Xác của đầu dê dị thể được cảnh sát dọn dẹp và đặt gọn gàng bên lề đường bị phong tỏa. Các bác sĩ, y tá và bệnh nhân lần lượt được sơ tán, run cầm cập bên xe cấp cứu ngoài bệnh viện.
Hai cảnh sát vũ trang đeo súng canh gác phòng bệnh, nhân viên liên quan ở bên trong tiếp nhận điều tra đơn giản.
Nữ cảnh sát đeo khẩu trang ngồi sau bàn khám bệnh không nói gì, nhưng phong thái uy nghiêm trên người khiến nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.
Bên cạnh cô là một nữ cảnh sát với mái tóc xoăn màu vàng cao gần một mét tám, tay cầm một khẩu tiểu liên, phụ trách bảo vệ an toàn cho cấp trên.
Úc Ngạn cúi đầu, nhìn chằm chằm còng tay trên cổ tay, nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao mình lại bị còng tay.
Nhưng kết cấu kim loại trên cổ tay quá quen thuộc, giống như một cái xẻng thô bạo đào bới những ký ức chôn sâu trong lòng y.
Y nhớ lại lúc mình mười bốn tuổi, y đã tự tay đưa bố mình đến ICU, chẳng qua phương pháp lúc đó quá đơn giản, y chỉ thừa dịp người đàn ông đó đang ngủ, đóng kín cửa ra vào và cửa sổ rồi mở van gas mà thôi.
Trẻ con không biết làm thế nào để che giấu bằng chứng gây bất lợi cho mình, cảnh sát phát hiện vết băng dính trên khe cửa sổ, cuối cùng y bị phát hiện, bố y cũng được xuất viện an toàn.
Tổng cộng Úc Ngạn đã ra tay với bố hai lần, một lần “phòng vệ quá mức” và một lần “cố ý gây thương tích nghiêm trọng”, mỗi lần như vậy, y đều phải trả giá rất đắt bất kể là tự do hay thể xác. Nhưng y chưa bao giờ bỏ cuộc.
Bố y chết do say rượu lái xe ngã xuống vách núi, chuyện này không liên quan gì đến Úc Ngạn, ít nhất tất cả bằng chứng điều chứng tỏ như vậy.
Một ngày sau khi sự việc xảy ra, Úc Ngạn bình tĩnh mua bánh sinh nhật ngồi đối mặt với mẹ ở bàn ăn. Mẹ nhìn y với ánh mắt sợ hãi, lúc nào cũng bồn chồn run rẩy.
“Ăn đi mẹ. Hôm nay là tết của chúng ta.” Lúc đó Úc Ngạn đã nói như thế.
Giọng nói nghiêm túc của nữ cảnh sát cắt ngang suy nghĩ của Úc Ngạn, cô đang hỏi Chiêu Nhiên tình huống nơi này.
Úc Ngạn nhìn Chiêu Nhiên, phát hiện anh vẫn luôn nghiêng đầu nhìn mình giống như đang xác nhận cảm xúc của y có ổn không.
Chiêu Nhiên không trả lời vấn đề của cảnh sát mà thẳng thừng yêu cầu: “Cảnh sát Diệp, mở còng tay cho thực tập sinh của tôi.”
Cảnh sát Diệp lạnh lùng nói: “Sau khi xác nhận không có gì khả nghi sẽ thả ra. Chiêu Nhiên xin mời hợp tác trả lời câu hỏi của tôi. Camera giám sát cho thấy anh đến bệnh viện trước khi dị thể xâm nhập cũng không phải nhận được lời cầu cứu đến giải cứu, cho tôi một lý do.”
Cục Diều Hâu Thăm Dò là một cơ quan đặc biệt được thành lập để chống lại dị thể, họ tập trung vào việc giải quyết các trường hợp dị thể càng nhanh càng tốt và loại bỏ các mối đe dọa tiềm ẩn, trong quá trình thẩm vấn sẽ không tuân thủ quy tắc.
Chiêu Nhiên miễn cưỡng ngồi lên giường bệnh, tìm một tư thế thoải mái dang hai tay trả lời: “Tôi bị thương tới bệnh viện băng bó, sau khi phát hiện dị thể xâm nhập, tôi vào phòng giám sát sử dụng đài phát thanh bệnh viện nói mọi người trốn ở căn phòng gần nhất, đóng tất cả cửa ra vào và cửa sổ, trốn phía sau đồ vật và đừng gây ồn ào.”
Cảnh sát Diệp hỏi tiếp: “Tất cả nhân viên trong phòng giám sát đều hôn mê đều do anh làm?”
“Đúng vậy. Không nghe lời chạy lung tung đều bị tôi đánh ngất xỉu.” Chiêu Nhiên cười nhẹ, “Nhân viên phòng giám sát là người đầu tiên nhìn thấy người đầu dê xông vào đại sảnh tầng một, thấy xong thì chạy ra ngoài hô loạn ‘chúng ta phải chạy đến nơi an toàn’, trong bệnh viện này có nơi nào an toàn hơn bên cạnh tôi đâu.”
“Lúc anh đi vào bệnh viện, có nhận ra điều bất thường gì không?”
“Bình thường, lúc tôi tới trong phòng khám ngoại trừ tôi còn có một tên béo.” Chiêu Nhiên chà vết máu khô trên vạt áo.
Cảnh sát Diệp cụp mắt lắng nghe, bắt được manh mối trong lời Chiêu Nhiên: “Tên béo?”
“Đúng vậy, chắc phải bốn năm trăm cân*, khiến người ta rất ấn tượng.”
(1/2kg)“Bệnh nhân béo phì.” Ánh mắt cảnh sát Diệp khẽ thay đổi, đưa mắt nhìn y tá đang run rẩy ở một bên: “Có bệnh nhân này không?”
“Có.” Cô y tá xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi trả lời, “Khuya ngày hôm trước đến cấp cứu do viêm dạ dày cấp tính, ông ta đi lại khó khăn nên phải làm thủ tục nhập viện. Tình hình cụ thể tôi không rõ lắm, y tá Tiểu Bao phụ trách chăm sóc ông ta.”
Sau khi đến bệnh viên, cảnh sát đã tiến hành thống kê thương vong, tổng cộng có ba bác sĩ bị thương, một bảo vệ một y tá tử vong, một bảo vệ và một y tá mất tích.
Họ tìm thấy thi thể y tá đã chết ở cầu thang, thi thể chưa bị phá hoại. Đồng thời tìm được một ngón tay bị đứt ở quầy y tá, qua so sánh ADN, ngón trỏ này thuộc về vị y tá bị mất tích – Bao Tư.
Cảnh sát Diệp quay sang Úc Ngạn: “Khi cậu báo cảnh sát có đề cập đến vị y tá bị sát hại, nói rõ tình huống lúc đó.”
Úc Ngạn khẽ nhíu mày.
Trong đầu y bỗng hiện ra trang web tìm kiếm từ máy tính ở phòng y tá —— Tin tức Hồng Ly: Liệu móng vuốt của quỷ có hướng tới những tuyển thủ ‘nặng ký’? Sự biến mất thường xuyên của bệnh nhân béo phì, nghi ngờ do dị thể gây ra.
“Y tá họ Bao chạy rồi.” Úc Ngạn cúi đầu dựa vào tường, hờ hững cọ vết máu trên đế giày rồi bỗng đưa ra kết luận.
“Mấy người đi xuống nhà xác dưới tầng hầm kiểm ra xem thi thể to lớn trên giường cáng còn ở đó không. Không, chắc chắc không còn ở đó.” Y nói.
Chiêu Nhiên bất ngờ, quay đầu nhìn Úc Ngạn.
Ánh mắt cảnh sát Diệp bỗng sắc bén, nhìn lướt qua những người có mặt ra lệnh qua tai nghe, rất nhanh đã nhận được kết quả.
Quả nhiên như Úc Ngạn dự đoán, chính giữa nhà xác đã trống không, giường cáng và thi thể đều biến mất, hơn nữa còn phát hiện xe giường cáng để lại ở cửa ra vào.
Bây giờ nghĩ lại, sao lại có một thi thể to lớn không có mùi gì được, đó nhất định là một người sống. Chính là bệnh nhân béo phì mà Chiêu Nhiên nói đến, sau khi gây mê thì bị giả thành thi thể giấu ở nhà xác chuẩn bị chuyển đi, mà người làm tất cả những điều này chính là vị y tá mất tích Bao Tư.
Một mình y tá không thể đẩy một bệnh nhân béo phì đi đường dốc được, cô ta chỉ còn cách đẩy vào thang máy xuống tầng hầm rồi ở nhà xác không lên nữa. Đợi đến thời gian giao hẹn, có người mở khóa cửa ngoài tầng hầm, giúp cô ta và giường cáng ra ngoài.
Lúc Úc Ngạn sử dụng thang máy phát hiện thang máy đang dừng ở tầng hầm, điều này có nghĩa, khi Úc Ngạn tỉnh lại trong ngăn kéo trong nhà xác vẫn còn một người khác.
Vị y tá kia im lặng trốn ở trong ngăn kéo đựng xác nào đó, chờ Úc Ngạn rời đi mới bò ra đẩy giường cáng đi.
Úc Ngạn nhớ lại tình hình lúc ấy, khi mình mò mẫm đi về phía trước trong hành lang, quả thực có nghe tiếng trục cửa han gỉ kêu cót két, thì ra không phải gió thổi mà là người di chuyển trong ngăn kéo nhà xác.
Nghe được kết luận “còn một người trốn trong nhà xác”, ánh mắt Chiêu Nhiên bỗng trở nên u ám, chẳng qua trở lại bình thường rất nhanh.
Nhưng ánh mắt thay đổi vi diệu này lại bị Úc Ngạn nhạy bén phát hiện.
Chiêu Nhiên chậm rãi ghé sát vào Úc Ngạn, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Thi thể to lớn? Không phải cậu bịa ra chứ?”
“Tôi không nói dối, lúc tôi tỉnh lại thì người đó đã nằm chính giữa nhà xác.” Úc Ngạn nhìn chăm chú ánh mắt của anh, đôi đồng tử màu mận chín khiến y có ảo giác nguy hiểm.
Cảnh sát Diệp bất ngờ đứng lên, áo da mang theo hơi lạnh chất vấn Chiêu Nhiên: “Y tá đẩy giường cáng đi thang máy xuống lầu, anh có phát hiện điều gì bất thường trong phòng giám sát không?”
Chiêu Nhiên lắc đầu: “Tôi nói thật, camera dưới tầng hầm bị hỏng rồi. Ai dám nói bậy trước mặt cảnh sát Diệp chứ?”
Chính xác, Úc Ngạn cũng chắc chắn việc này, trong hộp thư công cộng của máy tính quầy y tá cũng đề cập đến việc yêu cầu sửa chữa camera giám sát, nhưng khi hậu cần an ninh phản hồi đã bị trì hoãn cả ngày.
Xem ra trong phòng hậu cần an ninh cũng có đồng bọn của cô ta, có thể xác định, đồng bọn là bảo vệ mất tích với y tá.
Bọn họ hợp sức đưa bệnh nhân ra khỏi bệnh viện không ngờ lại gặp phải tên đầu dê thứ hai xông vào bệnh viện, y tá vô tình bị con quái vật đó cắn đứt một ngón tay, hoặc… chỉ còn lại một ngón tay.
Tình hình cụ thể phải cần khám nghiệm tử thi kiểm tra dạ dày người đầu dê mới xác định được.
“Có băng nhóm tội phạm lập kế hoạch trước, y tá chịu trách nhiệm trộm và vận chuyển bệnh nhân, bảo vệ chịu trách nhiệm tiếp ứng bên ngoài bãi đậu xe, chênh lệch thời gian với chúng ta.” Cảnh sát Diệp im lặng suy nghĩ, ra lệnh điều tra các phương tiện đến gần bệnh viện huyện Cổ sau mười hai giờ đêm, phong tỏa lối ra vào ngoại ô thành phố Hồng Ly, thông báo cho đội hai toàn lực giải cứu con tin.
“Về phần hai người giao dị hạch lấy trên người đầu dê ra, phối hợp điều tra.” Cảnh sát Diệp nhìn lướt qua Úc Ngạn.
Úc Ngạn khẽ giật mình nhìn Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên nhún vai vui sướng khi người gặp họa, nói: “Người ta giải quyết việc chung, nói cậu giao thì cậu cứ giao.”
Úc Ngạn bừng tỉnh. Thì ra lúc Chiêu Nhiên nghe thấy còi cảnh sát liền bực bội ra là vì chuyện này.
Subway có một luật bất thành văn, đó là trong lúc cầu cứu Subway thì không được cầu cứu những công ty săn bắt dị thể khác hay Cục Diều Hâu Thăm Dò, nếu vi phạm, Subway sẽ xóa tên người cầu xin giúp đỡ ra khỏi danh sách được bảo vệ, không hoàn lại chi phí.
Về điểm này bây giờ Úc Ngạn đã hiểu rõ, bởi vì họ không muốn tốn công tốn sức thậm chí đổ máu tranh giành dị hạch với các công ty khác lại bị cảnh sát tịch thu.
Những dị hạch trong máy phân tích lưu trữ hạch giá ít nhất cũng phải ba bốn vạn, chưa từng thấy qua thì không sao, nhưng sau khi tốn rất nhiều công sức mới lấy được lại phải giao nộp, ít nhiều vẫn không cam lòng.
Máy phân tích lưu trữ hạch bên hông bị hai cảnh sát khám xét mở ra, Úc Ngạn kinh ngạc phát hiện bên trong chỉ còn hai hạch màu xanh, hạch tím cấp hai cao cấp nhất đã biến mất.
Úc Ngạn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Chiêu Nhiên đứng ở một bên, anh đang nhàm chán sửa sang lại găng tay không ngẩng đầu.
Cảnh sát lấy hai dị hạch màu xanh đi, sau khi lấy được dị hạch cảnh sát Diệp đứng đậy đi ra khỏi phòng khám: “Demon, đưa thanh niên kia về Cục Diều Hâu thẩm vấn.”
“Yes, madam!” Nữ cảnh sát tóc xuăn màu vàng bất ngờ nghe thấy tên mình, ngay lập tức đứng thẳng người.
Người duy nhất đối mặt với người đầu dê và chứng kiến bệnh nhân mất tích trong nhà xác là Úc Ngạn, họ có mọi lý do để nghi ngờ Úc Ngạn là tình nghi gây án quan trọng, không thể thoát khỏi việc liên quan tới kẻ bắt cóc.
“Tôi đã nói hết những điều có thể nói rồi, cho dù đi với mấy người cũng…” Úc Ngạn có cảm giác bất lực hết đường chối cãi, y không muốn tới Cục Diều Hâu vả lại y có cảm giác kính sợ với cảnh sát Diệp, Úc Ngạn dám khẳng định nếu năm đó vụ án bố y lái xe ngã xuống vách núi do cô điều tra, nhất định y sẽ không dễ thoát thân như vậy.
Tuyệt đối không thể đi với cảnh sát.
Nhưng một nữ cảnh sát cầm tiểu liên, hai cảnh sát vũ trang cầm súng đang canh gác bên cạnh và hai con diều hâu máy bằng đồng đang đứng trên bàn khám bệnh, thỉnh thoảng còn dùng cái mỏ sắc nhọn rỉa lông vũ bằng đồng của mình.
Dưới sự trông coi nghiêm ngặt như vậy, không có cách nào trốn thoát được.
Lòng bàn tay lạnh như băng lại lấm tấm mồ hôi, bỗng nhiên bị luồng hơi ấm bao phủ.
Chiêu Nhiên nắm chặt tay, đầu ngón tay thu vào lòng bàn tay, ấn nhẹ vào xương nắm tay Úc Ngạn. Kiểu an ủi này khá kỳ lạ, giống như con báo thu móng vuốt mình lại. Hình như anh không muốn sờ tay người khác.
Cảnh sát Diệp rời khỏi phòng, ngay khi cánh cửa đóng chặt Chiêu Nhiên ôm Úc Ngạn lùi lại: “Thẩm vấn gì nữa, không phải hỏi xong hết rồi à.”
Cơ thể đập vỡ cửa sổ thủy tinh, đạp vào hàng rào chống trộm rỉ sét, Chiêu Nhiên kéo Úc Ngạn nhảy ra ngoài.
“Đừng chạy! Nếu không sẽ bắn!” Cảnh sát Demon chú ý y tá vẫn còn ở đây nên không nổ súng, mà lập tức thổi còi báo động, diều hâu máy nghe thấy mệnh lệnh hai con ngươi điện tử lóe lên màu đỏ, vỗ cánh kêu dài một tiếng lần theo dấu vết đuổi theo.
Cô chất vấn hai cảnh sát vũ trang: “Mấy người đang làm gì vậy? Sao không ngăn cản anh ta?”
Hai cảnh sát tỏ vẻ oan uổng, trong nháy mắt Chiêu Nhiên hành động bọn họ đã phản ứng ngăn cản nhưng lúc đó giống như bị ai đó nắm lấy cổ áo và cánh tay, không nhúc nhích được.
“Sao lại vậy được,” Cảnh sát Demon dùng tiếng Trung bập bẹ nói, “Anh ta chỉ có hai cánh tay, sao có thể tóm lấy hai người cùng một lúc?”
*
Cửa kính nổ tung, mảnh vỡ rơi xuống đất phát ra âm thanh lạnh lẽo, bóng dáng hai người vẽ ra một vòng cung dưới ánh trăng cô độc, mái tóc dài tung bay theo gió nhuộm lên gió lạnh một màu mê hoặc.
Chiêu Nhiên nửa khiên Úc Ngạn chạy về phía trước, mũi chân giẫm lên bức tường thấp bé rồi nhảy lên, nhảy vọt giữa những tòa nhà cũ kỹ đan xen, bất kỳ chướng ngại nào cũng không ngăn được bước chân nhẹ nhàng của anh.
Gió to thổi bay mái tóc trên trán anh, Úc Ngạn hứng gió hỏi anh: “Thiếu một hạch, anh cầm à?”
Chiêu Nhiên mở cổ tay ra lòng bàn tay trái vững vàng kẹp viên hạch tím cấp hai, nhét vào máy phân tích lưu trữ hạch bên hông Úc Ngạn: “Giao nộp sẽ không lấy lại được, tên nhóc cậu cũng thành thật phết.”
“Chạy như thế này anh không sợ bị truy nã à?” Hai tay Úc Ngạn còn đang bị còng lại, chỉ có thể nắm chặt quần áo Chiêu Nhiên để không bị trượt xuống.
“Tôi sẽ không bị truy nã.” Chiêu Nhiên lộ ra vẻ mặt thản nhiên, “Cậu tự lo cho mình đi, nói không chừng ngày mai cậu sẽ thấy ảnh mình trên báo, ha ha ha.”
Úc Ngạn không lên tiếng.
Người phỏng vấn cố ý làm vậy là vì muốn ép mình cách xa Cục Diều Hâu Thăm Dò, nếu bị Cục Diều Hâu truy nã sau này đừng nói tìm việc làm, ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng sẽ khó khăn.
Nhưng sau khi gặp mặt vài phút, Úc Ngạn đã đoán được đại khái mối quan hệ giữa Subway và Cục Diều Hâu Thăm Dò, hai bên không lệ thuộc cũng không thù địch, khi nữ cảnh sát xông lên lầu chỉ còng mỗi Úc Ngạn nhưng không còng Chiêu Nhiên, chứng tỏ nhân viên Subway không nằm trong phạm vi quản lí của họ.
Xem ra, gia nhập Subway cũng là một lựa chọn sáng suốt.
Tiếng diều hâu kêu chói tai lướt qua đỉnh đầu hai người, Úc Ngạn ngẩng đầu lên, hai con chim diều hâu máy màu vàng bay qua bầu trời đêm, sà xuống hướng bọn họ.
Chiêu Nhiên vựa vào bóng diều hâu chiếu trên mặt đất phán đoán vị trí của chúng, trái né tránh phải.
Bị những móng vuốt đồng thau và những cái mỏ sắc nhọn kia giày vò không phải chuyện đùa, nhẹ thì da tróc thịt bong nặng thì đứt gân gãy xương.
Con người dù có thể lực tốt đến đâu cũng không thể chạy kịp chim bay, huống hồ diều hâu máy có tốc độ cao và sức chịu đựng bền bỉ, nó phi giữa những tòa nhà cũ dày đặc và cành cây, đôi mắt của nó lóe lên ánh sáng đỏ điện tử, quét hình khóa chặt theo dõi mục tiêu.
“Diều hâu máy là trang bị phổ biến nhất của Cục Diều Hâu Thăm Dò, mỗi cảnh sát đều được trang bị một con giống như súng ngắn, có thể định vị và theo dõi mục tiêu. Diều Hâu máy được điều khiển bởi dị hạch của một số loài chim ăn thịt là một vũ khí dị động rất thiết thực.”
Nói chung, dị hạch cấp thấp không có vật dẫn con người nào sẵn sàng sử dụng, về cơ bản đều được đưa vào máy móc biến dạng và vũ khí dị động, thay thế pin để sử dụng, dị hạch bền hơn nhiều so với nhiên liệu và bảo vệ môi trường hơn.
Chiêu Nhiên tăng tốc độ chạy, cũng không thấy anh thở hổn hển nhưng vết thương vừa mới băng bó lại hơi rướm máu.
“Nếu nó đuổi kịp chúng ta thì sẽ thế nào ạ?” Úc Ngạn hỏi.
“Chắc cài đặt chương trình là khiến chúng ta mất khả năng phản kháng, khó nói lắm, mổ cụt tay gân chân? Hay trực tiếp mổ thủng bụng đều tính là mất khả năng phản kháng.”
Chiêu Nhiên cố ý trêu chọc y, muốn nhìn thấy dáng vẽ sợ hãi của y, đối với một người lạnh lùng mặt mềm mại yếu ớt luôn khiến người ta tò mò.
Úc Ngạn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đầu con diều hâu kia, đầu ngón tay do dự trên nắm máy phân tích lưu trữ hạch: “Nói cách khác, anh không nắm chắc cách thoát thân đúng không?”
Trước khi ký hợp đồng với người phỏng vấn, tuyệt đối không thể bị Cục Diều Hâu bắt lấy… Muốn thoát khỏi móng vuốt của hai con diều hâu máy trừ khi có tốc độ của diều hâu.
Y muốn đặt cược.
Úc Ngạn mở nắp hộp lấy hạch tím cấp hai bên trong ra ấn vào hốc mắt trái.
Sau khi Hạch công năng – Điều khiển Satan gắn vào hốc mắt, nó ngay lập tức thiết lập kết nối với dây thần kinh mắt của Úc Ngạn, một cảm giác đau nhói kèm theo chóng mặt ập đến, Úc Ngạn nghiến răng chịu đựng.
“Này này, không phải, tôi chắc mà, cậu đừng bốc đồng.” Chiêu Nhiên nghiêm mặt an ủi, không muốn dọa sợ y nữa, con người dưới trạng thái căng thẳng có thể làm bất cứ chuyện gì, lỡ như quyết đánh đến cùng thì sẽ rất khó giải quyết.
Úc Ngạn ngừng trả lời.
Tím cấp hai liên kết thành công với Úc Ngạn, sau khi quen với sức nóng như thiêu đốt, cơn đau cũng không còn khó chịu. Nhưng lần này Úc Ngạn không còn mọc ra sừng dê, có vẻ như đây là sự khác biệt giữa hạch công năng và hạch quái dị.
Hạch quái dị sẽ khiến vật dẫn con người xuất hiện bắt chước theo quái vật tương ứng, có được khả năng cơ bản phù hợp với đặc điểm của quái vật, trong khi hạch công năng sẽ cung cấp cho vật dẫn một khả năng đặc biệt.
Máy phân tích lưu trữ hạch phát ra âm thanh thông báo liên kết thành công, màn hình hiển thị ở bên phải cho thấy số lần hạch này được sử dụng đã giảm từ 6 xuống 5.
Dải ánh sáng màu tím di chuyển theo hốc mắt Úc Ngạn, Úc Ngạn ngẩng đầu nhìn diều hâu máy, y chụm ngón tay cái và ngón trỏ lại với nhau đặt chúng giữa môi rồi thổi lên.
Diều hâu máy bị tiếng huýt gió này thu hút, tầm nhìn của nó tình cờ gặp phải mắt của Úc Ngạn, hạch màu tím trong mắt trái Úc Ngạn hiện ra con đường ánh sáng, hoa văn sọ dê cười toe toét lộ ra một hàng răng nanh quỷ dị.
Khả năng cơ bản của hạch công năng – Điều khiển Satan là làm mục tiêu mất phương hướng.
Diều Hâu máy như bị quấy nhiễu tín hiệu, quỹ đạo bay mượt mà trở nên lảo đảo, liên tục va vào cành cây, những chiếc lông vũ bằng đồng thau va chạm vào nhau cơ hồ có thể nhìn thấy hạch bên trong, nhưng cho dù tổn hại nghiêm trọng nó vẫn không thể dừng lại, giống như bị ma quỷ bỏ bùa đi theo Úc Ngạn đến con hẻm ngoằn ngoèo.
Nhìn thấy hành động của Úc Ngạn, Chiêu Nhiên hơi nhướng mày, thầm nghĩ lá gan lớn thật dám tập kích diều hâu máy, đúng là nghé con không biết sợ cọp.
Nhưng anh vẫn kinh ngạc cảm thán, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy con người có thể tự do tháo dỡ dị hạch, thật không thể tin được, năng lực này không phải mạnh hơn rất nhiều dị thể sao?
“Rất tốt, xem ra diều hâu đã mất kiểm soát. Dẫn nó tới chỗ chật hẹp đi để nó tự đâm vào, như vậy Cục Diều Hâu sẽ không đổ tội lên đầu chúng ta.” Chiêu Nhiên thấp giọng chỉ đạo hành động tiếp theo của y.
Nhưng y dường như không có ý định tuân theo mệnh lệnh của Chiêu Nhiên.
“Rơi vỡ đáng tiếc lắm không bằng chơi lớn.” Úc Ngạn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào con Diều Hâu kia giống như một con mèo hoang tiếp cận chim sẻ, “Đã thấy tâm hạch mạch điều khiển.”
Chiêu Nhiên chưa kịp định hình y sẽ làm gì, cánh tay đột nhiên buông lỏng ra như thể con mèo anh đang ôm trong tay nhảy ra ngoài.
“Cứ cược là tâm hạch kia sẽ cho tôi bay.” Úc Ngạn rút con dao găm bằng thép không gỉ mà y vừa trả lại cho Chiêu Nhiên, khi diều hâu máy loạng choạng bay đến điểm thấp nhất cả người y bay ra ngoài, đôi chân thon dài rắn chắc ôm chặt lấy diều hâu máy, hai tay cầm dao dùng dao đâm vào camera theo dõi của nó, nhát dao thứ hai đâm trúng máy phát tín hiệu, nhát dao thứ ba đâm thẳng vào thiết bị truyền động, cạy dị hạch bên trong ra!
Khi xác diều hâu máy rơi xuống đất, âm thanh máy phân tích lưu trữ hạch cũng vang lên.
Tên: Hạch quái dị – Cánh diều hâu
Nguồn gốc: Diều Hâu dị thể
Chủng loại: Loại bình thường
Đánh giá cấp bậc: Xanh cấp ba (xanh phổ)
Khả năng cơ bản: Bay nhanh
Giới hạn sử dụng: Sử dụng tích lũy trong 24 giờ
Giới thiệu vắn tắt: Một nhà lãnh đạo kinh doanh vĩ đại đã từng nói, lông vũ nên dùng để bay lượn! Không phải để làm áo khoác lông vũ.
Điều kiện cộng hưởng: Không xác định
Là xanh cấp ba. Úc Ngạn dùng ánh mắt “Tuyệt lắm đúng không” nhìn về phía người phỏng vấn.
Chiêu Nhiên bất lực che trán. Chỉ trong hơn hai giờ ngắn ngủi ở chung với y, chứng tụt huyết áp đã được chữa khỏi.