" Có điều gì trên đời này có thể tả được nỗi đau?
Có điều gì trên đời này dám sánh bằng sự bi thương của tình ái?
Nước mắt chỉ là một phần thật nhỏ,
Trái tim có rỉ máu hay không chỉ tự người trong cuộc mới hiểu rõ...
Ánh trăng là ái muội giống như tình nhân dìu dặt
Ánh trăng cũng có thể sắc như dao cứa... từng nhát... từng nhát... chém đứt hi vọng của người thường..."
=================
" Người ta ví dưới gối đàn ông có vàng.
Còn tôi nghĩ, nước mắt của đàn ông là kim cương!
Thật sững sờ khi thấy một kẻ ngốc, lại có thể bật khóc vì tình!.
Tình ái là chi?
Ngươi làm ta đau khổ!
Tình ái là chi?
Ngươi làm ta mong chờ!
Tình ái là chi?
Ngươi dày vò ta không lối thoát!
Tình ái là chi?
Yêu hận mãi vì chỉ một người!"
==================
" Tỉnh hay không tỉnh?
Mơ hay không mơ?
Nếu nhắm mắt thêm một chút, Nếu các cơn đau kéo dài thêm một chút...
Thì hay biết bao nhiêu?
Nỗi đau thể xác liệu có khi nào khắc chế được nỗi đau trong tâm trí của tôi hay không?
Bây giờ... tôi phải làm gì đây?"
=================
" Tôi dành cả đời này cho cậu,
Cậu lại dành cả đời đó,cho ai?
Tôi vì cậu mà mất đi kiêu ngạo
Cậu lại bỏ niềm kiêu hãnh đó, cho ai?
Tôi vì cậu mà trở lên ngu xuẩn
Cậu lại bỏ hết đi suy nghĩ của chính mình,
Tôi vì cậu mà trở lên điên cuồng
Cậu lại coi sự điên cuồng đó là xiềng xích!
----------------
Ta không đành lòng buông tay,
Người, lại buông tay..."
================
" Trên đời này, có lắm loại người yêu. Nhưng đặc biệt và duy nhất, cũng chỉ có thể là Can của tôi. Vì sao ư? Vì người yêu tôi là người mà khi tôi đau buồn, người ấy không những không an ủi, mà lại ở bên cạnh, khóc to hơn cả tôi"
=================
" Đối diện với nỗi đau, mỗi người lại có một cách thể hiện.
Người âm thầm ôm ngực chịu dày vò.
Kẻ khóc như đứa trẻ, kẻ hát như người điên.
Kẻ say cho quên hết sự đời,
Cũng có kẻ đi tìm nơi trốn tránh...
Nhưng, trên tất cả -gia đình – là nơi đầu tiên và cũng là nơi cuối cùng, người ta sẽ nghĩ đến, khi đau thương hành hạ trái tim mình."
===================
" Này nhé, đút cho Tin ăn thì phải im lặng. Im lặng? ăn mà làm gì phải im lặng? mất cả cảm hứng. Thế nên Can cứ nói, nhiều khi nước miếng văng tứ tung lên trên gương mặt Tin.
Này nhé, thấy hắn sắp ngủ, mình hát ru. Hát ru thôi đó! mà hắn trợn ngược mắt lên. Rồi hắn lật qua lật lại tới nửa đêm vẫn còn chưa thèm ngủ lại nữa!
Này nhé, hắn đi tắm, mình vào cọ người cho. Người ta đã không thèm chê thì thôi, ra sức mà kì cọ cậu em nhỏ cho, Thế mà hắn lại bảo mình cút ra ngoài!"
=================
" Đúng vậy, là bảo vệ.
Người ta chỉ nghĩ tới việc muốn bảo vệ những người mà mình thực tâm thương yêu, thực tâm không muốn người ấy bị một chút nào tổn thương đến. Nếu tình yêu chưa đủ, nếu sâu sắc chưa đủ, nếu sự chín chắn chưa đủ. Người ta không có tư cách nói đến hai từ bảo vệ ấy.
Yêu thương một người, cũng chính là học cách, đem thương yêu ấy bao bọc trong sự an bình...."
=============
Bao nhiêu người trong số chúng ta đã từng nhìn ngắm qua bảy sắc của cầu vòng?
Mỗi một gam màu trong đó, đều không chỉ đơn giản là màu sắc.
Mỗi một gam màu trong đó, cũng đều không tự thể hiện được rõ ràng.
Nó chính là sự pha trộn. cũng như trên nhân gian này, chỉ có tương đối, mà không có tuyệt đối.
Cũng giống như chúng ta,
Không ai buồn phiền được cả một đời,
Cũng không ai vui vẻ được hết một đời,
Nếu ví cầu vòng là mảng màu vẽ lên tâm hồn của chúng ta, vậy nó chính là sự pha trộn giữa tất cả các cung bậc cảm xúc khác nhau: là niềm vui, là nỗi buồn, sự giận hờn và cả nước mắt của hạnh phúc "
=====================
Nhưng, niềm vui của người này, một đôi khi lại chính là niềm đau của người khác,
Ví như bạn đang vui mừng vì được một kẻ tỏ tình, thì người yêu thầm kẻ tỏ tình ấy, lại đang chôn mình trong nước mắt.
Ví như bạn đang giận hờn vì xếp thứ hai, thì kẻ xếp thứ nhất lại đang cười sung sướng khi chễm trệ trên bục vinh quang.
Mọi thứ trên đời này, vốn dĩ không có hai từ " tuyệt đối". Vốn dĩ cũng không có hai từ riêng biệt. Nó luôn luôn, là sự dung hòa giữa tất cả đất trời."
===================
Các bạn đã bao giờ tự hỏi: tại sao trên đời lại có nhiều loại hoa đến như vậy?
Và trong số muôn sắc hoa rực rỡ ấy, các bạn trót đem lòng yêu thương loài hoa nào?
Yêu một loài hoa, cũng giống như tự yêu chính tính cách của mình vậy. Cái lý do khiến bạn coi trọng loài hoa ấy, cũng chính là lý do khiến bạn một đời hướng đến và khao khát được trở thành.
Đối với riêng tôi, tôi yêu loài cúc trắng.
Bạn bè vẫn hay bụm miệng cười tôi.
Những người muốn tặng hoa cho tôi lại tưởng tôi nói đùa.
Tôi mỉm cười.
Thường là những thứ khác người một chút, lại hay đem đến bao nhiêu sự hiếu kỳ khó hiểu.
Một người con trai, yêu một người con trai, cũng như vậy.
Mọi người cứ luôn nhìn vào số đông và cho rằng như thế mới là đúng.
Như việc,
Đa phần con gái thì phải thích hoa hồng,
Cũng giống như con trai thì dĩ nhiên là phải yêu con gái vậy.
Mọi người quên mất rằng,
Hoa hồng có đẹp nhưng không nhất định phải là đẹp nhất trong mắt tất cả mọi người,
Cũng giống như một người con trai, không nhất định cứ phải là yêu một người con gái.
Tự nhiên hay không tự nhiên?
Đúng hay không đúng?
Mọi thứ đều phụ thuộc vào cách cảm nhận của riêng từng người.
Một việc cùng xảy ra, người này cho là đúng, kẻ khác lại nhất định cho là sai.
Hãy kiên định với lý trí của mình,
Yêu một người cùng giới:sai hay đúng, đúng hay sai. Nhắm mắt lại và hỏi trái tim mình, là đủ.
Bạn hỏi vì sao ư?
Tôi lại đem lòng yêu một loài hoa mang tên Cúc trắng?
Kiên định và mạnh mẽ,
Lạc quan và trường tồn.
Đối với tôi, một người chỉ thực sự hết tất cả, chính là khi người ấy mất đi ý chí của chính mình.
==============
"Một người đàn bà khôn ngoan, là người đàn bà chỉ khóc trước mặt kẻ thương mình.
Một đối thủ khôn ngoan, là một đối thủ không bao giờ khóc trước mặt kẻ thù.
Một giọt nước mắt có thể làm nhũn được trái tim của kẻ si tình
Nhưng một giọt nước mắt nhỏ xuống sai thời điểm, chính là tự giết mình"
===============
"Khi chúng ta cứ nghĩ rằng mình đang sợ hãi một thứ gì đó sắp xảy ra thì đó mới chính là cảm giác kinh khủng nhất...
Nhưng thật ra, kinh khủng nhất lại chính là khi chúng ta không còn bất cứ thứ gì để sợ hãi nữa...
Vì khi đó... sẽ không còn bất cứ một chút cảm xúc nào dù chỉ là một cái run nhẹ trong tâm trí...
Nhịp tim đập chỉ còn là những nhịp tim đập.
Tiếng nói ấy cũng chỉ là âm thanh của phản xạ,
Nụ cười ấy cũng chỉ là sự co giãn các thớ cơ,
Âm thanh bên tai chỉ còn lại tiếng lá khô xào xạc...."
==================
"Cuộc sống đâu phải những câu thơ đẹp?
Để lắp ghép vào nhau tạo thành vần?
Cuộc sống là vị đắng của nhân gian!
Toàn chua chát với cay thương nước mắt!"
==================
" Làm sao để quên được nỗi đau cũ?
Là khi nỗi đau mới lại lớn hơn gấp nhiều lần.
Làm sao để một trái tim đã chết sống lại?
Là khi hạnh phúc mới lại lớn hơn gấp nhiều lần"
=================
" Nếu cuộc đời cho bạn sự lựa chọn. Hãy chọn mỉm cười "
================
" Trên đời này, có rất nhiều thứ, thực ra rất đơn giản, nhưng vì chúng ta cứ nghĩ nó nhất định phải là phức tạp, nhất định không đơn giản chỉ là như thế, thành ra, kết quả cuối cùng lại tự làm khổ mình.
Ví như người yêu hủy hẹn, ta ngồi tủi thân sướt mướt cả một đêm nghĩ ra vài cái tình tiết cẩu huyết:
Nào thì: lão đi với người tình mới, giờ này chắc đang xxyy nhau.
Nào thì: hay chán mình rồi? tính ăn xong nguẩy đít quay đi sao?
Hôm sau mới biết,là do lão ấy ăn trúng đồ thiu bị đau bụng, cả đêm qua chỉ có ngồi bồn cầu!
Cuộc sống đó các bạn ạ, khi đối diện với một sự việc, hãy cố gắng suy nghĩ theo lối đơn giản trước nhất "
=================
" Món quà.
Có những người chờ đợi qua tiếng tích tắc của 12h đêm hôm trước, để nâng niu một món quà tặng thật ngọt ngào dành cho người yêu dấu,
Cũng có những người chờ đợi tới tiếng tích tắc cuối cùng của 12h đêm hôm ấy, để như muốn nhắn nhủ tới người mình thương yêu rằng, anh muốn được làm người cuối cùng sánh bước bên em.
Có những người tự tay làm một món quà thật công phu.
Cũng có những người trao đi những nụ hôn nồng cháy gói ghém làm quà.
Hay, đơn giản, quà chỉ cần một nụ cười là đủ.
Dẫu là khác nhau như thế nào: về phương thức, về phẩm chất, về giá trị.
Nhưng tất cả các món quà ấy, đều chẳng phải cùng chung nhau một mẫu số sao?
Tình yêu và sự trân trọng.
Khi bạn tặng cho ai đó một món quà, tôi chắc rằng, đó không chỉ đơn thuần là một món quà!"
======================
" Nụ hôn kia thực là cảm xúc?
Chắt ra từ góc nhỏ trong lòng?
Yêu thương như nắng ban mai ấy,
Rạng sáng bình minh một góc trời!.
Bao nhiêu người yêu nhau không đủ để nắm tay nhau đi công khai giữa dòng đời?
Lại bao nhiêu người yêu nhau đủ để trao một nụ hôn giữa nhật nguyệt!
Bao nhiêu người yêu nhau không đủ để đăng một tấm hình người thương,
Lại bao nhiêu người yêu nhau đủ để nói cho cả thế giới biết rằng, họ vì nhau mà sống!"
==================
Dẫu không biết biển ngoài kia sóng lớn dường nào.
Hôm nay ta yêu,
Hôm nay chính là một ngày vui vẻ!
Hôm nay ta bên nhau,
Hôm nay chính là một ngày lễ tình nhân!
Valentine, valentine, cũng chỉ là một ngày, mà lại là bao ngày!
Valentine, valentine, vì tình yêu mà bất kể một giây phút nào, đều hóa Valentine!
===================
" Hương gió của Valentine nhẹ nhàng cuốn qua hơi thở của hai người.
Mùi hương của tình yêu, vốn dĩ, chính là hương thơm vương vấn kẻ si tình..."
==================
Đời này một ý yêu tên Ngốc,
Người có hiểu hay là người không hiểu?
Đôi bàn tay thon thon tôi không nói
Nhưng trái tim tôi đã vỡ nẻ ra rồi!
=========================
" Các bạn định nghĩa như thế nào về " nhất kiến chung tình? "
Chỉ một cái nhìn thoáng qua lại khiến ta ngỡ ngàng mà yêu mến đến thế?
Chỉ mới lướt qua bờ vai nhau lại làm trái tim ta day dứt biết bao nhiêu ngày?
Trên đời âu cũng là lắm chuyện lạ kỳ,
Người cầu thì không được
Người có được ngay khi chẳng cầu,
Hò hẹn nhau tám vạn năm trăm năm, lại chẳng thấy trái tim mình rung động,
Mới vừa gặp nhau có một khắc, liền ghi nhớ nhau một đời!"
=======================
" Tình bạn hay tình yêu?
Nếu là sắc ngọt của tình yêu chân thành.... xin đừng bắt nhau phải chọn lựa...
Giống như yêu một bông hoa, xin đừng cố gắng ngắt bông hoa đó mà ủ vào lòng...
Hãy để nó được tự nhiên tươi sống.. đung đưa theo nguồn nhựa dạt dào....
Nếu có yêu hoa, hãy để cánh hoa theo hương gió tự tàn mà rụng xuống cội nguồn nơi gốc rễ... bởi cho dù có được đem trưng ở nơi tôn quý nhất, vẫn không thể nào dấu nổi niềm đau rời bỏ lìa cành...
Con người, không ai sống mà chỉ có duy nhất một thứ tình yêu
Cũng chẳng ai vì nó mà đem mọi nguồn cơn trên đời quẳng đi tất cả!"
=====================
" Sự khiên cưỡng có thể khiến cho tình yêu thực sự nảy nở hay không?
Có rất nhiều thứ chúng ta có thể ép buộc bản thân để thực hiện, để hoàn thành.
Nhưng cũng có rất nhiều thứ lại vô tình mà nằm ngoài tầm kiểm soát của lý trí.
Chúng ta vẫn có thể nhắm mắt lấy một người cho dù yêu hay không yêu. Chúng ta cũng có thể miễn cưỡng mà hoàn thành công việc dù thích hay không thích. Chúng ta cũng có thể cố gắng mà nhai thuộc lòng mấy công thức hóa học quá ngán ngẩm kia...
Nhưng... có ai trong số chúng ta, có thể nói với con tim mình rằng: hãy yêu người này, đừng yêu người kia. Còn hắn....rõ biết hắn là một tên mặt dày đểu cáng đó! Rõ biết hắn chưa hẳn xứng với tình yêu của mình!.Ấy vậy mà không sao, không thể nào, cũng không bằng cách nào, có thể dứt ra được....
Trái tim, vốn là thứ thuộc về mình,nhưng lại vẫn không phải là của mình!
Trái tim, vốn là thứ thuộc về mình, nhưng lại luôn sẵn sàng tặng cho kẻ khác!
Trái tim, vốn là thứ thuộc về mình, nhưng đôi khi, lại chính là kẻ phản bội đáng thương nhất!"
================
Nhưng... Thế gian lại không bao giờ có những chuyện giá như...
Cũng lại chẳng có cỗ máy thời gian nào tồn tại... Quá khứ, chính là thứ ngàn đời muốn sửa mà không sửa được... Cho dù chỉ là một giây trước thôi. Chứ đừng nói tới vạn giây hay vạn khắc đã trôi qua...."
===============
" Quá khứ....
Đã từng say đắm
Đã từng điên dại
Hiện tại....
Lướt qua vai nhau
Thành người xa lạ...
Tương lai.....
Đường chỉ tay nói lên số phận của mỗi người.
Nhưng các bạn đừng quên rằng, đường chỉ tay, lại nằm trong chính bàn tay của chúng ta.
Nên như thế nào, sẽ như thế nào.
Là do chính chúng ta tự quyết định"
====================
"Đúng vậy,
Đôi khi dùng bao nhiêu thủ đoạn, lại không có được thứ mà mình mong muốn..
Thế mà, chân thành một chút. Niềm vui tới khi nào, chính chúng ta còn không biết nữa...."
==================
"Như thế nào là một người quân tử?
Người quân tử không phải kẻ tự nhận mình là quân tử
Cũng không phải chờ đợi kẻ khác đánh giá mình là người quân tử
Người quân tử chính là người dám mỉm cười khi soi gương mà không hề thấy hổ thẹn với tất cả những việc mà mình đã làm"
==================
" Không có quần là áo lượt, không có xe hơi, nhà hàng sang trọng,
Không có lời nói mỹ miều, cũng không có vị sắc của tình dục,
Tình yêu đôi khi chỉ nhẹ nhàng như những nụ hôn phớt hồng qua má,
Tình yêu đôi khi cũng chỉ là một bông hoa nhỏ xinh xắn gài lên tay người tình còn vụng về luống cuống kia..."
===============
" Nhưng...nếu là vì em...
Anh nguyện ý...
Thay đổi từ một kẻ chỉ nhìn từ đỉnh đầu người khác xuống, giờ đây lại bằng lòng vui vẻ mà cúi xuống, thắt lại chiếc dây giày cho em...
Thay đổi từ một kẻ trước giờ chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, giờ đây lại có thể đỏ mặt vì một cái hôn nhẹ lên má của em...
Thay đổi từ một kẻ trước giờ chỉ nghĩ tình yêu cũng chẳng khác gì một thương vụ, giờ đây lại hằng đêm suy nghĩ một cách chỉnh chu nhất... làm sao để giữ được trái tim em..."
================
" Biết nói như thế nào đây nhỉ?
Đã yêu nhau rồi, sợi dây thừng mà cứ ví đó là sợi tơ, lại nói nó mong manh và đẹp lạ,
Đã yêu nhau rồi, ngồi trên chiếc xe đạp cà tàng, lại cứ nói đó là tàu vũ trụ không gian"
=================
" Vô lý, ừ thì vô lý!"
Tình yêu đôi khi còn ngớ ngẩn tới mức, sau này ngẫm lại rồi, bạn chắc chắn lúc đó mình bị điên.
Cầm tay nhau đi trong mưa ư?
Vặn ngược cái kim đồng hồ để mà ở bên cạnh người kia thêm 15 phút ư?
Chắc chỉ có kẻ dở hơi mới tự dưng khiến nhau bị cảm vì dầm mưa rồi suýt thì vặn gãy luôn cái kim đồng hồ.
Nhưng vô lý thì đã sao?
Dở hơi thì đã sao?
Nếu tuổi trẻ qua đi, chẳng được một lần dở hơi, chẳng được một lần vô lý tới tận cùng. Há chẳng phải sống một đời thiếu sót sao...
Vậy cho nên, dẫu chỉ là một đường cắt ngang nhau, xin hãy cứ cắt đi, cứ sống cho hết mình, đừng cố gắng làm hai đường thẳng song song...
Cuộc sống không có quá nhiều cơ hội, cũng không bao giờ cho chúng ta một lần nữa, thứ được gọi là tuổi trẻ và thanh xuân "
================
" Anh có thể lừa dối em hàng ngàn điều trong cuộc sống,
Anh cũng có thể làm ra vô vàn hành động xấu xa và sai lầm,
Nhưng...
Điều duy nhất trong cuộc đời này anh không lừa dối em, chính là yêu em
Điều duy nhất trong cuộc đời này, anh không sai lầm, cũng chính là yêu em "
==================
" Áp chặt ngực lên nhau
Lắng nghe từng nhịp tim đập
Đời này có bao nhiêu lần được điên cuồng?
Đời này có bao nhiêu lần được dại khờ?
Xin yêu thương biến hai ta, hòa làm một...."
===================
" Tình yêu ư?
Giới tính ư?
Chẳng phải, chỉ là vô tình yêu một người cùng giới thôi sao?"
===================
" Những hơi nước ấm bay đầy trong không trung
Mỗi một hạt hơi nước nhỏ li ti ấy, đều có màu hồng, màu của hạnh phúc.
Mỗi một bọt bóng xà phòng nhỏ, đều có màu xanh, màu của hi vọng "
==================
" Yêu thương một người, là cho đi tất cả những gì, bản thân có, không hối tiếc, không oán trách.
Nhận được tình yêu của một người, là học cách xứng đáng với tình yêu ấy"
===================
" Trong tình yêu, Ghen chính là một loại gia vị,
Mà cứ nhắc tới cái thứ gia vị ấy, người ta lại nghĩ ngay tới vị chua lè của hũ dấm.
Thực chất thì, cũng không hẳn.
Có những người ghen tới mù quáng, ghen tới làm ra những hành động điên rồ như vị cay của ớt.
Có những người ghen nhưng chỉ biết âm thầm chịu đựng, khóc nấc lên như vị mật đắng nghẹn ở trong lòng.
Có những người ghen tới chảy máu mắt, nhưng lại vô cùng bình tĩnh mà triệt tiêu từng đối thủ, dần dần hòa tan vị café của mình vào ly nước đang sôi "
=====================
" Người ta nói, tuổi trẻ thì không có gì nhiều
Chỉ có ba phần nhiệt huyết là đáng giá,
Cộng thêm bảy phần là tự phụ,
Lúc nào cũng muốn khẳng định bản thân mình một cách rõ rệt nhất.
Trời - đôi khi cũng chỉ to hơn cái vung xoong một tý.
Và dẫu có là sói hay là thỏ
Thì trước hết, họ vẫn cứ là những bạn trẻ mới mười mấy hai mươi.
Cái độ tuổi mà nhiều khi chỉ vì một chữ tự phụ ấy,
Cái độ tuổi mà có khi, chỉ vì một câu nói, một đời lại đem đánh mất nhau.
Để mà rồi sau này, dù cho có sâu sắc mà hối hận, thì đã không còn kịp nữa.
Là dù yêu lắm,
Yêu đến điên cuồng,
Nhưng vẫn không cách nào vượt qua được sự cao ngạo của chính bản thân để cất lên lời xin lỗi."
==================
" Có gì để ràng buộc nhau ư?
Có gì sao....
Giữa hai thằng đàn ông thì có gì để mà ràng buộc được nhau!
Không đính ước,
Không hôn nhân,
Không con cái,
Không hề có bất cứ sự thừa nhận nào...
Bất quá.... Cũng chỉ là thứ tình yêu mong manh ngu dại..."
==========
Em một đời yêu anh si dại,
Bao nhiêu năm trời mọi thứ chỉ vì anh,
Ngày hôm nay anh thay đổi tâm mình,
Em còn gì để dựa vào tồn tại?
Sói nhỏ là em, trăm mưu ngàn kế,
Vẫn là cuối cùng thất bại dưới tay anh...
Nỗi đau này em biết phải làm sao?
Phải làm sao để chắt ra nước mắt?
Em không khóc được nữa, P"No..
Nụ cười trong làn mưa lạnh giá này...
Phải chăng,
Là dấu chấm cho cuộc tình kia tan vỡ..."
=================
" Nếu tôi hỏi các bạn một câu:
Các bạn trị giá bao nhiêu?
Hay, thô bỉ hơn,
Tôi xin hỏi: bao nhiêu tiền thì mua được bản thân các bạn?
Câu trả lời của các bạn là gì?
Người ta nói, tiền đo được lòng người.
Điều này, là chính xác.
Bạn nhặt được tờ 50.000đ trong lớp. Bạn đứng giữa lớp la toáng lên hỏi: tiền của đứa nào rơi?
Bạn nhặt được tờ 500.000đ trong lớp. Bạn e dè hỏi mấy đứa bạn thân có phải tiền của chúng mày rơi không?
Bạn nhặt được 5 triệu. Bạn đút túi.
Giá trị của bạn, lúc này, là 5 triệu."
=================
Người ta lại nói, tiền đo được tình thân.
Bạn dư 100 triệu, tạm thời chưa cần đến.
Bạn của bạn vay tiền.
Lúc này, bạn cho người kia vay bao nhiêu, chính là thể hiện, tình cảm bạn dành cho người ấy, là bao nhiêu.
Có những người, bạn không thể cho vay một xu nào, kể cả là bạn có dư 1 tỷ chứ không nói tới 100 triệu.
Còn có những người, vô tình mà bạn không những đem " cống nạp" cả 100 triệu ấy, mà còn tặng kèm theo một trái tim sẵn sàng hi sinh vì kẻ may mắn đó nữa.
Kẻ may mắn đó. Chắc chắn, chỉ có thể mang một cái tên: Tình nhân "
==============
Dẫu là muốn....
Hôn anh một ngàn lần
Yêu anh một ngàn lần
Em cũng chưa từng dám hi vọng
Nhận lại được chút gì, cho riêng mình...
Yêu anh một ngàn lần
Hôn anh một ngàn lần
Đó, chỉ là mơ ước của riêng em,
Kẻ yêu anh vô điều kiện...
Ánh nắng tuy thật rực rỡ
Cơn mưa tuy thật u buồn,
Nhưng em không nhìn thấy chúng,
Thứ duy nhất em có thể nhìn thấy, chỉ có thể là anh
Thứ duy nhất em có thể cảm nhận được, cũng chỉ có thể là hơi thở của anh...
Yêu đơn phương,
Là tự cầm dao đâm ngược vào trái tim mình.
Hỏi, em có hối hận không?
Em xin một lần mỉm cười nói với anh rằng,
Nếu là anh, em không viết tên mình trên hai từ " hối hận "
=================
" Nhân gian luôn cho người ta một thứ, có tên là" ngày mai"
Nhân gian cũng luôn cho người ta một thứ, có tên là: cơ hội.
Nhưng,
Chỉ là đối với người còn sống...
Cơ hội này, ngày mai này, đối với anh đã vĩnh viễn... không về nữa..."
===================
" Trên thế gian này, có biết bao nhiêu người,
Thử hỏi: ai là người sẽ sống hộ bạn dù chỉ là một phút giây?
Người ta cười,
Người ta khóc,
Hay,
Chính bạn cười,
Chính bạn khóc,
Vốn dĩ, không liên quan tới nhau.
Vậy hà cớ gì bạn lại lo đến sắc mặt người dưng, mà quên đi thứ chính chúng ta mong muốn..."
================
" Hãy sống như một quả bóng cao su.
Người ta càng đập mạnh bạn xuống đất
Bạn lại càng nảy lên cao. Tốt nhất là nảy thẳng vào mặt kẻ đã đập bạn. "
================
" Lời nói, không trực tiếp lấy đi được mạng người.
Nhưng lời nói, lại là con dao sắc bén cắt ra được những khuất nhục và nỗi đau trong tâm hồn kẻ phải nghe.
Đặc biệt, là những lời nói khi say. Vừa thật lại vừa giả. Hoàn toàn không kiểm soát được...."
================
"Yêu nhau, xin đừng hỏi yêu nhau bao nhiêu.
Mà hãy hỏi tin nhau bao nhiêu, là đủ.
Một chút ngược, một chút chua cay dâng trong lòng là lẽ đương nhiên phải có trong những của cung bậc ái tình.. nhưng không phải ai rồi cũng có thể bước qua được những mắt xích tưởng chừng nhỏ nhoi ấy..."
===================
" Đôi khi, con người ta cứ nghĩ mình là thông minh nhất,
Nhưng thông minh có thông minh trị.
Người tưởng rằng mình đã là nhất, hóa ra, lại vẫn mãi nằm trong tay một kẻ khác mà đến chính bản thân mình, bị ăn khi nào, cũng là một ẩn số"
===================
" Bao nhiêu yêu thương tôi đong đếm cho vừa?
Bao nhiêu lời hát có thể dành cho nỗi nhớ?
Kẻ ngốc biết yêu, yêu như kẻ ngốc...
Mỗi một giọt buồn lại lặng lẽ trôi đi...
Cậu rời xa, song cửa cũng khép dần..
Tôi không thể chạm vào nơi riêng đôi ta nữa...
Sáng sớm đêm khuya trăng lạnh chiều tà...
Ngoài song cửa... nơi đây.. tôi chờ cậu!"
====================
" Nhung nhớ là bao nhiêu?
Yêu thương lại là bao nhiêu nữa?
Bao nhiêu nước mắt phải đong đầy...
Để xin người một lần gặp lại...
Bao nhiêu là nhiều, bao nhiêu là ít...
Tự hỏi tâm mình, thế đã đủ, hay chưa?"
======================
CHÍNH THỨC HOÀN
Dành cho các bạn đang yêu cầu in sách:
Hai chương cuối 52+53 này chính là toàn bộ những câu hay hay mình đã lọc riêng. Để nếu các bạn muốn lưu giữ chút kỷ niệm thì tự in nha,
Còn về việc in sách mình xin trả lời lại một lần nữa: mỗi fict trung bình của mình là: 5.000 chữ tương đương 22 trang *50 cháp = hơn một ngàn trang
Do đó chi phí giá thành rất cao.
Thứ nhất mình không đủ sức in để tặng.
Thứ hai nếu" bán" thì mình không muốn. Vì mình không muốn có dính dáng đến tài chính. Rất dễ bị ăn đạn và hiểu lầm.
Do đó rất mong bà con thông cảm.
Xin cảm ơn và hẹn các bạn ở các tác phẩm sau!
- -----------Không ngốc --------
===================//==================