Chương 03: Đào Thải
Ngày 12/08/2235
Trại trẻ mồ côi Hòa Bình, nước Nam Long.
Trại trẻ này thành lập từ rất lâu trước đây, tính tới thời điểm hiện tại cũng đã hơn 40 năm, chịu sự quản lý của một tổ chức phi chính phủ nước ngoài, họ rót kinh phí vào thông qua các tổ chức thiện nguyện trong nước. Tuy nhiên, hoạt động của trại lại do chính những người được nuôi dưỡng ở đây tự quản.
Kỳ thực, đồng dạng như trại trẻ Hòa Bình như thế có mặt khắp trên cả nước Nam Long hơn chục cái, chưa kể những quốc gia lân cận nghe đâu cũng không hiếm.
1h sáng!
Trong phòng ngủ của đám trẻ đột nhiên có hai bóng đen đi vào…
o0o
Thằng Huy trở mình, thân thể có đôi chút lành lạnh, trong vô thức bàn tay nó sờ soạng xung quanh, cố gắng với lấy cái chăn như mọi khi, tuy nhiên dù bàn tay mò mẫm khắp nơi vẫn không hề chạm được cái cảm giác êm ái quen thuộc, mà ngược lại hoàn toàn, chỉ thấy những thứ tương tự cỏ khô xơ xác bị nó túm gọn.
Ánh sáng xuyên qua đám lá cây rậm rạp rọi thẳng vào khuôn mặt non nớt, khiến nó giật mình, bừng tỉnh ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh trong sự mơ hồ đến mức phải há mồm kinh hãi.
- Cái gì vậy trời… Sao… sao mình lại ở chỗ này…
Rõ ràng tối qua nó cùng mấy đứa bạn còn cười đùa vui vẻ, trùm chăn nô giỡn đến tận đêm, hiện tại thức dậy lại phát hiện bản thân nằm ở trong khu rừng lạ lẫm.
Chưa kịp ổn định lại tâm lý, cứ tưởng bản thân đang mơ một giấc mơ kỳ lạ thì đột nhiên trong miệng thằng Huy xuất hiện cảm giác ngứa ngáy, trên đầu lưỡi rõ ràng cảm thụ được vị đắng nghét đến mức n·ôn m·ửa, thứ cảm giác khó chịu khiến nó ho thành mấy tiếng khụ khụ, ngay tức khắc vị đắng lại đổi thành sức nóng như đang ngậm phải than hồng, làm cả cơ thể trở nên khô bỏng nhức nhối, khiến đôi tay nó không thể không đưa lên ôm lấy cuống họng.
- Thứ gì thế này?
Bất giác bàn tay chạm phải vật gì đó lạnh lẽo, cứng như đá khiến nó giật mình bật thốt.
Trên cổ nó lúc này đã bị khóa chặt bằng một chiếc vòng kim loại, dù cố gắng ra sao nó cũng không thể nào tháo xuống được.
Thằng Huy nhìn quanh, ánh mắt đảo lia lịa, đưa tay nhặt vội khúc cây gần đó, dùng sức nạy thật mạnh đến nổi trầy xước cả lớp da dưới chiếc vòng kỳ lạ.
Có điều.
Hí hoáy hơn mười phút nó cũng chỉ biết thở dài, không muốn cũng đành phải bất lực bỏ cuộc. Vứt nhánh cây sang bên cạnh, nó thì thào.
- Chuyện gì đang xảy ra… Đêm qua rõ ràng…
Ngay khi ấy.
Không hiểu vì sao, mọi trí nhớ của nó lúc này đây giống như một đoạn phim đen trắng tua ngược, sau đó chợt nhòa dần rồi tất cả chỉ còn lại một màu tối tăm.
Đôi mắt thằng Huy đỏ kè, không kịp bưng lấy đầu đã hét thảm lên trong đau đớn, liền tức khắc ngã nhoài xuống đất, b·ất t·ỉnh nhân sự.
Cùng lúc, tình trạng giống y hệt nó xuất hiện rải rác hơn trăm địa điểm khắp nơi trong khu rừng rộng lớn.
Ba tiếng đồng hồ sau, hơn trăm đứa nhỏ với độ tuổi chừng mười ba đến dưới hai mươi đang nằm sóng soài trên mặt đất bắt đầu có dấu hiệu cử động.
Khi kẻ đầu tiên, rồi đến người thứ hai, thứ ba… Cho tới lúc tất cả đã hoàn toàn tỉnh táo, từ trên chiếc vòng cổ của hơn trăm đứa trẻ cả nam lẫn nữ ấy, bất thình lình phát ra âm thanh, thứ âm thanh vô hồn máy móc không có chút tình cảm.
- "Chương trình Evolution chào mừng các bạn! Hãy tập trung chú ý, vì chúng tôi chỉ nhắc nhở một lần duy nhất. Để sống sót, các bạn phải đi về hướng Tây. Trên đường sẽ xuất hiện chìa khóa ngẫu nhiên. Dùng chìa khóa để tháo thiết bị trên cổ các bạn. Hãy nhớ, toàn bộ có tất cả mười chìa khóa mà thôi, hãy cố gắng tận dụng thật tốt ưu thế của mình, thời gian đếm lùi là mười bốn ngày, hết thời gian thiết bị lập tức p·hát n·ổ. Chúc các bạn thành công! Được rồi, hiện tại bắt đầu"…
Tít… tít… tít
Sau khi chiếc vòng phát ra vài âm thanh cảnh báo, liền tức khắc khởi động, đồng thời kèm theo một màn hình nhỏ lập lòe ánh sáng, thể hiện rõ ràng thời gian đang giảm dần từng giây nằm xuôi theo hình vòng cung ngay trên cổ mọi người.
13 ngày - 23 giờ - 59 phút - 58 giây
57 giây…
56 giây…
55 giây…
Sự hoài nghi hiện rõ trong ánh mắt tất cả, bởi trí nhớ của chúng giống như bị xóa sạch, không hề biết mình là ai, từ đâu tới, thậm chí bản thân tên gì cũng không làm sao nhớ nổi. Tuy nhiên, không có nghĩa điều đó làm giảm khả năng tư duy của chúng, lời cảnh báo bản nãy vẫn còn văng vẳng bên tai.
Ai cũng biết, thứ này mà p·hát n·ổ thì dữ nhiều lành ít là cái chắc, mà chìa khóa chỉ có mười cái, điều này chứng minh có ít nhất chín kẻ nào đó quanh đây đang cùng chung cảnh ngộ, đều đang bị thứ thần bí kia trói buộc.
Ai ai cũng đều có chung suy nghĩ, vì thời gian gấp gáp, thế cho nên đã bắt đầu có vài kẻ động chân, nhằm phía Tây tiến tới.
Thằng Huy không vội vã, dù trí nhớ tạm thời chẳng còn bất cứ điều gì rõ ràng, thế nhưng với sự trầm ổn của bản thân, sau khi xác định những điều xảy ra là có người sắp đặt, nó đang cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Tự nó phân tích lại tình huống một lượt, từ việc đột nhiên xuất hiện ở đây, cho đến từng lời nói của âm thanh khi nãy.
- Mười chìa khóa? Tận dụng ưu thế? Vì sao phải tận dụng ưu thế? Ưu thế ở đây là gì?
Trầm ngâm một hồi, thằng Huy nhấc chân di chuyển chầm chậm về hướng đi chỉ định.
- Ý tứ của mấy lời này rõ ràng có liên quan đến nhau, nhất định mình phải tìm ra điểm mấu chốt…
Cùng thời điểm đó, khắp nơi trong khu rừng vang lên những tràng xôn xao, đã có vài gã lần đầu giáp mặt, rồi số lượng tiếp tục tăng dần lên theo thời gian. Mặc dù ban đầu còn có chút hơi e ngại, có điều khi nhìn vào thiết bị trên cổ đối phương, trong thời gian ngắn sự đề phòng của mọi người từ từ giảm xuống mức thấp nhất, chúng đã bắt đầu tiến đến chào hỏi lẫn nhau, tiến hành sự giao lưu cơ bản nhất nhằm tìm ra chút thông tin hữu ích.
Chuyện nếu chỉ như thế thì không có gì để nói, chỉ khi số lượng các nhóm nhỏ tiến về phía trước mỗi lúc mỗi nhiều, lúc đó sự xung đột dần dần nảy sinh.
Vấn đề đầu tiên phải nhắc đến… mười chìa khóa!
Bởi hiện tại chỗ này đã có ngoài ba mươi người cả nam lẫn nữ chia thành bốn năm nhóm đứng cách xa nhau. Trong tiềm thức của mọi người bắt đầu nhen nhóm những suy nghĩ bất an, hiện tại thứ duy nhất kết nối bọn chúng chính là ánh mắt nghi kỵ, thậm chí lờ mờ thấy được sát ý bên trong.
Có vài kẻ nhanh nhạy đã nhận ra vấn đề, rõ ràng chuyện không còn đơn giản nữa, mà là vấn đề sinh tử.
Về phần thằng Huy, lúc này nó dừng lại, đứng tựa lưng vào gốc cây, đưa a mắt quan sát những bóng người đi qua, nó không chủ động tiến đến, chỉ lẳng lặng khoanh tay thu mình vào một chỗ ít người chú ý nhất. Khi chưa xác định được chìa khóa là thứ gì cùng cái gọi là ưu thế là như thế nào, nó không muốn có bất cứ hành động dại dột nào khiến bản thân phải chịu nguy hiểm.
Nhẩm đếm số lượng những kẻ giống như bản thân từ nãy đến giờ đi qua, đã vượt khỏi phạm vi mười người, điều này chứng tỏ, nếu lời nói từ vòng cổ là thật, chuyện tiếp theo chính là sự tình đào thải, cũng tức là nổ banh đầu mà c·hết.
Khi mặt trời lên cao, chính giữa khu rừng tập trung mấy chục nhóm người chia nhau trải rộng khắp phạm vi hàng trăm mét. Kẻ đứng người ngồi, nhóm ít thì hai ba người, nhóm nhiều lên tới tám chín. Cá biệt cũng có những kẻ như thằng Huy, độc lai độc vãng, một mình lặng yên quan sát từ xa.
Khi ấy, từ trong nhóm có số lượng người nhiều nhất đi ra một gã thiếu niên độ chừng mười sáu mười bảy, mặt mày trắng trẻo, mang áo thun bó sát lộ rõ cơ ngực khá cân đói, cái áo đỏ rực in hình ngọn lửa ánh kim chính giữa, quần jean xanh, gã đội chiếc nón lưỡi trai xoay ngược, nhìn sơ là biết gã trước đây cũng thuộc vào dạng người năng động hoạt bát. Gã lên tiếng.
- Tôi tin chắc các bạn ở đây đều như nhau, chúng ta không nhớ gì cả, không biết mình là ai, đây là ở đâu, người đứng sau làm ra việc này có ý gì…
Dừng lại trong chốc lát, ánh mắt gã đảo quanh, khóe miệng nhếch lên, tiếp tục nói.
- Tuy nhiên, tình hình như hiện giờ thì ai cũng biết, nếu lời nói từ cái thứ này là thật…
Tay chỉ chỉ vào cổ mình, lần này mở miệng, gã gằn từng chữ.
- Rõ ràng chúng ta chỉ có mười người được quyền sống… Thế nhưng trong số các bạn ai là người sẽ c·hết, ai là người được sống, các bạn có thực sự quyết định được? Cái quan trọng nhất chính là vấn đề thời gian? Mười bốn ngày, là mười bốn ngày không thực phẩm, không nước uống, liệu các bạn sẽ sống như thế nào?
Khi lời của gã vừa dứt, xung quanh bất chợt xôn xao, tiếng thì thầm bàn bàn tán tán vang lên náo động.
Lập tức từ hướng khác, một thanh âm trong trẻo như chuông, nhẹ nhàng vọng đến, làm cho không khí bất chợt yên ắng hơn.
- Vậy theo anh trai kia, chúng ta nên làm thế nào? Hi hi…
Hàng trăm con mắt đổ dồn nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, bóng dáng cô gái thong thả đưa tay vén nhẹ lọn tóc qua vành tai, khóe miệng mĩm cười hơi gật đầu xem như lời chào với những kẻ xung quanh.
Nhìn cô gái ở độ tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, đôi chân dài miên man lộ rõ rất táo bạo, áo thun trắng bó sát tôn lên vùng ngực căng tròn, khiến nhiều chàng trai ở độ tuổi mới lớn tràn trề sinh lực, bắt đầu có sự mơ mộng không đứng đắn.
Không chớp mắt, gã thiếu niên áo đỏ ban nãy dường như không giữ được nét điềm tĩnh, đưa tay gãi gãi đầu, gã cười.
- Em gái dễ thương, có nhóm chưa? Nhóm anh mới có tám người thôi, nếu em không chê…
- Chê nha!
- Ơ kìa…
Cô gái bĩu môi đáp gọn lỏn cắt đứt lời mời chào đon đả của gã thiếu niên, hai tay khoanh trước ngực, lắc đầu, cô ta phun từng chữ, thái độ thay đổi hoàn toàn, tựa như trước và sau là hai con người trái ngược.
- Bớt thời gian tán gái lại, vào vấn đề chính đi? Ông anh tính toán như thế nào?
Ngay khi cô gái còn chưa dứt hết lời, thì phía sau, một bàn tay thon dài vỗ vào bả vai.
- Chúng ta có hai người, lấy hai chìa khóa, kẻ nào ngáng chân, thì g·iết là xong? Hỏi lằng nhằng làm gì?
Giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái khác vang lên, tuy nhiên từng chữ từng chữ lại vô cùng lạnh lẽo.
Hơi nhún vai, cô gái phía trước tránh người sang bên cạnh, nhường chỗ cho giọng nói vừa rồi đi ra.
Lúc này, những kẻ có mặt mới kịp định thần nhìn kỹ.
Người vừa nói tóc dài thướt tha, một thân sơ mi quần âu đóng thùng lịch sự, lưng tựa vào thân cây, cúi đầu làm cho không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ dáng vẻ thế này cũng có thể đoán được chắc chắn đây là một người đẹp không thua kém cô bé áo thun trắng cạnh đó.
- Giết? Á há há… hẳn là cô em đang đùa? Cô em nói nghe dễ quá, đã bao giờ cắt cổ gà chưa? Mà cho dù cô dám làm, thì nói cho mọi người ở đây biết, cô làm bằng cách nào? Ha ha…
Từ trong nhóm khác đứng cách đó chừng mười lăm hai mươi mét, bốn gã thiếu niên đang nhìn nhau cười cợt đầy hàm ý, một trong số đó buông lời xem thường. Dĩ nhiên là xem thường rồi, cô gái trông có vẻ yếu đuối như thế, mở miệng là đòi g·iết người, nghe qua đúng là chuyện không thể nào tin tưởng nổi.
- Làm cách nào?
Cô gái tóc dài ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt màu lục, sống mũi cao lại thêm làn da trắng mịn, khiến tên thiếu niên cao lớn kia vừa cười to cũng không thể không chấn động trước dung nhan ấy, lập tức im bặt, gã há miệng có chút không thoải mái.
- Muốn biết làm cách nào sao? Tụi mày không biết? Vậy thật đáng tiếc rồi, có lẽ tao là người đầu tiên phát hiện ưu thế ở đây…
Khi lời vừa dứt, cũng là lúc cô gái đứng đối diện gã thiếu niên.
Bất thình lình.
Xoẹt…
Âm thanh sắc lẹm như dao bén cắt ngang qua miếng thịt, gã thiếu nhiên còn chưa hiểu chuyện gì đã hét lên như heo bị chọc tiết.
- Éc… éc… con chó mày dám…
Lời chưa xong thì cả hai cánh tay của gã thi nhau rơi thẳng xuống đất, lúc này từ vết cắt mới bắt đầu rịn ra vài tia máu, sau đó đột ngột…
Phụt…
Vết cắt bén ngót đến nỗi mấy giây sau máu mới kịp phun ra khiến toàn thể những kẻ trông thấy không khỏi tái xanh mặt mày, một số gã run lên cầm cập, vài tiếng nôn ọe xen lẫn tiếng hít thở gấp gáp.
Sự kinh hoảng hiện lên trong đôi mắt mọi người, không ai nghĩ một cô gái nhìn mỏng manh như thế lại có thể ra tay tàn nhẫn không chút kiêng dè. Thế nhưng mà bằng cách nào cô ta làm được?