Evil’s Love – Tình Yêu Của Ma Vương

Chương 96




“A! Hữu Thiên, ta làm hỏng lễ vật kết hôn mà ngươi chuẩn bị tặng cho Tại Trung ca rồi.”

“Khụ khụ ——” Nước trà chuẩn bị nuốt xuống lập tức phun ra, đây chính là bức tranh mà ta khổ cực mấy ngày mới vẻ xong a! Ta vốn rất ít khi vẽ tranh để biếu tặng, lần này chăm chú ngồi vẽ, cũng xem như dâng tặng sự chúc phúc cho hai người khổ tận cam lai kia.

Nhưng không nghĩ rằng… không nghĩ rằng… cư nhiên lại biến thành một đống than củi đen xì xì ngay trước mắt, ai…

“Hữu Thiên, ngươi không thấy tức giận sao~~”

Đôi mắt giảo hoạt gắt gao nhìn thẳng vào vẻ mặt của Hữu Thiên, thấy Hữu Thiên chỉ phun trà, không cam lòng mà ngồi ở bên giường, còn cố ý hung hăng đặt bàn chân vừa mới giẫm đạp trong bùn đất lên khăn trải giường sạch sẽ của Hữu Thiên.

“Hữu Thiên~~ Chán quá đi à… Ngươi cũng không them chơi với ta.”

“Hữu Thiên! Ta vừa mới bắt được rất nhiều con côn trùng ở chỗ đó của chúng ta nga, nhỏ nhỏ, đen đen, còn có thể bay nữa đó!”

Không quan tâm tới ta! Ta bảo ngươi không quan tâm tới ta!

Hữu Thiên xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, tiểu nhân nhi đang nằm ở trên giường rất không hài lòng, ai cũng bảo Phác Hữu Thiên của Ma giới gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không chút hoang moang, bộ dạng thập phần bình tĩnh,thế nhưng ta rất khó chịu, tới đây cũng phải được hơn ba tháng rồi, ta không tin mình không thể chọc giận hắn!

“A! Hữu Thiên, ta không cẩn thận mà làm đổ cái lọ rồi! Có côn trùng! Hữu Thiên bảo vệ ta!!”

Nói xong liền nhảy dựng lên, chạy đến phía sau Hữu Thiên, gắt gao kéo lấy y phục cùng mái tóc của Hữu Thiên, dùng lực, rồi lại dùng lực!



“Oa oa~~ Hữu Thiên, ngươi thật là lãnh huyết, không thèm bảo vệ ta…”

Lau nước mắt cố nặn ra trên y sam của Hữu Thiên, sau đó nhón chân lên, kề sát vào tai Hữu Thiên, “Hữu Thiên a… Còn có một chuyện, ta muốn nói cho ngươi biết.”



“Ta không cẩn thận mà thiêu hủy hết toàn bộ bức tranh ngươi có từ trước đến nay rồi… Ta là không cẩn thận…”

Nói xong liền phóng đi nhanh như chớp, lúc trốn ra khỏi cửa còn không quên làm mặt quỷ với Hữu Thiên.







Hắc tuyến! Hắc tuyến!! Vẫn là hắc tuyến!!!

“Kim Tuấn Tú! Ngươi quay về cho ta!”

Thằng nhóc này vẫn luôn gây phiền phức cho ta, luôn khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của ta, sự bắt đầu của cơn ác mộng này còn phải nói từ lần viếng thăm ở Nhân gian giới…



“Hữu Thiên a, tới đây.”

“Vâng.”

Đế vương Kim Tượng của Nhân gian giới dẫn Hữu Thiên tới trước một cánh cửa đang đóng, dừng chân lại, mang theo vẻ mặt hiền lành, lời nói thành khẩn sâu xa, “Hữu Thiên a, ta luôn vô cùng coi trọng ngươi!”

“Ngài đã quá khen rồi.”

“Không không! Nếu không phải Duẫn Hạo không đưa ngươi cho ta, ngươi nhất định sẽ là một viên mãnh tướng dưới quyền ta a!” Nói xong, còn dùng lực mà vỗ vỗ lên lưng Hữu Thiên, lực đạo này… khiến lực sĩ của Thần giới đều thẹn mướt mồ hôi…

“Không dám.”



“Rầm ——” Cửa mở ra trong thoáng chốc, sau đó từ bên trong bay ra một chiếc bình hoa cổ to lớn, “Xoảng ——” Sau đó là hơn mười chiếc dao nĩa…

“Rầm ——” Kim Tượng vội vàng đóng sầm cửa lại, sau đó chỉnh sửa lại vẻ mặt, “Hữu Thiên, ngươi nói xem, bình thường ta đối xử với ngươi như thế nào?”



“Ta vẫn luôn phi thường yêu thích ngươi, cho nên ta cảm thấy có một chuyện ta nhất định phải giao cho ngươi mới có thể yên tâm được, ngươi nói xem, có đúng không?”



“Ha ha… Lời của Hữu Thiên thật đúng là ít nha!”

“Người kế tục tiếp theo của ta, chính là một hài tử nhu thuận, hiểu chuyện, đặc biệt điềm đạm nho nhã, đặc biệt yêu quý đồ vật a!”

Nhìn lướt qua đống vụn nát trên mặt đất, Kim Tượng xấu hổ mà giải thích, “Chính là đôi lúc hơi bướng bỉnh một chút, nhưng nó mới sinh được sáu trăm năm, bản tính vui đùa vẫn còn.”



“Hữu Thiên a, ngươi đừng im lặng nữa, khiến lão nhân gia sắp về hưu là ta đây rất thương tâm đó!” Nói xong, còn ủy khuất mà vỗ ngực thở dài.

“Hữu Thiên a, ta sẽ giao Tú Tú quý báu nhất, yêu mến nhất, luyến tiếc nhất của ta cho ngươi!” Sau đó nhào lên người Hữu Thiên mà đá mà đánh, bộ dạng như đành phải cam tâm giao cục cưng của mình cho Hữu Thiên.

“Nếu ngài luyến tiếc, Hữu Thiên không muốn làm khó.”

“Không! Ta rất yên tâm, đến đây, sau này ngươi và Tú Tú chính là người một nhà rồi a!”



“Này, lão đầu, sao lại đưa ta cho kẻ khác hả!” Người trước mắt nhìn trông có vẻ dịu dàng, nhưng lại im lặng đến kỳ quái, ta khó có thể mà tưởng tượng được rằng bản thân có thể bị hắn khiến cho buồn chán đến chết hay không.

“Tú Tú a, sau này ngươi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta thôi, ta kỳ thực cũng rất luyến tiếc ngươi.” Ta thật hi vọng ngươi sớm đi một chút, đồ trong nhà đều bị ngươi ném thành một bãi chiến trường rồi.

“Ta đây không muốn đi Ma giới.”

“Tú Tú a! Ma giới có rất nhiều kỳ trân dị bảo, hơn nữa ném đồ cũng ném không hết.”



“Thiệt hả?!”

“Hơn nữa, đồ của Hữu Thiên kia đặc biệt nhiều.” Những lời này là kề vào tai Tuấn Tú mà nói.



“Hảo! Vậy chúng ta đi thôi!”

Sau khi hướng Kim Tượng hành lễ, Hữu Thiên đi ở phía sau Tuấn Tú, nhưng luôn cảm thấy có một loại cảm giác không rõ ràng…



Phác Hữu Thiên! Ta nhất định sẽ khiến ngươi trở nên ‘náo nhiệt’! Như vậy chơi mới vui.



“Tú Tú a, ngươi đừng quá hung ác a, Hữu Thiên này chính là người định mệnh của ngươi đấy…”