Fangirl Thành Công

Chương 10




"Nên cuối cùng em và Trưởng phòng Ngô đã quyết định là chính anh sẽ sử dụng weibo viết một vài câu để mọi người tin tưởng hơn, và cũng để trấn an họ. "

Sau khi nghe cô phân tích kỹ càng, Vũ Thiếu Kiệt cũng gật đầu đồng ý.

"Được rồi, em đưa điện thoại cho anh."

"Đây ạ"

Vũ Thiếu Kiệt cầm lấy điện thoại, tay bấm liên tục, được một lúc, anh lại ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngồi cực kỳ nghiêm túc bên cạnh, lại cảm thấy cô gái này thật đáng yêu.

"Anh nghĩ hay là anh nên chụp một tấm ảnh nhỉ?"

"Như vậy có được không? Tay của anh..." – Đỗ Nhược Lam e ngại

"Không sao đâu, làm như vậy sẽ thuyết phục mọi người hơn mà."

Vậy là cô giúp anh chụp một tấm ảnh. Anh đang ngồi trên giường bệnh, tay không bị thương cầm một quả táo ăn rất vui vẻ, anh nhìn thẳng vào camera nở một nụ cười thật tươi.

"Chào mọi người, đã lâu không gặp. Mấy ngày qua, rất cảm ơn mọi người đã lo lắng cho tôi. Hiện tại, sức khỏe của tôi rất tốt, sẽ sớm xuất viện và trở lại sân khấu. Mọi người hãy chờ đón nhé." Kèm theo dòng status đó là loạt icon mặt cười, nháy mắt rất đáng yêu cùng với tấm ảnh vừa mới chụp.

Rất nhanh, ngay khi anh vừa đăng bài, đã có hàng loạt người hâm mộ vào bình luận, chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe của anh, mong anh sớm bình phục. Một số lại lo lắng khi thấy cánh tay đang bó bột của anh

"Ôi...anh Thiếu Kiệt, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi"

"Chúc anh sớm khỏe, chúng em luôn yêu anh"

"Huhu...tay anh sao thế "

"Anh nhanh khỏe nha"

"Tụi em lo cho anh lắm"

"Anh nằm bệnh viện nào thế? Tụi em có thể đến thăm anh không?"

"Blah...blah..."

Vũ Thiếu Kiệt cũng tranh thủ lúc đang rảnh rỗi, trả lời một số bình luận tương tác với người hâm mộ

"Cảm ơn mọi người"

"Anh sẽ sớm bình phục thôi"

"Đừng lo lắng, anh rất khỏe"....

Lần này, người hâm mộ lại một lần nữa vỡ òa. Còn gì hạnh phúc hơn khi được chính thần tượng trả lời những câu hỏi của mình

"A...a...a.. anh Thiếu Kiệt trả lời tôi nè"

"Tôi cũng vậy...có phải là mơ không????"

"Ai đó nhéo tôi cái coi"

"Không được, không được, ông đây phải chụp màn hình để khoe khoang mới được"

"Blah...blah..."

Theo tình hình hiện tại, mọi việc xem như đã được giải quyết ổn thỏa, Đỗ Nhược Lam cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn Vũ Thiếu Kiệt lại đang cố nghĩ xem làm thế nào để sớm mang nàng dâu nhỏ này về nhà.

"Chuyện chính sự xem như đã giải quyết xong. Bây giờ anh có một câu hỏi muốn hỏi em? "

Nghe anh nói vậy Đỗ Nhược Lam lại nhìn anh với một ánh mắt khó hiểu. Tuy nhiên, gương mặt anh lại rất nghiệm túc, làm cô cũng căng thẳng theo:

"Có chuyện gì vậy anh?"

"Chuyện này rất quan trọng, em phải nói thật cho anh biết." – Vũ Thiếu Kiệt lại bày ra bộ dáng nghiêm trọng

"Vâng, được ạ. Anh cứ nói đi"

"Em thích anh có phải không? Từ khi nào vậy?"

"Dạ????" – Nghe câu hỏi này, vừa ngạc nhiên, vừa lo sợ chính mình nghe nhầm.

"Anh hỏi em là em thích anh từ khi nào, ý của anh là tình cảm giữa nam và nữ, chứ không phải là người hâm mộ " – Vũ Thiếu Kiệt lặp lại câu hỏi, lần này anh còn giải thích rõ hơn để tránh cô hiểu lầm

Đỗ Nhược Lam nhất thời bất động, tim cũng đập nhanh hơn bình thường, cô không dám nhìn thẳng vào anh nữa

"Anh Thiếu Kiệt...anh...anh nói gì vậy? Em...em không hiểu?" – Mãi vài phút sau cô mới tìm được giọng nói của mình, nhưng lại lắp bắp như trẻ lên ba.

"Lúc trước, do công việc quá bận rộn, nên anh không nhận ra. Nhưng từ sau khi bị tai nạn, mỗi ngày em đều không ngại vất vả, vừa phải lo xử lý công việc, vừa phải chăm sóc cho anh..."

"Em không vất vả, đó chẳng qua là việc mà một người quản lý nên làm mà thôi. Anh đừng nói như vậy."

Cô đột nhiên cắt ngang lời anh nói. Cô sợ. Đúng vậy, cô sợ nếu như anh nói thêm nữa, thì tình cảm cô che dấu bao nhiêu năm qua sẽ bị bại lộ. Nếu như vậy, liệu anh có trở nên xa cách cô hay không? Hay tệ hơn là đổi luôn người quản lý, vậy là cô không thể ở bên cạnh anh được nữa.

Ai cũng biết, trong các ngành này, rất khó để nói chuyện yêu đương, đặc biệt là đối với những thần tượng. Cho nên, dù có yêu thích anh nhiều bao nhiêu, cô cũng chỉ biết che dấu, không để làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh. Vậy mà bây giờ, anh lại hỏi như vậy, chẳng lẽ anh đã phát hiện ra, anh sẽ nổi giận, sẽ khó chịu sao. Vậy thì cô phải làm sao đây...

A, thật là khổ sở mà!

Vũ Thiếu Kiệt nhìn cô gái không biết suy nghĩ cái gì đang ngồi nhăn nhó, còn đưa tay cốc vào đầu một cái, anh lại thấy buồn cười

"Công việc của người quản lý sao?"

Giật cả mình, câu hỏi vang lên cắt ngang suy nghĩ lộn xộn trong đầu Đỗ Nhược Lam. Cô lại lắp bắp trả lời:

"Đúng...đúng vậy ạ!"

Nghe cô nói vậy, Vũ Thiếu Kiệt lại nhẹ nhàng nói tiếp

"Hôm trước, khi nói chuyện với mẹ, mẹ anh có nhắc đến những việc em đã làm trong thời gian qua. Anh cũng rất bất ngờ, thật sự là anh không có thời gian để quan tâm nhiều đến mẹ, may mà có em."

"À, cái đó...cái đó..."

Những lời tiếp theo của cô bị chặn lại, vì sao...vì sao...vì Vũ Thiếu Kiệt đã đưa tay nâng cằm cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình, thuận tiện dùng ngón tay cái đè lên môi của cô, ngăn cô tiếp tục giải thích

"Tiểu Lam, từ trước đến nay, là do anh vô tâm, không để ý nhiều đến những gì em đã làm, cũng không thật sự nghiêm túc xác định tình cảm đối với em ra sao. Nhưng khi nhìn lại, không biết từ lúc nào, trong tim anh đã có hình bóng của em. Em còn nhớ chuyện xảy ra lúc ở phòng tập chứ. Lúc đó, khi thấy em sắp ngã, anh thật sự rất lo lắng, tim anh lúc đó như muốn nhảy ra ngoài. Còn nhớ lúc anh bị tai nạn, nhìn thấy em khóc, anh cũng rất đau lòng, anh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của em."