Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 7




Chương 7

Nghĩ đến chuyện khi tới đoàn làm phim phải hoá trang chụp ảnh, Thịnh Kiều rửa mặt xong liền để mặt trần trực tiếp ra cửa. Lên xe, Phương Bạch đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, Thịnh Kiều cười cám ơn, cầm lấy ăn, rồi hỏi.

“Cao Mỹ Linh đâu?”

Xem, hiện tại gọi cả tên lẫn họ của người ta, ngay cả chữ “tỷ” cũng không dùng. Phương Bạch nghĩ thầm.

“Có một nhóm nghệ sĩ của công ty phải đi biểu diễn ở nước ngoài, Cao tỷ đã đi theo họ. Chị hôm nay tiến tổ, sau này đều sẽ ở chung với đoàn làm phim nên Cao tỷ nói chỉ cần em chiếu cố cho chị là đủ. À mà… Chanh Tử cũng đã bị điều động đi chỗ khác. Cao tỷ nói đoàn làm phim có chuyên viên trang điểm, họ sẽ phụ trách tạo hình cho chị.”

Hôm qua hai người mới đại chiến 300 tập, hiện tại nên cách mặt nhau là tốt nhất. Thịnh Kiều ngược lại thấy thanh nhàn.

Đến phim trường, những diễn viên khác còn chưa tới. Phương Bạch dẫn cô tới phòng hoá trang, nhân viên trang điểm đã có mặt. Thịnh Kiều thay quần áo, sau đó hoá trang, kế tiếp liền chụp ảnh.

“Phong Ngữ” là tác phẩm đam mỹ lấy bối cảnh hiện đại nhưng có chứa yếu tố kỳ ảo. Hai nhân vật chính thì một là nhân loại, một là yêu quái. Đơn giản chính là nhân yêu luyến (tình yêu giữa người và yêu quái).

Hai nam chính đều là diễn viên mới. Diễn vai nhân loại là Phó Tử Thanh, tốt nghiệp trường diễn xuất, trước kia đã từng đóng vai thụ (các bạn tự search gg nhé), xem như có xuất thân diễn viên chuyên nghiệp chính quy. Diễn vai yêu quái là Chung Thâm, giống với Thịnh Kiều, là dân không chuyên, đá chéo sân, nhờ vào khuôn mặt mà được người đại diện nhìn trúng mang đi lăng-xê vào giới giải trí.

Tuy rằng danh khí của hai bạn nam không tính quá lớn, nhưng giá trị nhan sắc lại cực kỳ cao. Phải nói, đạo diễn lựa chọn rất có tâm, tôn trọng nguyên tác, bởi vì khí chất của họ quả thực hoàn toàn phù hợp với hình tượng nhân vật trong tác phẩm. Khi tạo hình ban đầu vừa tung ra, đến người qua đường cũng phải kinh hô khen ngợi. Cho nên, ở trên mạng, bộ phim này có chỉ số ngóng chờ rất cao.

Dĩ nhiên, tin tức sáng nay vừa lên, đảm bảo sẽ không còn ai mong đợi bộ phim nữa.

Ai sẽ đợi một bộ phim đam mỹ có nhân vật nữ chính chen ngang kia chứ?!?

Phó Tử Thanh diễn vai một chàng trai có mắt âm dương, có thể nhìn thấy yêu quái, nhưng từ nhỏ đã không ai chịu tin lời hắn nói, mọi người luôn xem hắn là người điên. Thịnh Kiều nhân lúc ngồi hoá trang liền mang kịch bản ra đọc. Cô sẽ diễn vai bác sĩ tâm lý của Phó Tử Thanh.

Thịnh Kiều cầm kịch bản vỗ vỗ trán, thở dài. Cô không biết diễn kịch a~ Cái này làm sao bây giờ?!?

Điều may mắn nhất là thân thể này đã mang danh bình hoa di động từ trước, cho nên hiện tại cô chỉ cần chu môi, trừng mắt liền có thể quay xong đi?!? Ừ, cứ quyết định như vậy.

Không ngờ trong lúc chụp hình, cô đã bắt đầu gặp phiền toái.

Nhiếp ảnh gia lúc thì nói cô cười quá cứng, lúc thì nói cơ thể quá gồng. Thịnh Kiều cảm giác bản thân giống như con rối gỗ, khớp xương đều muốn đứt từng đoạn.

Nhiếp ảnh gia gác máy ảnh, ngoắc hỏi Phương Bạch đang đứng bên cạnh.

“Nghệ sĩ nhà cậu có thích ngôi sao nào không?”

Phương Bạch nghĩ thầm trong lòng, tôi làm sao mà biết, nhưng bất chợt nhớ tới hình ảnh trong thang máy hôm trước, dáng vẻ hoa si của Thịnh Kiều khi gặp Hoắc Hi, thế là ngập ngừng trả lời.

“Có lẽ là… Hoắc Hi?”

Nhiếp ảnh gia búng tay một cái, nói nhỏ với trợ lý hai câu. Không lâu sau, trợ lý cầm đếm một tờ poster của Hoắc Hi, theo lời dặn dò, ngồi xổm ở trước máy chụp hình, giơ tấm poster lên.

Nhiếp ảnh gia gọi Thịnh Kiều.

“Đến, nhìn vào poster.”

Đang đấm vai xoa bóp, Thịnh Kiều quay đầu, nhìn thấy poster, khoé miệng liền cong lên, mĩm cười so với mặt trời còn muốn chói sáng hơn.

Nhiếp ảnh gia bấm máy liên tục, hoàn mỹ, kết thúc công việc.

Các diễn viên khác bắt đầu xuất hiện.

Phim đam mỹ có chi phí đầu tư không lớn. Diễn viên cơ bản đều là người mới, không tồn tại việc tranh phiên vị, cho nên không khí trong đoàn phim có thể nói là rất tốt. (phiên vị = thứ tự xuất hiện trong các hoạt động tuyên truyền, sắp xếp dựa theo sức ảnh hưởng/giá trị của diễn viên. Cạnh tranh phiên vị ở Cbiz là một cuộc chiến khốc liệt đến… không thể hiểu nỗi, cho nên đừng hỏi mình vì mình cũng không rành lắm)

Người duy nhất khiến mọi người cảm thấy không được tự nhiên, chính là bình hoa kém cỏi Thịnh Kiều. Bởi vì mọi người đều nghe đồn cô là người hay ra vẻ, nhưng bởi vì trong đoàn phim này, tính tới vị thế thì cô là cao nhất. Người đi vào, nhìn thấy Thịnh Kiều ngồi trên ghế đọc kịch bản, chỉ khách sáo chào một tiếng rồi cách cô thật xa.

Thịnh Kiều không để ý ánh mắt khác thường ở xung quanh, bởi vì cô còn đang bận học kịch bản.

Đã không biết diễn, ít nhất không thể quên lời kịch a~ Nếu không chắc sẽ bị đánh chết.

Sau khi hai nam chính đến, đạo diễn cùng mọi người giao lưu giới thiệu một chút, sau đó chuẩn bị làm lễ khai máy. Phương Bạch lên tiếng nhắc nhở, Thịnh Kiều mới ưỡn eo đứng lên đi qua.

Liếc mắt một vòng người đang đứng, có một số gương mặt quen quen, đều là những ngôi sao trước đây cô chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình tivi.

Nhưng mà trong lòng Thịnh Kiều, minh tinh chỉ chia làm 2 loại: Hoắc Hi và những người còn lại. Cho nên, lúc này nhìn thấy họ, trong lòng cô chẳng có chút gợn sóng nào, khi đạo diễn giới thiệu, cô sẽ lịch sự bắt tay với từng người.

Phó Tử Thanh có tính cách rất giống với nhân vật mà hắn thủ vai, lạnh lùng, ít nói, thoạt nhìn rất chuyên nghiệp. Chung Thâm có dáng vẻ nam sinh nữ tướng (là nam mà trông có nét giống nữ), cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt hoa đào, liếc một cái sẽ khiến đàn ông rung rinh cõi lòng.

Lần đầu gặp mặt, cơ bản bọn họ chỉ khách sáo chào hỏi vậy thôi. Một đoàn người hoàn thành xong nghi thức khai máy, vậy là xem như bộ phim chính thức khởi động.

Cảnh quay đầu tiên của Thịnh Kiều sẽ diễn ra vào buổi tối.

Bởi vì cô mang danh phận tiểu hoa tuyến 2, lại mang tiếng là người khó hầu hạ, nên đoàn phim chuẩn bị hẳn một phòng nghỉ riêng cho cô. Không ai ngờ, lễ khai máy vừa xong, cô cũng không đi nghỉ, ngược lại, xách ghế ngồi kế bên đạo diễn, xem người khác quay phim.

Lúc lâm trận mới bắt đầu mài gươm vẫn tốt hơn là không chuẩn bị cái gì luôn.

Buổi sáng rất mau trôi qua. Giữa trưa, đoàn phim phát cơm hộp. Lúc trước từng xảy ra chuyện Thịnh Kiều bát nháo không thèm nhận cơm hộp của một đoàn phim. Cho nên nhân viên phát cơm hộp đang rất lo lắng. Không ngờ Thịnh Kiều cầm cơm hộp, không than thở gì, còn ăn rất vui vẻ.

Mọi người ở hiện trường hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng, sao không giống trong lời đồn vậy? Cô ấy rất thân thiện nha, ai tới nói chuyện đều vui vẻ tiếp lời, có chỗ nào cao ngạo chứ?!

Thời gian nghỉ trưa, Phương Bạch cầm di động, ủ ê đi đến đưa cho Thịnh Kiều xem.

“Kiều tỷ, mau nhìn hot search.”

Trên mạng đều đang mắng chửi cô.

Buổi sáng, đoàn phim vừa công bố tạo hình nữ chính. Weibo lập tức nổ tung. Fan nguyên tác tức giận muốn giết người. Antifan của Thịnh Kiều chộp thời cơ cũng nhào vào chửi ầm lên. Ngay cả người qua đường cũng bức xúc lên tiếng, phim đam mỹ của người ta, cô chui vào đóng vai nữ chính làm gì?

Sau một giờ bị người người mắng chửi, cô liền lên hot search.

Thịnh Kiều sớm dự đoán được cục diện này, nhanh chóng đăng nhập tài khoản hội trưởng, phát bài.

——Phong Ngữ công bố ảnh tạo hình. Tổ phản hắc tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Quản lý tổ phản hắc là một cậu sinh viên năm 3 chuyên ngành công nghệ, ID Vượng Tử, lập tức trả lời.

——Đã biết.

Thịnh Kiều sau đó dùng tài khoản Hậu hội viện phát một bài lên weibo.

——có một số việc nhất định phải có người đi làm, có một số vai nhất định phải có người nhận diễn. Nghìn người chỉ trỏ, vẫn, bước đi không lùi.

Đính kèm thêm tấm ảnh Phương Bạch buổi sáng đã chụp cô ngồi ở bàn trang điểm đang đọc kịch bản.

Phát bài xong, không đợi antifans vào mắng chửi, cô nhanh chóng thoát tài khoản.

Phương Bạch nhìn nhìn, cảm thán không thôi, bị “hắc” đến trình độ này có thể xem là “hồng” luôn rồi.

Thịnh Kiều trịnh trọng đem điện thoại giao cho Phương Bạch, dặn dò.

“Tiểu Bạch, bắt đầu từ bây giờ, nhiệm vụ chính của cậu là đi theo chụp ảnh cho tôi, 360 độ chụp tất cả mọi góc, những việc khác không cần cậu lo nữa.”

Phương Bạch một lời khó nói.

Sau khi nghỉ trưa xong, phim trường lại vận hành. Đây là lần đầu tiên Thịnh Kiều xem người ta quay phim tại hiện trường. Ở một bên vừa nhìn vừa nghe vừa học, mò mẫm các loại thuật ngữ chuyên môn, cái nào hiểu thì thôi, cái nào không hiểu liền lễ phép đi hỏi đạo diễn. Đạo diễn thấy diễn viên có tâm cầu học như vậy cũng vui vẻ chỉ đạo. Đến tối, Thịnh Kiều đã tự tin hơn gấp trăm lần.

Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, không sợ!

Kết quả cô bị vả mặt bốp bốp.

Chuyện này… khó thật sự đó. Trừng mắt chu môi cũng không dễ dàng gì.

Cảnh đầu tiên là cảnh cô gặp gỡ Phó Tử Thanh. Thịnh Kiều đã thuộc làu lời kịch. Nhưng khi quay hình thì cô đọc thoại như đang trả bài cửu chương. Không có biện pháp, không trâu bắt chó đi cày (ý nói bắt một người làm việc trái với khả năng), cô chỉ có thể cố sức đến mức này mà thôi.

Trước khi đạo diễn nổi bão, Thịnh Kiều biết khôn đã chủ động kêu ngừng quay. Cúi đầu nói với mọi người.

“Thật xin lỗi. Lâu rồi không tiến tổ, tôi còn chưa tìm ra trạng thái. Làm chậm trễ thời gian của mọi người. Đạo diễn, có thể cho tôi một đêm để điều chỉnh trạng thái không ạ?”

Đạo diễn vốn đang bực bội nhưng thấy thái độ cô tốt như vậy, lại khom lưng xin lỗi đàng hoàng, cũng không thể làm căng, đành đáp ứng.

Ngày đầu tiên quay phim kết thúc như vậy. Mọi người sôi nổi chuẩn bị ra về. Phương Bạch chạy tới đưa áo khoác cho Thịnh Kiều mặc vào, lại dâng lên một ly nước ấm.

“Kiều tỷ, chị đừng nôn nóng, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai nhất định sẽ tốt.”

Thịnh Kiều buông tiếng thở dài, ổn định cảm xúc nói.

“Cậu chạy một vòng xem gần đây có chỗ nào bán trà sữa hoặc thịt nướng hoặc đồ ăn vặt buổi khuya không, mua cho nhân viên công tác mỗi người một phần dùm tôi. Tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”

Thấy cảm xúc cô không tốt, Phương Bạch không dám nói nhiều chỉ gật đầu.

Đoàn phim mướn khách sạn ở vùng phụ cận. Thịnh Kiều chưa về ngay mà cầm di động đi dạo ở bờ hồ ngoài công viên. Lên weibo đọc lướt lướt, hot search của cô toàn là lời mắng chửi, rất khó xem.

Cô còn thấy vài doanh tiêu hào lên bài tương tự nhau. (doanh tiêu hào = yxh, blogger chuyên nghiệp với lượng người theo dõi nhất định, có loại chuyên viết tin đồn hay còn gọi là dưa để câu view kiếm tiền, có loại nhận tiền để viết bài nhằm đổi chiều dư luận)

——tuy rằng Thịnh Kiều đúng là chẳng ra gì, nhưng cái nồi lần này không nên đội lên đầu cô ta đi? Kịch bản cũng không phải cô ta viết. Vai nữ chính này là một củ khoai bỏng, ai diễn đều bị mắng. Nói thật, tôi còn bội phục dũng khí nghênh đón trận hắc lần này của Thịnh Kiều. (đội nồi = bị vu không, chịu thay tội cho người khác)

Đây hẳn là đoàn đội bỏ tiền mua doanh tiêu hào. Cao Mỹ Linh mặc dù làm việc có chút áp bức nhưng quả thật rất biết cách tẩy trắng cho nghệ sĩ. Bà ta yêu cầu Thịnh Kiều phải duy trì nhiệt độ, nhưng không thể huỷ đi hình tượng thiếu nữ của cô, cho nên thủ đoạn là vẫn có. (tẩy trắng = xoá bỏ các tin xấu hoặc lái tin tức sang hướng khác nhằm xây dựng lại hình tượng đẹp đẽ cho minh tinh)

Thịnh Kiều gửi tin nhắn cho Vượng Tử: “Vượng Vượng, công tác phản hắc tiến hành đến đâu rồi?”

Một giây sau, Vượng Tử hồi báo: “Báo cáo hội trưởng, em đã lập trình một ứng dụng nhỏ, bất cứ thông tin nào xuất hiện trên quảng trường nếu có chứa từ ngữ mẫn cảm đều sẽ bị trình duyệt tự động ẩn hết.” (quảng trường = trên weibo, nhấn vào một hashtag sẽ cho ra các kết quả liên quan đến từ khoá ấy, nơi hiển thị này được gọi là quảng trường)

Ồ, không nghĩ cậu nhóc này lại là nhân tài máy tính. Thịnh Kiều cổ vũ: “Làm tốt lắm, không ngừng cố gắng nhé.”

Vượng Tử đáp: “Bảo đảm không phụ kỳ vọng của chị.”

Gần cuối năm, các bảng xếp hạng, các hạng mục bình chọn nhân khí bắt đầu rục rịch khởi động, Thịnh Kiều tập hợp các hạng mục lại, phát cho người quản lý tổ đánh bảng là Trà Trà, yêu cầu tổ đội phải hoàn thành việc cày số liệu hằng ngày. Sau đó ở trong nhóm chat, kêu gọi mọi người duy trì việc tuyên truyền và phản hắc. 9 người trong nhóm sôi nổi hứa hẹn sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Tâm tình của Thịnh Kiều tốt lên một chút.

Không thể để bị hắc lần nữa. Nếu không, đến 9 người này chắc cũng chạy mất.

Sau khi làm xong mọi việc, cô mở đèn pin trên di động, nhìn qua kịch bản. Trên quyển sách, xen kẽ giữa những lời kịch đều là ghi chú của cô. Nào là câu này nên dùng biểu tình gì, nào là phân đoạn này nên dùng ngữ khí ra sao, mỗi một nơi đều được cô ghi chú tỉ mỉ rõ ràng. Cô bắt đầu đọc lại một lần từ câu kịch đầu tiên, còn dùng di động ghi âm. Đọc xong mở lên nghe, thấy chỗ nào không ổn liền điều chỉnh sửa đổi ngữ âm cho thích hợp.

Thịnh Kiều nghĩ thầm, nhớ năm xưa, cô cũng là một con mọt sách, cày bài vở nhiều đến nỗi lấy được học bổng một trường đại học bên Luân Đôn. Xin lỗi chứ trên đời này có cuộc sát hạch nào khó hơn kỳ thi đại học không? Đương nhiên không có.

Cô có thể vượt qua kỳ thi đại học Luân Đôn, như vậy cô cũng có thể học để trở thành một diễn viên tốt.

Chỉ là… phải trả giá nhiều hay ít mà thôi.