Ra khỏi con hẻm yên tĩnh bước vào đường lớn, vẫn chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người, thành phố suy đồi đầy nguy hiểm, không ai ra ngoài lang thang vào những đêm đông, ngay cả những cô hồn dã quỷ cũng không dám đi lại trên đường.
Người trong ngực say khướt, y như bị rút xương, ôm lấy cổ Chiêu Nhiêu nhưng vẫn trượt xuống, anh chỉ còn cách giang tay còn lại đỡ lấy mông y, đôi môi hôn lên trán: “Một ly đã say cũng đua đòi uống rượu, em biết gây chuyện thật đấy.”
“Mông đau, anh đừng đụng.” Úc Ngạn áp mặt vào làn da Chiêu Nhiên để giảm nhiệt độ, nhưng cơ thể của Chiêu Nhiên quá ấm, cho dù da ở cổ có lộ ra cũng không bị gió lạnh thổi buốt.
“Anh có làm gì đâu, em đừng lừa anh.”
“Trước khi ra ngoài bị anh dùng gậy bóng chày đánh, đau lắm.”
“Hì hì, sao lúc nãy không đánh trả.” Ngày trước quỷ nhỏ gây chuyện ở ngoài, về nhà ăn đòn cũng lắt léo, cào anh, nên lúc nào trên người Chiêu Nhiên cũng có vài vết máu.
“Em không đánh trả, em sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ anh ném em ra ngoài nhặt rác ăn.”
Chiêu Nhiên bị mấy câu lầm bầm mê sảng làm mềm lòng, vỗ nhẹ lưng an ủi y: “Anh vứt em đi được à, bé ngoan, trong thẻ lương của em có hơn hai trăm nghìn, nên bỏ nhà đi cũng không cần nhặt rác kiếm ăn đâu.”
“Em không biết…” Úc Ngạn ngơ ngác nhắm mắt lại, “Có phải anh ở bên cạnh em lâu lắm rồi đúng không, sao em cảm thấy anh như là nhà của em.”
Trong lòng Chiêu Nhiên khẽ run, trái tim bị mèo con dẫm lên để lại dấu chân trên đó.
Điện thoại trong túi rung lên, Chiêu Nhiên với tay vào lấy ra kiểm tra, có tin nhắn từ anh hai: Một ngày không gây chuyện thì em thấy khó chịu phải không?
Chắc mới nghe chuyện đấu trường quán bar, có lòng nhắn tới chửi bới.
Chiêu Nhiên vừa đi vừa gõ chữ trả lời: Nhưng em ấy rất giỏi, em không chịu nổi anh ạ.
Anh hai trả lời: Trẻ con càng nghiêm khắc càng nghe lời.
Chiêu Nhiên: Để về cho anh sờ thử. (Kèm theo hóa đơn ở quán bar) sau đó vội vàng tắt điện thoại trước khi anh hai gọi tới gào thét.
Úc Ngạn véo một lọn tóc của anh, ngón tay xoắn tới xoắn lui, đôi mắt lim dim, mập mờ hỏi anh: “Ở góc độ thẩm mĩ thế giới của anh, em thế nào?”
“Ừm… Đẹp mắt.”
“Anh lấy lệ, nói thật đi.”
“Anh… Không biết, anh thấy bồ hóng rất đáng yêu.”
“Em chỉ là bồ hóng thôi hả?” Úc Ngạn giật giật tóc anh, kéo sang một bên, “Ý anh là quái vật nhiều tay thấy em giống nó nên xứng đôi, có phải trong mắt anh em cũng rất khó coi đúng không?”
“Ahh, không có, không có thật mà, đẹp lắm, ngay cả anh hai anh cũng nói em xinh đẹp, ít khi anh ấy khen người khác lắm.”
Chiêu Nhiên đưa người về nhà, ngâm người vào nước nóng lần nữa để tẩy đi mùi thuốc lá và rượu ở quán bar, Úc Ngạn mê mang mặc anh loay hoay, ngoan ngoãn há miệng ngồi trên ghế chờ đánh răng.
Chiêu Nhiên tắm rửa sạch sẽ lau khô cẩn thận, quấn y lại rồi nhét vào giường ngủ: “Anh đi tìm cho em bộ đồ ngủ, đừng nhúc nhích cũng đừng đừng trèo qua cửa sổ.”
Úc Ngạn dụi mắt lẩm bẩm: “Thì ra mắc bệnh sạch sẽ thật… Tắm rửa sạch sẽ mới được lên giường…”
Anh mang bộ đồ ngủ sấy khô từ phòng giặt về, tắt đèn trong phòng ngủ, anh có thể thấy rõ một lớp ngọn lửa màu tím mơ hồ bám vào cơ thể Úc Ngạn, giống hệt ngọn lửa trên ly nước “Cáo lửa” battender đẩy sang.
Không ngờ chỉ uống nửa ly lại có tác dụng mạnh mẽ như vậy.
Úc Ngạn nghiêng người, kẹp chiếc chăn bông cuộn tròn vào giữa hai chân, khó chịu cọ lung tung.
Chiêu Nhiên ngồi ở mép giường, dùng mu bàn tay cảm nhận nhiệt độ trên trán y, bị bàn tay ướt sũng của Úc Ngạn ôm lấy như cọng rơm cứu mạng không chịu buông ra, y áp tay vào ngực mình, dấu ấn mặt trời trên ngực cũng đang đốt cháy y.
Vết thương bị kỵ sĩ cung tên bắn trúng ở bụng dưới đã cầm máu khâu lại, ngoại trừ cơn đau nhắc nhở cơ thể phải di chuyển cẩn thận, dấu vết bên ngoài đã rất nhẹ.
Khóa kim loại trên găng tay Chiêu Nhiên bị bung ra, Úc Ngạn nắm lấy ngón trỏ tay trái của anh rồi kéo ra, liếm lòng bàn tay và ngón tay Chiêu Nhiên.
Anh nín thở, muốn rút tay ra, nhưng lại bị đầu lưỡi mềm mại làm ngạc nhiên, khiến linh hồn như đăng xuất khỏi cơ thể.
“Nhả ra, không thấy bẩn à.” Chiêu Nhiên có thể nhìn thấy rõ từng biểu cảm Úc Ngạn trong hoàn cảnh tối đen như mực, anh muốn quay đầu tránh ánh mắt y, nhưng lại không thể dời mắt.
Anh nhẹ nhàng rút tay ra, nằm nghiêng phía sau Úc Ngạn, ôm y vào lòng, tay trái từ bên cạnh Úc Ngạn vươn ra trước ngực, thò đầu ngón tay vào miệng Úc Ngạn, kẹp lấy đầu lưỡi y.
Tay còn lại nhéo vào phần đùi bị gậy bóng chày kiêu ngạo đánh, Úc Ngạn rùng mình, vô tình cắn vào ngón trỏ Chiêu Nhiên.
Khoảnh khắc này kích hoạt những sợi tơ trên đầu ngón tay anh, sợi tơ dày đặc bao bọc khắp người như tơ tằm, tìm kiếm mọi lối vào để sinh trưởng bên trong, làm thức tỉnh chất dịch không màu lây nhiễm ở mọi vị trí trong cơ thể, giống như có vô số con sâu nhỏ bò lúc nhúc nở trứng bên trong.
Y đau đớn giãy dụa, nhưng cả người lại bị Chiêu Nhiên quấn chặt cố định, không thể động đậy.
Mọi sự vuốt ve của Chiêu Nhiên không mang bất cứ ý gợi tình nào, đầu ngón tay vội vàng lướt qua đầu ngực, không dám dừng thêm dù chỉ một giây, mọi hành động của anh đều theo bản năng nguyên thủy và ỷ lại của quái vật, những thứ anh muốn tận hưởng và khao khát quá tục tĩu, cảm giác tội lỗi không cho phép anh làm chuyện đó.
Khóe môi anh áp vào gáy Úc Ngạn, thói quen săn mồi thôi thúc anh cắn vào cổ sinh vật sống nằm trong tay mình, răng nanh đâm rách làn da, liếm láp huyết dịch rỉ ra, tiết chất nhầy có mùi thơm quan tài vào vết thương, để chiếm giữ thức ăn và bao bọc lãnh thổ.
Úc Ngạn càng vùng vẫy thì càng bị vướng víu, cho đến khi hoàn toàn biến thành một con thiêu thân mắc kẹt trong mạng nhện.
Trong đôi mắt đỏ tươi hiện lên một tầng sương nước, Chiêu Nhiên nhắm mắt lại, lông mi run rẩy: “Đừng đẩy anh, em không bị anh ép buộc, em thích quái vật nhiều tay mà đúng không?”
Úc Ngạn khó khăn xoay người, gác hai chân lên lưng Chiêu Nhiên, vòng tay ôm rồi hôn lên môi anh: “Vâng.”
——
Chiêu Nhiên nghỉ ngơi ở trong môi trường bóng tối rất tốt, cũng có khi tinh thần và cơ thể quá mỏi mệt, đợi đến khi ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm dày chiếu lên mặt, mới từ từ mở mắt.
Hai tay anh buông thõng trên gối, đầu ngón tay và đốt ngón tay hiện ra màu hồng thoả mãn, đôi găng tay da được đặt ngay ngắn ở mép giường, nhưng chỗ bên cạnh lại trống không.
Chiêu Nhiên mở chăn trở mình rồi ngồi dậy khỏi giường, khi nhìn thấy người đang ngủ trước bàn làm việc, trái tim trống vắng lập tức lại được lấp đầy.
Đèn bàn vẫn còn sáng, có lẽ đã dậy từ rất sớm rồi ngồi ở đó, khuôn mặt Úc Ngạn vùi dưới ánh đèn mờ ảo ấp áp, Chiêu Nhiên có thể loáng thoáng nhìn ra cái cau mày mờ nhạt, áo ngủ rộng rãi trượt xuống một bên vai, dấu răng nanh hằn sâu thành màu đỏ tươi.
Chiêu Nhiên bất giác sờ hàm răng lởm chởm, tối qua thật sự mất kiểm soát, sao lại cắn làm y bị thương thế này.
Ngoài ra, cổ và cổ tay của Úc Ngạn còn để lại những vết ngón tay màu đỏ sẫm và một số lỗ kim nhỏ do sợi tơ đâm thủng.
Chắc hẳn đêm qua mệt muốn chết, đau muốn hỏng tới nơi.
“Đang viết gì thế…?” Chiêu Nhiên chống hai tay lên mặt bàn, cẩn thận cúi người xuống, thò đầu ra nhìn kỹ nội dung trên giấy.
Úc Ngạn đột nhiên tỉnh lại, ngu nga ngu ngơ ngẩng đầu lên, cọ mũi vào yết hầu nhô ra trên chiếc cổ trắng nõn của Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên run rẩy, bông hoa nhỏ đang nở trong lòng bị một con ong trêu đùa.
“… Chào buổi sáng.”
“Thì ra khi thân nhau cũng chỉ nói ba chữ này.” Úc Ngạn nghiêng đầu chạm môi vào một bên gáy anh, “Nhưng em thì khác, em nói ‘chào buổi sáng ngoan yêu’. “
Chiêu Nhiên xoa đầu y, cắn môi cười ngượng ngùng: “Em trời sinh không biết xấu hổ hả?”
Úc Ngạn cúi đầu xuống, mái tóc lông xù cọ vào ngực anh, gom những tờ giấy trắng vương vãi trên bàn, giơ lên cho Chiêu Nhiên xem tên dự án trên trang bìa –, hướng nghiên cứu chính là làm thế nào để giết chết Chiêu Nhiên trong kỳ hóa kén.
“…” Chiêu Nhiên đỏ mặt nhưng lại bối rối, sờ cằm ho nhẹ: “Nói cho anh biết ý tưởng của em đi.”
“Điểm đột phá nằm ở đinh phá kén của Nặc Lan.” Úc Ngạn lật tờ đầu tiên, “Nếu chị ấy có thể phá vỡ vỏ kén từ bên trong, em có thể dẫn những người vào giúp em bao vây xử lí anh, cuối cùng để Nặc Lan phá kén, những người khác có thể an toàn rời đi.”
Chiêu Nhiên gật đầu: “Nói hay lắm, nhưng vì sao họ phải giúp em, trả tiền công à? Trong kén anh rất nguy hiểm, em muốn giấu chuyện này ư?”
“Cho nên việc cần làm là thiết lập quan hệ tốt với Nặc Lan…” Úc Ngạn xoa nắp bút lên má, “Chúng ta cũng cần tập hợp một đội ngũ có thể dùng được. Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng.”
“Mới sáng sớm đã nghĩ tới chuyện này rồi à.”
“Còn chuyện khác nữa.” Úc Ngạn sắp xếp nhật ký y lấy được từ dưới tủ TV theo thứ tự ngày tháng rồi bày ra trên bàn, Chiêu Nhiên xem sơ nội dung, không tỏ ra ngạc nhiên.
“‘Anh’ xuất hiện trong ba trang nhật kí này là anh à?”
Chiêu Nhiên im lặng một lát, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Người viết nhật ý là em đúng không?”
“Đúng.”
“Em chưa bao giờ có thói quen viết nhật ký, tại sao em lại viết những chuyện lặt vặt này rồi cất vào tủ khóa an toàn?”
“Ừm… Không nói được.” Anh đã thề với anh hai, nếu trả lời câu hỏi của Úc Ngạn thì tương đương với việc kể chuyện quá khứ.
“Hửm?” Úc Ngạn xoay người quỳ đứng trên ghế, chống tay lên lưng ghế, “Sao anh không nói được?”
“Ờ,” Chiêu Nhiên sốt ruột vò đầu, “Đành phải chờ em đoán, anh chỉ được trả lời có hoặc không, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
“Hả?” Úc Ngạn thò đầu quan sát biểu cảm Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên mím môi, nói chân thành: “Anh không nói đùa.” Đúng là ai nghe chuyện này xong cũng tưởng đang nói đùa.
Úc Ngạn cẩn thận suy nghĩ, búng ngón tay: “Không sao đâu, em chơi giỏi trò nấu xúp rùa biển lắm.”
*”会玩海龟汤” có nghĩa là “biết cách chơi với sự khó khăn” hoặc “biết cách xử lý tình huống khó khăn”. Câu này thường được sử dụng để miêu tả những người có khả năng xử lý tình hình khó khăn, giải quyết vấn đề phức tạp một cách khôn ngoan và linh hoạt. Nó có xuất xứ từ việc nấu nước súp từ con rùa biển, một món ăn có thể được coi là khá phức tạp và đòi hỏi kỹ năng nấu nước súp tinh tế.
Y hỏi trước một câu: “Có phải anh yêu cầu em viết nhật ký đúng không.”
Chiêu Nhiên sửng sốt, bất ngờ gật đầu: “Đúng.” Đầu óc y rất thông minh, chỉ cần một câu là có thể ngắm trúng trọng tâm.
“Anh nghĩ em sẽ lại quên gì đó, nên mới nói em ghi chép lại, để sau này nhắc nhở em?”
“Cái này thì không phải…”
Úc Ngạn so sánh khoản thời gian của ba trang nhật ký: ngày 22 tháng 1 năm M016, ngày 20 tháng 11 năm M017 và ngày 23 tháng 2 năm M018.
“Có vẻ như quy luật không rõ ràng lắm, nhưng nếu tính cả ngày em tỉnh lại ở bệnh viện Huyện Cổ thì là ngày 22 tháng 1 năm M022, ngày 22 tháng 1 hình như là một mốc thời gian rất đặc biệt, nhưng chuyện cụ thể là gì, em cần phải lấy thêm nhật ký để tìm hiểu. Đúng lúc em lấy được rất nhiều hạch xanh ở đấu trường quán bar, nên chắc chắn có thể đọc thêm nhật ký.”
Chiêu Nhiên bó tay: “Đây là cách duy nhất để mở hộp khóa do em thiết kế à? Nếu ép mở thì máy hủy tài liệu bên trong sẽ khởi động, quá độc ác.”
“Không đâu… chẳng qua nói đến chuyện nấu xúp rùa biển, em chợt nhớ tới người chơi rất giỏi trò này.” Úc Ngạn nói, “Kỷ Niên, cậu ta thông thạo thiết bị tinh vi, giỏi hơn em nhiều lắm, xem như một thiên tài. Nếu cậu ta tỉnh lại thì tốt biết mấy.”
“Không có kế hoạch mang tính xây dựng nào khác?” Chiêu Nhiên chống cằm cười nói.
“Còn hạng mục thứ ba,” Úc Ngạn lật sang trang khác, “Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, em muốn biết tình hình cụ thể của quái vật nhiều tay.”
“Ồ, phỏng vấn anh à, được thôi.”
“Thế bắt đầu từ thành viên gia đình đi, anh có gia tộc không?”
“Có, gia tộc Nhật Ngự chịu ảnh hưởng của bức xạ từ biển băng Địa cực.” Chiêu Nhiên thoải mái chống đầu nằm nghiêng trên giường, như thể đang xem màn trình diễn mới học tiết mục ở trường mẫu giáo của con mình, sau khi nghĩ thông suốt anh không còn bị ám ảnh về hóa bướm nữa, có thể ở cùng với y thêm bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
“Gia tộc Nhật Ngự.” Úc Ngạn kê giấy lên đầu gối ghi chép, “Em nhìn thấy một con sò biển khổng lồ trong hang băng Nhật Ngự, bên trong chật ních nhãn cầu, nó là thành viên của gia tộc anh đúng không?”
“À, đó là anh hai anh, Cáp Bạch. Rất bảnh choẹ, ra ngoài đi chơi còn phải mượn tay anh mang kính áp tròng, chứ nếu để anh ấy tự đeo thì có mà tới tối.”
“Anh hai anh?” Úc Ngạn cẩn thận nhớ lại ngoại hình của sò biển nhiều mắt, “… Đúng là giống anh thật, thế vì sao anh ta tự tin như thế, mà anh lại tự ti như này.”
“Nói bậy bạ,” Chiêu Nhiên nhéo mặt y, “Thẩm mĩ của tụi anh chia thành đáng yêu, xinh đẹp, bắt mắt hoặc ngầu, ở góc độ của dị thể anh ấy được xem là đẹp trai ngầu lòi, trước mặt anh ấy mà em nói như lúc nói với anh thử đi, chắc anh ấy tức chết mất.”
“Thôi được rồi.” Úc Ngạn ghi chép cẩn thận, “Quả bóng bàn tay, quả bóng nhãn cầu, gia tộc anh có hai người thôi hả, còn quả bóng nào khác không.”
“Ha Ha.” Chiêu Nhiên tức giận đến bật cười: “Không có chuyện đó đâu!”
“Bức xạ ở biển băng địa cực rất mạnh, bartender hồ li mà chúng ta gặp đêm qua có thể coi là anh em họ, kể hết gia tộc khá khó, chắc phải ba ngày ba đêm mới xong. Anh được anh hai nuôi lớn, trẻ con trong gia tộc đều ném qua cho anh hai nuôi, anh cũng bị ném qua nhưng chưa bao giờ bị tách ra, nên anh và anh hai có mối quan hệ thân thiết nhất.”
“Ồ…” Úc Ngạn kinh ngạc ngẩng đầu, “Thôi… Gia tộc Nhật Ngự nghiên cứu sau vậy.”
Giở tới trang cuối cùng của bản kế hoạch: “Còn một hạng mục cuối cùng, huấn luyện, tìm kiếm trang bị tốt nhất. Mỗi tháng tới đấu trường quán bar để khiêu chiến một dị thể chân chính một lần.”
Chiêu Nhiên nhướng mày, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của mình trong con ngươi tập trung của Úc Ngạn.
Y nói thật đấy à.
Ánh sáng quá mạnh, Chiêu Nhiên không thể phân biệt được những nét chữ gọn gàng của bút máy, nhưng hai chữ “tương lai” lại được viết rõ ràng trên mặt giấy.
Anh ôm vai Úc Ngạn từ phía sau, tựa cằm lên mái tóc đen lông xù, anh bắt đầu tưởng tượng sau khi hóa bướm sẽ đưa Úc Ngạn về nhà gặp anh chị em của mình, chắc chắn sẽ nở mày nở mặt, ở thế giới dị thể, có thể khế ước và yêu đương với loài người là chuyện đáng hâm mộ nhất.
Tay nhỏ cầm dụng cụ quét dọn ở ngoài đi vào phòng ngủ, quét dọn tro bụi và đồ linh tinh trên đất, hai tay nhỏ phụ trách thay ga giường, thấy trên ga giường xuất hiện chút máu và chất dịch không màu lây nhiễm khô, tụi nó nghị luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ Chiêu Nhiên.
Úc Ngạn trịnh trọng cất bản kế hoạch vào ngăn kéo, đóng nắp bút máy lại: “Trước hết phải tiến hành mục đầu tiên của kế hoạch, em phải giúp chị Tiểu Lan đưa anh em J.S trong trò chơi ra ngoài, như vậy chị ấy mới vui mừng.”
Y bật máy tính lên, tìm “Gray Crow: Dollhouse”, đăng nhập trò chơi, duyệt qua các vật phẩm trong tài khoản của mình: “Thần chú khống chế * 1, Phi hành khí bươm bướm (bị hỏng), Găng tay anh hùng, Độc thủy tinh (chai rỗng), Mặt nạ hồ chết, Búp bê James, huy hiệu thăng cấp * 5, thang đo mức độ thiện cảm, nút bấm thay đổi quần áo.”
Một bàn tay nhỏ đẩy hé cửa phòng ngủ ra rồi lần lượt bò vào, Không Đáng Tin cầm một túi nhựa lớn đựng đầy những cuộn giấy vẽ, một bộ bút lông, một số dụng cụ vẽ phụ trợ cơ bản và hai thiết bị vi điện tử.
“Em không lấy được mô hình trong trò chơi nên phải tự vẽ.” Úc Ngạn trải giấy vẽ ra, bắt đầu dùng bút chì phác thảo, “Cũng may búp bê có tạo hình chibi, không là em không vẽ được.”
Đáng Tin đưa hóa đơn siêu thị cho Chiêu Nhiên, trong khi chờ hoàn tiền, nó chống mép bàn nhìn Úc Ngạn vẽ tranh, tư thế giống hệt Chiêu Nhiên lúc nãy, hai tay chống bàn cúi người nhìn xuống.
Úc Ngạn đã nghiên cứu tạo hình của búp bê trong tấm hình rất lâu, tô lại từng điểm ảnh, một khi tập trung vào công việc thời gian trôi qua rất nhanh. Cuối cùng cũng đến giai đoạn tô màu, Úc Ngạn tháo nắp bút đánh dấu ra, thất thần nhìn vào bản nháp rồi tiện tay vẽ một trái tim trên ngón tay Đáng Tin.
Đáng Tin giả vờ bình tĩnh nhưng đầu ngón tay lại dần dần đỏ lên. Không ngờ bị Không Đáng Tin nhìn thấy, nó nhảy lên bàn vẽ lăn qua lăn lại đòi vẽ.
Chiêu Nhiên dời ghế, ngồi dưới rèm cạnh bàn, anh không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng ở nhà, tựa đầu vào cẳng tay, nhìn chăm chú một bên mặt Úc Ngạn.
“Tay của anh đang làm nũng với em sao anh không quản?” Úc Ngạn ngước mắt hỏi anh.
“Ừm…” Chiêu Nhiên vươn tay phải ra, đưa cổ tay trắng nõn của mình tới trước mặt Úc Ngạn.
Ý là anh cũng muốn.