Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 125




Chương 125

Theo diễn tiến của phim Không Sợ, tư liệu để cắt nối biên tập cho mục đích của Thắng Lợi Đảng ngày càng nhiều. Tính ra, Thịnh Kiều và Hoắc Hi đã đứng chung khung hình trong 3 tiết mục rồi, 24 Giờ Ở Chung, Chạy Ra Ngày Mới và Không Sợ.

Ba tiết mục này có sự đặc sắc khác nhau, hơn nữa Thịnh Kiều và Hoắc Hi đóng qua không ít phim truyền hình, cắt ghép trộn lẫn chúng có thể tạo ra vô số FMV với đủ loại cốt truyện, ngọt có, ngược có, hắc ám có, tươi sáng có, vừa yêu vừa hận cũng có. Nói chung, đại thần mà ra tay thì kiểu nào cũng có thể làm ra được.

Thế cho nên, FMV của cp Thịnh Kiều và Hoắc Hi bay đầy trời. Thắng Lợi Đảng lại sản xuất đường cực nhanh. Người qua đường ghé qua B trạm xem video riết rồi cũng cảm thấy hai người đúng là rất có cảm giác cặp đôi. (B trạm = Bilibili, trang mạng chia sẻ video hàng đầu của TQ, tương tự như youtube. Ban đầu chỉ chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi; hiện giờ nó mở rộng ra các chủ đề trong giới giải trí, âm nhạc, phim ảnh, thời trang, kịch nghệ và cả quảng cáo)

Đặc biệt là màn ôm thế kỷ trong Chạy Ra Ngày Mới và màn hôn môi trong Không Sợ đã trở thành tư liệu sống không thể thiếu trong mỗi FMV.

Chỉ cần có cẩu lương để ăn, chúng tôi có thể hò hét đến thiên hoang địa lão! (cẩu lương = thuật ngữ của giới trẻ mạng TQ, nghĩa đen của từ này là thức ăn cho chó. Xuất phát từ việc người độc thân hay bị gọi là “chó” độc thân. Khi hai người yêu nhau thể hiện sự tình tứ = rải thức ăn cho chó hay còn gọi là phát cẩu lương. Ngược lại, khi “chó” độc thân nhìn thấy sự tình tứ của hai người yêu nhau = ăn cẩu lương)

Còn chính chủ của mấy người, đến cơ hội đứng chung khung hình cũng không có nữa… haha… cp cái rắm á… mấy người mau giải tán đi.

Tiên Nữ Giáo: “…”

Huynh Đệ Đảng: “…”

Thật muốn đem cái đám tiểu nhân đắc chí kia đè xuống đập cho mấy phát.

Tỷ suất xem đài của Không Sợ một đường tăng lên. Giám chế của đoàn phim vui vẻ phát tin trong nhóm chat, bảo năm nay bọn họ nhất định tranh được giải nhân khí ở các giải thưởng.

Thư ký trường quay >> @ Tiểu Kiều @ Hi Hi, hay là giành luôn thị đế thị hậu nhé! (Giống như Ảnh đế/Ảnh hậu = giải nam/nữ diễn viên xuất sắc nhất của bên điện ảnh. Thị đế/Thị hậu = giải nam/nữ diễn viên xuất sắc nhất của mảng truyền hình)

Tiểu Kiều >> Không dám vọng tưởng.

Thư ký trường quay >> Em lớn gan như vậy, có tài như vậy, chuyện này cũng đâu phải phạm pháp. Chị xem trọng em lắm nha.

Tiểu Kiều >> …

Hoắc Hi tám vài câu trong nhóm chat, sau đó rút lui, bấm nút gọi video cho Thịnh Kiều. Bên Hoắc Hi đang là buổi sáng, anh ngồi trước máy tính trong thư phòng, phía sau có vài sợi nắng lọt qua cửa sổ chiếu vào lưng.

Câu quảng cáo kia nói thế nào ấy nhỉ?

Ánh sáng phản quang lấp lánh.

Thịnh Kiều nằm trên giường ôm di động, nhìn anh mà phát hoa si, miệng cười ngu ngốc. Tiếng Hoắc Hi vọng tới.

“Sao em lại gầy đi rồi?”

Hai người đã lâu không gọi video. Hoắc Hi nhìn cô chăm chăm.

“Có phải em lại không ăn cơm đúng giờ không?”

Thịnh Kiều có cái bệnh, mệt quá sẽ ăn không vô. Đây là tật xấu của cô. Lúc còn ở đoàn phim Không Sợ, mỗi ngày Hoắc Hi đều phải lôi kéo cô đi ăn cho đúng giờ đúng bữa. Rất vất vả mới sửa được cái nết này, hiện giờ không có anh bên cạnh, tật xấu liền tái phát.

Thịnh Kiều bị nhìn đến chột dạ, ánh mắt láo liên, ngó đông ngó tây, nhỏ giọng nói.

“Mệt quá nên em ăn hổng vô. Mà quay phim xong sẽ vỗ béo lại mà.”

“Trở về sẽ tính sổ với em.”

Mắt cô sáng lên.

“Khi nào anh về?”

Hoắc Hi nhoẻn miệng cười.

“Ừm, chắc tháng sau.”

Thịnh Kiều thiếu chút nữa nhảy cẩng lên rồi, nằm trên giường lăn lăn, hai chân đá đá.

“Aaa, cuối tháng này em cũng đóng máy.”

Huhu… rốt cuộc có thể kết thúc nỗi thống khổ bi ai của yêu xa rồi.

Hoắc Hi chờ cô kích động xong hết mới tiếp tục nói.

“Vương đạo có nói với anh, muốn dùng bộ phim này để tham gia 3 giải thưởng lớn của năm sau, sẽ cho em tranh giải nữ chính.”

Thịnh Kiều nhớ tới lời của chị thư ký trường quay trong nhóm chat, liên tục lắc đầu.

“Không không, em không được đâu.”

Hoắc Hi cười.

“Chỉ là tranh cử. Không nhất định lấy được giải. Em không cần thấy áp lực.”

Thịnh Kiều nhẹ nhàng thở ra, hỏi lại.

“Anh trở về liền phải quay phim điện ảnh với Vương đạo sao?”

“Ừ. Đại khái là khoảng cuối năm sẽ tiến tổ.”

Một khi bắt đầu quay phim điện ảnh, Hoắc Hi sẽ rất bận rộn. Thịnh Kiều giơ tay ra đếm đếm tính tính, còn 3 tháng nữa là Tết, nghĩa là bọn họ có khoảng 2 tháng thời gian thấy mặt nhau, hy vọng 2 tháng này cả hai đều không quá bận.

Thịnh Kiều hiện giờ mới hiểu vì sao rất nhiều minh tinh Cbiz chia tay với người yêu. Nguyên nhân đều vì thời gian ở chung thì ngắn mà thời gian xa cách lại dài. Trong 1 năm qua, bọn họ xa nhau hơn nửa năm, gặp nhau được khoảng 2 tháng, không chia tay mới là lạ đó.

Huhu… có thể hay không một ngày nào đó Hoắc Hi cũng sẽ dùng lý do này để chia tay với cô?

Hoắc Hi ở bên kia màn hình, thấy cô nhẩm nhẩm tính tính một hồi đột nhiên vẻ mặt bí xị, nhỏ giọng hỏi.

“Em làm sao vậy?”

Thịnh Kiều mếu máo.

“Hoắc Hi~ nếu ngày nào đó chúng ta chia tay, em có thể vẫn làm fan của anh không?”

“Không thể.”

“Ồ… hic…”

“Cho nên, tốt nhất em gạt bỏ cái ý tưởng chia tay ra khỏi đầu đi.”

Thịnh Kiều chu môi.

“Lỡ một ngày anh không thích em nữa thì sao? Lỡ một ngày anh muốn chia tay em thì sao?”

Hoắc Hi bị cô chọc tức đến phải bật cười. Con gái khi yêu đều suy nghĩ vớ vẩn như thế này à? Nhưng thấy khuôn mặt ảo não rũ rượi của cô, anh vừa tức giận vừa đau lòng, chỉ có thể thở dài mà an ủi một câu.

“Sẽ không chia tay. Ngoan.”

Cô nũng nịu uy hiếp.

“Dù sao em có nhiều cp lắm. Nếu ngày nào đó anh mà không cần em… hừ hừ… em sẽ thành fan của người khác, tiếp ứng cho người khác, sẽ không chỉnh ảnh cho anh nữa… hứ…”

Hoắc Hi cảm thấy thiệt là đau đầu.

“Trở về tính sổ em sau.”

Nguyên mùa hè, Thịnh Kiều trải qua với đoàn phim. Khi đợt khí lạnh đầu tiên thổi tới, Đông Phong Phá rốt cuộc đóng máy. Lúc tới thì nóng bốc lửa, hiện giờ phải mặc áo lông toàn thân, đoàn phim cũng thật không dễ dàng mà.

Kỹ thuật diễn xuất của Thịnh Kiều đều học từ Mạnh Tinh Trầm. Hiện giờ đóng cặp với Mạnh Tinh Trầm, giống như học đi đôi với hành, được chỉ đạo tại hiện trường, mỗi cảnh sẽ được hướng dẫn dùng biểu hiện nào, phương thức nào, hình dáng nào để thể hiện nhân vật tốt nhất. Cho nên sau 3 tháng được Mạnh Tinh Trầm nắm tay dạy dỗ, kỹ thuật diễn của Thịnh Kiều tiến bộ vượt bậc.

Ở tiệc đóng máy, mọi người cùng nâng chén hướng về Hàn đạo, đổ rượu vào đất, kính người đã khuất, hồi tưởng thời gian khởi công, nhân viên đều muốn khóc.

Chúng ta đã không phụ sự mong đợi, hoàn thành tác phẩm của anh, nhưng anh lại vĩnh viễn không thể nhìn thấy nó.

Ngày hôm sau, buổi chiều, Thịnh Kiều trở về Bắc Kinh. Đinh Giản đã về trước 1 ngày để giúp cô dọn dẹp nhà cửa và thu thập thư tín cùng hàng chuyển phát nhanh.

Đầu tiên, Thịnh Kiều gọi điện cho viện điều dưỡng để hỏi thăm về bà Thịnh. Bên bệnh viện cho biết bà Thịnh có thể xuất viện rồi. Thịnh Kiều liền mua giường và đồ dùng sinh hoạt, nhờ Đinh Giản sắp xếp phòng ngủ cho bà. Sau đó, lúc cô về đến Bắc Kinh liền chạy qua đón mẹ xuất viện về nhà.

Trên đường đi tới viện điều dưỡng, Bối Minh Phàm đột nhiên hỏi.

“Cô tính khi nào mới mua nhà? Nếu có suy tính thì báo với tôi một tiếng trước, tôi có bạn bè làm bên địa ốc, có thể giúp cô hoạch định tốt.”

Mua nhà là dạng đầu tư lớn, vừa phải xét tuyến đường giao thông thuận lợi vừa phải xét khu vực sang trọng an ninh. Cô hiện tại chỉ có 2 mẹ con, tạm thời thấy chưa cần thiết. Thịnh Kiều lắc đầu.

“Trước tiên cứ ở thuê đi. Hiện tại, nhu cầu cấp bách nhất của tôi là mua xe.”

Phương Bạch nói chen vào.

“Nhu cầu cấp bách nhất của chị là lấy bằng lái xe cơ.”

Thịnh Kiều đập một cái vào trán.

“Quên… vậy em có thể giúp chị đăng ký rồi báo giá luôn được không. Chị phải lấy được bằng lái rồi mới tính đến chuyện mua xe. Mỗi lần muốn đi đâu đều phải gọi cho em tới đón, thật là bất tiện lắm.”

Bối Minh Phàm mở điện thoại, lướt nhìn lịch trình, hỏi.

“Cô có thể học lái xe không? Thi bằng lái không dễ đâu. Luyện lái xe cũng tốn thời gian lắm. Tôi có thể giúp cô đẩy hết hành trình để giành thời gian ôn thi đại học, nhưng không thể lãng phí thời gian đó để luyện lái xe được.”

Thịnh Kiều vỗ ngực.

“Tôi biết lái, chỉ là chưa có bằng thôi.”

Hồi xưa, lúc cô học đại học đã từng đi thi bằng lái xe. Cô là người thông minh, học rất mau biết, hơn nữa hồi đó mỗi ngày tan tầm Kiều Vũ sẽ mang cô tới vùng ngoại ô để tập lái. Hồi xưa, cô thi một lần là đậu. Ngay khi có bằng lái, ông Kiều đã tặng cho cô một chiếc ong vàng (Bumblebee, xe thể thao cực sang chảnh). Là tay lái mới, giữ vô lăng chưa vững, cô lái chiếc ong vàng bị cọ quẹt trầy trụa rất nhiều. Về sau, khi tay lái cứng cáp rồi, ông Kiều mới tặng cho cô chiếc Maserati (hiệu xe sang chảnh của Ý)

Bối Minh Phàm nghe vậy mới thấy yên tâm, lập tức liên hệ hỏi giá.

“Nếu vậy việc này không nên chậm trễ, tranh thủ trước khi hết năm liền cầm được bằng lái. Chờ qua năm, cô có thể an tâm ở nhà ôn thi, không bị việc khác quấy nhiễu nữa.”

Bối Minh Phàm nói xong lại thở dài.

“Sao cảm giác giống như đang diễn tập cảnh đưa con gái đi thi đại học quá vậy?!?”

Phương Bạch cười cười.

“Con gái anh hơn 10 năm nữa mới tới lúc thi đại học, hiện giờ diễn tập có phải sớm quá rồi không?”

“Im miệng, lo lái xe của cậu đi!”

Tới viện điều dưỡng, bà Thịnh đã thu thập xong, không cần dùng xe lăn, tự mình đi bộ, vừa đi vừa cười vui vẻ, gặp Thịnh Kiều, lời đầu tiên là.

“Sao con lại gầy đi rồi?”

Thịnh Kiều ôm bà, ở trong ngực bà cọ tới cọ lui làm nũng.

“Chờ mẹ nấu ăn vỗ béo con trở lại a~”

Bác sĩ dặn dò một ít việc cần chú ý, sau đó Phương Bạch mang vali hành lý lên xe, mọi người đón bà về nhà.

Phòng ngủ đã dọn dẹp sạch sẽ, màn cửa mở ra, mùa đông nên ánh mặt trời chiếu vào phòng rất mong manh, bà Thịnh đi vào liền nói.

“Phòng này thật là tốt, sáng sủa lại thoáng mát.”

Thịnh Kiều ôm bà.

“Về sau, đây sẽ là nhà của chúng ta.”

Bà Thịnh vui mừng đến rưng rưng nước mắt, chốc chốc sờ tường, chốc chốc sờ sô pha, trong lòng cảm khái vạn lần. Lúc bà Thịnh đang sắp xếp tủ quần áo, Thịnh Kiều lắc lư qua lại mấy lần, nửa muốn nói lại thôi một hồi mới nhỏ giọng gọi.

“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Bà Thịnh nhìn ánh mắt của con gái, chẳng lẽ còn không hiểu sao, cho nên bà chỉ cười hỏi.

“Có phải đang quen bạn trai không?”

Thịnh Kiều ngượng ngùng, sau đó gật nhẹ, cầm điện thoại, mở ảnh ra khoe. Bà Thịnh nhìn thấy liền la lên.

“Ái chà, đây không phải là cái cậu đóng chung phim với con ư? Là anh chàng luật sư, tên gì ấy nhỉ, Hứa Lục Sinh?”

“Dạ đúng rồi. Ảnh tên thật là Hoắc Hi.”

Bà Thịnh cầm điện thoại, mở album ảnh, ngồi trên giường xem hơn 1 ngàn tấm ảnh của Hoắc Hi, càng xem càng thấy con rể thiệt là đẹp trai, còn chưa gặp mặt trực tiếp bà đã cười đến không thể khép miệng.

“Ừm… con thích là được rồi. Mẹ không có ý kiến.”

Thịnh Kiều nhào tới ôm bà, hôn một cái. Bà Thịnh mới hỏi.

“Khi nào mẹ mới được gặp cậu ấy?”

Thịnh Kiều e thẹn nói.

“Tụi con quen nhau chưa lâu, bây giờ dẫn đi gặp gia trưởng có phải là quá gấp không ạ?”

Bà Thịnh ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng nên cười nói.

“Con nói cũng phải. Vậy để mẹ dành thời gian xem cậu ấy trên tivi nhiều một chút. Trên tivi thấy cậu ấy đối xử với con rất tốt, khẳng định ngoài đời càng tốt hơn nữa.”

Thịnh Kiều vui vẻ gật đầu liên tục.

Buổi chiều, Đinh Giản dẫn bà Thịnh đi xung quanh làm quen với hoàn cảnh mới, còn dẫn bà đi chợ mua một ít đồ ăn. Cơm chiều là bà Thịnh nấu. Bà không chịu nổi khi thấy con gái quá gầy, hận không thể chỉ trong một bữa cơm liền nuôi mập cô trở lại, thế là làm luôn một bàn lớn thức ăn. Ba người ăn mãi không hết. Đinh Giản còn đóng gói mang về mấy phần.

Hôm sau, vừa rời giường, bà Thịnh đã làm xong bữa sáng cho cô. Thịnh Kiều cảm thấy bản thân rất giống một con sâu gạo, đương nhiên chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Ăn sáng xong, cô sửa soạn quà tặng này kia, thay đồ đi ra cửa. Hôm nay cô muốn đi thăm ông bà Kiều.

Tối hôm qua cô gọi điện hỏi thăm, bà Kiều bảo cô hôm nay ghé nhà ăn cơm trưa. Thịnh Kiều tính toán muốn qua sớm một chút để có thời gian ngồi tán ngẫu với bà. Buổi chiều cô còn phải đi họp, có lẽ ăn cơm xong là phải đi rồi.

Trước khi ra khỏi nhà, sợ bà Thịnh buồn chán, cô mở tivi, dạy bà cách chuyển kênh, cách chọn phim, cách sử dụng thiết bị. Bà Thịnh vỗ đầu cô.

“Mẹ cũng không phải con nít, biết làm mà. Con mau đi làm chuyện của con đi.”

Thịnh Kiều lại dặn dò mấy câu, bị thúc giục mới cầm hộp quà ra cửa.

Phương Bạch lái xe tới đón, nghe cô báo địa chỉ, ngạc nhiên hỏi.

“Hoắc Hi ca không ở đó, chị qua làm gì? Nhìn phòng nhớ người hả?”

Thịnh Kiều hung hăng liếc một cái.

Xe chạy tới gara, Kiều Vũ ra đón cô. Phương Bạch thấy Kiều Vũ, tròng mắt muốn rớt ra ngoài luôn, cứ quét qua quét lại nhìn hai người. Thịnh Kiều dặn.

“Em về đi. Buổi chiều chị sẽ gọi.”

Phương Bạch nuốt nước miếng, lấy hết can đảm, thò đầu ra nói.

“Kiều Kiều, không thể một chân đạp hai thuyền nha~”

Kiều Vũ: “???”

Thịnh Kiều giận mà cười.

“Lập tức lăn khỏi đây cho chế~”

Phương Bạch thở dài.

“Rõ.”

Chờ Phương Bạch lái xe đi rồi, Kiều Vũ mới hỏi.

“Chân đạp hai thuyền là sao? Cô đang yêu đương?”

Không hổ là luật sư, nghe một câu, hỏi ngay vào điểm chính yếu. Bị anh trai ép hỏi, Thịnh Kiều có chút khẩn trương trong lòng, vờ như nghe không rõ mà hỏi lại.

“A… anh nói gì?”

Kiều Vũ vẫn không buông tha, hỏi tiếp.

“Đó là ai?”

Thịnh Kiều lắp bắp một hồi mới trả lời.

“Em có thể nói cho anh biết, nhưng anh không được nói với ba… chú và dì.”

Kiều Vũ cười lên.

“Được.”

Thịnh Kiều chần chờ nửa ngày mới nhỏ giọng nói.

“Là Hoắc Hi.”

“???”

Kiều Vũ nhìn cô chằm chằm một hồi, vẻ mặt biến hóa rất đặc sắc.

“Fan bạn gái biến thành bạn gái thật sự? Quá kích thích luôn.”

Thịnh Kiều giơ chân muốn đạp. Kiều Vũ lanh lẹ nhảy tránh được, vừa chạy vừa cười hì hì.

“Chúc mừng nha, ý nguyện mộng đẹp của cô đã thành sự thật rồi.”

Hai người đi vào, bà Kiều đã đứng ở cửa chờ, thấy Thịnh Kiều tới thì cao hứng đi qua nắm tay dẫn cô vào nhà. Ông Kiều ngồi trên sô pha cũng đứng lên cười nói.

“Tiểu Kiều tới rồi hả.”

Kiều Vũ vừa vào đã nói lớn.

“Ba, mẹ, Tiểu Kiều có bạn trai rồi.”

Thịnh Kiều: “???”

Kiều Vũ, anh cái tên vương bát đản này!!!

Ông bà Kiều đều bị chấn kinh rồi. Thịnh Kiều vừa tức vừa thẹn, hận không thể đá cho anh trai một cú. Sau một lúc, ông Kiều mới thử thăm dò.

“Đối tượng là ai vậy?”

Ông hỏi câu này mà ánh mắt cứ trông mong nhìn con trai mình. Kiều Vũ cười lên.

“Chính là cái người đóng vai Hứa Lục Sinh trong phim truyền hình mà ba mẹ xem mỗi ngày đó.”

Bà Kiều ngạc nhiên.

“Luật sư Hứa?”

Kiều Vũ lắc đầu.

“Luật sư gì chứ. Cậu ta diễn vai luật sư thôi, bản thân vẫn là minh tinh.”

Bà Kiều cầm tay Thịnh Kiều, cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

“Hai đứa là… diễn giả thành thật à?”

Thịnh Kiều khó khăn gật đầu. Ông Kiều đứng bên cạnh thờ dài một hơi, hung hăng liếc xéo Kiều Vũ một cái, muốn nói mà không thể mở miệng, này thì hay rồi, con dâu tới cửa cũng để vuột mất, đồ con trai thối!

Thịnh Kiều vội lảng sang chuyện khác.

“Dì à, chú à, con có quà cho hai người nè.”

Bà Kiều bảo Kiều Vũ nhận hộp quà, ôn nhu nói.

“Con không cần mỗi lần tới chơi đều tặng quà. Chú với dì đâu có thiếu thốn thứ gì đâu. Con ghé qua thăm là đã tốt lắm rồi.”

Bà nắm tay Thịnh Kiều, kéo tới sô pha ngồi xuống. Ông Kiều cầm tờ báo, cầm lên lại buông xuống. Thịnh Kiều nhìn thấy, nhịn không được mới hỏi.

“Chú à, chú có sao không ạ?”

Ông Kiều khựng lại một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.

“Con với tên luật sư kia quen nhau bao lâu rồi?”

Kiều Vũ ở bên cạnh nói chen vào.

“Đã nói cậu ta không phải luật sư mà, là minh tinh.”

Ông Kiều giận dữ.

“Con im miệng. Đồ không có tiền đồ.” – lại quay đầu nhìn Thịnh Kiều – “À… anh chàng diễn viên kia có tốt với con không?”

Thịnh Kiều không hiểu sao lại muốn khóc, cố gắng nặng ra một nụ cười.

“Dạ anh ấy tốt với con lắm. Tính tình cũng tốt. Có cơ hội, con sẽ dẫn anh ấy tới gặp chú dì.”

Ông Kiều lắc đầu, cầm tờ báo lên, giận dỗi nói.

“Không thèm gặp. Tốt với con là được rồi. Nếu hắn không tốt, liền đá hắn.”

Thịnh Kiều vừa muốn khóc vừa muốn cười.

“Dạ.”

Biết Thịnh Kiều sẽ tới nhà ăn cơm nên bà Kiều dặn bà Trương nấu rất nhiều món. Lúc vào bếp mang thức ăn lên bàn, Thịnh Kiều lựa lúc không ai thấy liền đạp một cái vào chân Kiều Vũ.

Kiều Vũ bị đau, mém chút quăng luôn dĩa thức ăn xuống.

“Cô làm gì?!?”

Thịnh Kiều tức muốn chết luôn.

“Đã bảo anh không được nói với chú và dì. Ngoài cửa anh hứa rồi mà. Vừa vào nhà liền la lên, giờ còn hỏi hả????”

Kiều Vũ liếc mắt nhìn ra phòng khách, cắn răng nhỏ giọng nói.

“Ông ấy rảnh rỗi không có việc gì liền hối thúc tôi đi cua cô, còn đi khoe khoang với đám bạn già là tôi đã có vị hôn thê, không cần giới thiệu đối tượng cho tôi nữa. Này không phải chặn đường đào hoa của tôi à? Nhân lúc còn sớm, nói cho ông ấy biết để ông ấy chết tâm đi.”

Thịnh Kiều: “???”

Ai da, lão ba, người mém chút gây ra một sai lầm trầm trọng rồi a~

Cũng may Kiều Vũ không có hứng thú với cô, nếu anh ấy mà có ý này, phỏng chừng cô sẽ muốn chết quách luôn cho rồi.