Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 92




Trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, rèm cửa màu cam nâu chỉ kéo một nửa, một đôi găng tay da đặt bên cạnh lọ hoa trên bậu cửa.

Chiêu Nhiên ngồi dựa vào đầu giường, để trần thân trên, trên vai phải có thêm hai ba dấu răng hình bán nguyệt, tấm lưng vốn trắng như tuyết giờ đây đầy những vết cào đỏ tươi lộn xộn. Anh để Úc Ngạn nằm ngủ mơ màng trên ngực bụng mình, tay khoác lên phần eo hơi lõm của y, nhịp nhàng vỗ nhẹ theo tiếng tích tắc yên tĩnh của đồng hồ.

Anh lặng lẽ hồi tưởng về đêm đáng nhớ này, bỗng hiểu tương lai mình muốn gì, dù phải chịu nguyền rủa cũng không hối tiếc. Chỉ là quái vật khi đứng trước người mình yêu thường khó giữ được lý trí, vừa rồi anh thô bạo như Tengu đang nuốt chửng mặt trăng.

Anh cầm tay trái của Úc Ngạn, ngắm nhìn vết sẹo bị dùi cui điện làm bỏng trên mu bàn tay.

“Đó là huân chương.” Úc Ngạn mệt mỏi đặt tay phải dưới cằm, nghiêng đầu nói khẽ.

Trên cổ y còn dấu tay của Chiêu Nhiên, giọng y khàn đi.

Mỗi lần vì sự cố chấp hoặc không nghe chỉ huy mà bị trách phạt, y không phản bác nhưng cũng không cúi đầu, ra hiệu về nhà có thể trừng phạt mình, nhưng Chiêu Nhiên nhận ra y quá ỷ lại quá trình bị răn dạy. Bướng bỉnh cố chấp, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt lại ẩn chứa một chờ mong còn yếu ớt hơn cả đom đóm.

Chiêu Nhiên thử cúi đầu gần y, hôn lên “huân chương” trên mu bàn tay y: “Ngoan yêu vì anh à.”

Úy Ngạn ngẩng đầu lên, cắn cắn môi.

Nước mắt từ từ tràn đầy trong hốc mắt, lạnh lẽo chảy dọc theo má rồi nhỏ xuống ngực Chiêu Nhiên.

Không ngờ chỉ một câu nói lại có thể khiến y phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Khi Úc Ngạn ngẩng đầu, chiếc nhẫn bạc đơn giản đeo trên cổ trượt xuống, đung đưa ở cuối sợi dây chuyền mỏng manh.

Ánh mắt của cả hai cùng dừng lại trên chiếc nhẫn, Úc Ngạn nhét lại chiếc nhẫn vào trong áo ba lỗ, đặt sát vào ngực mình.

Chiêu Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi đưa tay trái ra trước mặt Úc Ngạn, đầu ngón tay trắng trẻo hơi ửng hồng.

Chóp mũi Úc Ngạn đỏ bừng, y nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài xinh đẹp vài giây, biểu cảm khó hiểu.

Chờ thêm một lúc nữa, Úc Ngạn do dự lấy chiếc nhẫn bạc tự mài từ cổ áo ba lỗ ra, liên tục dùng ánh mắt để xác nhận với Chiêu Nhiên xem mình có hiểu sai không.

Chiêu Nhiên vẫn không rút tay về.

Úc Ngạn không dám tin, trèo xuống khỏi người Chiêu Nhiên, quỳ xuống cẩn thận lấy áo lau sạch chiếc nhẫn, rồi nâng tay Chiêu Nhiên lên, trang trọng chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh như lễ rửa tội.

Các đốt ngón tay dài xuyên qua chiếc nhẫn bạc mảnh mai, bị chiếc nhẫn hạn chế, gốc ngón tay bị siết nhẹ, cảm giác khá kỳ lạ và không quen, như thể đeo một chiếc vòng cổ có khóa.

“Ha…,” Chiêu Nhiên giật giật, Úc Ngạn hoảng hốt nắm chặt lấy tay anh, sợ anh sẽ đổi ý.

Nhưng anh không đổi ý, hai tay nâng mặt Úc Ngạn lên, hôn những giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, xóa tan những lo lắng tập trung nơi ấn đường, tiếp tục nụ hôn sâu trước đó.

Úc Ngạn nhắm mắt lại, lúc này y đã được an ủi hoàn toàn, cảm thấy thư giãn hơn bao giờ hết.

*

Một giấc ngủ thẳng tới sáng, mặt trời đã lên cao, gần mười một giờ, tranh thủ lúc Chiêu Nhiên vẫn đang ngủ say trong góc giường được tấm rèm cửa che sáng, Úc Ngạn lặng lẽ bưng đĩa cơm chiên đã ăn hết đi xuống, lén nhìn xem có ai ở dưới lầu không.

Nồi áp suất đang xì xì phun hơi trong bếp, hương thơm của thịt lan tỏa qua khe cửa kính.

Úc Ngạn thò đầu ra ngoài cầu thang nhìn, dưới sàn phòng khách đầy các loại giấy màu, dưới ngọn đèn thủy tinh hình bông hoa, ba đứa trẻ đang nằm bò bên bàn tròn bằng gỗ cười cười nói nói, đuôi nhỏ đen bóng của ba con nòng nọc vui vẻ vểnh lên lắc lư trong không trung.

Cáp Bạch cuộn mình ngồi trên chiếc ghế nhỏ dành cho trẻ em, ngậm một que kẹo, cúi đầu cẩn thận bọc bìa cuốn sách đã tô màu.

Tiếng động Úc Ngạn Ngạn tạo ra làm đối phương kinh động, anh hai quay đầu nhìn lại, theo sau đó là bốn năm con mắt lơ lửng trong không trung.

Ba con nòng nọc nhỏ cũng tò mò ngẩng đầu nhìn về phía này.

Cáp Bạch nói một câu “mấy đứa tự chơi đi” rồi đặt đồ trong tay xuống đi về phía Úc Ngạn, lấy chiếc đĩa trống từ đôi tay hơi cứng ngắc của y, quay người đặt lại vào bếp, lại vô tình thấy vết bóp trên cổ Úc Ngạn: “Cậu lại đây.”

Úc Ngạn cũng không sợ, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi hùng hồn đi theo.

Cáp Bạch rửa sạch đĩa rồi lau khô, thờ ơ hỏi y: “Thường ngày Chiêu Nhiên biểu hiện ở công ty thế nào?”

Câu hỏi này Úc Ngạn chưa từng nghĩ đến, y ngập ngừng: “Cũng… được ạ.”

“Đánh chửi cấp dưới?”

“Không, anh ấy đối xử với mọi người rất tốt.” Úc Ngạn không muốn thừa nhận câu trả lời này, nhưng đó là sự thật.

Cáp Bạch lắc đầu, đặt đĩa và thìa sứ trở lại giá để chén.

Úc Ngạn đợi một lúc không thấy anh ta nói gì thêm, bứt rứt vặn vẹo đầu ngón tay, hỏi tiếp: “Tại sao Chiêu Nhiên làm việc ở công ty săn dị thể? Không sợ đắc tội với những đồng loại dị thể ạ?”

“Có được thì phải có mất. Trong gia tộc luôn phải có người hy sinh vì điều đó.”

“Tại sao người hy sinh lại là anh ấy? Tấm lòng của anh ấy còn mềm hơn trái hồng mùa thu, làm việc ở nơi đó, mỗi ngày đều phải tiêu diệt đồng loại, chắc chắn rất khó chịu.”

Nghe vậy, Cáp Bạch nhìn y một lúc lâu, nặng nề ném chiếc thìa sứ vào ống đựng đũa: “Đúng vậy, việc này sao có thể đến lượt người nhỏ nhất trong gia tộc làm chứ?”

Úc Ngạn không hiểu tại sao ánh mắt của Cáp Bạch lại đầy thù địch và trách móc, nhưng y không bận tâm về ánh mắt đó, mà thực ra đó mới là trạng thái bình thường, ánh mắt dịu dàng của Chiêu Nhiên khi nhìn y mới là điều bất thường duy nhất mà y từng gặp, có được thì phải có mất, lẽ ra bản thân y cũng nên trả giá cho sự may mắn khi được hưởng điều đó.

Một lúc lâu sau, Úc Ngạn hỏi: “Sau này để tôi làm việc xấu thì thế nào? Tôi không sợ xuống địa ngục, anh à, anh có việc gì muốn tôi làm không?”

Cáp Bạch nhướng mày mỉa mai: “Cậu đề cao mình quá rồi đấy, cậu có bản lĩnh gì?”

“Trái tim tôi cứng rắn hơn Chiêu Nhiên.” Úc Ngạn trả lời.

Cáp Bạch sững lại một chút, trong ánh mắt nhìn y thêm chút tìm tòi nghiên cứu. Sự thù địch và miệt thị trong lòng anh ta cũng giảm đi đôi chút.

“Vậy trước hết hãy đứng vững ở Subway rồi tới tìm tôi.”

“Vâng.” Úc Ngạn đồng ý ngay lập tức.

Khi họ đang nói chuyện trong bếp, phòng khách đột nhiên vang lên tiếng khóc.

Cáp Bạch lau sạch tay rồi vội vàng ra xem, ba con nòng nọc đang đánh nhau lăn lộn trên sàn, con này kéo đuôi của con kia, con kia giật tóc của con nọ, thậm chí còn mở miệng đầy răng nhọn như cá mút đá để cắn nhau.

“Nhị Nhị, Tam Tam! Không được kéo tóc chị!” Cáp Bạch hét lên một tiếng, ngay lập tức mười mấy con mắt lơ lửng tập trung vào ba con nòng nọc, ánh mắt nhắm thẳng vào ba con nòng nọc nhỏ, khiến căn phòng im lặng tức thì, ba con nòng nọc bị ánh mắt chết chóc bao phủ, không thể cử động được.

Nguyên nhân đánh nhau rất đơn giản, chị của chúng giẫm phải chiếc ô tô nhỏ vứt lung tung trên sàn rồi bị ngã, nhưng chiếc ô tô là món đồ chơi yêu thích nhất của hai con nòng nọc kia, việc nó bị giẫm hỏng khiến chúng vô cùng đau lòng, thế là hai đứa nhóc xé rách bìa sách của chị vừa mới bọc xong, cô chị cũng không chịu thua, một mình đấu với hai đứa mà không hề yếu thế.

“Ngày nào cũng gây chuyện, không thấy phiền à? Ba sẽ mua vé tàu ném mấy đứa về hang băng hết.” Cáp Bạch kéo một chiếc ghế đẩu qua, ngồi xuống trước bàn gỡ bìa sách bị rách ra, cắt một tấm mới để bọc lại.

Hai con nòng nọc ôm chiếc ô tô bị hỏng khóc oe oe làm Cáp Bạch đau cả đầu, mua cái mới cũng không được, chúng chỉ muốn chiếc này thôi.

“Ai bảo chơi xong không cất đi? Vứt trên sàn không phải để người ta giẫm lên sao? Ba không sửa được đâu.”

Tiếng khóc của bọn trẻ vang lên chói tai, dù Úc Ngạn đứng ngoài cũng thấy vô cùng phiền toái, tim đập nhanh hơn, hô hấp gấp gáp, chỉ muốn chúng im lặng hết, tốt nhất là ném ra ngoài cửa sổ hoặc chôn dưới đất.

Nhưng đây là nhà của Chiêu Nhiên, một khi người ta đã lo lắng thì không thể muốn làm gì thì làm được.

Y lấy chiếc ô tô bị hỏng từ tay bọn trẻ, trong túi đeo vai có hộp dụng cụ tinh vi mà y thường mang theo bên mình, y ngồi khoanh chân xuống sàn bắt đầu sửa chữa.

Động cơ chỉ bị biến dạng nhẹ chứ không hỏng, chỉ có các mối hàn trên bảng mạch bị bung ra, y nối lại chúng, sau đó lắp lại vỏ ngoài rồi dùng keo dán tức thì để gắn lại các mảnh vỡ vào chỗ cũ.

Úc Ngạn không biểu lộ cảm xúc, y đặt chiếc ô tô nhỏ xuống sàn, thả tay ra, chiếc ô tô lại bắt đầu chạy vòng quanh phòng.

Bọn nòng nọc con ngạc nhiên nhìn chiếc ô tô như hồi sinh chạy khắp phòng, ánh mắt chúng nhìn Úc Ngạn đầy vẻ ngưỡng mộ.

Mặc dù Cáp Bạch không quay đầu lại, nhưng biểu hiện của Úc Ngạn luôn nằm trong tầm mắt anh ta.

“Tôi phải đi trước đây.” Úc Ngạn cất hộp dụng cụ vào túi, y còn nhiều việc phải làm.

Chiêu Nhiên thường làm việc vào ban đêm và nghỉ ngơi vào ban ngày vì ánh sáng mặt trời làm giảm sức lực của anh, nếu đã khó khăn lắm mới thay đổi được đồng hồ sinh học, thì cứ để anh ngủ không gọi anh dậy.

Bây giờ Úc Ngạn cần phải về nhà để đọc kỹ nhật ký trong tủ TV.

Y đeo túi lên vai, thay giày đẩy cửa rời đi, vừa đi được vài bước, hai con nòng nọc đã vội vã chạy theo.

Nhị Nhị cầm một hộp cơm đóng gói, cố gắng kiễng chân đưa cho Úc Ngạn: “Dạ, canh xương sườn ngô.”

Tam Tam giơ một đồ đằng hình con mắt chạm rỗng lên, nhét vào tay kia của Úc Ngạn: “Đây là món quà em lén tặng anh, không phải do ba đưa đâu. Cảm ơn anh trai.”

Đồ đằng này có chất liệu vừa giống kim loại vừa giống thủy tinh, bề mặt được chạm khắc hình con mắt, khi nhìn vào, đồng tử dường như di chuyển theo ánh nhìn, tạo cảm giác ảo diệu.

Úc Ngạn nắm chặt đồ đằng con mắt, ngẩng đầu lên thì thấy hai con nòng nọc đã chạy vào trong nhà.

“Đây là…”

Úc Ngạn cầm đồ đằng con mắt chạm rỗng tiếp tục bước đi, không cẩn thận va phải con đom đóm xanh đang bay lơ lửng trong không trung.

Con đom đóm xanh giật mình, lại mơ mơ màng màng bay đi, không dùng điện tấn công y như hôm qua.

Đến gần hàng rào phủ đầy dây leo hoa hồng thủy tinh, Úc Ngạn cẩn thận thử thò tay ra đẩy cánh cổng sắt, ngón tay y chạm vào dây leo thủy tinh trong suốt, nhưng dây leo kiêu ngạo này không như hôm qua, không đâm ra những chiếc gai dài nửa mét để xua đuổi y.

Đẩy cánh cổng ra, ánh nắng chiếu lên đôi mắt, Úc Ngạn giơ tay che, qua kẽ tay y có thể thấy cổng khu chung cư cũ nơi y sống ở ngay phía bên kia đường.

Y kinh ngạc quay lại tìm con đường mình vừa đi qua, nhưng phía sau chỉ là những quán ăn sáng quen thuộc và bức tường thấp đầy rẫy giấy quảng cáo vặt, mọi dấu hiệu như trong truyện cổ tích đều biến mất.

Nếu không vì đồ đằng con mắt còn nằm trong tay, Úc Ngạn sẽ nghĩ mình vừa mơ một giấc mơ.

Y chưa bao giờ tò mò về nơi Chiêu Nhiên sống như hôm nay, đôi mắt con người bị bức tường hiện thực che mờ, nhưng y may mắn được vén lên một góc màn sương để thấy một thế giới rộng lớn hơn, nếu có thể, y thật sự muốn khám phá thế giới mộng mơ đó.