[Esports] Đừng Câu Nữa

Chương 13: Dạ lý Hương




Tô Triết Dạ sửng sốt một chút.

Mẹ cậu còn chưa dỗ dành như vậy với cậu.

Đối mặt với vẻ mặt bình tĩnh mà kiên trì của Cố Viên, Tô Triết Dạ thỏa hiệp đứng thẳng người: "Được."

Những người khác ở SEA chắc đã ra ngoài chơi, đèn trong phòng huấn luyện tối om, Tô Triết Dạ đi theo Cố Viên lên lầu hai.

Cậu đột nhiên phát hiện, vị trí phòng của Cố Viên hoàn toàn giống với phòng của cậu ở XY.

Thật trùng hợp.

"Phòng của em ở ngay bên cạnh."

Cố Viên giơ tay ra hiệu cho Tô Triết Dạ: "Cậu muốn ở phòng này hay đổi qua phòng của tôi?"

Tô Triết Dạ: "Phòng này."

Sau đó cậu không chút để ý cởi áo vest ra, đưa cho Cố Viên.

Ánh mắt Cố Viên quét qua chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh và xương quai xanh trắng nõn của thiếu niên, không chút thay đổi sắc mặt đi vào phòng.

Một lúc sau, anh cầm bộ quần áo đi ra: "Quần tây có thể mặc không thoải mái, đây là trang phục bình thường. Thay nữa người hay toàn thân, tùy em."

"Được."

Tô Triết Dạ đáp lại: "Cảm ơn rất nhiều."

Đẩy cánh cửa bên cạnh ra, Tô Triết Dạ bật đèn lên.

Cả hai đội giàu có nên ký túc xá của SEA và XY đều không nhỏ, được trang bị đầy đủ bàn ghế, tủ quần áo và thậm trí là một chiếc ghế sofa nhỏ.

Ga trải giường và đệm chăn đều đã được trải sẳn, đồng thời các nhu yếu phẩm hàng ngày như thùng rác và khăn giấy cũng được cung cấp.

Tô Triết Dạ thay quần áo ở bên cạnh sofa, quan sát xem mình cần mua gì.

Đột nhiên, rèm cửa bị gió thổi tung một gốc nhỏ, một cơn gió lạnh ùa vào.

Lúc này Tô Triết Dạ mới phát hiện, cửa sổ trong phòng không được đóng chặt có lẽ là để thông gió.

Sau khi gấp bộ vest chỉnh tề, cậu đứng thẳng dậy chuẩn bị đóng cửa sổ.

Khoảng khắc bức màn được mở ra, Tô Triết Dạ sững sờ.

Dưới màn đêm, những vì sao lấp lánh, dòng sông Hoàng Phố nhộn nhịp cách đó không xa, những tòa nhà cao tầng đầy màu sắc, những chiếc thuyền qua lại trên sông gợn sóng và lấp lánh.

Nó rất giống với bên ngoài ký túc xá của cậu ở căn cứ XY.

Cuộc trò chuyện với Tần An vừa rồi đột nhiên lóe lên trong đầu, mặc dù không quan tâm đến những lời sỉ nhục của hắn, nhưng Tô Triết Dạ vẫn không thể không nghĩ đến người đó ở kiếp trước.

- -Lòng tốt của những người xung quanh cậu đều nhằm mục đích kiếm lợi ích từ hắn.

Hoặc có lẽ Tần An làm việc đó chỉ để ngủ với cậu.

Trước đây, Tô Triết Dạ đã từng thực sự coi Tần An là bạn.

Nhìn qua tấm kính hé mở, Tô Triết Dạ nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà phía chân trời hồi lâu, mãi cho đến khi một cơn gió lạnh khác thổi vào, cậu mới tỉnh táo lại, chậm rãi thởi ra.

Quả nhiên, cậu không nên kỳ vọng rằng những sự thật này sẽ thay đổi kể từ khi cậu được trọng sinh.

Nhưng điều đó không quan trọng, một mình cậu vẫn có thể sống tốt.

- -------Truyện chỉ có tại wattpad Ridangyeu (Ri cọc)



Đi xuống tầng một, lần theo ánh đèn, Tô Triết Dạ nhìn thấy Cố Viên đang ở trong bếp.

"Phía trước là phòng ăn, đồ ăn đã bày sẳn trên bàn, em ăn trước đi."

Giọng nói của Cố Viên vang lên.

Tô Triết Dạ đáp lại.

Trước đây khi còn ở XY, cậu đã nghe nói rằng thức ăn ở SEA rất ngon, có trái cây rau thịt được dây chuyền cung ứng hằng ngày.

Tuy nhiên sau khi bước vào phòng ăn, bước chân của Tô Triết Dạ ngừng lại.

Làm sao.....thanh đạm như vậy.

Canh cải thảo, xà lách xào tỏi, thịt bò kho, cá chẽm hấp và tôm..... Không có một chất béo và gia vị chua cay. (Ri dịch ra là canh bắp cải tí hon mà thấy món lạ quá nên ghi qua canh cải thảo cho chắc, với Ri dịch là bò om nhưng nghe tên lạ nên ghi bò kho á nha.)

Ngay cả món chính cũng là bánh bao và cháo.

Tô Triết Dạ ấn huyệt thái dương, đột nhiên cảm thấy mình giống như đang huấn luyện quân sự ở trường trung học. (Trường cấp 3)

Vốn tâm trạng cậu không tốt lắm, sau khi ngồi xuống, liền cầm lấy đôi đũa không muốn ăn nữa.

Không lâu sau, Cố Viên bước ra ngoài.

Đập vào mắt anh chính là hình ảnh Tô Triết Dạ chống tay lên bàn, lấy tay đỡ đầu nghịch tóc buồn chán.

Thiếu niên tựa hồ còn ngơ ngác, nhìn chằm chằm về một hướng, lông mi phủ bóng mờ nhạt lên mí mắt, đôi mắt sáng màu có chút tối.

Nếu cậu là một con cáo, anh e rằng đuôi và đôi tai nhọn của cậu đều cụp xuống vào lúc này.

Cố Viên đột nhiên cảm thấy, từ hình dung này rất thích hợp với Tô Triết Dạ.

Anh đi tới trước mặt cậu, hỏi: "Không muốn ăn sao?"

Tô Triết Dạ không quay đầu nhìn lại, nói "Ừ".

"Hôm nay những người khác không về ăn cơm, tôi nhờ dì làm mấy món đơn giản chút. Xin lỗi."

Cố Viên nói: "Không biết cái này có hợp khẩu vị của em không, có lẽ có thể ăn tạm."

Tô Triết Dạ giật mình.

Một bàn tay có khớp xương rõ ràng đặt tô mì chua trước mặt cậu.

Sợi mì mỏng trong nước súp, bên trên là một quả trứng luộc đầy đặn đẹp mắt cùng vài lát thịt bò tái ướp tương, xung quanh là hành lá và hẹ.

"Không có nhiều thời gian, nên tôi chỉ có thể làm được như này."

Cố Viên ngồi đối diện Tô Triết Dạ.

Tô Triết Dạ vẫn còn hơi sững sờ, theo bản năng cầm đũa lên nếm thử.

Mặc dù thanh đạm, lại có mùi thơm và vị chua vừa phải, vừa đủ để khơi dậy mọi vị giác.

Cậu cắn đầu đũa, ngước mắt lên: "Cảm ơn sếp Cố."

Cố Viên: "Không cần."

Nhìn Cố Viên ăn rau mà mình không thích với vẻ mặt thản nhiên, Tô Triết Dạ cụp mắt, đưa thịt bò ngâm tương vào miệng.

Hương vị tươi mới, hơi nặng mùi một chút. (Ri dịch ra thì chỉ có hơi nặng 1 chút nhưng không biết là nặng cái gì nên ghi thêm)

Cậu mím môi, khẽ mỉm cười.

- -Cũng không hẳn, vẫn còn những người tốt như Cố Viên, coi việc giúp đỡ thế giới là nhiệm vụ của mình.

Tô Triết Dạ đột nhiên cảm thấy cuộc sống tương lai của mình ở SEA sẽ rất thú vị.

.......Hoặc, tự mình làm cho nó vui hơn một chút.

- ------Truyện chỉ có tại Wattpad Ridangyeu (Ri cọc)

Sau bữa ăn, hai người bỏ bát đĩa và đũa vào máy rửa chén.

Cố Viên đi lên thay quần áo, lấy một chiếc áp khoác dày cho Tô Triết Dạ.

Trong lúc đang thay giày ở tủ giày, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên ngoài, hai bóng người bước vào.

"Đội trưởng có lẽ đang chơi xếp hạng, hoặc luyện tập thư pháp, nhưng tôi không nhìn thấy ánh sáng trong phòng huấn luyện."

Lục Dương quay mặt sang một bên, đang nói chuyện với Giang Dịch Văn.

Giây tiếp theo, giọng nói của cậu ta đột nhiên im bặt: "----Đội, chào đội trưởng."

Cố Viên mặc áo khoác: "Đã trở về."

"Dạ."

Lục Dương vẻ mặt nghiêm túc, vừa nói vừa cởi giày: "Bọn họ còn đi uống rượu, tửu lượng của em không tốt nên không đi không làm cho SEA mất mặt."

Ngay khi chữ cuối cùng kết thúc, cậu ta nghe thấy một tiếng cười khúc khích từ bên cạnh.

Lục Dương ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới Tô Triết Dạ bị Cố Viên che.

Mắt cậu ta mở to.

"S-sao cậu...--ây chết tiệt!"

Lục Dương không để ý, chân trái giẫm lên gót chân phải, tự mình vấp ngã về phía trước.



Tô Triết Dạ bước lên một bước, giơ tay đỡ thiếu niên sắp ngã, nhếch khóe môi: "Còn chưa tới năm mới, cho nên cậu không cần tặng một món quà lớn như này."

Lục Dương ổn định thân hình, mặt đột nhiên đỏ lên: "Tôi.....tôi không có! Tôi chỉ không đứng vững mà thôi."

"Ra vậy."

Giọng điệu Tô Triết Dạ tràn đầy tiếc nuối: "Tôi nghĩ rằng vóc dáng thấp sẽ có trọng tâm ổn định."

Giang Dịch Văn ở phía sau nhịn không được, "Ha" cười thành tiếng.

Mặt Lục Dương càng đỏ hơn, cậu ta tức giận: "Cậu.......Night cậu có thể bớt nói mấy câu được không!"

Sau đó cậu ta đi đến vị cứu tinh: "Đội trưởng, anh nhìn cậu ta!"

Cố Viên thật sự liếc nhìn Tô Triết Dạ.

Điều này nghĩa là người này đã trở lại trạng thái khoa trương và xinh đẹp trước đây, tính tình cũng không nhỏ.

Tốt.

Giọng điệu của anh rất thản nhiên: "Triết Dạ đã chuyển đến căn cứ SEA, tôi sẽ cùng em ấy đi mua một số thứ."

"Hả?"

Lục Dương sửng sờ: "Kỳ chuyển nhượng còn chưa bắt đầu, sao cậu lại động thủ nhanh như vậy?"

Tô Triết Dạ lười biếng nói: "Tiết kiệm một ít tiền thuê nhà, sẽ lì xì tết cho cậu."

Lục Dương nghẹn ngào, nghiến răng nhắc lại: "Tôi chỉ đứng không vững."

Tô Triết Dạ: "Tôi biết trọng tâm của cậu thấp không thể đứng vững, cho nên không cần lặp lại."

Lục Dương: "Tôi không có!"

Tô Triết Dạ liếc nhìn đỉnh đầu cậu ta.

Lục Dương: "! "

Thấy quả táo đỏ sắp tạc mao lần nữa, Giang Dịch Văn vội vàng nói: "Vậy chúng tôi vào trước, đội trưởng lái xe cẩn thận."

Cố Viên: "Được."

Giang Dịch Văn lập tức nhấc gáy Lục Dương đi vào, cậu ta cũng không quên hung ác trừng mắt nhìn Tô Triết Dạ.

Dù cho Tô Triết Dạ hoàn toàn phớt lờ cậu ta.

Đêm cuối đông nhiệt độ ban đêm rất thấp, một cơn gió qua, khiến cổ áo hai người bay phấp phới.

Cố Viên hỏi: "Áo khoác này đủ chưa?"

Tô Triết Dạ: "Không lạnh."

Cố Viên: "Được."

Tô Triết Dạ lại nói: "Tâm lý ad của anh không tốt, mới một chút đã tạc mao?"

Cố Viên im lặng một lát, nói: "Cậu ấy chỉ gặp em mới như thế."

Tô Triết Dạ nhíu mày.

Cố Viên nói tiếp: "Cậu ấy thường cãi nhau với người khác mà luôn thắng."

Tô Triết Dạ "phốc" cười lớn.

Hiển nhiên giọng điệu của Cố Viên rất bình tĩnh, nhưng Tô Triết Dạ chỉ muốn cười.

Nói đúng hơn câu này thậm trí còn hài hước hơn, với giọng điệu bình thản của anh ấy.

"Được."

Tô Triết Dạ mỉm cười: "Cứ coi như khen ngợi tôi đi."

Cố Viên: "Ừ."

Truyện chỉ có trên Wattpad Ridangyeu (Ri cọc) mọi người bên reup qua ủng hộ Ri với.

- -----------Truyện chỉ có tại Wattpad Ridangyeu (Ri cọc)

Hai người đi đến một khu thương mại cách đó không xa.

Ở đây có không ít người, Cố Viên và Tô Triết Dạ đã rất nổi tiếng trong giới thể thao điện tử DPL rồi, hiện tại SEA vẫn chưa đưa ra thông báo chính thức, nên họ đều khẩu trang.

Tô Triết Dạ phát hiện, Cố Viên rất thích hợp bồi người đi mua sắm.

Anh ấy sẽ không can thiệp vào lựa chọn mua sắm của mình, anh ấy sẽ trả lời nghiêm túc khi hỏi bộ quần áo nào đẹp, sẽ chủ động cầm túi mua sắm của mình sau khi thanh toán.

Tô Triết Dạ không hề tiêu tiền hoang phí, dù sao cậu chỉ mua những món mà mình còn thiếu.

Nhưng sau khi mua vật dụng cá nhân và mấy bộ quần áo giày dép, hai tay Cố Viên đã đầy.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Triết Dạ, Cố Viên nói: "Có nên bỏ đồ vào xe không?"

"Thực ra......"

Tô Triết Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi chỉ cần đến một cửa hàng nữa thôi."

Cố Viên: "Được."



Anh cùng Tô Triết Dạ bước vào cửa hàng Diptyque store.

Mùi nước hoa hỗn hợp lập tức xộc vào mũi, Cố Viên biết, Diptyque là một thương hiệu nước hoa nổi tiếng của Pháp.

Vậy loại nước hoa mà Tô Triết Dạ luôn sử dụng, là của thương hiệu này?

Có vẻ như vậy.

Ngay khi Tô Triết Dạ bước vào cửa, cậu đã nói với nhân viên bán hàng: "Tôi muốn một lọ nước hoa mùi hoa dạ hương 100ml và kem dưỡng da tay."

Nhân viên bán hàng trả lời: "Dạ được, vui lòng đợi một lát."

Đỗ quyên?

Nó giống như tên của một loài hoa, nhưng Cố Viên chưa bao giờ nghe đến nó.

Cha mẹ anh đều là giáo sư, khi còn nhỏ Cố Viên đã đến nhiều lớp học ở trường đại học, anh nói rằng mình nhận biết hầu hết các loại hoa và bí danh của chúng.

Hơn nữa còn có mấy chục loài hoa dùng để làm nước hoa, Cố Viên không khỏi có chút tò mò.

Trong tủ trưng bày không có hàng, nhân viên bảo họ chờ một lát, cô đi qua kho để lấy.

Sau đó Cố Viên thấy Tô Triết Dạ đặt túi mua sắm đang cầm xuống đất, lấy mẫu dùng thử trên quầy, xịt lên cổ tay.

"Mùi thơm không?"

Tô Triết Dạ giơ cánh tay lên, cổ tay mảnh khảnh trắng như ngọc dừng ở trước mặt Cố Viên.

Hương hoa mát lạnh quen thuộc, trong nháy mắt phá vỡ không khí hỗn hợp vô số mùi hương nước hoa, xâm chiếm toàn bộ khứu giác của Cố Viên.

"Thơm quá."

Cố Viên vô thức nói: "Đây là loài hoa gì?"

Tô Triết Dạ cong mắt: "Vãn hương ngọc."

Cậu nói: "Còn gọi là, hoa dạ lý hương."