Chương 13: Truy Sát
Trên màn hình lớn phía sau lưng Triệu Lưu Phong hiện lên những đoạn clip thực tế bên trong một khu vực trông như chợ giao thương của dân bản địa vùng Tây Á.
Ban đầu mọi thứ vẫn diễn ra khá bình thường, đều là các hoạt động mua bán thường nhật. Nhưng khi chuyển về phía một góc khuất, nơi đó bỗng dưng xuất hiện cả đám người tụ tập có vẻ đang hiếu kỳ quan sát thứ gì đó.
Rồi đột nhiên, từ chính giữa đám đông thình lình có tiếng hét, người người hốt hoảng túa nhau ra mà chạy, lúc này mới thấy rõ ở đó chỉ còn lại hai kẻ đang đè lên nhau. Người phía dưới tay chân duỗi thẳng, co giật mấy cái liền ngừng lại, mặt đất loang lổ vệt máu, người phía trên áp sát mặt vào cổ đối phương.
Chỉ vài giây, khi gã phía trên ngẩng đầu, với khuôn mặt chằng chịt gân xanh ẩn dưới làn da trắng bợt lại xù xì nổi đầy mụn nước, dùng cặp mắt đục ngầu quan sát những tiếng la hét xung quanh, trong miệng không ngừng nhai nhồm nhoàm miếng thịt kéo dài còn dính vào phần ngực người bên dưới, máu tươi nhiễu nhão vương khắp nơi.
Sau đó gã ta tựa hồ bị lích thích bởi tiếng la thất thanh mà gào rú rồi đứng lên đuổi theo kẻ gần nhất.
Khi Hạ Hầu Ôn xem đến đoạn này, gương mặt có chút cau lại, nhìn về phía Triệu Lưu Phong muốn nói gì đó, thì gã họ Triệu đã khoát tay ra hiệu, nói.
-Anh xem tiếp đi...
Hạ Hầu Ôn nheo mắt, nghi hoặc nhưng lại tiếp tục hướng về màn hình.
Cái t·hi t·hể nằm bất động nãy giờ, hiện tại tự nhiên có chút cử động, sau đó đôi tay giật giật mấy cái liền tức khắc chống cả cơ thể chồm dậy, ngẩng mặt lên cao rú thành thứ âm thanh như lợn bị chọc tiết, vẫn chưa hết, đôi mắt rõ ràng đã trắng đục nhưng lại thấy nó chuyển động. Rất nhanh, tình trạng tiếp diễn như khi nãy, tên này cũng lao đến những nơi đang phát ra âm thanh.
Sau tất cả là những hình ảnh khiến người xem không khỏi lạnh lẽo, chỉ còn lại sự man rợ, đói khát, g·iết chóc, tiếng la hét tuyệt vọng, máu huyết da thịt không còn nguyên vẹn... Chỉ có thể dùng từ địa ngục trần gian để miêu tả.
Hạ Hầu Ôn như lặng cả người, miệng lầm bầm.
-Cương thi trong truyền thuyết?
Triệu Lưu Phong nhún vai đáp lại.
-Không rõ, cũng không giống với truyền thuyết cương thi của nước chúng ta lắm... Nhưng... Kẻ đầu tiên biến dạng thành thây ma kia là một trong mấy gã được tiêm X666 đầu tiên... Anh hiểu ý tôi chứ?
Nghe mấy lời của gã họ Triệu, Hạ Hầu Ôn nhất thời lâm vào trầm mặc, sau vài phút thời gian, gã mới lên tiếng.
-Anh đã thông báo cho bên chính phủ hay chưa?
-Đoạn clip này là do chính phủ gửi đến...
Triệu Lưu Phong thở dài, rồi tiếp tục.
-Tôi bắt buộc phải cho dừng phân phối X666, nhưng nghe nói những đơn đặt hàng của các quốc gia lân cận thì chính phủ không hủy bỏ...
-Khốn kiếp... Nếu sự thật thì quá nguy hiểm, tốc độ l·ây l·an quá nhanh, chỉ cắn trúng liền bị nhiễm ngay...
o0o
Quay trở lại khu vực nhà máy Phong Đô.
Khi thằng Huy bóp chặt cổ gã thành viên vừa nổ súng, những kẻ còn lại xung quanh dù có chút nóng nảy nhìn đồng đội bị người khác bắt giữ, nhưng lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Sự tình vừa rồi vẫn còn ngay trước mắt, một kẻ có thể đơn giản chém quái vật thành mấy khúc, lại thoắt ẩn thoắt hiện như thế tốt nhất phải bình tĩnh xem thái độ đối phương như thế nào mới làm ra đối pháp tốt nhất.
-Anh bạn trẻ... Có thể thả đội viên của tôi ra được không... Gã cũng nhất thời mất kiểm soát làm ra việc hồ đồ... Nhất định không hề cố ý...
Đội trưởng Lý nhíu mày, giọng nói có chút đứt quãng. Tuy nhiên gã cũng không vội cất khẩu súng trên tay, mà chỉ hơi hướng nòng xuống đất.
Nhìn thái độ cẩn thận của gã, thằng Huy cũng chả thèm quan tâm, nó lên tiếng.
-Nhắc lại cho các anh hiểu rõ, chỉ cần tôi muốn, tất cả các anh sẽ lập tức c·hết... Các anh có quyền không tin, tuy nhiên, nếu các anh làm ra bất cứ hành động nào khiến tôi cho đó là nguy hiểm, tôi sẽ không để cho kẻ nào rời khỏi đây được.
Xoạt...
Bàn tay thằng Huy lại vung lên lần nữa, thân hình tên đội viên bay như diều đứt dây lao về phía những tên đứng gần đó, đồng thời nó cũng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Từ trong bóng tối vọng ra giọng thằng Huy.
-Tốt rồi! Hiện tại tôi có vài câu hỏi cho các anh, ngàn vạn lần đừng nghĩ tôi trẻ con để qua mặt...
Đội trưởng Lý đảo mắt khắp nơi, đáy lòng trộn lẫn quá nhiều sự phức tạp, ngày hôm nay của gã thực sự chứng kiến những điều cổ quái còn hơn mấy chục năm sống trên đời, trong nhất thời gã không thể nào kịp đưa ra biện pháp xử lý ổn thỏa, đành đáp lại.
-Cậu muốn hỏi điều gì?
-Thứ nhất, các anh là người của phòng thí nghiệm X hay là của chính phủ Chaini? Thứ hai, những thây ma ban nãy là do thí nghiệm của các anh phải không? Thứ ba, tôi muốn thông tin về X666 trong người gã tiến sĩ kia... Nhớ lấy, hoặc hợp tác, hoặc tôi tiễn các anh một đoạn rồi tự mình tìm câu trả lời.
-Mày...
Ầm...
Một gã thành viên đỏ mặt, gầm lên tính toán hướng súng về phía đang phát ra giọng nói, tuy nhiên gã chỉ vừa nhấc tay thì mặt sàn khoang tàu làm bằng thép đã ầm vang chấn động, bốn vết rách xuyên thủng nhìn thấy cả hai hàng ray phía dưới.
Đội trưởng Lý vội vàng lao lên, cản tên ngu ngốc ấy, hít một hơi thật mạnh, cất lời.
-Khoan... Chúng tôi thuộc đội Xử Lý, đơn vị chịu sự sai khiến của chính phủ, chuyên xử lý dọn dẹp dấu vết của X. Điều này không có gì quá bí mật, có nói cho cậu cũng không sao. Thứ hai, mấy cái thây ma kia thì chúng tôi không rõ, càng không biết có chuyện gì đang xảy ra, chúng tôi chỉ được lệnh hộ tống hai vị tiến sĩ đến đây, sau đó hủy căn cứ này... Còn vấn đề thứ ba... Tôi... Tôi...
Thằng Huy im lặng, câu trả lời của gã họ Lý nằm trong suy đoán của nó, bản thân cũng chỉ vì muốn xác nhận lại mà thôi, còn vấn đề thứ ba nó cũng không mấy hy vọng gã ta đáp ứng, tốt nhất vẫn cứ tự tay lấy trên người gã tiến sĩ họ Hạ kia là xong, nó cười nhàn nhạt tiếp tục mở miệng.
-Không sao, vấn đề thứ ba tự tôi có cách. Đúng không tiến sĩ Hạ.
Nghe gọi đích danh mình, gã tiến sĩ giật nảy mình, khóe miệng không ngừng run rẩy.
-Cậu biết tôi...?
-À... Xem như vậy đi... Không quan trọng đâu, tôi muốn cái usb chứa thông tin trong người ông, thế nào?
-Cái này... Cái này...
-Dường như ông vẫn chưa hiểu rõ tình huống của bản thân...
Ngoài dự đoán của thằng Huy, tiến sĩ Hạ sau vài giây ngẫm nghĩ lập tức cắt lời nó.
-Được! Cho cậu!
Vù...
Gã quyết đoán thò tay vào trong áo, sau đó lôi ra chiếc usb, không chút chần chừ ném thằng về hướng tiếng nói của thằng Huy.
Hành động quá nhanh đến mức thằng Huy chưa kịp buông ra vài câu uy h·iếp đã nắm gọn thứ ấy trong tay.
Bên kia, đội trưởng Lý cũng khá bất ngờ, dùng ánh mắt ngờ vực nhìn đến, đang tính mở miệng thì tiến sĩ Hạ đã cười khổ.
-Đội trưởng Lý, tôi cũng không giấu anh nữa. Những cái thây ma kia đều là sản phẩm thí nghiệm thất bại của chính phủ mà chính do phòng thí nghiệm X đang nghiên cứu. Nhưng không nghĩ nó lại có thể l·ây l·an sang người khác như hiện tại. Bây giờ, tôi chỉ muốn nói, nếu hôm nay sống ra khỏi nơi này, kể cả anh, chúng ta tìm nơi trốn lẹ đi thôi... X666 đã bán ra thị trường quá nhiều, nếu tôi đoán không sai, trong số những kẻ tiêm X666 nhất định có người sẽ xuất hiện tình trạng tương tự hôm nay...
o0o
2h sáng!
Thằng Huy đứng yên lặng, nhìn đám người đội trưởng Lý cùng tiến sĩ Hạ leo lên chiếc xe Van rời khỏi. Trong lòng cảm khái than thở.
-Ban nãy thực muốn ra tay g·iết hết... Thật may mắn mình vẫn nhịn được...
Nhìn usb trên tay, thằng Huy không muốn trễ nãi, nó lôi thiết bị truyền tin ra, sau vài thao tác thì cả hai thứ đã kết nối thành công. Không mất bao lâu thời gian, khi toàn bộ dữ liệu đã chuyển về Tổ Chức Evolution thành công, cùng lúc trên thiết bị của nó xuất hiện thông báo.
-Tin nhắn của W17? Sao lại gửi tin nhắn riêng?
“Nhiệm vụ hủy bỏ, chạy thật nhanh thật xa, Tổ Chức sẽ phái cấp 2 t·ruy s·át những người như cậu, những người có mức độ đồng huyết dưới 15% đều bị xóa bỏ. Thay đổi tất cả thông tin, nhân dạng, chúc cậu may mắn, điều cuối cùng có thể giúp cậu chỉ có bấy nhiêu. Khi đọc xong lập tức hủy thiết bị này, trên đó có định vị”.
Thằng Huy trợn mắt, hơi thở gấp gáp xen lẫn sự tức giận không thể phát tác. Tuy nhiên nó cũng không nghi ngờ lời W17, chả ai giỡn trẻ con đến mức đem chuyện như thế này ra đùa, lập tức dứt khoát bóp mạnh bàn tay.
Bộp...
Thiết bị nát thành mảnh vụn, bị thằng Huy ném vào đám cỏ khô.
-Chuồn thôi...
o0o
Hai ngày sau!
Tại nơi thằng Huy biến mất, bên đám cỏ khô xơ xác, dựng cạnh đó là một chiếc Guzzi phân khối lớn, ngồi trên xe, chống hai tay dưới cằm, nhìn về phía xa, gã đàn ông chừng ba mươi ba lăm, cười lớn.
-Chạy lẹ thật... Lại còn biết phá hủy chip định vị... Ha ha, tuy nhiên mày không biết kẻ săn mày lại có kỹ năng Đánh Hơi rồi...
Cầm mấy mảnh vụn kim loại trên tay, gã đàn ông đưa lên mũi hít thật sâu, sau đó nhắm nghiền hai mắt ngẩng cao đầu. Từ khóe mũi gã bỗng dưng xuất hiện những làn khói mờ ảo thi nhau cuộn vào.
Rất nhanh, gã đã dừng lại mà nhìn về một khu vực hoang vắng, cười ác độc.
-Ha ha... Thấy rồi, đã qua bên kia biên giới Nam Long rồi sao? Tốt lắm, thằng nhỏ... Tao đến chơi với mày đây...
o0o
Ngày thứ năm trốn chạy...
-Ha ha... Chạy đi đâu thằng nhóc...
-Con chó già này dai như đĩa... Khốn kiếp đừng ép tao đến cùng đường...
Xoạt...
o0o
Ngày thứ mười ba trốn chạy...
-Hừ! Khá lắm nhóc con...
-Vuốt Bạc...
Ầm...
o0o
Ngày thứ hai mươi...
Thằng Huy dựa lưng vào bờ đá cạnh sườn núi cheo leo, miệng thở phì phò, Ẩn Nấp được nó sử dụng đến cực hạn, tuy nhiên nó cũng biết với Đánh Hơi của đối phương thì sớm muộn cũng sẽ lộ ra vị trí.
-Nhóc con, vì sao mày chỉ cấp 1 nhưng lại sử dụng được tận hạ kỹ năng? Quái lạ...
Cách đó chừng mấy trăm mét, gã đàn ông một mực đuổi g·iết thằng Huy hơn hai mươi ngày đang dùng Đánh Hơi hòng xác định phương vị, rất nhanh, gã ta cười nhếch mép.
-Ố là la... Nấp sau tảng đá kia sao? Lần này không bị Vuốt Bạc của mày làm tao bất ngờ nữa đâu... Nanh Sói...
Gào...
Sau tiếng quát, bàn tay của gã đàn ông hơi chụm lại thành hình dáng như đang nắm vậy gì đó, xong gã ta vung ma hj tay về phía trước.
Ngay lúc ấy, đột nhiên theo cánh tay của gã xuất hiện từng đợt không khí lăn tăn tạo thành bóng của một chiếc đầu sói mờ mờ ảo ảo.
Đầu sói há cái miệng đầy răng nanh táp mạnh thẳng đến chỗ thằng Huy đan lẩn trốn.
-Vuốt Bạc...
Ầm... Ầm...
Biết là không thể tiếp túc tránh né, thằng Huy nghiến chặt hàm răng đến bật cả máu, dùng toàn bộ sức lực trảo mạnh. Vuốt Bạc xé rách không khí v·a c·hạm vào đầu sói, trong nhất thời cái đầu sói không thể tiếp tục di chuyển, thế nhưng ngay cả Vuốt Bạc cũng từ từ yếu đi rồi mất hẳn tác dụng.
Ở phía đối diện, gã đàn ông cười khinh thường.
-Để tao cho mày thấy khoảng cách của chúng ta... Nanh Sói!
Tay còn lại của gã cũng lập tức làm ra động tác như ban nãy, ảo ảnh một đầu sói khác liền hình thành, dùng thế không gì cản được mà ào ào bay thẳng, nhắm đỉnh đầu thằng Huy vồ xuống...
Trong phút giây cận kề nguy hiểm tính mạng, thằng Huy thét lên như điên cuồng, máu huyết trong thân thể sôi trào, cái cảm giác hiếu sát dâng lên tựa hồ s·óng t·hần.
-Kỹ năng Bạo Quyền...
Ù ù ù... Ù ù ù...
Bàn tay nắm chặt, từng đợt ánh sáng xanh lam xuất hiện bao quanh cả cánh tay, sau đó không khí như thể hóa thành thực chất biến thành vòi rồng cuộn tròn từ bắp tay xuống cổ tay, rồi từ cổ tay xuống nắm tay.
-Cái gì? Kỹ năng thứ 3, lại còn là cấp A... Không đúng là cấp S... Không...
o0o
Thành phố Kỷ Nguyên.
Xóm Nước Đục.
Thằng Huy lê cái thân thể đầy máu, phía sau lưng áo rách tả tơi, miệng thì thào.
-Mẹ nó, không nghĩ cấp 2 lại mạnh như thế, lại có thể sử dụng hai kỹ năng cùng lúc. Cái kỹ năng Đánh Hơi như chó kia thật rắc rối... Trốn không thoát được. May mắn là gã khinh địch, phút cuối vẫn bị mình hạ sát... Nhưng... Ụa...
Thằng Huy nôn ra một bãi máu, té ngã sấp mặt, nằm yên bất động bên bờ kênh, trời tà, ánh nắng dần tan, mây đen kéo đến...