Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 82




“Em không chấp nhận, vì sao kiếm anh sáng hư vô của Nặc Lan có thể tiến hóa thành đinh phá kén còn em thì thế này.” Úc Ngạn leo lên áo quần anh kéo chặt tóc Chiêu Nhiên, “Đừng cười.”

Một tay Chiêu Nhiên bế Úc Ngạn ra khỏi nhà, vừa nhìn vừa hả hê: “Là anh chiều hư em, lỗi anh.”

Mỗi lần bị anh ôm vát trên vai, Úc Ngạn không còn sức đánh trả, Chiêu Nhiên dễ dàng khiêng y vào gara, bước lên xe máy, Chiêu Nhiên ném mũ bảo hiểm vào ngực y, gọi Úc Ngạn leo lên, nhưng y vẫn đứng trên mặt đất mè nheo.

“Đang nghĩ gì vậy.” Đôi chân dài của Chiêu Nhiên thoải mái chống đất, ngậm dây thun trên cổ tay túm xoăn mái tóc lại, hai tay tựa trước ghi đông: “Ai chọc em?”

“Anh chọc em khi nói chuyện với mảnh xấy xinh đẹp.”

“Hì hì.” Chiêu Nhiên kề sát tới trước mặt y, “Anh không giao lưu với cô ta, em quản cũng rộng quá ha.”

“Thế mà không phải giao lưu?” Úc Ngạn mở to hai mắt, dùng sức bấu chặt bắp tay Chiêu Nhiên, “Cô ta đã thế này rồi,” sau đó dùng ngón chân móc mắt cá chân Chiêu Nhiên, “Như thế này rồi mà còn không phải giao lưu hửm.”

“Không giao lưu thật mà. Cô ta không phải dị thể thuần chủng, cho nên cô ta không biết kỹ năng này.” Chiêu Nhiên cúi đầu xuống, để hai thái dương chồng ngược nhau nhưng không tiếp xúc, “Đây mới là giao lưu.”

Những sợi tơ đỏ như máu nhẹ như không khí vươn ra từ các mao mạch dưới da, rơi xuống chạm vào thái dương Úc Ngạn, cảm xúc mềm mại vướn vào tiếp xúc thần kinh nào đó trong bộ não.

Úc Ngạn cảm giác như có một luồng điện chạy qua cơ thể, như ảo thanh nghe thấy âm thanh gì đó lại giống như không nghe thấy gì, nhưng trong đầu y lại bắt được một tín hiệu đặc biệt, mập mờ mềm ướt, rõ ràng Chiêu Nhiên không cử động miệng nhưng Úc Ngạn lại cảm nhận ra anh đang hỏi mình: “Anh có thể hôn em không?”

Úc Ngạn nhìn quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh trong đầu, lo lắng cắn móng tay.

Phản ứng của y rất thú vị, sau khi phân tích cẩn thận, Chiêu Nhiên đoán chắc y đang xấu hổ, mấy năm trước khi ở bên nhóc con nghe lời ngoan ngoãn, mỗi khi bị anh trêu trọc y đều sẽ tỏ ra rất lo lắng.

“Nếu tụi anh muốn thể hiện tình cảm với đối phương thì sẽ làm như thế này, hoặc làm với những thành viên thân thiết trong gia tộc, nếu một thành viên phản bội gia tộc, tâm trạng kỳ lạ của gã sẽ bị phát hiện khi giao lưu theo cách này, nên chuyện này mang ý nghĩa trung thành.” Chiêu Nhiên vén tóc y lên hôn lên trán Úc Ngạn.

Không ngờ chuyện này lại giống như tiêm thuốc an thần cho Úc Ngạn, suốt chặng đường đều rất ngoan ngoãn.

Đi được nửa đường, Úc Ngạn vốn vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Được.”

Dáng vẻ phản ứng chậm nửa dịp khiến Chiêu Nhiên cười không ngớt.

Mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời, ánh sáng mờ dần, toàn bộ thành phố cũng lụi tàn theo nó. Chiếc mô tô màu đen tuyền phóng nhanh trên cây cầu dài bắc qua biển, gió thổi mạnh, y ôm chặt eo Chiêu Nhiên, nhiệt độ cơ thể Chiêu Nhiên sưởi ấm y qua lớp quần áo mỏng, khiến y tin chắc hoàng hôn đã biến mất bởi vì bị mình ôm vào trong lòng.

Sắc trời chuyển từ đỏ sang xanh rồi nhanh chóng chuyển sang màu đen, Chiêu Nhiên hỏi: “Ngày nằm đêm ra, giống chuột lắm đúng không?”

“Là Ruinborn Elf.” Úc Ngạn tựa vào lưng anh lắc đầu, hiển nhiên sức sống vào ban đêm ở thành phố trầm lặng rất ít ỏi.

Chiêu Nhiên cảm nhận được động tác y gật gù đắc ý mạnh mẽ đáp lại, những hành động đơn giản như vậy cũng đủ để chữa lành.

Úc Ngạn hứng gió hỏi bên tai Chiêu Nhiên: “Không phải trước đây anh không cho phép em nói với người khác việc em thay đổi được dị hạch à? Bây giờ cả thế giới đều biết sao anh cao ngạo thế, thậm chí còn đấu với em công khai, bây giờ còn cho em chạy ra ngoài, có chuyện gì à?”

“Do em để lộ thực lực của mình trong bài kiểm tra thực lực chứ đâu, trong công ty có kẻ phản bội, bí mật bị tổ trưởng tổ máy móc để lộ ra ngoài, tiếp tục che giấu thì giống như anh đang sợ. Không phải không cho em ra ngoài, chỉ cần có người lớn đi theo đi đâu cũng được.”

“Anh không dạy dỗ em nữa à?”

“Dạy em có ích gì không? Ngay cả gậy bóng chày cũng biết em nghịch ngợm.”

“Có ích.” Úc Ngạn vòng tay qua eo anh, sờ loạn một lúc. Thực ra, y biết nói gì làm gì sẽ khiến Chiêu Nhiên không thích rồi tức giận, nhưng y lại thích tận hưởng quá trình chọc tức rồi dỗ dành anh, cho dù bị đánh y cũng cảm thấy thoải mái, bởi vì khi bị dạy dỗ y luôn nhận được tình cảm an ủi, cuối cùng Úc Ngạn đã đồng cảm được những lời trong nhật ký của mình – “Sự tức giận của anh là bắt nguồn từ việc yêu tôi.”

Hai người dừng lại trước cổng bệnh viện trung ương, Chiêu Nhiên cởi mũ bảo hiểm, bước vào cổng bệnh viện, đưa giấy tờ Subway tàu điện ngầm cho y tá trực đêm, yêu cầu thăm hỏi ông Chu.

Úc Ngạn nhặt dây buộc tóc rơi trên mặt đất lên, phủi bụi, đeo vào cổ tay mình rồi vội vàng chạy theo.

Theo chỉ dẫn của y tá, hai người đi vòng qua sảnh khám bệnh ngoại trú, đi đến một tòa nhà nội trú khác, vào thang máy lên tầng của ông Chu, tìm kiếm từng phòng theo số phòng bệnh.

“Tại sao tình hình của ông Chu đã ổn định lại không chuyển đến bệnh viện ở thành phố lớn?” Úc Ngạn lẩm bẩm, “Chắc chắn phải có lý do nào đó mới ở lại thành phố Hồng Ly.”

“Là phòng này.” Úc Ngạn đặt tay lên kính cửa lén nhìn vào, thực ra trước khi chìm vào giấc ngủ, đèn trong phòng bệnh đã tắt. “Em nhìn không rõ, anh đến nhìn xem.”

Chiêu Nhiên hơi cúi người áp sát vào trước tấm kính, đồ vật trong bóng tối không thể thoát khỏi tầm mắt của anh, dưới chăn giường bệnh có chỗ phình ra, ông Chu như đang vặn vẹo dưới chăn.

“Không ổn.” Chiêu Nhiên ấn tay vịn cửa xuống, phát hiện cửa bị khóa trái, “Tìm cho anh sợi dây kẽm, sau đó gọi y tá trực đêm tới.”

“Phá cửa thì còn cần dây kẽm gì nữa.” Úc Ngạn nhảy lên đạp mạnh, hai bản lề sắt rơi xuống khỏi khung cửa, toàn bộ cánh cửa bay lên.

Tiếng vang lớn làm rung chuyển cả tầng phòng bệnh, sau đó cánh cửa nứt toát rơi xuống đất, ngay cả Úc Ngạn cũng bịt tai nhảy ra, không ngờ tiếng lại lớn đến thế.

Chiêu Nhiên vỗ đầu y, hạ giọng dạy dỗ: “Đây là địa bàn của người sống, em cẩn thận chút! Chúng ta đang điều tra không phải cướp bóc, bệnh nhân cùng tầng bị em dọa lên cơn đau tim thì sao.”

“Ò.” Úc Ngạn vén tóc trán dưới mũ trùm đen nhánh, thế mà không nói lại, bây giờ y đã thông minh hơn, cuối cùng cũng hiểu được quy tắc xã hội, đó là khi đi làm nhiệm vụ không được đối nghịch tranh cãi với cấp trên trực tiếp, bởi vì làm cấp trên mất mặt ở bên ngoài, về nhà sẽ không xuống giường được.

Y vươn tay ra sau lôi gây bóng chày kiêu ngạo cắm ngược trong ba lô ra, nhảy qua cánh cửa gỗ bị sập, đến gần giường bệnh của ông Chu, nắm chặt lấy một góc chăn rồi nhấc lên.

Một số y tá đang trực ban nghe thấy âm thanh thì hoang mang chạy tới, tập trung trước cửa phòng bệnh, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ngọ nguậy dưới chăn, tất cả đều sợ hãi bịt miệng lại.

Đó là một đám bọ cạp đang bám víu vào nhau, hàng nghìn con bò lít nha lít nhít trên giường bệnh loi nhoi thành hình dáng con người, một vài con bọ cạp dính vào chăn, bị Úc Ngạn ném lên không trung, rơi lốp bốp xuống đất, nhanh chóng bò về phía chân Úc Ngạn.

“Nhiều quá đi, khá buồn nôn.” Úc Ngạn nhanh nhẹn nhảy ra, dẫm lên chỗ trống không có bọ cạp, một đám bọ cạp màu đen bò lúc nhúc trên bàn, bị Úc Ngạn dùng gậy bóng chày lùa xuống đất, nhặt tờ giấy còn sót lại trên bàn vứt cho Chiêu Nhiên rồi lui về phía Chiêu Nhiên.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Chiêu Nhiên đã đoán được Nữ Bọ Cạp đến đây, dòng chữ viết tay xinh đẹp trên tờ giấy hiện ra trước mắt, chỉ vẻn vẹn sáu chữ: “Gặp ở bệnh viện Huyện Cổ.” Bọ cạp tản ra khỏi giường bệnh kêu lạch cạch ngã xuống đất, bò về phía cửa, nhưng Chiêu Nhiên dậm nhẹ chân, dưới anh xuất hiện vòng vàng, vòng vàng nóng rực cản đường bọ cạp đen, tụi nó chừng chờ ở viền vòng, chỉ chạm nhẹ vào một chút sẽ bị điện giật lùi ra xa, không dám lại gần Chiêu Nhiên.

“Mày lại đây.” Úc Ngạn ngồi xổm bên trong chiếc nhẫn vàng, chơi đùa với con bọ cạp bằng cây gậy bóng chày của mình.

Điện thoại trong túi áo khoác Chiêu Nhiên rung lên, là điện thoại của trợ lý Tiểu Tề.

“Tổ trưởng, tổ tuần tra thành phố phát hiện bệnh viện Huyện Cổ đã hình thành phòng ảo, nhưng thấy môi trường không bình thường, cần tổ trực tự khẩn cấp dò đường trước, sau khi xác định được tâm hạch và dị thể trấn thủ, thông báo cho tổ phản ứng nhanh để tiêu diệt toàn bộ.”

“Hiểu rồi, gặp nhau ở cửa bệnh viện.”

Tiểu Tề nói: “Trong phòng ảo có con tin, con trai của tổ trưởng tổ máy móc Lý Tinh bị bắt cóc, một y tá và một nhân viên bảo vệ cũng bị mắc kẹt bên trong. Chờ nhóm tụi em qua thì chắc không kịp mất.”

“Anh ở gần đó, anh qua trước. Em và Tiểu An đi đến tòa nhà nội trú của Bệnh viện Trung ương xử lý đám trùng độc tràn lan trong phòng bệnh, đảm bảo không nó bò tới phòng bệnh khác mới rời đi.” Sau khi cúp điện thoại, Chiêu Nhiên kéo Úc Ngạn đi ra ngoài, xoay người dặn dò y tá: “Đóng kín cửa phòng, đóng tất cả cửa ra vào và cửa sổ của những bệnh nhân khác, không được di chuyển lung tung, đợi người của chúng tôi xử lý xong rồi mở ra.”

Anh để lại vầng sáng màu vàng trên mặt đất ở cửa phòng bệnh: “Bọn nó không thể bò ra khỏi dấu vết màu vàng này, đừng hoảng sợ.”

“Vâng vâng, ngài vất vả rồi ạ.” Các y tá xúc động rơi nước mắt, đây là tổ trưởng Chiêu của Subway đúng không, có cảm giác an toàn quá.

Úc Ngạn cầm gậy bóng chày đuổi theo Chiêu Nhiên, khi đi ngang qua mấy y tá trẻ, y cố ý giơ tay nhét cây gậy vào lại túi đeo vai, để lộ sợi dây cột tóc nhỏ màu hồng trên cổ tay, nhưng không một ai hiểu.

Vội vàng chạy đến khu vực lân cận bệnh viện Huyện Cổ, Chiêu Nhiên tìm thấy chiếc xe giấu từ trước, dùng cỏ dại che lại xe moto, dấu chân và dấu vết đi qua đi lại của người khác.

Úc Ngạn ngồi trên tường rào thấp thảnh thơi lắc lư chân, nhìn về phía bệnh viện u ám ở đằng xa. Bên ngoài Bệnh viện Huyện Cổ bị bao quanh bởi dải băng phong tỏa màu vàng của Cục Diều Hâu, kể từ khi xảy ra “Sự kiện người đầu dê” bệnh viện này chưa bao giờ mở cửa trở lại.

Trong không gian nơi từng có dị thể gây ra án mạng rất có thể sẽ hình thành phòng ảo, người đầu dê đã từng ăn thịt người trong bệnh viện Huyện Cổ, nên mọi người đều tránh xa nơi này, chỉ có tổ tuần tra thành phố mới kiểm tra tuyến đường này từ trong ra ngoài.

Địa thế của bệnh viện Huyện Cổ hoang vắng, sau khi màn đêm buông xuống, dáng vẻ cỏ dại mọc um tùm hô héo xung quanh chẳng khác gì nghĩa địa.

“Anh bảo em về nhà, em lại nhất quyết đi theo, Nữ Bọ Cạp có lẽ đã đoán trước chúng ta sẽ tới đây tìm cô ta, chắc chắn bố trí rất nhiều bẫy để chúng ta tự chui đầu vào rọ.”

Úc Ngạn cúi đầu đếm số dị hạch trong máy phân tích lưu trữ hạch, nói: “Cô gái đó trông thông minh, em sợ cô ta lừa anh.” Chịu thôi, ấn tượng của y về quái vật nhiều tay là quá đơn giản ngây thơ, giống như quả bóng ngốc bị bán đi vẫn ngoan ngoãn dùng nhiều tay của mình đếm tiền cho người ta.

Úc Ngạn nhét hạch thấu thị đỏ cấp ba vào mắt, tìm đường trong bóng tối rất dễ bị thương, tốt nhất nên dùng hạch thấu thị để kiểm tra, có thể tăng khả năng tỷ lệ sai số, đến khi nắm được tình hình bên trong thì đổi thành hạch phù hợp.

Hạch thấu thị còn hơn sáu mươi lần sử dụng, khả năng thấu thị chỉ kích hoạt mỗi khi đối diện với tòa nhà muốn nhìn thấu, cho nên rất khó lãng phí thời gian thấu thị, là một hạch rất hữu dụng, đáng tiếc hạch thấu thị không thể nhìn xuyên phòng ảo chỉ trong một lần, những tòa nhà biến thành phòng ảo đều là dạng khối đặc trong tầm nhìn của hạch thấu thị.

Khi đến gần Bệnh viện Huyện Cổ, có thể cảm nhận rõ luồng gió lạnh lùa vào sau gáy, mới bị bỏ hoang hai tuần, nhưng những bức tường bên ngoài của bệnh viện đã cũ kỹ như thể đã trải qua trăm năm gió sương, dưới những khung cửa sổ đen kịt phủ đầy tro bụi loang lổ những vết gỉ sét màu nâu sẫm, thậm chí cỏ dại còn mọc lên giữa các khe hở bậc thang không ai xử lí, chỉ có dòng chữ cấp cứu phía trên ô cửa vẫn phát ra ánh sáng đỏ mờ, chiếu rọi khoảng đất trống trước cửa thành một màu đỏ như máu.

Úc Ngạn cầm gậy bóng chày tới gần cửa chính, trên tay vịn của cửa kính đôi đã buộc chặt khóa xích sắt, sợi xích rỉ sét hoàn toàn bám đầy tro bụi, như thể đã bị trải qua nhiều năm sương gió.

Y đã học được bài học, lần này không nhảy lên đạp văng cánh cửa, mà cẩn thận từng ly từng tý mở cửa kính ra he hé, nghiêng người chen vào khe hở, nhờ thân hình gầy gò trườn lọt qua khe phủ vết gỉ và bụi đất trên người, úp sấp trên cửa thủy tinh bẩn thỉu nhìn Chiêu Nhiên chờ khen ngợi.

Chiêu Nhiên ấn đốt ngón tay giữa tay trái vào cửa kính, một luồng năng lượng xông ra ngoài, đập nhẹ vào cửa kính, toàn bộ cửa kính cường lực vỡ tung thành từng mảnh nhỏ, bị anh đá văng ào ào, đôi chân dài bước qua lớp kính vỡ, nghiêng đầu giải thích với Úc Ngạn đang khó hiểu: “Có những cánh cửa đá được thì đá được, ngoan yêu à.”

Sau khi hai người bước vào phòng ảo bệnh viện, bóng lưng của hai người như bị bóng tối bất thường nuốt chửng.

Khi đến nơi, hai người đi ngang qua bốt gác bảo vệ ở, trong bốt trống không vang lên tiếng bàn ghế xê dịch.