệt không đến mức Hoạn Thư như ở quê hương hắn, đây âu cũng là hoàn cảnh tạo ra khác biệt.
Sau đó thì ba người kéo nhau đến phòng địa chính thành phố.
Ở thế giới nào thì đất cũng là tài sản thuộc chính quyền, Agludia tuy có thoáng hơn vì đất ngoài thành khá nguy hiểm nhưng nếu muốn xây nhà, làm nông...thì vẫn cần đăng ký mua.
Ùm, ở đây người ta cũng phân lô bán nền hoặc cả những kiến trúc có sẵn nữa.
- Vâng, theo yêu cầu của cậu thì hiện đang có khoảng 18 nơi đáp ứng được, để tôi dẫn mọi người đi xem
Nam nhân viên phòng địa chính mỉm cười dẫn ba người vào một căn phòng.
Sau đó, đánh ngất Lê An rồi hấp diêm hai cô gái xinh đẹp....à mà thôi, đùa đấy!!
Bên trong phòng đặt một cái bàn rộng, bên trên là mô hình địa lý lấy thành Matra làm trung tâm kéo dài ra xung quanh.
Có những khu vực thôn làng, khu nguy hiểm, tuyến đường, di tích....đều được dùng cờ nhỏ đánh dấu kỹ.
- Đây là mảnh đất cách thành gần nhất, diện tích là....
- Đây là biệt thự của một luyện kim thuật sĩ đang rao bán...
- Đây là tiệm rèn cũ....
- Đây là nông trại đang bán....
-....
Nam nhân viên nhiệt tình giới thiệu chi tiết từng chỗ, về diện tích, giá cả, cùng một số lich sử sử dụng cũ của nơi đó.
Ba người vừa nghe vừa thương lượng, sàng lọc với nhau, nhưng cuối cùng vẫn không chọn được cái nào.
Trong túi Lê An hiện tại có hơn 40 triệu mora, tuy nhiên hắn đặt yêu cầu là diện tích phải rộng, đủ xây biệt thự hoặc đã có biệt thự sẵn, gần thành phố.
Đây là đã tính luôn tới dàn harem to bự trong tương lai.
Nhưng đến khi mua nhà thì mới phát hiện những cái mình ưng ý nhất lại không đủ tiền mua, trong đó có dinh thự Rose là giá cao nhất lên đến tận 55 triệu.
- Anou, hay là để em góp tiền vào, cộng lại chắc đủ mà.
Emi kéo nhẹ góc áo Lê An đưa ra đề nghị.
Nhưng hắn lập tức lắc đầu, đùa, hôm qua mới đưa tiền người ta hôm nay mặt mũi đâu mượn lại.
Ở bên cạnh, Cyndi suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng ý kiến.
- Em thấy như vậy cũng tốt, cô Emi cũng có thể dọn đến sống cùng chúng ta chứ không cần phải mua thêm một căn nhà khác nữa.
- Hai người là đồng đội sau này cũng dễ sắp xếp công việc với nhau hơn.
Lê An âm thầm cho Cyndi một like, pha trợ công quá xuất sắc, nếu mượn tiền thì không được nhưng để Emi có phần của mình trong ngôi nhà thì chẳng phải ổn rồi.
Emi thì chì quan tâm đến hai chữ " sống chung " mặt đỏ muốn b·ốc k·hói cúi mặt xuống, hiển nhiên cũng thầm chấp nhận.
- Tốt, cứ quyết định như vậy.
- Tôi chốt cái dinh thự Rose này!!
- Vâng, thủ tục sẽ được tiến hành ngay!!