Úc Ngạn sững sờ nhìn lá cờ mặt trời tung bay phía trên ngọn hải đăng, trong phòng ảo, kết cấu và cảnh vật trong trò chơi trở nên cực kỳ chân thực, những hạt ánh sáng dịu nhẹ tạo nên ánh sáng hoàng hôn xuyên qua kẽ ngón tay của y rồi vội vàng biến mất.
Vải tay áo đổi thành vải lanh thô, chiếc mũ trùm đầu màu đen tuyền biến thành trang phục của du khách ở thế kỷ trước, nhưng tác dụng của mũ trùm vẫn được giữ lại, chiếc áo choàng của du khách che kín khuôn mặt của y.
Có tổng cộng ba cảnh trong bản mở rộng demo được <Gray Crow: Dollhouse> phát hành, cảnh Úc Ngạn ít chơi nhất là cảnh này, thị trấn bị mất tích, vì số lượng người chơi được đề xuất là bốn người và là level cuối cùng của phiên bản đang phát hành, độ khó cao, dễ livestream thất bại.
Boss cuối của thị trấn bị mất tích rất khó đánh, phạm vi tấn công lớn, đòn tấn công mạnh và tốc độ di chuyển cực nhanh, Úc Ngạn đã dành cả buổi chiều để chiến đấu với boss này, nhưng y chỉ giết được được nó khi nó gần hết máu và đang trong trạng thái điên cuồng, là một đòn tra tấn cả người xem lẫn streamer.
Đây là bối cảnh thiết lập mưu đồ chính thức của trò chơi, boss cuối ở thị trấn bị mất tích tên là Ký sinh trùng Hồ Chết, được tăng cường về lượng máu và phong cách chiến đấu, nhằm khơi dậy mong muốn chiến thắng của một số cao thủ, đỡ khi chưa công bố bản chính thức đã bị người khác trêu tức: “Đây là Gray Crow: Dollhouse đó hả?”
Người chơi bình thường có thể không cần tới khiếu chiến với boss cuối, chỉ cần đi theo một con đường gập ghềnh là có thể qua màn.
Streamer Hoàng Kỳ vì để làm hài lòng người xem còn cố ý làm giả video, bật công cụ sửa chữa sử dụng các phương pháp gian lận để tối đa hóa giá trị chiến đấu của nhân vật rồi tiêu diệt ký sinh trùng Hồ Chết, một nhát chém 999, rất sảng khoái, cậu ta còn tạo ra một một trang phục đặc biệt cho nhân vật du khách của mình, biến áo choàng du khách thành một chiếc nơ hồng lớn trên đầu.
Sau đó cậu ta bị công ty phát hiện đưa ra cảnh báo nội bộ, Hoàng Kỳ chán nản chỉnh video về chế độ riêng tư.
Úc Ngạn thử nắm hờ hai tay, cảm giác không khác gì thực tế. Những khe đá dưới chân mọc đầy cỏ dại, trên tảng đá lớn dành cho du khách nghỉ ngơi bên ngoài thị trấn hoang vắng, Chiêu Nhiên đang ngồi đó, cũng ngẩng đầu nhìn về lá cờ mặt trời trên ngọn hải đăng xa xa.
Mặc dù trong cảnh này, thân phận của nhân vật đều là du khách nhưng trang phục lại không giống nhau, Chiêu Nhiên đội một chiếc mũ họa sĩ vành ngắn trên đầu và một hộp tranh đeo chéo trên vai.
Úc Ngạn đến gần anh, tìm một chỗ nhảy lên ngồi xuống trên tảng đá, hai bắp chân đung đưa qua lại.
“Em vẫn khá sung sức nhỉ, còn đau nhức gì không?” Chiêu Nhiên nghiêng đầu hỏi.
Úc Ngạn vẫn lắc chân như không có chuyện gì xảy ra: “Gì cơ, anh có dùng sức hả, sao em không cảm nhận được gì hết.”
Chiêu Nhiên thò tay vào bắp đùi y rồi nhéo một cái. Nơi đó có một dấu răng lởm chởm, Úc Ngạn vội vàng chụm hai chân lại hít hà vài hơi.
“Già mồm.” Chiêu Nhiên cười cong mắt, giọng điệu như đang trêu trọc một đứa trẻ, rõ ràng không có chút áy náy nào.
Tiếng vo ve bên tai, hình như có một giọng nói nào đó lơ lửng trong đầu, Úc Ngạn tập trung lắng nghe, phát hiện đó là giọng nói thực tập sinh tổ kỹ thuật Ung Trịnh trong đống tạp âm.
“Chú ý, cơ thể của mọi người đang ở trong phòng ảo đoàn xiếc thú, ý thức đã liên kết với phòng ảo trò chơi <Gray Crow: Dollhouse>, mọi người nhất định phải hành động cẩn thận trong phòng ảo đôi.”
“Cảnh đã bị khóa kín hoàn toàn, chỉ có thể vào mà không thể ra, lối ra duy nhất nằm ở cảnh thôn ôn dịch, sau khi xử lí xong dị thể tôi sẽ mở lối thoát.”
“Sau khi xác nhận liên kết ổn định, tôi sẽ liên kết với thực tập sinh dự bị khác đi vào cảnh, chú ý nhận dạng.”
“Tình huống trong phòng ảo khá phức tạp, một số bối cảnh, kết cấu và NPC không thể tương tác trong trò chơi gốc sẽ được hiện thực hóa, nên có thể sẽ dẫn đến những nguy hiểm không ngờ tới, hãy cố gắng tìm một con đường an toàn mà mọi người biết rõ.”
“Mọi người phải kiểm tra cả ba cảnh theo thứ tự, tìm và bắt mục tiêu dị thể, sau đó ngắt liên kết theo lối ra.”
“Nhớ kỹ, bị thương ở trong đây còn nghiêm trọng hơn so với thực tế, sẽ làm tổn thương dây thần kinh não, vì vậy mỗi đường đi nước bước đều phải thận trọng. Tôi không thể nhìn thấy được tình hình thực tế của mọi người, qua mười phút liên lạc của chúng ta cũng sẽ bị cắt đứt nên không thể trợ giúp kịp thời được, tất cả chỉ có thể dựa vào mọi người linh hoạt ứng biến.”
Thời gian vừa đến, dòng điện ồn ào biến mất, giọng nói Ung Trịnh cũng biến mất theo, xung quanh im ắng chỉ còn lại tiếng lá khô xào xạc lúc hoàng hôn.
Úc Ngạn nhảy xuống tảng đá, sờ một nắm sỏi trên mặt đất, xác định con đường dẫn vào thị trấn trên mặt đất phủ đầy cỏ khô, mùi của cỏ khô sau khi bị ánh mặt trời đốt nóng tỏa ra mùi thơm ấm áp.
Y theo thói quen sờ vào thắt lưng của mình, mới phát hiện máy phân tích lưu trữ hạch không có trên người. Thì ra những thiết bị khác ngoài cơ thể không được phép mang vào. Có điều y đã chuẩn bị, chọn trước một hạch gắn vào hốc mắt.
Đó là dị hạch lấy được từ phòng ảo thẩm mỹ viện – Lấy vật trong tranh, đây là hạch cấp bạc duy nhất trong tay Úc Ngạn có thể sử dụng vô số lần, gậy bóng chày kiêu ngạo không thể mang vào, những hạch khác trong máy phân tích lưu trữ hạch không thể sử dụng lâu, nếu có một hạch tăng thêm sức mạnh thì tốt rồi.
Cơn đau do lần đầu liên kết lần đầu với hạch cấp bạc kéo dài rất lâu, thật ra lúc nãy Chiêu Nhiên hỏi y còn đau không là vì chuyện này, là do quỷ nhỏ tà dâm này nghĩ sai. Liên kết giữa hạch cấp bạc và hốc mắt khiến y ngã xuống, mắt trái và miệng mũi rỉ máu dính cọ vào lòng Chiêu Nhiên, nhưng khi y thực sự cảm nhận được đau đớn, y lại không thể rơi được nước mắt mà chỉ có thể yếu ớt vùi đầu vào lồng ngực của Chiêu Nhiên, thở gấp.
Chiêu Nhiên cẩn thận vuốt ve y, cân nhắc xem lợi ích mình có thể mang lại có xứng đáng với nỗi đau mà y phải chịu đựng hay không, những nỗi đau có thể không phải chịu đựng này có thật sự đáng không.
Mãi đến khi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, Úc Ngạn mới ngẩng mặt lên, con ngươi bạc trong mắt trái lóe lên ánh sáng nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi, ôm eo anh cười lớn: “Anh Nhiên, anh có thấy áy náy không, em làm việc dưới trướng anh, đây là những gì anh nợ em sau này phải dùng cơ thể để trả nợ đấy. Từ hôm nay trở đi em sẽ nắm tay anh không cho phép anh vùng vẫy.”
Không đồng ý thì cũng vô ích, y có một trăm cách ép anh đồng y, Chiêu Nhiêu biết rất rõ tính Úc Ngạn.
Đi dọc theo con đường rải sỏi hoang vu chậm rãi tiến vào thị trấn, bầu không khí trầm lặng tĩnh mịch khiến người ta lo lắng, mặt trời đã dừng ở đường chân trời quá lâu mãi chưa lặn xuống, nhưng ánh sáng mờ ảo lại càng ngày càng tối.
Thị trấn đã hoàn toàn mất đi sức sống, một số ngôi nhà kiểu phương Tây cổ kính so le đứng lặng, tường bị ẩm mốc bong tróc, bên dưới cửa sổ tầng hai còn vết rỉ sét do nước mưa ăn mòn, giống như máu chảy trong ánh sáng mờ ảo.
Đột nhiên, một khuôn mặt xuất hiện sau tấm kính Úc Ngạn đang nhìn.
Đó là khuôn mặt của một ông già, hốc mắt trũng sâu da khô nhăn nheo. Hình như trong thị trấn vẫn còn những hộ gia đình chưa dời đi và hình như sự xuất hiện của du khách xứ khác đã làm xáo trộn sự yên bình của thị trấn, ông già nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng oán độc, ông ta vặn người, giống như muốn mở cửa sổ rồi chửi ầm lên.
Nhưng ông ta không dùng tay kéo chốt cửa sổ sắt mà lại dùng miệng, ông ta dùng nướu đã rụng hết răng ngậm chặt then chốt cố gắng mở cửa sổ.
Hành động kỳ quái này thật khó hiểu, Úc Ngạn không đứng dưới cửa sổ quá lâu kéo Chiêu Nhiên chạy đi.
“Ơ…” Chiêu Nhiên chưa kịp chuẩn bị đã bị y nắm chặt tay chạy về phía trước, anh không hiểu chuyện gì cũng đành phải chạy theo.
“Em chưa từng nhìn thấy ông già NPC đó trong trò chơi, cứ tránh xa chút.”
Lúc đến một ngã tư, hai người lại đi ngang qua đám trẻ con đang vui vẻ đạp xe một bánh, nhưng tụi nó chỉ biểu lộ sự vui mừng qua khuôn mặt mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào, bởi vì trong miệng tụi nó đang ngậm một bọc kẹo trái cây, có đứa thì ngậm một cây chong chóng, nếu mở miệng thì những thứ trong miệng sẽ rơi ra ngoài.
“Những NPC này cũng chưa từng xuất hiện.” Úc Ngạn vươn tay chạm vào tấm biển báo đường cũ rỉ sét bên đường, ở trong game những đồ trang trí này chỉ được thể hiện bằng các khối màu đỏ trắng, nhưng sau khi liên kết thực tế dòng chữ trên đó lại nhìn thấy rõ ràng.
Tên của các khu phố trong thị trấn nhỏ được sơn rõ ràng trên các biển báo, khả năng kiểm soát chi tiết các cảnh của Grey Crow thật đáng kinh ngạc.
“E-kip sản xuất Grey Crow cho biết cảnh này có tham khảo một địa điểm có thật.” Úc Ngạn thuận miệng suy đoán, “Bọn họ chỉ nói tham khảo một thị trấn cổ xưa bị ma ám, một số nhân viên trong e-kip còn bị thương trong quá trình quay chụp. Chẳng lẽ do ảnh hưởng của phòng ảo, hình dáng ban đầu của thị trấn thật và người dân trong đó đã được khôi phục.”
Chiêu Nhiên đối mặt với biển báo dừng xe buýt, sờ cằm cẩn thận nhìn tên từng địa điểm: “Nếu như vậy thì cũng chẳng có gì đáng sợ. Anh chỉ lo có những điểm khác biệt.”
Các con sông trong thị trấn đan xen nhau, những tòa nhà bị chia cắt thành nhiều khu vực khác nhau bởi những con sông có rộng hẹp khác nhau, để đến được ngọn hải đăng ở rìa thị trấn, họ phải đi qua một con sông bẩn thỉu.
Mùi hôi thối thối rữa bao phủ khắp không khí, vô số quả bóng đen to bằng cái đĩa nổi trên mặt nước, bề mặt sáng bóng trơn trượt đàn hồi.
“Đó là nòng nọc ăn thịt người.” Úc Ngạn cúi đầu tra xét, “Trong cảnh này có rất nhiều quái vật nhỏ ẩn náu dưới lòng sông, nơi nào có nước thì sẽ có sinh vật này, nếu có người rớt xuống nước chúng nó sẽ tranh giành xé xác ăn, không thể lội qua sông.”
“Thực ra tên chính xác của nó là Heopis, quả thật rất hung dữ, gọi nó là nòng nọc ăn thịt người cũng rất thích hợp.” Chiêu Nhiên ngồi xổm bên dòng nước, nhặt một cây que gỗ chọc vào bề mặt quả bóng đen, quả bóng đen lăn tròn rồi đột nhiên nhô lên khỏi mặt nước há cái miệng khổng lồ đầy răng nanh, cắn mạnh đứt đầu que gỗ.
“Trong tập thiết lập không có nhắc tới…”
“Là sinh vật ở quê anh.” Chiêu Nhiên cười nói.
Nghe vậy Úc Ngạn lại tò mò nhìn xuống, trong khoảng trống những con nòng nọc dày đặc trên mặt nước, dưới mặt nước có thứ gì đó phát sáng lờ mờ. Y muốn tìm thứ gì đó để thử vớt lên nhưng dù là que gỗ hay thanh sắt, một khi đã đi vào lãnh địa của nòng nọc ăn thịt người đều sẽ bị cắn đứt.
Y đành phải tạm bỏ cuộc, tìm cách khác để qua sông.
Cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn mập mạp đứng trên bệ giữa dòng nước, đang ôm một đứa bé trên tay, vẫy tay chào hai người lớn tiếng nói: “Mấy người có muốn qua sông không? Xin thương xót, cho tôi năm trăm tệ mua sữa bột cho con thì tôi sẽ nhường đường!”
“Người ăn xin.” Úc Ngạn đọc tên NPC lên. Người đàn ông đầu trọc là nhân vật mặc định trong trò chơi, nhìn như ăn xin nhưng thật ra lại chặn đường cướp của, gã chiếm giữ bậc thang duy nhất có thể qua sông không chịu nhường đường, cho gã năm trăm tệ mới chịu nhường đường.
Người chơi muốn qua đây không khó, năm trăm tệ trong game cũng không tính là nhiều, chỉ cần tiêu diệt vài con nòng nọc ăn thịt người là có, bình thường Úc Ngạn thường chọn cách lợi dụng lỗi game, sử dụng thao tác vi mô chính xác để nhân vật kéo lấy người ăn xin để nhảy qua, không cần đưa tiền tốc độ lại nhanh.
“Hai người là phải đưa cho gã 1000 tệ gã mới tránh đường, chúng ta không có vũ khí, không thể tiêu diệt nòng nọc ăn thịt người cũng không thể ở đây lãng phí quá nhiều thời gian.”
Mặc dù Chiêu Nhiên đi theo y, nhưng thân phận của anh vẫn là người phỏng vấn, phải chấm điểm cho các thực tập sinh trong bài kiểm tra thứ ba, nên ngoài tình huống liên quan đến chuyện sống chết anh sẽ không giúp đỡ Úc Ngạn quá nhiều.
Úc Ngạn suy nghĩ một lát, quay đầu trộm liếc nhìn Chiêu Nhiên.
Ánh mắt đó giống như kiểm tra xem chủ nhà có ở gần đó không trước khi phá hủy ngôi nhà.
Chiêu Nhiên ngay lập tức hiểu được ý đồ của y, y muốn trực tiếp đánh người ăn xin. Những người khác có thể tỏ ra thương xót đứa bé sơ sinh còn đang quấn tã nhưng Úc Ngạn thì không bao giờ.
Nhưng người ăn xin này cao to mập mạp hơn Úc Ngạn mấy lần, y lại không có vũ khí cũng không có dị hạch sức mạnh, anh không tin Úc Ngạn dám mạo hiểm như vậy.
Mặc dù trong lòng anh nghĩ như vậy nhưng Chiêu Nhiên vẫn chuẩn bị đỡ lấy Úc Ngạn trước khi y rơi xuống nước.
Úc Ngạn tính toán khoảng cách chính xác rồi bất ngờ lao ra khỏi bờ sông, giống như vô số lần y làm trong game, y giẫm lên mép bệ đá sau đó dùng sức nhảy tiếp sang con đường bên kia sông.
Điều duy nhất Chiêu Nhiên không ngờ tới là khi Úc Ngạn rời khỏi bệ đá, y nhanh chóng vươn tay trái ra giật lấy đứa bé quấn tã của trong tay người ăn xin.
Người ăn xin sửng sốt, vội vàng xoay người đi theo hướng Úc Ngạn biến mất.
Úc Ngạn đáp vững vàng xuống đất, quay người lại đột ngột thả tay trái ra, đứa bé tuột khỏi tã, nhưng ngay lúc nó sắp rơi xuống nước Úc Ngạn túm lấy chân đứa bé, treo ngược trên không trung.
“Mày—” Người đàn ông ăn xin hoảng sợ vươn tay đỡ lấy, bước chân vô ý xê dịch, đạp vào khoảng không rời khỏi bệ đá, tạo nên những cơn sóng tanh tưởi ở giữa con sông bẩn thỉu.
Những con nòng nọc ăn thịt người đói khát bị mùi thịt hấp dẫn lao về phía người ăn xin vừa rơi xuống nước, những chiếc răng nhọn như gai của chúng điên cuồng xé nát con mồi, làm cho nước bẩn lập tức nhuộm màu đỏ thẫm.
Úc Ngạn không hề bận tâm, lợi dụng lúc nòng nọc ăn thịt người bị thu hút vào bệ đá, y chậm rãi xắn ống quần lên, lội xuống dòng nước bẩn thỉu cúi người mò mẫm nơi có vật thể sáng bóng.
“…”
Chiêu Nhiên sửng sốt một lúc lâu rồi cau mày, trừ Úc Ngạn hai điểm trên sổ thành tích.
–