Sau khi Linh mục Yiman bị đánh bại, một món trang bị rơi xuống ngay tại chỗ.
Sách ma thuật: Trận sao bảy cánh
“Đồ tốt.” Úc Ngạn nhặt sách ma thuật đưa cho Nặc Lan, mở hàng rào rồi kéo cô bước nhanh ra ngoài, “Chị đọc nó đi.”
“… Còn phải đọc sách à.” Nặc Lan không có hứng thú, tùy tiện lật ra vài trang khi bị kéo đi. Các ký tự ngoài hành tinh bên trong trang giấy nổi lên, tỏa ra vầng hào quang màu vàng, in dấu trên bề mặt cây pháp trượng gỗ màu tím.
“Cái này hay đấy, mở sách ra là sẽ tự động học được.” Đầu óc cô sinh ra không phải để đọc sách, thỉnh thoảng cô lại nhìn món trang sức James trên vành mũ, dùng ngón trỏ gãi bụng nó.
“Cậu hiểu biết ghê, nếu chỉ có mình chị với Quả cầu lửa, chắc chắn tiến độ sẽ không nhanh vậy đâu.” Nặc Lan chân thành nói, “Hèn gì tổ trưởng Chiêu chưa bao giờ nhận thực tập sinh, vừa nhìn thấy cậu đã nhận cậu ngay lập.”
Úc Ngạn cúi đầu bước đi, thật ra trong lòng lại muốn nghe cô nói nhiều hơn.
“Chị vào công ty cũng khá lâu, khoảng hai ba tháng. Bình thường tổ trưởng Chiêu không quan tâm đến chuyện gì, luôn cử cấp dưới Tiểu Tề và Tiểu An đi làm thay mình, còn hay say rượu, chị tưởng ngài ấy thất tình, nhưng nghe bảo ngài ấy không có hứng thú với người khác giới, mà, theo chị thấy ngài ấy không hứng tới con người thì đúng hơn, rõ ràng gặp ai cũng mỉm cười nhưng lại cảm thấy xa cách.”
“Anh ấy có tốt bụng không.” Úc Ngạn cúi đầu lau vết đen trên súng kíp cao quý, “Anh ấy luôn dạy em cái này không được, cái kia không được.”
Nặc Lan cẩn thận suy nghĩ: “Tốt bụng? Chị không cảm nhận được, chị nghĩ ngài ấy rất lạnh lùng.”
Cỏ dại xung quanh cháy đen, khung cảnh như vừa bị núi lửa thiêu rụi, bỗng y giẫm phải một đám cỏ khô khốc, ngước mắt nhìn lại chỉ thấy một mảng cỏ nhím mọc khắp nơi trên mặt đất, Hỏa Diễm Khuê ngồi trên cây khô, chờ đợi rất lâu.
“Tôi đã dọn sạch hết đám quái vật nhỏ trong khu vực này, boss cuối lính cai ngục gào thét đang ở phòng nhỏ đằng trước, rất có thể S đã bám vào con quái vật đó.” Hỏa Diễm Khuê nhảy xuống cây, lắc ngọn lửa trên đầu ngón tay, “Chúng ta mới vào phó bản không lâu, giờ đi thách đấu Boss cuối hơi kiêu ngạo nhỉ, huống chi bên ngoài còn đang phát trực tiếp trận đấu nên đã tăng cường đặc biệt cho S.”
Làng ôn dịch này được xây dựng trong một thung lũng đất hoang, những dân làng mắc căn bệnh lạ bị mắc kẹt trong thung lũng qua nhiều thế hệ, lối ra duy nhất bị quái vật trong ngôi nhà nhỏ canh giữ, cụ thể là boss cuối lính cai ngục gào thét.
Lượng máu của lính cai ngục gào thét cao tới 50.000 điểm, sau khi bị S Salanka bám vào, lực sát thương có thể tăng lên gấp đôi, lượng máu ba người không được tăng lên, đều giữ mức máu ban đầu của nhân vật là 100 điểm, với lượng máu này thì chỉ cần ăn đập một lần đã đủ chết ngay tức khắc, tỷ lệ sai số khi thao tác là bằng không.
Úc Ngạn tính toán khoảng cách: “Thứ này rất dễ đánh, cứ chuẩn bị đầy đủ trang bị rồi leo lên đánh nó.”
“Cậu từng xem video của Bồ Hóng Đen Nhánh chưa, cậu ấy tận dụng bug của lính cai ngục, cậu biết cách không.”
“Biết.”
Đầu tiên y tháo huy hiệu thăng cấp trên người xuống, nói Hỏa Diễm Khuê đeo vào, sau đó lật tay lại, hai ngón tay kẹp mảnh giấy vàng chữ đỏ, đó là bùa khống chế ở màn trước.
“Di chuyển, chồng lên.” Úc Ngạn ném bùa chú lên phía trước, những cỏ nhím trên toàn bộ đồng cỏ nhanh chóng được triệu hồi rồi bay lên không trung, chất thành một đống, chuyển về phía mái căn nhà nhỏ ở cuối con đường mòn.
“Đi, tôi sẽ khởi động quái.”
Ba người tiếp cận nhà nhỏ từ ba hướng khác nhau, khi Úc Ngạn cách khoảng ba mét, y rút con dao mũi nhọn trên thắt lưng rồi dùng hết sức ném về phía trước, lưỡi dao cộc một tiếng cắm chặt vào ván cửa.
Đột nhiên, đèn đầu lâu trước cửa thắp sáng, ngọn lửa màu tím tràn ra từ hốc mắt, miệng và mũi đầu lâu.
Cánh cửa gỗ mục mở ra he hé, một khuôn mặt khô héo xám xịt áp vào khe cửa, một bàn tay gầy guộc như cành cây duỗi ra.
Mặt sau của con dao cắm trên cửa phản chiếu khuôn mặt lính cai ngục gào thét, khuôn mặt thiếu niên tóc vàng và đôi mắt hai màu buồn bã nghiêm nghị, đôi mắt mất đi sức sống, tinh thần nó trong kén đã hao mòn gần hết.
Lính cai ngục gào thét sẽ phát ra một tiếng hét chói tai khi bàn tay vươn ra khỏi cửa bị tấn công, lúc này nó đang ở trạng thái vô địch, không gây sát thương, nhưng tiếng hét của nó sẽ gây ra hiệu ứng “ù tai” cho người chơi, làm mất máu liên tục.
Úc Ngạn giơ rìu cứu hỏa lên, đục vào bàn tay khô héo và cánh cửa, trước khi tiếng hét của lính cai ngục kịp thốt ra, chiếc rìu đã vung thẳng vào miệng nó, quai hàm nổ tung, tiếng hét bị chặn lại trước khi thách đấu.
“Chơi nó.”
Những viên cỏ nhím bị khống chế trước đó tích tụ trên mái nhà nhỏ bốc cháy, Hỏa Diễm Khuê đứng giữa ngọn lửa rực cháy, dị hạch mắt rồng càng trở nên hung dữ, khiến dung nham nóng cháy chảy ra dưới cơ thể Hỏa Diễm Khuê.
Cỏ nhím là nguồn tài nguyên dồi dào nhất trên bản đồ, nó mọc thành từng đám, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, có hình dạng như vỏ hạt dẻ khô dễ cháy nổ. Hiệu quả ban đầu của bậc thầy độc dược phụ thuộc vào việc cỏ nhím bốc cháy dính sát vào mặt kẻ địch.
Những thay đổi về số lượng sẽ dẫn đến những thay đổi về chất lượng, không thể coi thường những tích tụ của tổn thương nhỏ.
Dung nham ngọn lửa thiêu rụi căn nhà nhỏ, khói tro bay lên trời, cuối cùng lính cai ngục cũng lộ hình dáng thật của mình, một bên cơ thể của nó là hình dạng con người bình thường, bên kia lại phát triển thành một thân cây màu đỏ thẫm, cánh tay và bàn tay của nó rất lớn, giống như cây đa ký sinh trên cơ thể con người, chia cắt ra một ranh giới rõ ràng ở giữa cơ thể.
Lính cai ngục gào thét bay mất 1/5 máu giữa tiếng pháo nổ và tiếng đổ sụp, người nó cứng đơ, đau đớn ngẩng đầu, môi lưỡi khô khốc há ra, yết hầu run rẩy ngửa mặt lên trời gào thét.
Đặc điểm đòn tấn công của lính cai ngục gào thét là tấn công bằng sóng âm chồng chất, mỗi tiếng hét đều khiến đối thủ bị ù tai, mỗi giây sẽ liên tục tụt một máu, hiệu ứng ù tai sẽ chồng lên nhau từng lớp cho đến khi một giây tụt hai máu, có thể cộng dồn nhiều nhất năm lần, cho tới khi đạt được hiểu quả kinh khủng là mỗi giây tụt mười máu.
Nếu hiệu ứng ù tai cộng dồn năm lần, chỉ cần nó thét thêm một lần nữa, sẽ chết không lời đối chứng.
Nhân vật ban đầu không được tăng cường lượng máu, cho dù chỉ chồng ù một lần, một trăm máu cũng không đủ tụt trong hai phút.
Nhưng không phải là vấn đề lớn.
Ngay khi lính cai ngục vừa mở miệng, khẩu súng kíp cao quý của Úc Ngạn đã được nạp xong, một viên đạn súng kíp bắn vào miệng nó, chặn tiếng thét ngay khi phát ra, khiến nó không thể thét lên.
Nặc Lan giơ pháp trượng lên, cây trượng gỗ trong tay xoay tròn, dưới chân cô hiện lên chút ánh sáng tím, ánh sáng điện màu tím sáng chói trườn ra từ mặt đất, vẽ thành hình ngôi sao bảy cánh, mỗi góc của ngôi sao đều xuất hiện một bùa chú.
Cô giơ cây trượng lên cao, cắm mũi nhọn vào giữa ngôi sao bảy cánh, ánh sáng của mảng sao trên mặt đất mở rộng bao trùm toàn bộ phòng nhỏ, các đường nét in rõ ràng trên mặt đất.
Nặc Lan dẫm lên một góc trận sao, chạy về phía trước theo ánh sáng, cơ thể dịch chuyển, trong nháy mắt xuất hiện ở một góc sao khác.
Cuốn sách ma thuật mà Linh mục Yiman rơi xuống mang khả năng dịch chuyển tức thời của bà già, có thể lần lượt lóe lên giữa các góc sao.
Nặc Lan thoắc hiện sau tên lính cai ngục, tay phải nắm lấy đuôi ngón tay út, rút ra một kiếm ánh sáng bạc từ ngón tay cụt của hạch bạc.
Hạch trang bị bạc cấp một, kiếm ánh sáng hư vô, đang phản chiếu ánh sáng bạc lên gò má Nặc Lan.
Hạch trang bị đã hiếm, vũ khí cận chiến mạnh mẽ như hạch cấp bạc lại càng hiếm hơn, hạch trang bị cao cấp về cơ bản sẽ có thuộc tính tăng sức mạnh cho người dùng.
Lực sát thương của kiếm ánh sáng hư vô cao hơn cây trượng đá quý một cấp, chỉ sợ dưới cây kiếm này linh mục Yiman ngay cả mười giây cũng không bước ra được.
Lượng máu lính cai ngục gào thét giảm mạnh, bắt đầu chạy trốn khắp nơi, nó dùng bàn tay khổng lồ như thân cây đào xuống đất, rồi kéo cơ thể cồng kềnh của mình đi qua.
Khu vực xung quanh đã bị lửa rồng phong tỏa hoàn toàn, thuộc tính thân cây bị ngọn lửa khắc chế, lính cai ngục không có đường trốn nhưng máu của nó lại cực kỳ trâu, dù có nhận hết sát thương cũng chỉ bị giảm đi một nửa máu.
Khi đạt đến giới hạn nửa máu, Úc Ngạn nhìn chằm chằm vào chuyển động của nó, ngay khi lính cai ngục ngẩng đầu lên, một phát súng lập tức bắn trúng cổ họng nó, chặn đứng chính xác tiếng thét chí mạng.
Úc Ngạn đưa toàn bộ huy hiệu thăng cấp cho đồng đội, bởi vì y chịu trách nhiệm chính trong việc điều khiển nhịp độ trận chiến, chặn đứng tiếng thét chí mạng của lính cai ngục bất cứ lúc nào, chứ không chịu trách nhiệm gây sát thương, Nặc Lan và Hỏa Diễm Khuê hoàn toàn có thể đè đầu đánh lính cai ngục.
Lượng máu của boss bước vào 1/5 cuối cùng, Úc Ngạn vẫy tay để bọn họ lùi lại: “Nó đang bước vào giai đoạn thứ hai, đừng để bị nó giết chết.”
Tiếng thét chói tai như xuyên thủng màng nhĩ, lay động linh hồn, dùng sức bịt tai lại cũng không giúp được gì, thân cây trên người cai ngục phát triển điên cuồng, nửa người còn lại cũng bị thân cây bao bọc hoàn toàn, Boss phát triển thành một cây đại thụ đỏ sẫm cao chót vót, cành cây đung đưa, rung chuyển khắp bầu trời, tấn công mạnh mẽ, muốn lại gần nó thì khó mà tránh khỏi bị đánh những dây leo đành mấy phát.
“Vỏ cây miễn nhiễm với mọi sát thương, chỉ có thể chịu đựng tiếng hét cuối cùng.” Úc Ngạn vứt vỏ đạn trong súng, nạp viên đạn cuối cùng rồi lùi lại vài mét, tai y ù đi, lượng máu giảm xuống theo từng giây.
“Phải đánh vào lõi cây,” Hỏa Diễm Khuê đưa tay che mắt nhìn về phía ngọn cây khổng lồ, những dây theo sống đang bao bọc trung tâm ngọn cây, có một cái lỗ rất lớn hướng lên trời, trong đó có một bông hoa đang nở, dường như chỉ có xung quanh bông hoa đó mới có thể quyết định tấn công.
“Trèo lên chắc chắn sẽ bị đánh, nhân vật này đỡ được bao nhiêu lần thế.”
“Không đỡ được.” Úc Ngạn mở bảng trò chơi lơ lửng, triệu hồi phi hành khí bươm bướm trên bản đồ.
Bướm máy kéo lưới đánh cá nặng nề chậm chạp bay từ trên trời xuống, từ từ bay qua ngọn cây khổng lồ, túi lưới chứa đầy bom thủy tinh do bậc thầy độc dược chế tạo.
Úc Ngạn nâng nòng súng lên, nhắm vào bướm máy rồi bóp cò súng kíp.
Bướm nhỏ biến thành máy bay ném bom, thả toàn bộ bom thủy tinh trong lưới, bom nổ tung như pháo hoa, những viên bi rải rác rơi xuống đất rồi phát nổ, một viên tinh thể màu trắng tuyết cực độc nở ra ở điểm hạ cánh.
Hầu hết các viên bi đều rớt vào cây, chất độc thủy tinh chết người bên trong nhanh chóng kết tinh, các tinh thể leo lên đầu cành với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, rồi lan ra từ lõi cây đến hết mặt ngoài đại thụ chót vót.
Cây đen đỏ khổng lồ ngưng tụ thành cây thủy tinh mỏng manh phủ đầy tuyết, cảnh tượng mơ mộng và tàn khốc đến kinh người.
Cây thủy tinh khổng lồ trở nên hoàn toàn trong suốt, trên thân cây có một cậu bé tóc vàng đang ngủ say, sức sống của cậu bé tiêu hao theo cây cối giòn dã, trở nên nhợt nhạt, trong suốt hơn.
Salanka.
Cảm nhận được sự tồn tại của anh em song sinh, búp bê James nằm trên vành mũ Nặc Lan khẽ rung lên.
Úc Ngạn nhận thấy bất thường liền quay đầu hỏi Nặc Lan: “Có phải nó nói gì với chị không?”
Nặc Lan giơ tay lên, chạm vào dòng chữ trước mặt mà chỉ cô mới có thể nhìn thấy. Giống như phần after credit hiển thị ở cuối trò chơi và lời cảm ơn ở cuối phim, dòng chữ màu trắng cuộn lên ngay trước mắt.
—— Những sinh vật như chúng em, sẽ dành cả cuộc đời để chơi khăm con người ở những góc khuất không ai quan tâm, cuối cùng biến mất vào quên lãng, giống như một sai lầm đi lại trong code. Sự xuất hiện của mọi người đã cho chúng em một cơ hội chiến đấu vì một cuộc sống mới, xin cho phép em đề nghị chị, chị từ chối cũng không sao, chỉ cần en cố gắng là đủ rồi.
James tặng chị hoa hồng.
Một khuôn mặt ma quái phát ra ánh sáng đèn neon hiện lên trên vai Nặc Lan, đẩy cô về phía cây thủy tinh khổng lồ.
“Trời ơi, đừng đẩy chị…” Nặc Lan quay đầu xin giúp đỡ, “Này, làm sao giờ? Muốn chị ký khế ước thật à?”
Hỏa Diễm Khuê ngồi nghỉ giữa đống tro tàn, giơ ngón tay lửa lên: “Lời to, chị Tiểu Lan, dị thể Redneck Drift cử tới ký khế ước với chị, em cá ông chủ Hùng bên kia sẽ tức giận mà lên cơn đau tim ấy.”
Úc Ngạn thấy việc không liên quan đến mình, đặt khẩu súng kíp cao quý trên ngón tay xoay một vòng: “Chị không muốn chó con à, thế để em giết chết nó cũng được, đừng lãng phí hai hạch mù đen.”
Nặc Lan suy nghĩ một lúc, giơ kiếm ánh sáng hư vô lên đâm vào thân cây thủy tinh của Salanka.
Kiếm ánh sáng chìm vào trong thân cây thủy tinh, vết nứt lan ra tứ phía, ánh sáng bạc mở ra vết nứt, toàn bộ thân thủy tinh vỡ tung, lắp đầy toàn bộ thế giới bằng những mảnh vỡ bất quy tắc trong suốt và trắng toát.
Nặc Lan nhắm mắt lại, những thủy tinh vỡ vụn tự động tan thành tuyết khi chạm vào cơ thể cô, đáp xuống mái tóc dài và hàng mi.
Các chỗ lồi lõm mô hình Salanka co lại, một nửa hạch vua trò chơi màu vàng nhạt bật ra khỏi cơ thể, tự động tìm kiếm nửa còn lại, hợp nhất thành một trong hộp mở rộng hạch của Úc Ngạn.
Ngoài ra, còn một hạch mù đen rơi xuống chân Nặc Lan.
“Chúng ta đi thôi.” Úc Ngạn giơ tay lên che lại những mảnh thủy tinh bị trận bão tuyết cuốn theo. “Chỉ cần lần lượt ngắt kết nối, để thực tập sinh tổ cấp cứu có thời gian cấp cứu, là có thể rời khỏi kén đúng không.”
“Đúng vậy.” Nhiệt độ cao trên người Hỏa Diễm Khuê có thể làm tan băng tuyết, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi bị thủy tinh đập trúng, “J·S sẽ bảo vệ chị ấy, cậu đừng để ý tới chị Tiểu Lan nữa.”
“Chờ một chút!” Nặc Lan gọi bọn họ.
Cô giơ kiếm ánh sáng hư vô của mình lên, tay trái chậm rãi sượt qua lưỡi kiếm, những vết nứt như thủy tinh bắt đầu lan ra từ thân kiếm, phát ra những âm thanh vo ve kéo dài.
Dị hạch cộng hưởng!
Úc Ngạn mới chỉ nhìn thấy mục này trên máy phân tích lưu trữ hạch, mỗi một dị hạch sẽ có điều kiện cộng hưởng, nhưng điều kiện cụ thể là gì thì cần đến sự may mắn và cũng không biết sẽ kích hoạt trong trường hợp nào.
Tên: Hạch trang bị – Kiếm ánh sáng hư vô
Nguồn gốc: Kích hoạt ngẫu nhiên hạch mù trắng
Chủng loại: Loại phòng ảo
Đánh giá cấp bậc: Bạc cấp 1 (Trắng xám)
Khả năng cơ bản: Khi giết dị thể, sẽ rơi ra thêm một hạch mù trắng/ đen.
Giới hạn sử dụng: Không giới hạn
Giới thiệu vắn tắt: Bùa hộ mệnh của con bạc.
Điều kiện cộng hưởng: [Hy vọng duy nhất] Đánh bại dị thể trong kỳ hóa kén.
Hiệu quả cộng hưởng: [Kiếm ánh sáng hư vô] tiến hóa thành [Đinh phá kén], có thể phá vỡ vỏ kén từ bên trong.
Hai người sững sờ tại chỗ.
Hỏa Diễm Khuê: “Lần đầu tiên tôi thấy cộng hưởng của dị hạch, tôi chưa từng thấy việc đời, chắc mạnh lắm.”
Úc Ngạn: “… Có thêm tiền.”
“Wow, đẹp quá.” Nặc Lan ước lượng kiếm ánh sáng sau tiến hóa, hai tay nắm chuôi, cắm ngược lưỡi dao xuống mặt đất.
Ánh sáng bạc đột nhiên xuất hiện, mặt đất nhanh chóng ngưng tụ thành thủy tinh trong suốt lan nhanh ra phía xa, toàn bộ ngôi làng, ngọn núi, thậm chí cả vùng hoang dã rộng lớn và NPC dân làng đều trở thành thế giới thủy tinh.
Thủy tinh vỡ tan, cả thế giới nổ tung thành một khoảng không lấp lóe.
Luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mắt như bị bão tuyết quét sạch, ý thức dần dần mơ hồ, ngắt liên kết khỏi các nhân vật trong phòng ảo.
*
Tai Úc Ngạn ù đi, đầu đau nhức khủng khiếp.
Y nằm rạp trên gối mệt mỏi mở mắt ra, nửa tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc, nửa tay phải co lại thành nắm đấm áp vào má y đang ngủ.
Đáng Tin thấy y tỉnh dậy, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa mặt y, sau đó kéo Không Đáng Tin đang ngủ gật rồi biến mất khỏi giường nhanh như gió.
Cuối cùng cũng rời khỏi phòng ảo trò chơi, Úc Ngạn vẫn chưa thích ứng với cơ thể này, ngón tay cử động cứng ngắc, đầu óc như bị bùn lầy bao phủ, hơi hỗn loạn.
Y bò dậy khỏi giường, xương cốt toàn thân kêu răng rắc giòn tan vì đã lâu không cử động, mò mẫm bật đèn bàn ở đầu giường.
Ánh đèn lờ mờ sáng lên, chiếu sáng người đang ngồi trên ghế ở bàn làm việc.
Chiêu Nhiên chỉ mặc bộ đồ ngủ phong phanh, ôm một chân ngồi trên ghế, cằm tựa vào đầu gối, xương ngón chân dài nhỏ lại nhọn. Hình như anh đã lặng lẽ quan sát ở đó rất lâu, khi đèn bật lên, một nửa cơ thể anh bị ánh sáng chiếu vào chuyển sang màu trắng.
Giống như đã lâu không gặp, Úc Ngạn ngẩn ngơ một lúc mạnh mẽ vỗ vỗ đầu, không phải vừa nãy ở với hai người Nặc Lan à, đâu rồi.
Chiêu Nhiên ở thực tế không trải qua những biến đổi của thế giới trong phòng ảo trò chơi, với anh mà nói, chỉ là một buổi chiều không gặp sau, mà sao ánh mắt của quỷ nhỏ nhìn anh cứ như người xa lạ?
Khi hai người chia tay, Úc Ngạn phát hiện ra bí mật của những người dân không tay ở trấn Nhật Ngự, đồng thời nhạy bén liên kết mọi chuyện vào người anh, y thà rơi xuống vách đá rơi vào khe nứt của phòng ảo còn hơn nắm lấy bàn tay anh.
Úc Ngạn đã nhìn thấy gì sau khi rơi vào vết nứt?
Anh thấp thỏm im lặng chờ Úc Ngạn nói gì đó. Sợ mình nói trước dễ sai.
Úc Ngạn đợi mãi cũng không thấy người phỏng vấn động đậy, y dụi đôi mắt khô khốc, sờ lên đầu mình một vòng rồi ngẩng mặt: “Em không nhìn nhầm nhỉ, em còn tưởng em đang đội mũ trùm đen nhánh hay mặt nạ Hồ Chết nên anh không thấy em đã tỉnh.”
À, thì ra đang trách mình không đến ôm y.
Chiêu Nhiên đứng lên, dễ dàng ôm lấy bóng lông xù trên giường vào lòng, nâng mông y lên cân nhắc: “Anh thấy em cáu kỉnh, tưởng không muốn anh chạm vào em.”
“Ừm.” Trải qua rất nhiều chuyện từ lúc bị chia cắt ở thị trấn bị mất tích, Úc Ngạn đã sớm quên đi mâu thuẫn ban đầu.
“Nhiệm vụ có thuận lợi không?”
“Vậy phải xem anh định nghĩa từ thuận lợi thế nào.” Úc Ngạn đếm khẽ, “Giải quyết được J.S nhưng có ba thực tập sinh chết trong phó bản truyền thuyết ma nữ.”
“Chết thế nào.”
Câu hỏi của Chiêu Nhiên nghe rất kỳ quặc, rõ ràng anh biết ba thực tập sinh chết bên trong, nhưng bây giờ lại hỏi chết thế nào.
Úc Ngạn nhướng mi, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh: “Em giết.”
“…” Chiêu Nhiên nghẹn lời, ánh mắt tối sầm, “Bởi vì thẻ bài của em là ma nữ à?”
Một cú đấm không lời giải thích tung ra trước mặt, Chiêu Nhiên vội né đi, chỉ nghe thấy luồng gió lướt qua tai, rầm một tiếng, cánh cửa gỗ tủ sách phía sau bị cú đấm cáu kỉnh của Úc Ngạn đập nát lõm xuống.
Úc Ngạn vùng khỏi tay anh, nhảy xuống đất, điên cuồng hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, rút hợp đồng thực tập trong đống tài liệu lộn xộn ra, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Nếu anh nghĩ tôi là củi mục khó khắc thì cứ sa thải tôi, đừng có kiểu phổ độ tôi như Quan Thế Âm Bồ Tát niệm chú yêu quái mà lải nhải đống điều phải lưu ý, bây giờ tôi sẽ quay về giết chết hết bọn họ!”
Hiếm khi Úc Ngạn bộc lộ cảm xúc tức giận trên khuôn mặt, thời gian liên kết quá lâu khiến não bộ của y dần thiếu oxy, cộng thêm giọng nói khàn khàn, y gầm lên phẫn nộ, dòng máu ấm ở mũi trào ra nhỏ giọt xuống sàn.
Y vô thức lau đi, kết quả làm tay và quần áo dính máu, y chẳng còn gì để mất ngồi xuống đất, vùi đầu vào tay không nhúc nhích.
…
Úc Ngạn ngồi ở mép giường ngẩng đầu lên, Chiêu Nhiên nghiêng người nhét tờ giấy đã cuộn vào lỗ mũi y: “Hét lớn như vậy, người khác sẽ tưởng anh đánh em.”
“Hừ.”
“Anh đã nói gì đâu, sao em lại phản ứng mạnh thế? Ít nhất anh vẫn là cấp trên của em, em còn nhớ mối quan hệ của chúng ta là gì không?”
Úc Ngạn xụ mặt: “Quan hệ như Đường Tăng và Tôn Ngộ Không.”