Bàn trà thủy sinh thác nước nằm giữa căn phòng cổ kính, một con kênh nhỏ chảy xuyên qua khúc gỗ, trang trí rêu hòn non bộ, một vài con cá đỏ tươi bơi lội nhàn nhã giữa những viên sỏi, trước bàn trà đặt một lư hương chảy ngược, tạo thành thác khói trầm hương rơi xuống dòng nước trong bàn trà.
Úc Ngạn cứ ngỡ mình du hành thời gian, bèn rời khỏi phòng nhìn lại biển tên, đúng là phòng làm việc của sếp lớn.
Ngài Khổng ngồi trước bàn, bên cạnh là một chiếc radio cũ kĩ, trong hộp radio đầy rỉ sét phát ra những tiếng xào xạc của băng cassette, đoạn hí Trình Phái du dương trầm bổng phát ra từ trong loa.
Người phỏng vấn cũng thích nghe kiểu hí này, hóa ra là học từ sếp lớn. Úc Ngạn hơi buông lỏng cảnh giác.
Sếp lớn nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên từ phía sau bàn trà, ngoắc tay với Úc Ngạn: “Đừng căng thẳng, ngồi tự nhiên đi.”
Úc Ngạn vốn không có kinh nghiệm giao tiếp với cấp trên, nhìn thấy chiếc ghế da thật thoải mái, thậm chí có thói quen muốn nằm ngã lên đó, nhưng lại bị hai vệ sĩ đứng quay lưng ra cửa lườm một cái, khiến Úc Ngạn hoàn toàn mất cảm giác buông lỏng hào hứng, thế là dứt khoát đứng luôn.
Y vô cùng phản cảm khi bị ông chủ gọi đến nói chuyện, khi tìm việc, điều đầu tiên y nói với bộ phận nhân sự là “Có thể cho tôi một vị trí mà chỉ cần làm việc không cần nói chuyện không?”, cứ tưởng nội dung công việc Subway đặc biệt, nhưng không ngờ vẫn như những công ty khác.
Y đội mũ trùm, khuôn mặt bị bóng đen che khuất hoàn toàn, khí chất xa cách của y khiến sếp lớn càng thêm thích thú.
Sếp lớn có hai cô con gái, con gái lớn đang học cách quản lý công việc của công ty, hiện đang bận rộn với các hoạt động phúc lợi cộng đồng, tiêm miễn phí chip phóng xạ kháng dị hóa cho người dân, cô con gái út tính tình trầm tĩnh, thích tìm tòi nghiên cứu một số khoáng thạch trang sức.
Khi đến tuổi trung niên, người ta thường lên kế hoạch chu đáo cho con cái, thể lực và tinh thần bắt đầu suy giảm, vài năm nữa có thể khó duy trì được công việc kinh doanh của gia đình trong làn sóng cạnh tranh, sếp lớn vẫn đang tìm kiếm những tài năng trẻ phù hợp để đào tạo họ thành trụ cột vững vàng của Subway.
“Tôi đã theo dõi biểu hiện của cậu trong bài kiểm tra thực lực, cảm thấy cậu rất có tiềm năng, nên muốn gặp mặt trực tiếp.” Sếp lớn lấy con dao gập trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn rồi đẩy đến cho Úc Ngạn, “Đây là ‘Dùi phá giáp’ mà cô con gái đưa cho tôi, nhỏ nhẹ nhưng đủ sắc bén, cậu dùng sẽ tiện hơn dao găm quân dụng nhiều.”
Úc Ngạn không khách khí chút nào, cầm con dao gập lên nhìn, trục tròn nơi cán dao và lưỡi dao nối nhau được gắn một dị hạch hình sao chữ thập màu đỏ.
Màu đỏ gỉ, tức là đỏ cấp hai, được sắp xếp theo thứ tự độ hiếm từ xanh, tím, đỏ, bạc và vàng, đỏ cấp hai nằm ở giữa.
Có thể tưởng tượng được sức mạnh của một vũ khí dị động được gắn hạch đỏ cấp hai.
“Dị hạch cũng cắt gọt điêu khắc được ạ?” Úc Ngạn dùng đầu ngón tay chạm vào góc cạnh sao chữ thập, những dị hạch trước đây y thấy đều là hình cầu.
“Được chứ, nó có thể điêu khắc thành hình dạng cậu cần, nhưng người khắc phải là thợ điêu khắc lành nghề.” Chất liệu của dị hạch khá đặc biệt, nếu không cẩn thận sẽ nứt toác nát vụn, dị hạch cấp cao lại rất quý giá, nên chẳng ai muốn gặp một thợ điêu khắc mới vào nghề, làm dị hạch bị phế.
“Con gái thứ hai của tôi là thợ điêu khắc giỏi nhất, con bé chính là người điêu khắc hai ngón tay dị hạch cho Nặc Lan.”
“Hình dạng càng gần với chi gốc, tỉ lệ sử dụng dị hạch càng cao, cậu nên trải nghiệm kiếm thuật và kỹ xảo cận chiến của Nặc Lan, hai dị hạch cấp bạc trên ngón tay đã tăng cường cơ thể của cô bé đến mức tối đa.”
“Nếu cậu cần điêu khắc, thì cứ tìm con gái tôi.” Ông chủ lớn đưa cho Úc Ngạn địa chỉ của một cửa hàng trang sức.
Điêu khắc dị hạch là một công việc kỹ thuật phức tạp, thành phẩm không thể quá nhỏ, nếu nhỏ quá dị hạch sẽ không thể lưu trữ năng lượng, cộng thêm việc gắn dị hạch lên vị trị đặc biệt của cơ thể người lại càng khó, nên phải nắm chắc được hình dạng đồng thời phải đảm bảo không thể mất quá nhiều năng lượng.
“Vâng.” Úc Ngạn vui vẻ nhận lấy. Sếp lớn như chủ hiệu buôn vung tay quá trán, nhưng con gái ông lại có vẻ rất tin cậy, tài hoa hơn người.
“Tôi gọi cậu tới đây còn một việc nữa, có lẽ Chiêu Nhiên đã nói với cậu. Có điều hôm qua chưa xử lý xong chuyện này, kéo dài tới bây giờ.” Sếp lớn chậm rãi đứng dậy vòng ra sau bàn trà, kẹp chuỗi hạt Nam Hồng giữa các ngón tay, đi đến trước một tủ sách cổ điển, bật một cơ quan nào đó, tủ sách liền chậm rãi xoay chuyển.
Dần dần, mặt sau của tủ sách hoàn toàn quay về phía bên trong văn phòng, trên bức tường sơn đen tuyền trói chặt một người hình chữ đại (大), cả người chỉ mặc quần đùi, tay chân bị cố định vào tường.
Tăng Nhượng cúi đầu, hình như chỉ ngất đi, trên người không có vết thương nào, trên ngực chỉ xuất hiện bốn vết chữ thập màu đỏ.
Đây chắc chắn không phải ưu đãi của Subway dành cho tù binh, đêm qua sếp lớn đích thân thẩm vấn gã, khiến gã nôn ra những gì mình biết, tổ trưởng tổ cấp cứu thì ngồi bên cạnh ăn trái cây, một khi ra tay nặng làm gã suýt chết, tổ trưởng tổ cấp cứu sẽ ra tay chữa trị, mỗi lần chữa trị xong cả người gã, trên ngực sẽ thêm một dấu chữ thập.
Sếp lớn nắm lấy bả vai Úc Ngạn, dẫn y tới gần Tăng Nhượng, giơ cổ tay lên như đang dạy Úc Ngạn viết chữ, mũi dao Dùi Phá Giáp chạm vào xương quai xanh Tăng Nhượng: “Bào Đinh mổ trâu* coi trọng “Dùng tinh thần để cảm nhận chứ không nhìn bằng mắt, các giác quan dừng lại nhưng tinh thần vẫn muốn tiến lên”, in sâu kết cấu sinh lý của trâu trong đầu, sau đó cắt đúng vào khớp xương, nhét mũi dao vào giữa khe xương, gặp phần xương bị căng cơ thì phải tập trung, dùng dưỡi dao giải quyết vấn đề, xương thịt của trâu sẽ được tách ra mà không làm hỏng lưỡi dao.”
Bào Đinh (chữ Hán: 庖丁) là một nhân vật hư cấu trong sách Nam Hoa kinh, thiên Dưỡng sinh chủ của Trang Tử.
Theo sách, Bào Đinh là đầu bếp của Lương Huệ vương, kỹ xảo mổ trâu vô cùng thành thạo, đến mức có thể làm thành nghệ thuật để thưởng thức. Thành ngữ Bào Đinh mổ trâu (chữ Hán: 庖丁解牛, Hán Việt: Bào Đinh giải ngưu)[1] trở thành từ dùng để chỉ việc làm trải qua thực tiễn, nắm giữ quy luật thì có thể làm mọi việc thuận lợi theo ý muốn.Tay Úc Ngạn cầm dùi phá giáp, nghiêng đầu nhìn sếp lớn, có điều bị mũ trùm đen nhánh che khuất, nên vẻ mặt kinh ngạc của y không bị lộ ra trước mặt người khác.
“Cậu có muốn thử không?” Sếp lớn nhàn nhã xoa vòng tay, đứng bên cạnh chờ Úc Ngạn trả lời.
“Không muốn.” Úc Ngạn không chút do dự trả lời.
Sếp lớn khẽ giật mình, ông biết hàng ngàn người, ấy lại có lúc nhìn lầm.
“Người phỏng vấn không cho.” Úc Ngạn cắm nhẹ dùi phá giáp vào vách tường, trả lại cho ông chủ, quả nhiên trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, y biết vũ khí dị động tốt như vậy sẽ không để mình lấy dễ dàng.
“Chiêu Nhiên không cho phép?” Sếp lớn thầm nghĩ tới ý nghĩa của mệnh lệnh sâu xa này, bỗng nhiên nở nụ cười, “Trước đây cậu ta chưa từng nói những lời như vậy.”
“Hôm nay tôi không hỏi cậu ta, tôi chỉ hỏi cậu, hỏi cậu muốn làm gì.” Sếp lớn giống như rắn lục quấn lấy lá cây trong rừng tối rồi khẽ lè lưỡi, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, ông ngoắc tay với hai vệ sĩ ở cửa, hai người hiểu ý, lui ra ngoài đóng cửa lại.
Trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, tiếng nước chảy trên bàn trà ào ạt chạy vào tai, giống như máu chảy nhỏ giọt, động lại thành dòng nước tươi sáng có mùi tanh.
Úc Ngạn giơ tay lên, dùng mũi dao chạm nhẹ vào da đối phương, vũ khí dị động gắn hạch đỏ cấp hai cực kỳ sắc bén, một lớp ánh sáng đỏ tươi quấn quanh lưỡi dao, khoảnh khắc ánh sáng lạnh chạm vào, một vết thương mịn màng đã được cắt trên da.
Tay phải của y nâng lên giữa không trung, một lúc lâu không tiếp tục động tác.
Sếp lớn chắp hai tay sau lưng: “Sao vậy?”
Úc Ngạn tiến lại gần Tăng Nhượng đang hôn mê, tay trái đặt lên trái tim đang đập của gã, giống như một con thú hoang đang ngửi xem con mồi có biến chất không.
“Đánh thức gã dậy.” Dưới mũ trùm đen nhánh, giọng nói Úc Ngạn bình tĩnh, kèm theo sự phấn khởi cuối câu.
Nửa tiếng sau.
Úc Ngạn ngồi dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, dòng nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, rửa trôi vết máu trên đường may quần áo, dòng nước trộn lẫn tơ máu chảy trên nền gạch trắng như tuyết, cuối cùng hòa vào ống cống.
Y vẫn đang loay hoay với chiếc nhẫn bạc, rửa sạch vết máu trong những khe hở chạm khắc.
Úc Ngạn luôn bị phân tâm, suy nghĩ những điều không liên quan gì tới công việc.
Lực tay của người phỏng vấn là một bí ẩn, anh có thể dễ dàng nhấc y lên, giống như cầm một chai nước khoáng đã uống hết.
Chó con khi được bế lên cũng có cảm giác như vậy, đối phương cho rằng rất dễ, nhưng thực ra xương hơi bị nén lại, có chút đau. Nhưng chó con vẫn vui vẻ khi được bế lên, chứng tỏ nổi đau cũng chẳng đáng gì so với niềm sung sướng khi được ôm.
Úc Ngạn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng hiểu ra một điều.
Khi vi phạm yêu cầu của người phỏng vấn và trong khoảnh khắc ra tay với Tăng Nhượng, y cảm thấy tẻ nhạt vô vị, niềm vui như mong đợi cũng không đến, lúc người phỏng vấn cảnh cáo, y lại không để trong lòng, cho rằng mình không sợ, nhưng khi y cầm con dao sắc nhọn đâm vào lớp thịt mềm mại, y lại không dám nghe âm thanh cắt chém tuyệt vời đó, bây giờ y mới phát hiện mình đã vô tình bị nỗi sợ hãi cuốn đi.
Nếu người phỏng vấn biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, liệu anh có càng không muốn đeo chiếc nhẫn mình tặng nữa không?
Sếp lớn cầm khăn đi vào, phát hiện y không cởi quần áo. Úc Ngạn bỗng bắt lấy cổ tay ông chủ, ấn lưỡi dùi phá giáp vào trước động mạch của ông: “Đừng nói cho anh ấy biết.”
“Quên đi.” Y chậm rãi để đao xuống, “Không gạt được anh ấy.”
Sếp lớn đương nhiên biết y sợ cái gì.
Không biết tại sao Chiêu Nhiên lại có khả năng huấn luyện con mèo hoang nhỏ chỉ nghe lời mình.
“Thật ra cậu ta cũng chẳng phải người tốt gì.” Sếp lớn thấy y ngồi trên nền gạch ướt sũng có hơi đáng thương, đẩy con dao sắc bén trước mặt ra, ngồi xổm xuống an ủi y: “Có lẽ cậu đã từng nghe chuyện có một thực tập sinh trong lúc thực tập đã xử lý người phỏng vấn của mình, cuối cùng người đó đã được tôi tuyển chọn.”
“Thực tập sinh năm đó là Chiêu Nhiên.” Ông chủ lớn lau bọt nước trên tay, “Tôi tìm thấy cậu ta ở trấn Nhật Ngự, khi đó cậu ta làm việc theo sở thích, tính cách lại hơi ngạo mạn, trong vòng một phút đã có thể nhìn thấy mười biểu tình trên mặt cậu ta, đến bây giờ tôi vẫn không biết đã bị thời gian bào mòn chưa, cũng không biết cậu ta thể hiện khía cạnh nào trước mặt cậu.”
“?” Úc Ngạn ngẩng mặt lên, chăm chú lắng nghe.
*
Lúc này Chiêu Nhiên không ở trụ sở Subway, mà đang ở một công viên giải trí bỏ hoang.
Theo điều tra của tổ tuần tra thành phố, manh mối thu được từ những người bán thú cưng dị thể, nhanh chóng tìm ra ổ bán thú cưng, công việc dọn dẹp sau đó được giao cho tổ trật tự khẩn cấp.
Bộ phận quan hệ công chúng đã đăng tin tức nhằm phóng đại tình trạng thú cưng dị thể xâm nhập trái phép vào thị trường, tính chất xấu của vụ việc khiến dư luận bàn tán xôn xao, bởi vậy mới để Chiêu Nhiên ra mặt, dùng danh nghĩa Subway dọn sạch mối đe dọa.
Các lối ra ở tất cả các phía của công viên giải trí đều bị bịt kín, đỉnh lều màu đỏ mà gánh xiếc thú từng diễn đã phủ đầy tro bụi, bị phơi nắng phai màu.
Bên trong căn lều âm u quanh co, mấy kẻ cầm đầu đổ đầy tiền trong rương ra chuẩn bị bỏ trốn.
“Nhanh lên, đừng để ý đến tiền nữa!”
“Ông đây lấy mạng đổi tiền, sao lại không được để ý!”
“Mịa nó, Chiêu Nhiên tổ trực tự khẩn cấp tự đến bắt người! Mất mạng thì xuống dưới đất mà đếm!”
Bọn họ quay đầu nhìn lồng thú cưng sau lưng, chuồng nhốt đầy những thú nhỏ còn trong kỳ ấu niên, những tiếng ư ử mơ hồ vang vọng khắp mọi ngóc ngách.
Một số người phải bỏ lại mấy rương đồ nặng, chen lấn về phía lối ra.
Nhưng giữa lối đi hẹp, có một người đang đứng ngược sáng.
Giữa trưa nắng gắt, Chiêu Nhiên từ chỗ sáng đi vào chỗ tối, mái tóc dài trắng như tuyết dần dần trở về màu đỏ nhạt từ lọn tóc, nhìn qua giống như một ngọn lửa bốc lên cao, bắn ra lớp men hồng lên sứ trắng không tỳ vết.
“Hắn chỉ có một người! Liều mạng! Lao ra!” Mấy người lao về phía trước, người đàn ông bị đẩy về phía trước đột nhiên dừng lại khi sắp đụng vào Chiêu Nhiên, không nhúc nhích lấy một bước giống như ấn nút tạm dừng.
Chiêu Nhiên hơi cúi đầu, mỉm cười lộ răng nanh trước mặt người đàn ông cường tráng.
Vết máu nhớp nháp lan ra từ dưới chân người đàn ông cường trán, một cánh tay xuyên qua mặt đất từ dưới chân gã, đầu ngón tay cắm sâu vào lưng dưới người đàn ông, năm ngón tay cắm vào máu thịt, bấu chặt vào sống lưng của gã.
“Đừng chạy.” Hai mắt Chiêu Nhiên sáng lên một tia đỏ như máu.
Tâm trạng anh rất kém. Hôm nay ông chủ lớn cố ý cử anh ra ngoài vào ban ngày, có lẽ là muốn gặp riêng Úc Ngạn.
Ông chủ coi trọng tài năng Úc Ngạn, sẵn sàng đề bạt bồi dưỡng y.
Nhưng ông chủ lại muốn biến Úc Ngạn thành sát thủ khát máu và một người vạch kế hoạch hoàn toàn bằng lý trí, điều này hoàn toàn trái ngược với kế hoạch dạy dỗ của Chiêu Nhiên.
Hy vọng ông chủ đừng trở thành chướng ngại vật trên con đường nuôi trẻ của mình.
Những người khác thấy thế thì vứt mọi thứ bỏ chạy, những bàn tay cụt lần lượt xuyên qua mặt đất, như đâm thủng nền gạch, đóng chặt người xuống mặt đất.
Trong đó có người đàn ông trọc đầu chó cùng rứt giậu*, rút súng lục bóp cò về phía Chiêu Nhiên, họng súng lóe lên, một viên đạn nhanh chóng găm vào ngực anh.
*ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.“Áo chống đạn…” Tên trọc đầu kinh ngạc lẩm bẩm.
Chiêu Nhiên vén áo lên, bên dưới không có gì ngoài da. Mà viên đạn rực lửa thì đang găm vào ngực anh, bị anh lấy ra dễ dàng.
Chiêu Nhiên làm động tác nắm chặt không khí, chỉ nghe rắc một tiếng, bàn tay cụt lao ra khỏi mặt đất bẻ gãy xương sống tên trọc đầu.
Trong lòng nôn nóng, thiếu kiên nhẫn để hoàn thành nhiệm vụ, Chiêu Nhiên lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Úc Ngạn: “Hôm nay ở công ty có học được điều gì mới không?”
Quỷ nhỏ cứ như sài điện thoại 24/7, chưa qua mấy giây đã có tin nhắn trả lời:
“Bào Đinh hiểu người.”
–