Chương 01: Bản Chất
Có thể nói con người là một trong những giống loài vô cùng kỳ quái, chủng loại này có mặt ở địa cầu không phải từ sớm nhất, nhưng chỉ cần có đủ thời gian, hoàn toàn có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh. Từ đ·ộng đ·ất, s·óng t·hần, t·hiên t·ai d·ịch b·ệnh... dù thiên nhiên có ác liệt đến mấy, chỉ cần chưa tuyệt diệt thì mặc nhiên "chúng" vẫn luôn luôn tìm ra được phương hướng, biện pháp để giải quyết tất cả. Bởi vậy, thế giới hiện tại, đứng trên chuỗi thức ăn, đứng trên đỉnh kim tự tháp chính là con người, cho tới lúc...
o0o
Thành phố Kỷ Nguyên!
Công trường xây dựng X! Giờ nghỉ trưa!
- Ăn nhanh còn ngã lưng mày ơi, nay mệt quá.
Tiếng nói ồm ồm của ông chú râu rậm vang lên bên tai thằng Huy, kèm theo đó là âm thanh phù phù thổi bay lớp bụi xi măng trắng xóa dày cộm trên tấm ván ọp ẹp phía sau lưng.
Vẫn giữ cái gương mặt lạnh tanh không biểu cảm như xác c·hết, thằng Huy dạ một tiếng rồi lùa vội miếng cơm cùng cọng rau cuối cùng vào miệng, nó ngửa mặt nhìn trời chẳng biết đang nghĩ tới điều gì, rướn cổ nuốt ực một tiếng liền ngã nhoài ra sau, gác tay lên trán, ánh mắt vẫn nhìn lăm lăm về phía trời xanh.
- Mẹ sư thằng oắt con, ha ha! Lúc nào cũng làm như ông cụ.
Ông chú râu rậm cười khà khà, đưa cả bàn tay chai sạn to như nải chuối với sang bên cạnh, vỗ vỗ vào vai thằng Huy, lắc đầu ngao ngán như thể đã quá quen với tính cách quái đản của đứa nhỏ này.
Thằng Huy mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ, chính là dạng lưu manh không việc gì không làm, chỉ cần có cái ăn thì bất kể điều gì nó cũng chưa từng ngần ngại, kể cả... Giết người! Có điều, đó chỉ là những gì nó hay lảm nhảm, có thể là thằng Huy đang tự lừa dối bản thân trong cuộc sống quá khắc nghiệt, cũng có thể là cách để nó hù dọa những tên lưu manh khác, suy cho cùng, đây cũng chỉ là biện pháp mà một đứa nhỏ như nó cho là đúng nhất để tồn tại…
Mà cho dù là nguyên nhân gì đi nữa, thì hiện tại cũng chẳng còn quan trọng, bởi hiện tại nó gặp chú râu rậm, đúng với nhiệm vụ nó cần làm...
Chú râu rậm tên gì không ai biết, từ nhỏ tới lớn người nào quen cũng gọi chú là Sáu, nghe bảo gia đình chú có năm anh em, chú là út, nên gọi là Sáu. Chỉ là, hiện giờ cũng còn mình chú ấy sống cô đơn ở cái chòi dựng lên từ hàng tá miếng tôn mỏng hoen rỉ ghép lại bên mép kênh đen ngòm, cái kênh nước mà mỗi ngày hứng lấy vô số nước thải của cả thành phố, h·ôi t·hối, tanh tưởi.
Ngày gặp thằng Huy trời kéo mây đen kịt, chú Sáu lửng thửng từ nơi làm, đang trên đường trở lại cái ổ của mình thì vô tình thấy nó nằm sấp bên vệ đường, quần áo rách tươm, trên người máu me bê bết, dấu vết hiển nhiên là ẩ·u đ·ả rồi bị người ta tặng cho vài nhát chém. Thông thường thì chú cũng chẳng mấy quan tâm đâu, với cái đám lưu manh như thế, quanh cái xóm trọ tồi tàn vùng ven thì có gì là hiếm, thấy nhiều thành quen, thế nhưng mà, hôm nay cũng chả rõ trời khiến hay đột nhiên nổi lòng thiện tâm mà chú lại đi tới gần, sau một hồi quan sát, chú Sáu chậc chậc lưỡi đỡ thằng Huy dậy, còng lưng cõng nó về nhà.
Cứ như thế, thằng Huy cùng chú Sáu râu rậm nương nhờ nhau mà sống, chớp mắt đã ba năm có lẻ.
Thằng Huy mười bảy tuổi, cái tuổi vốn dĩ là vô cùng đẹp của đời người, thì nó đã trải qua vô vàn những khắc nghiệt. Cũng vì vậy, nhìn nó trưởng thành hơn đám cùng trang lứa.
Dĩ nhiên những điều vừa rồi là cái nhìn của chú Sáu đối với thằng Huy, cũng là thứ thằng Huy muốn cho chú ấy biết... Còn sự thật đằng sau là gì thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Nó theo chú Sáu làm việc ở công trường X, việc chính của nó là khuân vác, ai sai gì làm đó.
Hai chú cháu còn đang lim dim, khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi chờ cho tới đầu giờ để tiếp tục công việc, thì từ phía xa bỗng dưng có tiếng cười đùa vọng đến.
- Ê Sáu râu, chiều có lương đi làm tí không? Nghe bảo bên quán con mẹ béo có mấy em hàng mới về, ngon lắm. He he!
Nghe loáng thoáng tiếng người quen, chú Sáu mở mắt liếc sang, lồm cồm bò dậy cười đáp.
- Mày nghe ai nói, lại như hôm trước ra đó toàn mấy mụ sồn sồn, chán c·hết!
Nhìn gương mặt đầy lông lá của chú Sáu, lại còn cười cười bộ dáng pha chút hèn mọn, gã trung niên ốm nhách nhếch mép, không chút chậm chạp, lập tức ngồi chồm hổm xuống đối diện cười phá lên ha hả, mồm năm miệng mười phun một bãi nước bọt đánh toẹt sang bên cạnh, nói.
- Tao nghe đám mấy thằng bảo vệ bên ngoài kháo nhau mà, đằng nào tối nay cũng có lương, ra đó làm tí.
Ánh mắt đảo vài vòng, trong lòng chú Sáu cũng xem chừng hơi động, gật gù cất lời.
- Ừ! Nhưng chờ tao tắm rửa thơm tho cái đã rồi đi… hế hế…
Hai gã đàn ông nhìn nhau, dường như ngầm hiểu ý, vỗ đùi cười khà khà khoái trá, mặc kệ thằng Huy đang nhắm mắt bĩu môi bên cạnh.
Ngay lúc ấy, bỗng nhiên có tiếng xôn xao bàn tán của đám công nhân ở cách đó không xa, khiến chú Sáu cùng gã ốm nhách không khỏi hiếu kỳ, bất giác phải ngoái đầu nhìn sang.
- Chuyện là thật sao? Đ… con mẹ nó chứ, tao đang tính tối nay ra đó làm vài nháy.
- Thật, thằng Sơn cú mới từ bên quán bia con mẹ béo chạy về kể lại mà.
Nghe loáng thoáng được vài tiếng, mà lại liên quan đến chỗ mình sắp ghé, gã ốm nhách không dằn nổi lòng, nhổm dậy, chạy lại gần đám ba tên thanh niên đang xì xào to nhỏ.
- Có chuyện gì bên quán bà béo thế Phi?
Thấy gã ốm nhách từ từ tiến tới, một tên trong số vừa nói chuyện ban nãy, vội vàng đáp.
- Dạ anh Thịnh, em cũng nghe thằng Sơn cú kể thôi, tình hình chính xác thì không rõ, nghe đâu đêm qua quán bà béo có n·gười c·hết.
- Người c·hết?
Gã ốm nhách gọi là anh Thịnh kia giật mình hỏi lại.
Thằng Phi nhún vai, thừa nhận lại một lần nữa, xong lại tiếp tục mở miệng.
- Sơn cú nó bảo ghê lắm, con bé mới vào làm được hai hôm, còn trẻ, chắc độ chừng hai mươi thôi. Bị thằng chó biến thái nào đó, lôi ra ngoài bờ sông, chơi xong g·iết, mà tởm nhất chính là từ cổ họng xuống tới ngực con bé kia tựa như bị cắn nát bấy nhầy…
- Rồi có bắt được thằng đó chưa?
Thịnh vừa hỏi xong thì thằng Phi đã nhếch mép đáp ngay.
- Nó cũng c·hết luôn, bị bà béo lấy tuýp sắt nện từ sau ót, nát bươm đầu. Bả cũng bị cảnh sát đưa đi rồi.
Gã ốm nhách tên Thịnh nghe xong, hai mắt nheo nheo lại, gật đầu liền quay lưng trở lại hướng Sáu râu.
Sau khi thuật lại, gã bĩu môi thở dài.
- Thế thua, tối mua vài xị về nhà mày uống.
Sáu râu cười cười, gật đầu nói có đôi chút thấu hiểu.
- Thì vậy chứ biết phải làm sao, tầm này tụi h·ình s·ự cũng quần nát khu đó rồi. Nghĩ cũng tội…
- Tội con mẹ gì, mấy con điếm thì có đứa nào đàng hoàng chó đâu mà phải tội.
Tiếng nói lạnh tanh của gã trai trẻ đang nữa nằm nữa ngồi phía đám thằng Phi vọng đến, gã rít mạnh điếu thuốc sắp tàn trên tay, rồi tiếp tục buông lời khiêu khích, mặc kệ gương mặt có vẻ quạu lại của Sáu râu cùng Thịnh.
- Thánh phật online dạo này không thiếu ha?
- Đ… mẹ mày nói lại xem?
Thịnh hung hăng trừng mắt, với tay chụp lấy thanh gỗ gần đó, quát lớn. Có điều Sáu râu đã giằng lấy tay gã, lắc đầu nói.
- Bỏ đi, kệ nó…
Tính tình gã Thịnh xưa giờ luôn nóng nãy, nghe kể trước kia cũng là tay anh chị cộm cán, đâm thuê chém mướn, c·hết sống trên lưỡi dao, thế nhưng sau khi vào tù ra tội vài lần thì có vẻ đã thấm thía cuộc đời, rửa tay gác kiếm, đi làm đủ thứ nghề, chỉ cần đó là nghề đàng hoàng lương thiện. Mặc dù là hoàn lương, nhưng không có nghĩa là gã biết nhịn để người khác muốn nói gì thì nói, một tháng ba mười ngày thì cũng hết mười ngày gã bị mấy anh công an khu vực mời lên làm biên bản tường trình.
Cũng chẳng hiểu vì sao một người như gã, ngông cuồng thô bạo lại nghe lời Sáu râu, nói bỏ là bỏ.
Thịnh gườm gườm cặp mắt trắng dã nhìn đến tên thanh niên phía bên kia, khạc một tiếng, nhổ ra cục đờm vàng khè, cất giọng.
- Mày hên đó thằng nhãi…
Không ai thấy, thằng Huy vốn dĩ nhắm mắt nằm đó bất động nãy giờ, cũng lặng lẽ thả lỏng bàn tay, một đốm sáng nhỏ từ trong tay nó cũng dịu lại...
Có lẽ vì không khí vừa rồi khá căng thẳng cho nên công việc từ đầu giờ chiều cứ lẳng lặng trôi qua mà không ai nói với ai câu nào. Mãi cho tới lúc tan tầm, hàng trăm công nhân thay nhau nối đuôi xếp hàng lĩnh lương rời khỏi công trường, lúc đó nụ cười mới dần hiện rõ trên khóe môi của tất cả.
Đêm xuống, xóm nước đục!
Xóm nước đục là cái tên mà những kẻ trú ngụ trong những căn nhà ọp ẹp, dọc theo bờ kênh nằm bên ngoài thành phố chừng ba mươi kilomet về phía Tây vẫn hay gọi.
Chuyến xe buýt cuối ngày vừa dừng lại, bóng dáng thằng Huy cùng Sáu râu vội vã nhảy xuống, lửng thững đi về hướng ánh đèn đường leo lét mờ ảo, vừa đi Sáu râu vừa huýt sao, tay cầm hai bọc rượu có vẻ rất hào hứng.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã bước tới căn nhà tôn xập xệ, lúc này trước nhà hình như có bóng dáng người nào đang đứng đó chờ đợi, nhìn kỹ thì ra là gã ốm nhách tên Thịnh, không biết đã tới đây từ lúc nào. Gã lớn tiếng trách.
- Hai thằng kia, làm gì về trễ vậy, làm tao chờ cả buổi, muỗi cắn quá.
Cười ha hả, Sáu râu hàm hồ đáp.
- Dẫn thằng Huy đi mua chút đồ thôi…
Đêm khuya, trong căn nhà nhỏ, dưới ánh đèn vàng từ chính giữa nóc, leo lét đung đưa theo từng cơn gió lùa vào khe cửa.
Thằng Huy nằm trên chiếc võng sờn cũ, gác tay lên trán, vẫn gương mặt đó, vẫn ánh mắt đó, vô hồn nhìn chằm chằm vào bóng đèn.
Bên cạnh, hai gã Sáu râu cùng Thịnh đã ngà ngà say, người nữa nằm nữa ngồi, kẻ tựa vào vách tôn.
- Ê Sáu, thật là thằng nhỏ này có vấn đề thần kinh à?
- Ừ, từ ngày tao đưa nó về, nó ngoài việc nghe lời tao thì rất hiếm khi nói chuyện, có nói thì cũng chỉ lảm nhảm mấy câu không đầu không đuôi, cũng may nó rất ngoan… Chỉ là…
Chưa hết lời, Sáu râu hất cằm nhìn về bọc đồ nằm ngay dưới chân thằng Huy, xong lại nói tiếp.
- Hôm nay thì hơi quái lạ, tự dưng lĩnh lương xong nó khều tao, bảo nó cần mua ít đồ. Lần thứ hai trong mấy năm nó chủ động mở miệng nói, lại còn đòi đi mua mấy thứ linh tinh, tốn cả tiền.
Thấy Sáu râu hướng ánh mắt về bọc đồ lúc nãy cùng thằng Huy đem về, khá hiếu kỳ khiến Thịnh không cầm được lòng, nhoài người với tay tính vớ lấy xem coi ở trong có thứ gì.
Đột nhiên…
Loạt xoạt…
Bàn tay thằng Huy đã đè lên cái bọc, ánh mắt lăm lăm nhìn Thịnh.
Động tác bất thình lình như thế làm cho Thịnh giật mình, cười cười nói.
- Nhóc làm gì vậy mày, tao xem tí có c·hết ai?
Sáu râu cũng cảm thấy dường như hôm nay thằng Huy có gì không giống ngày thường, gã hắng giọng, lớn tiếng.
- Huy! Nay sao vậy mày, uống lộn thuốc à?
Thật ra Sáu râu nói thì nói như thế, cũng không phải có ý trách cứ hay khó chịu, mà phần lớn trong lòng gã đang lo lắng cho thằng Huy là nhiều.
- Chú Sáu, chú Thịnh… Ngày mai đừng đi làm, chúng tới rồi…
Sáu râu lắc đầu, nhún vai quay sang gã Thịnh còn đang há miệng nhìn ngơ ngác, gã thở dài nói.
- Nữa đó, mày thấy chưa, thằng khỉ gió lại nói mấy câu không đầu đuôi…