Fan Khắp Thiên Hạ Đều Nói Ta Là Thụ

Chương 2: Sau khi bị hôn




------------Editor: Mèo-------------

Xa hoa truỵ lạc, màu tường hoa văn, màn hình thật lớn, tiếng hát đinh tai nhức óc, đầy vỏ bia rượu rỗng trên bàn, các nam sinh đầu ngón tay ai cũng kẹp một điều thuốc, nữ sinh đầu ngón tay sơn móng hoa lệ, ly rượu phản chiếu ánh sang sặc sỡ.

Khuôn mặt mỗi người đều đêm ngày biến ảo, thần sắc không rõ.

Kha Trạch ngồi trên sô pha, hai chân mở ra, phả ra làn khói, tà khí cười.

Trên đài một đôi yêu nhau đang thâm tình ôm nhau, hát tình ca.

Không biết ai bỗng nhiên đổi bài, hai người đó còn chưa hát xong, tiết tấu bỗng trở nên điên cuồng, Kha Trạch vừa nghe, liền xông lên đài.

Không khí trong phòng bắt đầu sôi động hắn lên.

Tất cả mọi người quỷ khóc sói gào.

Tiểu Bạch Đoàn bị vứt bỏ ở trong góc sô pha, cuộn tròn thành đoàn, chỉ lộ ra hai cái lỗ tai nho nhỏ, đánh cái ngáp, mơ màng sắp ngủ.

Bỗng nhiên một bàn tay kéo nó lên, nó còn chưa kịp phản ứng, liền nghe người này say khướt nói, "Tiểu tặc, đừng cho là ta không biết mày có tâm tư gì, hôm nay tao sẽ không để mày thành công, vừa lúc có một con? Mày mau hôn nó."

"Ồ!" Mọi người hô lên một tiếng, cười lớn bắt đầu vỗ tay, "Hôn một cái! Hôn một cái!"

Tiểu Bạch Đoàn mở to mắt, vẻ mặt mê mang, thẳng đến khi nhìn thấy tầm mắt Kha Trạch, nó mới phản ứng, chính mình nằm không cũng trúng đạn.

Nó bị đặt ở bàn rượu, ngửa đầu, ánh mắt xuyên qua chai bia, nhìn thấy Kha Trạch ở dưới ánh đèn lò loẹt đủ màu sắc, cùng thấy ẽo thần sắc, tim bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.

Chỉ thấy Kha Trạch cúi người phun lên làn khói, cuối cùng hít một ngụm, gạt đầu thuốc vào trong gạt tàn

Hắn duỗi tay ra.

Tiểu Bạch Đoàn cứ như vậy bị kéo lên.

Hắn cầm Tiểu Bạch Đoàn giơ trước mặt, Tiểu Bạch Đoàn đôi mắt không chớp mắt, mùi rượu nồng đậm ập vào mặt.

Trong đôi mắt lờ mờ say rượu, hắn cùng nó đối diện vài giây, há mồm hướng nó thổi ra một ngụm khói, Tiểu Bạch Đoàn híp mắt nín thở, xuyên qua làn khói, đột nhiên không kịp phòng ngừa hôn lên môi nó.

Tiểu Bạch Đoàn nhìn mặt Kha Trạch ẩn sau màn khói lượn lờ, nhất thời ngây người.

Tiếp theo trước mắt nó tối sầm, liền trợn mắt, sau đó ở trong WC của KTV, chỉ cảm thấy cúc hoa bị bàn chải đánh răng quẹt qua, có chút đau, cả người thoát lực.

Kha Trạch xách nó tựa như xách 2 cân thịt heo, dung sức lắc nó hai cái, thiếu chút nữa cho rằng nó sắp chết.

Nếu nói là kí ức nó xuất hiện hỗn loạn, như vậy Tiểu Bạch Đoàn nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, tại sao nó bị hôn, cúc hoa lại bị đau.

Sáng hôm sau, totrong một căn phòng to đùng, bức màn đều đã được kéo ra, trên chiếc giườn thuần trắng có một người trần trụi dang hai tay hai chân vẫn đang ngủ, trên gối đầu còn có một vật thể màu trắng không xác định.

"Dậy mau! Nếu không muốn trở thành nô lệ!Đem máu thịt của chúng ta, xây dựng Vạn Lí Trường Thành! Khi dân tộc Trung Hoa gặp nguy hiểm, mỗi một người phải tung hô! Dậy đi! Dậy nào! Dậy đi!......"

Đột nhiên, như là muốn hưởng ứng lời kêu gọi của xã hội chủ nghĩa, quốc ca bắt đầu một lần lại một lần vang lên.

Tiểu Bạch Đoàn mê man mở mắt, suy yếu chớp chớp, mới phản ứng lại đây là chuông báo thức.

Nó lười nhác vươn vai đứng lên, vẫn không thể quen với việc cúc hoa ẩn ẩn đau, kẹp chặt cái đuôi biệt biệt nữu nữu đi vài bước, vươn một cái móng vuốt ấn rớt đồng hồ báo thức.

Nếu Tiểu Bạch Đoàn không có lông, vành mắt nó nhất định đã biến thành gấu trúc, nó xem xét, liếc mắt về phía Kha Trạch đang ngủ sau, mở to đôi mắt tròn xoe cúi đầu nhìn một chút.

Oán khí từ cúc hoa truyền đến, khiến nó nhanh chóng xoay lại cái mông, quyết định tiếp tục ngủ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Nếu không gọi đóa hoa nhỏ của tổ quốc dậy, trong long nó sẽ áy náy.

Chỉ thấy Tiểu Bạch Đoàn dung bốn cái chân ngắn cũn của mình bò đến gần bụng Kha Trạch, lại chậm rãi đi lên phía trước đi vài bước, đi đến phía dưới cằm Kha Trạch, dung toàn bộ nội lực ——

"Gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!"

Kha Trạch không chịu tỉnh, nhíu nhíu mi, đem than thể Tiểu Bạch Đoàn ôm trong lòng.

Một cổ khí vị hỗn tạp thuốc lá và rượu nam tính tràn ngập chóp mũi.

Tiểu Bạch Đoàn toàn thân cứng đờ, hồi tưởng lại cái hôn tối qua, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Ngây người trong chốc lát, mới bỗng nhiên phản ứng lại, tên này chưa đánh răng chưa tắm rửa!

Ý thức được điểm này, nó dẩu mông dùng sức giãy giụa ra bên ngoài, kết quả vừa nhấc đầu, chop mũi ẩm ướt xẹt qua cằm Kha Trạch, đụng phải miệng hắn.

Tiểu Bạch Đoàn toàn thân lại cứng đờ.

Dẩu mông nhỏ dùng sức giãy giụa, giãy đến độ toàn than đều xù lông.

Rốt cuộc thoát khỏi cánh tay hắn, nó bám riết không tha dịch đến trước mặt Kha Trạch, tiếp tục công cuộc gọi hắn.

Lông mi mỹ nam run rẩy, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi động, rốt cuộc cũng tỉnh. Hắn nằm yên nhắm mắt lại, một bên cầm lấy di động đặt ở trước mắt xem thời gian, lại buông.

Hắn kéo khóe miệng nhẹ nhàng cười, duỗi tay xoa xoa đầu Tiểu Bạch Đoàn.

Ngồi dậy.

Tiểu Bạch Đoàn trốn tránh không kịp, bị hắn xoa nhẹ vài cái, trừng đôi mắt đen bóng to tròn nhìn hắn.

Mái tóc đen nhánh kia, ngày thường là chải lên, hiện tại lại mềm mại mà dán trên trán, nửa che lấp lông mày, mất đi chút đường hoàng ngày thường, lại có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều.

Tiểu Bạch Đoàn vừa định ở trong lòng khen hắn đẹp trai, lại thấy hắn ngồi dậy, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang phát ngốc, chỉ cảm thấy hắn đẹp trai chưa quá ba giây.

Vốn dĩ Tiểu Bạch Đoàn muốn ngủ tiếp, hiện tại lại không thấy buồn ngủ, nó nằm sấp xuống, cằm đặt trên chân nâng mắt nhìn hắn.

Chỉ thấy Kha Trạch tùy tiện nhặt một bộ quần áo từ trong đống quần áo, lại tùy tiện mặc đồng phục học sinh, sau đó khom lưng nhặt bóng rổ ở góc nhà, nhét vào cặp sách.

Rửa mặt xong, chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Bạch Đoàn chu toàn, đeo một bên quai cặp lên, nhìn quét một vòng nhà.

Cùm cụp.

Cửa đóng.

Thấy hắn ra cửa, Tiểu Bạch Đoàn liền lăn xuống đất bắt đầu hành động.

Nó duỗi cổ đứng trên chăn, cùng con bò Bát Cẩu gấp sáu lần nó giằng co một lúc lâu, chân sau làm tốt bước chạy lấy đà, chân trước duỗi ra, nhào lên...... Phốc......

"Đau, đau, đau......"

Hai chân sau cứng đờ, cái đuôi lập tức không tự chủ được bị kẹp lên, đột kích thất bại.

Chiến dịch đành phải bỏ lại, nó xám xịt đi qua đi lại, cắn lỗ tai con bò kia lôi ra mép giường đẩy xuống.

Lúc ban đầu, loại cắn lỗ tai này còn kéo được một đường dài.

Sau lại đầu là bắt đầu dung sức ném, giống như nhảy disco điên cuồng.

Cuối cùng lại thành đánh nhau, giọng phát ra tiếng "Ô ô", nước miếng chảy ròng.

Phí sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc tác chiến thành công, đem con bò Bát Cẩu đẩy xuống giường, nó ngẩng cổ lấy một loại tư thế của người thắng nhind con bò Bát Cẩu trên mặt đất.

Nghỉ ngơi một chút, nó lại cắn lỗ tai bò Bát Cẩu, lôi kéo rời phòng ngủ, một đường kéo vào trước bàn trà phòng khách, dẫm lên bò Bát Cẩu, bước lên bàn trà, nghĩ cách lấy điều khiển TV, thành công!

Tiểu Bạch Đoàn ấn nút mở.

TV dần dần sáng lên, nó trừng mắt nhìn màn hình TV, lỗ tai dựng thẳng tắp, một hình ảnh cũng không buông tha.

"Sau đây là thông báo tìm người, Bố Thời Vũ, nam, 20 tuổi, đã mất tích sau khi ra ngoài lúc 12h30' ngày 26 tháng 5 năm 2006, cao 1m76, nặng 68 ki-lô-gam, thân người cân xứng, khi mất tích mặc một chiếc sơ mi màu trắng, quần tây đen, giày da màu đen, nếu như cậu thấy thông báo, nhanh chóng về nhà, hoặc nếu ai biết cậu ấy ở đâu, xin liên hệ tới số 138xxxxxxxx, chúng tôi sẽ có hậu tạ."

Tiểu Bạch Đoàn vẫn không nhúc nhích ngồi trên bàn trà, con ngươi đen bóng nhìn bwucs ảnh quen thuộc trên TV.

Hình bong nhỏ bé của nó im lặng một lúc lâu, yên lặng cúi đầu, nhảy xuống bàn trà, ủ rũ cụp đuôi đem bò Bát Cẩu kéo về phòng ngủ, bò lên trên giường cuộn thành hình tròn.

Bóng đêm dần dần phủ lên, Tiểu Bạch Đoàn tỉnh ngủ, nghe được tiếng chìa khóa va chạm leng keng, liền biết Kha Trạch đã trở lại.

Nó chán nản, nằm ở chân giường, nhìn hắ rảo bước tiến tới, trong lòng mặc niệm, tiến vào, ném đồ vật...... Ném......

Chỉ thấy hắn thế nhưng lại nhẹ nhàng đem cặp sách đặt ở một bên, sau đó đổi giày, nó kinh ngạc lắc lắc cái đuôi.

Òa? Thế mà không ném đồ?

Chẳng lẽ thay đổi tính nết?

Nó hồi tưởng lại ngày đầu tiên bị Kha Trạch thuận tay ném đi thành một đường parabol hoàn mỹ, ngẫm lại trong long vẫn còn run sợ.

Tiếp theo, giống như thường, chuyện thứ nhất hắn làm, chính là mở máy tính ra, cho phát một bài hát.

Hắn mang theo một cổ khí lạnh bên ngoài đi tới, nhặt bò Bát Cẩu ở dưới giường ném lên trên giường.

Tiểu Bạch Đoàn nhìn theo bò Bát Cẩu một đường bay đến đầu giường, chửi thầm chính mình kéo rất lâu mới đem nó ném xuống đất, hắn tiện tay ném như vậy, chính mình lại phải kéo rất lâu.

Bò Bát Cẩu kia ghé vào đầu giường, vẻ mặt giống như cười nhạo nhìn nó.

Nó trừng mắt nhìn bò Bát Cẩu.

Đang muốn nhào lên cắn, bỗng nhiên toàn bộ giường chấn động, đem Tiểu Bạch Đoàn nảy lên mấy lượt, nó quay đầu lại, thiếu chút nữa đụng phải tóc Kha Trạch.

Kha Trạch nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, chuyển qua nhìn Tiểu Bạch Đoàn, hướng về nó thổi một hơi, đem nó ôm trước ngực mình, không chút để ý mà trêu đùa.

Tiểu Bạch Đoàn đứng trước ngực hắn, nhìn mặt hắn, cùng hắn liếc nhau, đôi mắt không tự chủ được mà nhìn đôi môi khô ráo kia của hắn, hồi tưởng lại nụ hôn ngày hôm qua.

Cúc hoa lại đau.

Nó đem cái đuôi kẹp đến càng khẩn.

Kha Trạch nhìn Tiểu Bạch Đoàn liếm liếm mũi, cúi mặt, nâng mặt nó lên, một đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, đầu oai lên, từ mũi xuống miệng đều là một màu thuần trắng, từ góc độ này của hắn thế nhưng có một loại cảm giác nó đang cười.

Hắn chạm vào bộ long của nó, áp xuống, buông ra, áp xuống, lại buông ra, bỗng nhiên mở miệng nói, "Bổn Bổn."

Vừa nghe được những lời này, Tiểu Bạch Đoàn lỗ tai run lên, vẻ mặt ghét bỏ lui về phía sau vài bước, duỗi cổ "Uông uông" kêu lên, kháng nghị.

Một lúc sau, hắn lại ngồi dậy.

Mày hơi hơi nhăn lại, móc ra một điếu thuốc, "Lạch cạch" "Lạch cạch" vài cái, mới đốt cháy.

Hắn đứng lên đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.

"Alo? A Trạch."

Là một giọng nữ.

Kha Trạch hút một ngụm thuốc, nhả ra một vòng khói, "Tối nay cô có bận không?"

Giọng nữ cười khẽ, "Rốt cuộc cũng nhớ tới tôi?"

Tiểu Bạch Đoàn vừa nghe, lỗ tai nhỏ nhòn nhọn run run lên, cảm thấy không đúng cho lắm.

"Không phải nhớ tới cô, chỉ là đột nhiên nghĩ đến," nếu chỉ nghe thanh âm, đại khái chỉ cảm thấy Kha Trạch đang cười, chính là Tiểu Bạch Đoàn ngẩng đầu nhìn hắn, mặt hắn lại không có biểu tình gì mà hút thuốc.

Tiểu Bạch Đoàn lại oai oai đầu, chẳng lẽ hắn không phải đang độc thân sao?

"Vậy...... Tôi tới tìm cậu?" Giọng nữ chần chừ hỏi.

"Được," Kha Trạch lại hút một ngụm thuốc, điếu thuốc lá bị cháy phát ra thanh âm rất nhỏ, hắn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, "Tôi chờ cô."

Cúp điện thoại, hắn hút nốt điếu thuốc.

Từ tủ đầu giường lấy ra vài thứ, đặt chúng trên đầu giường, bật đèn ngủ, lại tắt đi.

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Một chút kiến thức phổ cập đây ~ mỗi khi nhân cách trao đổi cho nhau, nếu nhân cách kia không biết nhân cách này tồn tại, cảm giác sẽ không có thay đổi gì, tựa như chỉ nhắm mặt lại một chút, nhưng mà đoạn thời gian kia, kí ức lại hoàn toàn trống rỗng.

Lời Editor: Thực ra có thể hiểu đơn giản thế này. Nếu người mắc nhân cách phân liệt, nếu như bản thân người đó không nhận thức được sự tồn tại của một nhân cách trong người mình, thì sẽ không cảm thấy có điều gì bất thường xảy ra cả. Lúc nhân cách thứ hai xuất hiện,, toàn bộ việc cùng thời gian nhân cách thứ hai làm khi ấy, nhân cách lúc đầu đều không có kí ức gì cả. Việc này giống như là ban ngày và ban đêm các bạn là hai người hoàn toàn khác nhau ý. Chỉ khác là người sống ban ngày sẽ không có kí ức gì về những việc mà ban đêm mình làm, cho dù ban đêm bạn có giết người thì sáng hôm sau tỉnh dậy, bạn cũng chẳng nhớ gì hết. Hiểu đơn giản nữa là hai người một xác.