Chương 57: Tấn Công
Trước buổi tối ngày thứ nhất, khi các nhóm thợ săn đang từng bước tiến về khu vực trung tâm, cho đến lúc ánh nắng dần dần tắt hẳn, hiện tại hầu hết trong số đó đều đã cẩn thận tìm nơi ẩn nấp, tránh việc giáp mặt thây ma vào ban đêm.
Nếu tính từ phạm vi bên ngoài thị trấn di chuyển tới địa điểm của boongke thì quãng đường đâu đó tương đương hơn mười kilomet. Việc giả sử tốc độ trung bình của người đi bộ vào khoảng 3-5km/h thì trên dưới ba tiếng đồng hồ là mọi người đã có mặt tại đây.
Tuy nhiên, đó là trên lý thuyết, còn thực tế do phải giải quyết những rắc rối từ phía đám thây ma lang thang khắp nơi, cho nên đến tận bây giờ, khi mặt trời đã khuất bóng, thời gian trôi qua từ giữa trưa đến lúc này đã gần sáu tiếng, cũng chỉ có hơn mười người là kịp thời đến được khu vực bên cạnh boongke.
Trong số những người đầu tiên có mặt ở phạm vi bán kính năm trăm mét quanh boongke chỉ có duy nhất gã trọc đầu làm việc cho lão Bisto là người bình thường, còn lại tất cả đều là Tiến Hóa Nhân, tất nhiên thằng Huy cũng đang hiện diện ở đây.
Lúc này thằng Huy ngổi tót trên một ngọn cây ven đường, trước đây nó đã từng đi qua chỗ này, lại còn là đi tới đi lui dạo chơi khắp nơi, bởi vậy, mặc dù không dám nói là thông thuộc mọi ngóc ngách nhưng nếu so với phần lớn những kẻ đang làm nhiệm vụ thì chắc chắn nó đang có lợi thế hơn rất nhiều.
Trong màn đêm nhá nhem, chỉ nhờ vào một chút ánh sáng mờ ảo từ những vì sao rất khó để quan sát được toàn cảnh, việc hành động vào thời điểm như vậy thì bất cứ ai với kiến thức thông thường nhất cũng biết là rất nguy hiểm. Có điều, đó là đối với người khác, về phần thằng Huy bởi từ đầu đã có dự định nhắm vào Nguyên Mẫu, cho nên thời khắc mọi người nghỉ ngơi mới chính là lúc nó hành động.
Trên ngọn cây cao, thằng Huy nép vào một chạc cây khá to, xung quanh là những tán cây rậm rạp che kín toàn bộ cơ thế chỉ chừa ra một đôi mắt trong suốt như thủy tinh. Kỹ năng Nhìn Thấu được nó vận dụng tối đa, thu hết cảnh vật vào mắt.
Ánh mắt nó quét tới đâu, hình ảnh nơi đó hoàn toàn bộc lộ trong tầm mắt, thậm chí một số Tiến Hóa Nhân đang làm gì thằng Huy cũng trông thấy. Thế nhưng nó lập tức di chuyển cái nhìn đến nơi khác tránh cho việc đối phương cảm giác được có người đang nhìn lén, sau đó cố gắng điều khiển ánh mắt về thẳng hướng boongke.
Từ vị trí thằng Huy đến mục tiêu khoảng hơn năm trăm mét, chỉ là một đoạn đường rất ngắn tựa như nhấc chân liền có thể tới ngay. Có điều một chặng đường ngắn như thế lại có đến năm sáu ổ xác sống đang vật vờ bu đen bu đỏ, chẳng khác gì cả đàn kiến vây quanh viên kẹo, thậm chí đang lúc cân nhắc có nên dùng Ẩn Nấp để vượt qua hay không thì trong lòng nó chợt nhảy dựng, rồi nhủ thầm.
- Căng rồi! Như vậy sao có thể xâm nhập boongke? Vậy mà lại có đến hai con F1 đang chầu chực ngay lối vào!
Bất thình lình.
- Nguy, bất cẩn quá... khoảng cách quá gần...
Đúng như những gì thằng Huy vừa tự nói, hai tên F1 với thân thể to gấp bốn năm lần người bình thường bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đen kịt nhìn về hướng xa, mục tiêu chính là nơi thằng Huy đang lẩn trốn.
Chỉ là trong nhất thời thằng Huy tưởng rằng bọn chúng sẽ kéo nhau lao đến t·ấn c·ông mình, bản thân còn chưa kịp làm ra quyết định nên đánh nhanh thắng nhanh hay là chuồn thật lẹ thì hai tên F1 kia đột nhiên cúi đầu xuống, tiếp tục giữ nguyên tư thế như thể chẳng quan tâm.
- Cái gì? Bọn này sao vậy?
Khuôn mặt hiện lên sự nghi hoặc, thằng Huy cảm thấy khá bất ngờ trước động tác vô cùng có nhân tính của đối phương. Một lát sau, trong lòng nó bất giác có dự cảm bất an, không khỏi tiếp tục tự nhủ.
- Quái lạ, thường thì F1 sẽ lập tức t·ấn c·ông con mồi ngay khi phát hiện, nhưng hai con này ngoại trừ thân thể to lớn quá khổ ra thì ngoại hình không có điều dị dạng, tứ chi mình mẩy chẳng khác con người là mấy... Không đúng, bọn này đang bảo vệ boongke? Chúng có ý thức sao? Chúng không phải F1 bình thường, hoặc thậm chí chúng không phải là F1?
Trong đầu dâng lên hàng loạt câu hỏi, mỗi một câu hỏi xuất hiện gương mặt thằng Huy lại tái thêm một phần.
- Đi hay ở?
Thằng Huy cắn răng, tự hỏi bản thân một câu cuối, sau đó thân hình hòa vào bóng đêm biến mất dạng. Đúng lúc đó, hai tên F1 ở đằng xa cũng lần nữa ngước đầu nhìn lên trong thoáng chốc.
-----
Bên trong căn gác bụi bặm, xung quanh che chắn bằng một số bàn ghế vỡ nát, nhóm năm người chụm đầu dường như đang bàn bạc vấn đề gì đó.
- Tình hính trước mắt chúng ta khoan vội hành động...
- Ừ! Chờ cho mấy tên khác giải quyết F1 đã...
- Cứ quyết định như thế đi, hừ cho bọn Tiến Hóa Nhân kia đi trước làm bia chắn!
- Mọi người nghỉ ngơi, chờ sáng mai tiếp cận boongke, nhiệm vụ có thể không quá khó khắn như suy đoán!
-----
Lúc này anh em Nặc Na cũng đang trú ẩn bên trong một căn nhà đổ nát...
- Anh hai, mình có nên dùng Ẩn Nấp đi luôn trong đêm?
- Không được, còn vài việc anh chưa tính ra! Chờ hết đêm nay xem sao!
Nặc Na lắc đầu, đôi mắt âm u trong màn đêm cũng khiến người ta cảm giác được sự lạnh lẽo đang không ngừng chớp tắt vài tia sáng xanh lục. Chừng hai phút sau, trên trán gã đã lấm tấm mồ hôi, khóe miệng khô nứt trắng bệch, khó khăn nói.
- Nước...
- Đây anh...
Ực... Ực...
Âm thanh ừng ực kèm theo là những tiếng hít hà thỏa mãn vang lên trong bóng tối tựa hồ kẻ đi trong sa mạc sắp c·hết vì khát lại được tiếp nước kịp thời, chốc lát như được sống lại, Nặc Na thì thào lên tiếng.
- Không được, mỗi lần dùng Truy Tung thật muốn c·hết tới nơi! Cũng may mắn lúc chiều không tiêu diệt Kẻ Phá Tường mà để lại dấu tích, hiện giờ nó đang ở vùng phụ cân boongke. Nhưng ở mà có hai F1 đang chặn lối vào. Ngày mai... Ngày mai chắc sẽ có nhiều người nằm lại chỗ này vĩnh viễn!
Nặc Na nhếch miệng cười nhạt, chuyện những kẻ khác sống hay c·hết gã cũng chẳng quan tâm, việc gã quan tâm lúc này là làm sao xông vào được bên trong boongke.
Đợi Nặc Na nói xong, Nặc Ma mới lên tiếng, giọng đầy hâm mộ.
- Thật ganh tỵ với anh hai, chưa tiến hóa lên E2 đã có thể mở ra được kỹ năng mới, lại còn là kỹ năng cấp A...
- Hừ, có gì đáng nói, cả hai kỹ năng một là để trốn, một để theo dõi, chẳng có bất cứ kỹ năng nào thuộc hệ công kích...
Nặc Na nhíu mày hừ một tiếng rõ to, dường như rất bất mãn với chính bản thân. Điều này cũng khiến Nặc Ma nhất thời không biết nói gì, cả hai kỹ năng đều là những kỹ năng rất tốt dành cho việc sinh tồn vậy mà anh trai mình còn cảm thấy chưa đủ, thật sự như vậy có quá tham lam hay không nữa.
- Nhưng mà anh cũng đâu cần kỹ năng công kích, kỹ thuật g·iết người của nhà chúng ta em nghĩ còn lợi hại hơn mấy thứ như Vuốt Bạc rác rưởi cấp B kia!
- Đó là em chưa chạm trán với Tiến Hóa Nhân, đừng nghĩ có thể hạ đượng F1 mà kiêu ngạo. Đám quái vật không đầu óc đó chỉ cần ta chớp được thời cơ thì việc tiêu diệt chúng chỉ là chuyện đơn giản, nhưng con người không phải như thế, con người có lý trí hành động theo tình huống, nếu không cẩn thận thì ngược lại chính bản thân mình sẽ m·ất m·ạng. Mà thôi, quên đi. Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn xem kịch...
-----
Một đêm không mấy an tĩnh, có tiếng la hét ở vài chỗ phát ra, khả năng là bị đám thây ma phát hiện mà sinh chuyện. Đương nhiên chẳng ai muốn nhúng chân nhúng tay vào, ngoài việc dỏng tai nghe ngóng cùng đề cao cảnh giác thì kẻ nào c·hết cứ c·hết.
Tản sáng, sắc xanh chỉ mới lộ ra ở đường chân trời, một nhóm hơn mười mấy người tụ tập cùng nhau, có nam có nữ, có người thường cùng Tiến Hóa Nhân. Lẽ ra chuyện hợp tác hiếm khi xảy ra khi phần thù lao chỉ trao cho kẻ hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng một số gã có khả năng thám thính đã phát hiện số lượng thây ma đông đảo ngay phía trước, chúng vây quanh boongke không chừa kẽ hở. Vì vậy, muốn tiến được vào khu vực chính cần giải quyết được rắc rối đầu tiên ngay trước mắt, mà muốn giải quyết thật nhanh thì ngoài việc hợp tác thiết nghĩ không còn biện pháp nào tốt hơn.
- Ngoài hai trăm mét phía trước... Tất cả chuẩn bị!
- Hay là... Hay là chờ thêm người tới rồi cùng hành động...
Âm thanh của gã Tiến Hóa Nhân tầm ngoài ba mươi dường như là kẻ dẫn đầu vừa phát lệnh thì một giọng nói sợ sệt vang lên cùng lúc. Gã ta quay mặt lại, cười gằn nói.
- Không cần! Chỉ là hai con quái F1 thôi, tôi và đồng đội sẽ lo, các người giải quyết đám còn lại... Không vấn đề chứ?
Tên vừa tỏ vẻ sợ hãi khẽ im lặng, đôi môi mím chặt đảo mắt nhìn về mấy tên đồng bọn, sau đó mới gật đầu tỏ vẻ không vấn đề.
- Được rồi, ai có thuốc Tiến Hóa sử dụng nhanh đi, mặc dù bọn tôi sẽ dẫn hai tên F1 rời khỏi, nhưng số lượng thây ma bên đó cũng có không ít Kẻ Phá Tường, không dùng thuốc thì... Ha ha... Tự các vị hiểu...
Mười sáu người đứng bên cạnh gã vừa nói, bỗng đi ra thêm năm tên Tiến Hóa Nhân chia thành hai tốp, số còn lại cũng nhanh chóng lấy từ trong túi ra mỗi người một viên thuốc nhỏ, đồng thời không chút chậm trễ, ngửa cổ nuốt xuống.
Vào lúc viên thuốc vừa trôi qua cổ họng, một vài gã đột nhiên ôm chặt lấy cơ ngực, răng nghiến thành những âm thanh ken két cực kỳ khó chịu, giây tiếp theo những kẻ còn lại cũng đồng dạng có chung biểu hiện, cả đám đau đớn quỵ hai đầu gối lên nền đất bắt đầu rên rĩ như thể đang bị tran tấn dã man.
Rất nhanh, cảm giác đau đớn ấy trôi qua, tên đầu tiên đứng dậy, thở ra từng hơi thở nóng bức, hai bàn tay vô thức đưa ra trước mặt.
Phừng...
- Kỹ năng Thiêu Đốt cấp B! Tạm ổn, tên này t·ấn c·ông diện rộng... Qua kia...
Tên cầm đầu phân phó.
Viu... Viu...
- Kỹ năng Đao Gió! Tầm xa! Qua kia...
- Kỹ năng Nanh Sói... Qua kia...
- Vuốt Bạc! Cận chiến qua kia...
...!
Lần lượt từng người từng người thể hiện ra năng lực bản thân, cũng như tùy theo dạng năng lực của mình để sắp xếp đội hình cụ thể.
Cho tới khi gã cuối cùng bộc lộ ra kỹ năng Ẩn Nấp thì gã cầm đầu dường như có chút thất vọng.
- Ẩn Nấp à? Kỹ năng này để sinh tồn thì thích hợp nhất, nhưng giờ chúng ta cần là công kích để quét sạch chướng ngại... Thôi vậy, cậu qua đội của tôi, dùng kỹ năng này tiềm hành bào vệ cô gái Thiêu Đốt... Cô ta sẽ là mấu chốt tiêu diệt phần lớn đám xác sống! Được rồi, cứ thế đi, tất cả hành động!
Mười sáu người chia thành ba đội, nhắm trực diện hướng boongke ào ào lao thẳng đến.
Ngay khi tất cả vừa rời đi không bao lâu, năm bóng dáng có chung loại trang phục giáp nhẹ đột nhiên từ phía sau vài gốc cây, phiến đá, trong lùm cỏ từ từ xuất hiện, tên nào cũng nhếch miệng cười cười, lập tức nối gót theo sát đám người vừa rời khỏi.
Không gian quay lại sự tĩnh lặng vốn có, mãi một lúc sau, từ nơi xa đã bắt đầu vang lên những âm thanh đì đùng, bóng dáng vài kẻ cơ hội khác cũng nhao nhao đua nhau bộc lộ.