Chiếc máy tính cũ vừa động vào vài lần đã bị màn hình xanh, Úc Ngạn kiên nhẫn sao chép tất cả các tệp mã hóa bên trong vào ổ cứng di động, y tính sao chép luôn toàn bộ video và những tệp tạm thời không thể giải mã vào máy tính của mình để xem.
Y cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua lịch sử tin nhắn, ba phút trước Chiêu Nhiên vừa trả lời tin nhắn của y, làm y nhớ lại hành động cố ý gửi cho anh vài trang web đen khi nãy, Úc Ngạn hơi tự kiểm điểm một chút.
Boss: Em thường xuyên xem những thứ như này à?
Úc Ngạn cảm thấy tâm trạng hiện tại hơi phức tạp, y tắt TV, giấu máy tính cũ vào chỗ cũ trong tủ quần áo, nằm ngược trên ghế sofa, chân vắt lên lưng ghế, giơ điện thoại lên nhắn tin cho Chiêu Nhiên.
Y bắt đầu gõ dòng “Cũng không thường xuyên xem”, nhưng rồi lại xóa đi, thay bằng “Đúng vậy.” rồi gửi đi.
Boss: “Em thích làm như vậy không?”
Úc Ngạn: “… Ừm.”
Đối phương im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Boss: “Anh có hình dáng con người, nhưng nếu đi vào bạn đời như con người thì không đạt được mục đích sinh sản, đó hoàn toàn hưởng thụ cho bản thân.”
Úc Ngạn nhướn mày, đúng là lời nói của quái vật, anh có thể dùng từ ngữ dơ bẩn để tạo ra những câu nói trong sáng.
Úc Ngạn: “Liên quan gì chứ, anh dùng sợi tơ và dùng chất dịch không màu lây nhiễm, chẳng lẽ chúng ta còn có thể sinh con đẻ cái à.”
Boss: “Không thể.”
Úc Ngạn: “Thế thì anh cũng chỉ đang hưởng thụ thôi, nói chuyện quang minh chính đại làm gì, hóa ra cũng tự dối mình dối người.”
Boss: “Không giống nhau, những gì cần làm giữa bạn đời với nhau anh đều muốn làm, chỉ có một bên chèn ép thì không được.”
Úc Ngạn bật cười. Hóa ra chỉ cần nghe anh nói chuyện là có thể xua tan mọi nghi ngờ, chỉ cần Chiêu Nhiên chưa từ bỏ mình, thì cho dù bị anh giết bao nhiêu lần, Úc Ngạn cũng có thể đứng dậy khiêu chiến lần nữa.
Cộc, cộc.
Cửa kính ban công bị gõ hai cái, Úc Ngạn thuận thế nhìn qua, thấy một người gỗ nhỏ đang bò lên kính, đầu ngó nghiêng rình mò, nó chỉ lớn bằng bàn tay, khuôn mặt được vẽ bằng bút lông và mực nước, miệng hình chữ O, biểu cảm vừa tò mò vừa ngạc nhiên, mang một cảm giác kỳ dị như bùa chú.
Phản ứng đầu tiên của Úc Ngạn là với lấy cây gậy bóng chày kiêu ngạo gần đó, chỉ thấy người gỗ bên ngoài kính xoay cổ, vặn đầu gỗ 180 độ, sau gáy của nó vẽ một khuôn mặt cười, trên trán dán một lá bùa vàng chữ đỏ.
Tiếng bánh răng kêu răng rắc rồi người gỗ nhỏ bỗng nhiên nổ thành một luồng sáng trắng, toàn bộ cửa kính bị vụ nổ làm vỡ tan, vô số mảnh kính văng vào phòng khách, Úc Ngạn giơ tay che mặt, nhanh chóng với lấy khẩu súng lục giấu dưới ghế sofa, gửi cho Chiêu Nhiên một tin nhắn thoại: “Có người bắt em! Em thấy một con búp bê gỗ phát nổ, đánh được không?”
Chiêu Nhiên trả lời rất nhanh: “Em không đánh lại đâu, mau chạy đi.”
Úc Ngạn khoác túi lên vai, cắm cây gậy bóng chày kiêu ngạo vào dây kéo, chộp lấy máy phân tích lưu trữ hạch rồi lao ra khỏi cửa, y nhảy lên tay vịn cầu thang trượt xuống, trong lúc đó lấy ra một hạch quái dị – Linh dương nhảy nhét vào hốc mắt, ánh sáng đỏ lóe lên, ngay lập tức hai chiếc sừng nhỏ phát điện nhô ra khỏi mái tóc của Úc Ngạn.
Đôi chân y bùng nổ sức mạnh chạy trốn của linh dương, y không chạy ra cửa chính vì sợ đối thủ ôm cây đợi thỏ chặn đường mà nhảy qua cửa sổ nhỏ giữa tầng một và tầng hai, nhưng đối thủ đã dự đoán được hướng chạy trốn của y, khi y vừa ló đầu ra, những con rối gỗ chờ sẵn ở hai bên quay cổ, phát ra tiếng cơ chế trước khi nổ.
Úc Ngạn nhảy vụt ra ngoài, nhưng những con rối như những quả lựu đạn phân mảnh, có thể vỡ tung ra nhiều mảnh nhỏ gây sát thương lớn, sức công phá của vụ nổ lướt trúng sau vai trái của y, khiến một số mảnh vụn cắm sâu vào da thịt.
Cơn đau dữ dội làm y cứng lại trong chốc lát, nhưng lúc này y chỉ đành cố gắng đè chặt vết thương chạy về phía khu phố sầm uất, thỉnh thoảng quay đầu lướt nhìn, trên nóc nhà có một người đàn ông tóc ngắn mặc áo có họa tiết hạc trắng đang đứng, con rối gỗ khéo léo ngồi trong lòng bàn tay hắn.
Trong tình huống nguy cấp y nhận được tin nhắn từ Chiêu Nhiên: “Chắc là Nhĩ Mộc Lam đang đuổi theo em, hắn không phải vật dẫn mà là người dị thể, giống như ông Chu, bị phóng xạ ảnh hưởng nên trong cơ thể hình thành dị hạch, hạch nghề nghiệp – Bậc thầy dùng rối, hắn là sát thủ được Redneck Drift thuê để truy đuổi em nhằm lấy lại hạch vàng cấp một em lấy từ ông Chu.”
“Chạy nhanh lên, đừng dùng hạch bay, hắn có dây rối có thể kéo em xuống, dùng hạch tăng tốc, tìm nơi đông người mà đi.”
Úc Ngạn vừa chạy vừa thở hổn hển: “Dị thể làm việc cho công ty săn dị thể sao?”
“Chẳng phải anh cũng vậy à? Em tìm cách chạy vào bất kỳ ga tàu điện ngầm nào, bên trong tàu có rất nhiều người của chúng ta đang làm việc, chỉ cần em đưa bảng tên họ sẽ mở chuyến tàu đặc biệt cho em, chuyến tàu kia là thiết bị dị động, chạy rất nhanh.”
Úc Ngạn đã được trải nghiệm sức mạnh sát thương của bậc thầy dùng rối, y đè vai trái bị thường rồi vội vàng chui qua hẻm nhỏ, chạy dọc theo đường lớn.
Y chạy như điên về phía ga tàu điện ngầm gần nhà nhất, trong khi bậc thầy dùng rối áo trắng thì ung dung bay lướt qua các nóc nhà, liên tục lấy ra những con rối gỗ mới từ trong tay áo, dán phù chú vàng lên rồi viết vài nét lên đó, sau đó ném về phía Úc Ngạn.
Úc Ngạn né tránh trái phải, cuối cùng cũng nhìn thấy tên ga tàu điện ngầm màu đỏ cao cao, nhưng trái tim vừa mới buông lõng thì lại bị kéo lên, người tính không bằng trời tính, tuyến ga tàu điện ngầm đang sửa chữa đường ray, tạm thời ngừng hoạt động.
Y thậm chí không có thời gian để dừng lại suy nghĩ tiếp theo phải làm gì, cứ thế mà chạy thẳng, các ga tàu điện ngầm của tuyến khác cách đây cũng phải ba cây số, y chỉ còn cách nhắm mắt chạy tiếp.
Trên mặt đất có mười lăm mười sáu con rối nhỏ dán phù chú vàng trên trán đang nối liền nhau đuổi theo sát Úc Ngạn, tay gỗ nhỏ đung đưa hài hước chạy rất nhanh, tụi nó vung hai tay gỗ nhỏ lên phía trường bày ra tư thế ném rồi ném những sợi dây mảnh màu trắng lên người Úc Ngạn.
Dây rối quấn chặt hai cánh tay và đùi Úc Ngạn, quấn lấy cả quanh eo y, mới đầu Úc Ngạn không cảm thấy gì lạ, mãi đến khi những sợi dây nhẹ nhàng quấn càng ngày càng nhiều, khiến y chạy ngày càng khó khăn, giống như y đang liều mạng kéo một con tàu khổng lồ về phía trước.
Úc Ngạn rút dùi phá giáp trong tay áo ra cắt hết dây rối trên người, nhưng số lượng dây quá nhiều, y không thể cắt hết ngay lập tức.
Số lượng dây quấn trên người ngày một nhiều lên, thậm chí còn quấn cả máy phân tích lưu trữ hạch và cổ Úc Ngạn, những sợi dây sắc bén như lưỡi dao cứa vào da thịt, một lúc sau máu mới bắt đầu thấm ra ngoài.
Úc Ngạn đã không thể chạy được nữa, tay trái vịn vào tường nhích về phía trước từng bước một, khi bậc thầy dùng rối đã hoàn toàn làm chậm tốc độ của y, hắn nhảy từ trên mái nhà xuống, nhanh chóng lao thẳng về phía Úc Ngạn, khi gần đến nơi hắn vươn bàn tay máy ra, chuẩn bị bắt lấy Úc Ngạn.
Mặt dây chuyền đồ đằng con mắt đeo trước ngực bắt đầu xoay tròn, mặt đất dưới chân Úc Ngạn đột nhiên xuất hiện một vòng tròn phát ra ánh sáng vàng, khi Úc Ngạn bước qua, trong vòng tròn đột ngột chui ra hàng chục cánh tay trắng bệch, dày đặc như những xúc tu của hải quỳ, nắm chặt con rối đang bước vào vòng tròn.
Bức tường bên trái đột ngột hiện ra một đồ đằng con mắt cao bằng người trưởng thành, con ngươi đen trắng xoay tròn sống động, đồng tử trong mắt là một vòng xoáy sâu thẳm, trong chớp mắt, Chiêu Nhiên lao ra khỏi vòng xoáy, cả người như một tia sáng đỏ tươi sắc bén, dùng thân thể cắt đứt sợi dây trắng giữa con rối và Úc Ngạn, đồng thời hất tung bậc thầy dùng rối đang chuẩn bị túm lấy y.
Bất ngờ mất đi lực kéo của sợi dây, Úc Ngạn vì quán tính lớn mà lao về phía trước, nhưng trong khi ngã xuống y đã phản ứng kịp, phối hợp với sự hỗ trợ của Chiêu Nhiên, rút súng lên đạn liền mạch, xoay người bắn thẳng vào đầu bậc thầy dùng rối.
Bậc thầy dùng rối bị đánh bay lên không trung, hắn thả dây rối móc vào các tòa nhà xung quanh để kéo mình lên cao, nhưng một viên đạn bất ngờ bay tới, bắn trúng vào mắt trái của hắn. Độ giật của khẩu súng đẩy Úc Ngạn ra xa hơn, y ngã xuống đất, máu trong vết thương bắn ra những vệt nhỏ trên mặt đất.
Những dị thể bình thường không sợ các vũ khí bình thường, nhưng phản ứng bản năng khi bị đạn bắn trúng mắt khiến bậc thầy dùng rối mất thăng bằng trong tích tắc, bị Chiêu Nhiên giật xuống khỏi sợi dây rối.
Dưới ánh nắng gắt của buổi chiều, tóc và lông mi của Chiêu Nhiên đã biến thành màu trắng, anh quay đầu nói với Úc Ngạn: “Anh sẽ đối phó hắn em mau về công ty, người của Bang Xe cũng đang tìm em, vì trước đó em đã dẫn tổ tuần tra thành phố kiểm tra xe tải của họ ở Quận Nam, còn cướp ba khẩu súng của họ.”
“Em về công ty đợi anh.” Úc Ngạn mím môi lùi hai bước rồi chạy vào con hẻm nhỏ. Bây giờ y đã học được cách dựa vào biểu cảm của Chiêu Nhiên để đánh giá sức mạnh của đối thủ, chỉ cần Chiêu Nhiên bảo y chạy, y sẽ lập tức quay đầu chạy đi không chút do dự.
Úc Ngạn luồn lách liên tục qua các hẻm nhỏ để rút ngắn đường, khi chạy ra đến phố, y lờ mờ cảm thấy có xe bám theo mình, y giả vờ như không phát hiện, nhìn hình phản chiếu trên cửa kính của các cửa hàng ven đường để quan sát tình hình phía sau. Có một chiếc xe van đang mở nửa cửa sổ, người ngồi ở ghế phụ lái quấn băng đầy tay phải, trông quen quen, hình như là tên côn đồ của Bang Xe lần trước bị Nặc Lan cắt đứt tay phải và bị y cướp súng.
Không rõ trong xe có vật dẫn hay không, một chọi nhiều không phải là lựa chọn khôn ngoan, không cần thiết phải mạo hiểm, lúc này, máy phân tích lưu trữ hạch treo ở thắt lưng Úc Ngạn cũng bắt đầu báo động, vì hạch quái dị – linh dương nhảy có giới hạn sử dụng 30 phút mỗi ngày, bây giờ đã bước vào năm phút đếm ngược.
Năm phút để chạy vào ga tàu điện ngầm, len qua đám đông tìm nhân viên hậu cần mặt đất có vẻ khó khả thi, nên Úc Ngạn rẽ ngay vào khu mua sắm ở ngã tư.
Vài tên Bang Xe buộc phải xuống xe ở gần ngã tư nhưng chúng chưa bỏ cuộc, nhét gậy sắt và dao vào áo rồi lẩn vào đám đông, để lại một người lái xe chờ ở lề đường, chuẩn bị bịt miệng tóm Úc Ngạn lên xe để xử lý.
Mặc dù đang chạy trốn, nhưng vẻ mặt của Úc Ngạn ung dung hơn nhiều so với lúc trốn thoát khỏi tay bậc thầy dùng rối, thỉnh thoảng y còn cố tình giảm tốc độ, để đảm bảo rằng những tên Bang Xe có thể theo kịp mình.
*
“Hai ngày nữa lại phải đi làm rồi, haizz, kỳ nghỉ ngắn quá đi.” Nặc Lan chống cằm, dùng nĩa nhỏ mân mê món tráng miệng đẹp đẽ trên đĩa sứ, gạt bỏ các miếng chocolate trên mousse chocolate.
“Nghĩ đến lương thì vui ngay thôi.” Ngồi đối diện trên chiếc bàn tròn nhỏ là hai cô gái cùng tuổi, nhưng phong cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt, một người mặc chiếc váy bó sát màu đen tuyền, trang điểm đậm rực rỡ theo phong cách Âu Mỹ, trước ngực gắn một dị hạch màu tím đậm, trên bề mặt dị hạch có hoa văn của một con nhện. Xung quanh dị hạch xăm sáu chân nhện màu đen lên ngực, cúi đầu chăm chú sơn móng tay mới mua.
Người còn lại nhìn thoáng qua đã biết là tiểu thư nhà giàu, tóc xoăn màu nâu nhạt, đôi chân nhỏ đung đưa dưới ghế, cô ôm điện thoại của Nặc Lan tương tác với James và Saranka ở bên trong, kéo hai nhân vật vào trò chơi thay đồ, mặc cho hai đứa nó những chiếc nơ lớn và váy nhỏ.
James rất hợp tác làm vui lòng bạn của chị gái, mặc váy lắc lư cái đuôi nhỏ đính sau lưng, trong khi vẻ mặt Saranka thì buồn bực, đội chiếc nơ ngồi sau bàn trong bối cảnh trò chơi, cau có không muốn để ý đến ai.
“Không có đồng nghiệp nào đẹp trai để tạo động lực đi làm à?” Cô vừa chơi vừa hỏi.
“Không có động lực.” Nặc Lan lười biếng trả lời: “Nhưng xinh đẹp thì lại có, có một thực tập sinh tên là Úc Ngạn, cũng rất thú vị, nhưng tui không có hứng thú với những cậu trai nhỏ tuổi hơn mình.”
Trong trò chơi, James nghe thấy lời cô nói thì như sét đánh giữa trời quang, ánh mắt tủi thân nằm bẹp trên màn hình: “Chị ơi…”
Nặc Lan dùng đầu ngón tay xoa xoa mặt nó: “Em không tính, em chỉ là nhân vật giấy thôi mà.”
“Em không phải là nhân vật giấy, em là thật, chỉ không ra ngoài được thôi.” James càng buồn bã hơn, chán nản đấm vào màn hình.
Họ đang uống trà chiều ở một vị trí gần cửa sổ trên tầng hai của trung tâm thương mại, Nặc Lan vô tình nhìn ra ngoài, qua lớp kính cửa sổ sát đất, cô ngờ vực cẩn thận nhìn kỹ hơn.
Có một người mặc mũ trùm đen nhánh đang luồn lách qua đám đông, khuôn mặt trong chiếc mũ trùm hoàn toàn là một khoảng tối vô tận.
“Úc Ngạn?”
Nặc Lan đứng lên chống tay vào kính, nhìn thấy vài tên côn đồ của Bang Xe đang lén lút bám theo trong đám đông.
“Các chị em, tui phải xui phép vắng mặt một lát.”