Những dây leo Hoa Hồng Thủy Tinh trải dài theo hướng họ đi tới, hai sợi dây leo thẳng tắp tạo thành một con đường rải đầy hoa mộng, nhóm thân tộc tập hợp về trung tâm, hoặc ngoái nhìn về hướng họ đang đi tới, Thần Chiến Tranh tái sinh, cả thế giới chìm trong yên lặng.
Quái vật màu hồng bán quái vật hóa chở người khế ước bước đi trên sông băng, lướt qua từng thân tộc, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp trong ánh mắt không thể tin được của các thành viên gia tộc Nhật Ngự, cho mọi người nhìn thấy người khế ước đang ngồi trên vai mình.
Mái tóc dài đung đưa, ánh sáng vàng rơi lả tả, quái vật nhấc cánh tay dài đỏ sẫm nhẹ nhàng nâng cằm của Úc Ngạn, để em bé loài người ngẩng mặt, thản nhiên đón nhận sự tôn kính mà y xứng đáng nhận được.
Quỷ Hủy Nha cầm đao vảy đen đi sau quái vật hồng, trên người vẫn là chiếc áo choàng chống nước đã mặc từ lần ra đi, số bùa hộ mệnh sông băng trên người đã chẳng còn bao nhiêu, cậu giờ đây đã nghiễm nhiên trở thành một chiến binh thực thụ, mang trong mình sứ mệnh vượt qua muôn núi ngàn sông, bảo vệ thần linh vinh quy cố hướng, gánh vác trên mình vinh quang của cả tộc Hách Áo Thâm Uyên Mãng.
“Nữ hoàng bệ hạ.” Tiểu Quỷ cúi đầu kính cẩn trước thủ lĩnh tộc Hách Áo Thâm Uyên Mãng, con mãng xà khổng lồ vảy đen thè lưỡi đỏ như máu ra, đầu lưỡi chạm nhẹ lên đỉnh đầu hậu bối, một giọt máu rơi xuống khỏi miệng rắn thấm vào đỉnh đầu Tiểu Quỷ, các đường vân đỏ tươi lan ra chui vào lớp vảy trên người cậu.
Điều này đồng nghĩa với việc Tiểu Quỷ đã nhận được vinh dự cao nhất của tộc Hách Áo Thâm Uyên Mãng, tương đương với huân chương mà nữ hoàng tự tay ban tặng cho các kỵ sĩ, tinh hoa tích tụ qua hàng trăm năm của thủ lĩnh đã được truyền lại, từ nay về sau tốc độ lột xác của Tiểu Quỷ sẽ nhanh hơn những con rắn đồng lứa và vảy của cậu cũng sẽ cứng cáp hơn.
Sau khi nhận được phần thưởng của thủ lĩnh, Tiểu Quỷ lập tức chạy đi như một làn khói, vượt qua sông băng, bơi qua biển băng, tìm Nhật Ngự Bất Hóa Xuyên ở đỉnh núi băng cao nhất.
Bất Hóa Xuyên đang đứng trên đỉnh núi nhìn Chiêu Nhiên bình an trở về ở lớp băng xa xa.
Tiểu Quỷ dùng cả tay chân leo lên đỉnh núi, trên mái tóc đen của cậu phủ một lớp tuyết mỏng.
“Ngài Bất Hóa Xuyên!” Tiểu Quỷ bám vào mép đỉnh núi, giơ cao một tấm bùa vàng gọi hắn, đó chỉ là một tấm bùa cảm ơn Úc Ngạn dán lên ngực cậu nhưng cậu lại phấn khích như đang khoe tấm huy chương vàng trong một cuộc thi quốc tế, “Em giỏi lắm phải không?”
Bất Hóa Xuyên nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, nhìn thấy con rắn nhỏ mới rời nhà chưa lâu nay lại đứng trước mặt mình, trên áo giáp vảy trước ngực nó còn in vết sẹo do đạn của loài người bắn trúng, lòng bàn tay cũng bị đao vảy mài xước, những bùa hộ mệnh sông băng từng đầy ắp trên người giờ chỉ còn lại vài cái.
“Nhờ có em, nhóc con, chắc chắn đã giúp được nhiều lắm.” Bất Hóa Xuyên ngồi xuống, lấy ra một giỏ bùa hộ mệnh sông băng mới khắc xong, lần lượt đeo từng cái lên tay, chân, cổ tay, xâu thành vòng cổ, tua lưng và cả bím tóc của Tiểu Quỷ, “Giỏi lắm.”
Sau khi bổ sung hết bùa hộ mệnh sông băng, Tiểu Quỷ nhảy cẫng lên: “Em phải về rồi.”
“Đi đâu?”
“Tham chiến.” Tiểu Quỷ nhảy khỏi đỉnh núi băng, trượt dài xuống sườn núi như chơi cầu trượt, cậu dang rộng hai tay, vảy đen trên tay ghép lại thành hình dạng một chiếc cánh lượn một tay, giúp giảm xóc đáp xuống sau đó cánh lượn biến mất, rồi lại tổ hợp thành hai đao vảy.
Bất Hóa Xuyên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đó dần biến mất khỏi tầm mắt, hình ảnh con rắn nhỏ vừa mới nở, sống nhờ trong vùng núi băng mà hắn cai quản rồi lớn lên qua từng ngày vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hắn gỡ tấm bùa cảm ơn mà Tiểu Quỷ dán xiêu vẹo trên cột băng không tan xuống, sửa lại cho ngay ngắn rồi dán lại cẩn thận, trân quý như đang chăm sóc bằng khen Tiểu Quỷ lấy làm tự hào.
Trên lớp băng không tan còn treo rất nhiều món đồ nhỏ tương tự như nắp chai? Thẻ đánh dấu sách, thẻ học sinh hay thẻ công tác của con người. Đó đều là những huy chương mà các con non tự hào trao tặng khi trở về sau cuộc hành trình tìm người khế ước.
Vì út cưng đã thành công ký khế ước nên thương vong sau này sẽ giảm đi rất nhiều. Nhưng gia tộc Hoa Hành những năm gần đây đang trên đà phát triển, lại có thêm mấy người khế ước mạnh mẽ, họ dám lợi dụng thời điểm yếu để phát động cuộc tấn công trực diện, rõ ràng có vài phần thực lực, không biết út cưng sẽ đối phó ra sao, khi mà người khế ước mà nó chọn chỉ là một sinh viên trẻ tuổi, có lẽ còn quá xa lạ với khái niệm chiến tranh.
Úc Ngạn vẫn chưa hoàn toàn quen với cảm giác được vạn người chú ý nên khẽ quay đầu hỏi Chiêu Nhiên: “Mấy anh đã từng chiến đấu với gia tộc Hoa Hành chưa? Kết quả thế nào?”
Chiêu Nhiên trong trạng thái bán quái vật hóa nên dây thanh quản chưa hoàn chỉnh, giọng khàn khàn như quái vật: “Khi ở thời kỳ đỉnh cao anh không sợ, nhưng do gần đến kỳ hóa kén phải thường xuyên móc hạch nên anh ngày càng suy yếu, anh rời khỏi Biển Băng Địa Cực, giảm bớt cơ hội đối đầu với gia tộc dị thể khác. Hơn nữa, gia tộc Hoa Hành không dễ đối phó.”
“Ý anh là sao?”
“Chúng có số lượng quá đông. Trong gia tộc của chúng ta chỉ có Hoa Hồng Thủy Tinh, Đom Đóm Xanh và Sứa Ác Mộng U Linh là có số lượng đông đảo, còn các nhánh phụ khác cũng chỉ có Hách Áo Thâm Uyên Mãng, Cá Băng Tiễn và Kim Ô biển cực. Nhưng gia tộc Hoa Hành chủ yếu là dị thể thực vật và côn trùng, mỗi thành viên đều có thể tạo ra vô số phân thân.”
“Hơn nữa, chiến binh xung kích của gia tộc Hoa Hành rất mạnh, đặc biệt là Hoa Hành Nhẫn Đông, là một dị thể cấp cao sở hữu ít nhất hai hạch vàng cấp ba, đã hoàn thành hóa bướm, khả năng là thay đổi khí hậu, mọi nơi dây leo Nhẫn Đông phủ lên đều sẽ dần bị đồng hóa thành rừng mưa nhiệt đới, khiến môi trường trở thành sân nhà của gia tộc Hoa Hành, chuyện này rất bất lợi cho các loài sinh vật ở Biển Băng Địa Cực.”
“Người khế ước của nó cũng rất đáng sợ, Torrea, người được mệnh danh là Nữ Hoàng Ong Mật, khả năng của cô ta là thụ phấn cưỡng chế, có thể tùy ý kết hợp hai loài thực vật để tạo ra giống mới, ví dụ như kết hợp ưu điểm của cây Nhẫn đông và Hoa hồng Thủy Tinh để tạo ra một loại cây mới cực kỳ to lớn, có thể phóng ra gai dây leo thủy tinh sắc nhọn. Sau khi Hoa Hành Nhẫn Đông có Torrea, gia tộc Hoa Hành như hổ mọc thêm cánh làm tụi anh đối phó rất khó khăn.”
“Ngoài ra trong gia tộc Nhật Ngự có rất ít dị thể đại dương lớn, không dám tùy tiện tiến vào vùng biển xa để chiến đấu, chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị gia tộc Thâm Hải Bất Tri tấn công bất ngờ.
Việc các gia tộc coi nhau là thức ăn, đấu đá nhau là chuyện bình thường trong Thế Giới Mới này. Không có cách nào khác, dị thể không giống như con người, có thể phân chia rõ ràng giữa đồng loại và thức ăn. Sinh lão bệnh tử, ăn ở đi lại, đây là vòng tuần hoàn của sự sống mà ai cũng phải chấp nhận.
“Số lượng nhiều, đội hình dày đặc, nhưng điểm yếu là chưa đủ linh hoạt.” Úc Ngạn nhanh chóng nhận ra điểm yếu của gia tộc Hoa Hành. “Anh từng nghe qua trận
Xích Bích chưa?”
Chiêu Nhiên nhớ lại một chút kiến thức loài người mà mình đã tiếp thu: “Có nghe qua.”
“Hừ hừ, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến trận đó cả.” Úc Ngạn gật gù đắc ý, “Gọi tất cả người khế ước đến đây.”
Những người khế ước của gia tộc Nhật Ngự nhận được lời triệu tập liền tập hợp xung quanh Úc Ngạn, Chiêu Nhiên để y lại tại chỗ còn mình thì tiến tới gần các thân tộc khác.
Cáp Bạch cảm thấy trong mắt mình bốc lên một lớp hơi nước nhưng lập tức giơ dùng tay lau đi, vốn tưởng không ai để ý, nhưng những nhãn cầu trôi nổi trên bầu trời không thể che giấu cảm xúc thành thật rơi lệ, tạo ra một trận mưa trên Biển băng địa cực.
“Này, cậu ấy gọi em qua đó, em đi xem sao.” Viên Minh Hạo thấy Úc Ngạn đang vẫy tay với mình, bỗng nhiên bị một hạt mưa to như hạt đậu rơi trúng đầu. “Ồ, mưa rồi.” Hắn liếc nhìn Cáp Bạch, trên mặt Cáp Bạch vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng những nhãn cầu trên người anh ta đều đang nhìn về phía Chiêu Nhiên rồi rơi lệ.
Các anh chị em khác đóng quân tại bốn rìa của Biển Băng Địa Cực nên không thể gặp mặt đầy đủ thân tộc ngay lập tức, Chiêu Nhiên đi đến trước mặt Cáp Bạch, chủ động cúi người giải phóng một sợi tơ tinh thần, Cáp Bạch cũng thả ra một sợi tơ trắng, cả hai sợi xoắn vào nhau, Cáp Bạch có thể nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, bên trong không còn bất kỳ dị hạch ngăn trở, từ đầu đến chân đều đã trải qua tiến hóa chân chính.
Vẻ ngoài không hoàn chỉnh bị lửa thêu đốt trên du thuyền Muses đã được tái sinh, khuôn mặt trắng ngần khỏe mạnh và các chi trông đẹp mắt hơn bộ xương trước đây rất nhiều.
“Nhóc hề đó.” Cáp Bạch rút lại sợi tơ tinh thần trước, quay lưng về phía anh lau mặt. “Xem ra em may mắn.”
“Đúng là may mắn thật.” Chiêu Nhiên cúi đầu ôm lấy chiếc đầu lông xù của Xá Xá Già rồi quấn tơ tinh thần với cô, Xá Xá Già cụp đôi tai thỏ xuống đập trán vào ngực anh, đẩy quái vật màu hồng lùi lại nửa mét: “Chị biết em sẽ quay về mà.”
Nghe thấy Úc Ngạn triệu tập, phù thủy Anne đặt lọ thuốc chữa trị xuống, lau tay vào váy rồi vội vàng chạy tới.
“Những người khế ước đều đã tụ tập lại rồi.” Xá Xá Già nghiêng đầu thắc mắc, “Úc Ngạn đang nói gì thế?”
Cáp Bạch nửa tin nửa ngờ: “Úc Ngạn lại định làm loạn à, em đi kéo cậu ta về đi, đừng có phá đám.”
Chiêu Nhiên quay người nhìn chằm chằm Úc Ngạn, bộ trang phục thợ săn đen đỏ tung bay trong gió lạnh, Úc Ngạn đứng giữa vòng vây người khế ước, hoa chân múa tay nói gì đó, biểu cảm điềm tĩnh vô cùng tập trung, có lẽ nhờ hào quang ký khế ước thành công với một dị thể cấp cao, giọng nói rõ ràng ổn định của y khiến mọi người tín phục.
Quanh Úc Ngạn có tổng cộng bảy người khế ước, bao gồm Camilla – Vũ Công Trượt Băng đã ký khế ước với Xạ Thủ Băng Tiễn, cô gái kiêu ngạo với mái tóc nâu vàng búi cao, đứng vững trên băng như đi trên mặt đất nhờ đôi giày trượt băng, dừng lại vững vàng bên cạnh Úc Ngạn, cô ấy có chút áy náy vì đã nói lời không hay với y trước đó nhưng không thốt ra.
Phù thủy tai thỏ Anne người khế ước của Xá Xá Già đang tranh thủ bổ sung thuốc chữa trị cho mọi người.
Viên Minh Hạo người khế ước của Cáp Bạch, xuất thân binh sĩ quân đội, khả năng chiến đấu đơn lẻ của hắn không có gì phải bàn cãi.
Từ Tâm Dung, người khế ước của Sứa Ác Mộng U Linh, một lữ khách hành hương từ vùng đất xa lạ, quần áo màu tím đeo trang sức bạc, là bậc thầy kiểm soát độc tố nhưng bản thân lại miễn nhiễm với mọi loại độc. Người phụ nữ ngồi xa cụp mắt lắng nghe, không tham gia thảo luận.
Mục Xà Nhân, người khế ước của thủ lĩnh Hách Áo Thâm Uyên Mãng, có làn da ngăm đen, mặc trang phục của thần Vishnu, đi chân trần người trần trụi, trên người treo đầy vòng vàng và dải lụa thần thánh.
Orlando, tay súng khế ước của của Kim Ô Biển Cực, là một tay súng thiện xa có đôi mắt màu ngọc bích thị lực cực tốt, kỹ năng bắn súng chính xác đến mức có thể bắn hạ liên tiếp những con Đom Đóm Xanh đang bay cách xa hàng chục mét bằng khẩu súng lục. Kim Ô Biển Cực là một loài chim lớn sống trong tổ trên núi băng, sải cánh khi trưởng thành dài 14 mét, tốc độ bay cực nhanh, móng vuốt sắc nhọn của nó có thể mang vác những vật nặng hoặc xé toạc con mồi, cánh của nó khi đập có thể cuốn dòng nước.
Siêu đầu bếp Viète là người khế ước của Sói Tuyết Sông Băng, là một người đàn ông mập mạp dễ gần, đội mũ đầu bếp trên mái tóc xoăn màu nâu xám, trông chẳng hợp với chiến trường chút nào.
“Đầu bếp?” Trong lúc đang triển khai chiến thuật, Úc Ngạn nghi ngờ liếc nhìn người đàn ông mập mạp mặc bộ đồ đầu bếp. Viên Minh Hạo ghé vào tai y thì thầm giải thích: “Sói săn bị đồ ăn của người ta mê hoặc, nằng nặc muốn ký khế ước, sống chết đòi theo.”
“Vậy thì ông đi chuẩn bị bữa tiệc mừng chiến thắng đi.” Úc Ngạn búng tay một cái.
“Tự tin thế à?” Viên Minh Hạo cẩn thận nhắc nhở, “Cậu đã từng đánh trận chưa?”
Mặc dù Viên Minh Hạo đã từng đi lính, ít ra cũng biết cách đánh trận, nhưng hắn không biết tiếng Anh, trong số những người khế ước, ngoài người phụ nữ luôn im lặng và đầy âm hiểm Từ Tâm Dung, hầu hết đều là người nước ngoài, chỉ có Anne biết tiếng Trung nhưng cô phải theo Xá Xá Già xung kích, nên không có cơ hội để dịch lại những gì Viên Minh Hạo muốn nói cho những người khế ước khác đang chiến đấu ở các vị trí khác nhau, bất đồng ngôn ngữ không thể giao tiếp, dẫn đến thiếu sự phối hợp nhịp nhàng.
Nhưng tiếng Anh của Úc Ngạn rất trôi chảy, điểm IELTS 8.0 của y vẫn còn kẹp trong sơ yếu lý lịch nộp cho công ty.
“Tư duy của quái vật rất đơn giản, việc khắc chế giữa các loài là chiêu thức quan trọng nhất của gia tộc Hoa Hành. Chúng dùng tiếng ồn của bầy ong để làm nhiễu thính giác của Xá Xá Già, dùng châu chấu gặm nhấm cành của Hoa Hồng Thủy Tinh, gia tộc Hoa Hành dựa vào sự đa dạng của các loài trong rừng mưa nhiệt đới để tìm ra vô số thứ có thể khắc chế chúng ta, bởi vậy, chúng luôn áp đảo rất muốn tấn công trực diện, hy vọng cưỡng ép chúng ta nghênh chiến để rồi bị chúng khắc chế hoàn toàn và cuối cùng là không chiến mà bại.”
“Chúng ta đủ linh hoạt, nhân số ít nhưng có sức bùng nổ mạnh, do đó, không bao giờ đối đầu trực diện là cách phá giải tốt nhất. Quái vật không chiến đấu bằng vũ khí hay trí tuệ chính trị, chúng chiến đấu bằng kỹ năng và sức mạnh, rất đơn giản, vì thế, đây là một trò chơi cộng trừ giá trị. Khi chúng ta có thể đưa ra con số 2 còn đối phương chỉ có thể đưa ra con số 1, thì chúng ta sẽ thắng, hiểu không?”
Y chậm rãi trình bày chiến thuật, ban đầu những người khác không mấy để ý nhưng dần dần thay đổi thái độ, bất giác nghiêng người về phía trước, chăm chú lắng nghe Úc Ngạn nói.
“Hừm.” Từ Tâm Dung khẽ nhướn đôi mi dài, chiếc mũ bạc trên đầu khẽ rung lên tạo ra tiếng kêu nhỏ, cô cẩn thận quan sát Úc Ngạn, “Đây là chiến trường, không phải nơi để đùa.”
“Nửa đời trước của tôi đều dành để nghiên cứu cách đánh bại quái vật, giờ là lúc để gặt hái thành quả.” Úc Ngạn ngặm đốt ngón trỏ vào miệng, thổi một tiếng huýt dài, một tia sáng hồng vụt qua trước mắt mọi người, móng vuốt dài đỏ sẫm ôm em bé của mình đi, giẫm lên những tảng băng nhô ra trên núi băng để leo lên đỉnh cao nhất, một tay nâng Úc Ngạn để em bé loài người nhỏ bé có thể dễ dàng ngồi gọn trong khuỷu tay phải của mình.
Móng dài của Chiêu Nhiên quét lớp tuyết mỏng trên đỉnh núi, tạo ra một chỗ trống để anh ngồi quỳ xuống, mái tóc dài đỏ tươi rũ xuống sau lưng, bàn tay trái khẽ nhấc lên, dưới chân phát ra một vầng sáng vàng rực rỡ, sau đó dần hình thành một bàn cờ bay với những đường ngang dọc giao nhau, ánh vàng chói lòa lan tỏa từ đỉnh núi xuống khắp nơi, cuối cùng bao phủ toàn bộ Biển Băng Địa Cực.
16 quân cờ với hình dạng khác nhau nổi lên trên các ô vuông khác nhau của bàn cờ, từ những quân cờ được chạm khắc từ khối vàng có hình dạng nổi, có thể nhận ra thỏ, sói, mắt, chim bay, mãng xà… Tất cả các thân tộc và thủ lĩnh của nhánh phụ đều được đưa lên bàn cờ, vị trí trên bàn cờ hoàn toàn trùng khớp với vị trí hiện tại của họ.
Hạch Nhật Ngự thuộc về Chiêu Nhiên, hạch cấp ba vàng tượng Phật – Nhật Ngự Hi Hòa, có khả năng chính gắn dính, hoạt động như người tiên phong điều khiển đội hình, gắn trên mắt trận.
Sau khi dị thể hóa bướm, tất cả dị hạch bên trong cơ thể đều bị loại bỏ, mọi khả năng đạt đến đỉnh cao, không còn bị dị hạch hạn chế, khoảng cách với người khế ước càng gần, sức mạnh càng tăng.
Sau khi lập khế ước, sự ăn ý giữa Chiêu Nhiên và Úc Ngạn nâng lên một tầng mới, chỉ cần một ánh mắt của Úc Ngạn, anh đã có thể hiểu ngay ý định của đối phương.
Chiêu Nhiên đẩy nhẹ quân cờ vàng, đưa cả hai quân thỏ và hoa hồng tiến thẳng vào vòng vây của gia tộc Hoa Hành.
Vị trí anh đang đứng cũng có thể bị gia tộc Hoa Hành nhìn thấy rõ ràng, khi thấy Nhật Ngự Hi Hòa trở về Biển Băng Địa Cực, không một ai dám tin thực sự có một con người có thể ký khế ước với anh.
Sau khi Torrea hoàn tất chữa trị tắm thuốc hoa linh lan, ả mở nụ hoa trong suốt bước ra, ánh mắt ả giao nhau với người khế ước mặc áo đen trên đỉnh cao xa xôi kia, dù không thể nhìn rõ, nhưng Torrea biết người kia cũng đang nhìn mình, nhất định phải phân cao thấp.
Nghệ sĩ âm nhạc đặt cây vi-ô-lông vàng lên vai, cung đàn dừng lại, trong lòng đấu tranh xem có nên rút lui hay không. Đã dồn ép đến vị trí này, Biển Băng Địa Cực đã bị thương vong nặng nề, dù Nhật Ngự Hi Hòa có trở lại cũng chưa chắc lật ngược tình thế, nhưng liệu có nên mạo hiểm thử một lần không?
Người khế ước của gia tộc Hoa Hành tụ họp lại để bàn bạc, cuối cùng đưa ra quyết định an toàn nhất: “Nếu gia tộc Nhật Ngự chọn tấn công trực diện, chúng ta có thể ứng chiến. Trong trận chiến trực diện, gia tộc Hoa Hành chắc chắn sẽ thắng.”
Nghệ sĩ âm nhạc phỏng đoán: “Nhật Ngự Hi Hòa rất có thể sẽ chọn cách tấn công trực diện mạnh mẽ, đó là phong cách chiến đấu quen thuộc của hắn, hắn tuyệt đối tự tin vào thực lực của mình.”
Quân cờ được đẩy đi, lan tỏa những gợn sóng vàng rực ra xung quanh, khi gợn sóng chạm đến Xá Xá Già, cô lập tức vểnh tai thỏ lên, như thể nghe thấy tiếng gọi của sứ mệnh, cô bật dậy khỏi mặt băng, ngoạm lấy áo của Anne quăng cô lên lưng mình, đôi chân cô thỏ lông xù tích tụ sức mạnh rồi bật nhảy, thân hình khổng lồ nặng nề phóng vọt về phía ngọn núi băng bị dây leo xanh quấn quanh.
Cô tin tưởng vào phán đoán của Chiêu Nhiên, nên không chút do dự mà bước vào con đường xung kích, giống như một người lính trung thành dũng cảm.
Hoa Hồng Thủy Tinh theo sát phía sau, dây leo xanh nhạt sinh trưởng rất tốt, bám theo Xá Xá Già dưới lớp băng rồi lan nhanh về phía trước, xông vào lớp băng bị dây leo nhẫn đông cản trở, chia cắt những người khế ước của gia tộc Hoa Hành ra, thân cây lập tức bắn ra những chiếc gai dài một mét, ép họ vào vùng phân chia ở trung tâm.
Nghệ sĩ âm nhạc nhếch miệng cười nhạt: “Quả nhiên bọn họ không bỏ cuộc.”
Chiếc đàn vi-ô-lông vàng bắt đầu chơi những giai điệu du dương, thực vật của gia tộc Hoa Hành được tiếp thêm động lực, xào xạc lay động, những con ong núp trong phiến lá bay vù vù lên trời, hướng thẳng về phía thỏ khổng lồ Xá Xá Già, cùng lúc đó, những con ve ẩn nấp giữa các thân cây bắt đầu kêu vang.
Tiếng ve cao vút hoàn toàn làm nhiễu thính giác của Xá Xá Già, cô vốn nhạy cảm với âm thanh, dưới tiếng ồn mạnh mẽ cảm giác đau đớn càng gia tăng, nhưng cô không sợ hãi, phá tung dây leo xanh chắn đường, bất chấp cả mạng sống tiếp tục lao thẳng vào trung tâm vòng vây.
Vị trí của người khế ước bị những chiếc gai của cây Hoa Hồng Thủy Tinh hạn chế, gần như không còn chỗ để né tránh, nhưng nếu Xá Xá Già thật sự ôm quyết tâm cùng đến chỗ chết mà lao thẳng vào thì đó sẽ là điều mà gia tộc Hoa Hành mong đợi.
Cung đàn trong tay nghệ sĩ âm nhạc nhảy múa trên dây đàn, giai điệu mượt mà lướt qua các tán lá, điều khiển những con ve ẩn nấp trong thân cây bay về phía trung tâm dây leo hoa loa kèn, tiếng ve kêu chói tai được những hoa loa kèn nhiều màu sắc khuếch đại lên gấp nhiều lần, đến mức ngay cả người của mình cũng khó mà chịu đựng nổi.
Những con châu chấu to như mèo chó từ trong lá cây bay ra từng đàn, nhanh chóng gặm nhấm dây leo Hoa Hồng Thủy Tinh, châu chấu dị thể của gia tộc Hoa Hành có mối quan hệ khắc chế tuyệt đối với thực vật dị thể, cộng thêm số lượng của chúng rất đông, tốc độ gặm nhấm vô cùng nhanh, nơi chúng đi qua không còn một cỏ nào.
Nghệ sĩ âm nhạc đang cố gắng dụ địch tiến sâu vào, để tiêu diệt hai chiến binh tiên phong của gia tộc Nhật Ngự.
Xá Xá Già bị tiếng ve làm cho đầu óc quay cuồng, tầm nhìn bị dây leo rừng nhiệt đới che khuất, ở nơi cô không thể nhìn thấy, gia tộc Hoa Hành đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy sâu, dưới đáy cắm đầy những gai sắt cây xương rồng dài ba mét, lưới dây leo xanh che phủ bẫy mọc đầy nấm hóa xương, nếu Xá Xá Già giẫm phải, cô sẽ rơi thẳng vào bẫy và chất độc sẽ thấm vào vết thương.
Nghệ sĩ âm nhạc điều khiển côn trùng đuổi Xá Xá Già chạy về phía bẫy, tốc độ của cô rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chỉ còn cách bẫy một bước chân.
Cô bước tới bước cuối cùng, chân trước đã nhấc lên, chân sau lấy đà nhảy, cái bẫy đủ rộng để chặn cô lại, nghệ sĩ âm nhạc tự tin dừng nhạc, chờ đợi bẫy kích hoạt và tiếng rơi của cô thỏ khổng lồ.
Một tiếng chim huýt dài vang lên trên bầu trời, sảo cánh chim đen dài 14 mét của Kim Ô che lấp ánh sáng của vòng sao trên đỉnh đầu, cặp chân mạnh mẽ của nó luôn nắm chặt thứ gì đó, vỗ cánh đuổi theo Xá Xá Già rồi buông ra, thả một con mắt dịch chuyển trắng đen giữa móng vuốt xuống.
“Ô– hô hô hô hô –” Tay súng Orlando cười man rợ cưỡi trên lưng thủ lĩnh Kim Ô, nhắm một mắt, chĩa nòng súng về mắt di chuyển vừa rơi vào khu rừng rậm rồi bóp cò.
Viên đạn bắn trúng mắt dịch chuyển, gia tốc khiến nó bắn thẳng vào trước mặt Xá Xá Già, mắt dịch chuyển mở ra một vòng xoáy trắng đen chắn ngang đường, Xá Xá Già đã nhảy lên, cơ thể cô nhảy thẳng vào vòng xoáy của mắt dịch chuyển rồi biến mất.
Hoa Hồng Thủy Tinh lập tức cắt đứt nhánh rút lui, chui vào mắt dịch chuyển.
Hai chiến binh tiên phong đột ngột biến mất khỏi chiến trường, khiến gia tộc Hoa Hành trở tay không kịp, đàn ong và châu chấu đang bay khắp trời mất mục tiêu, tụ lại bay loạn xạ trên không.
Nghệ sĩ âm nhạc cảnh giác ngước lên trời, thấy bốn con Kim Ô biển cực đang bay lượn trên trời, cánh rộng vỗ mạnh, còn ba con khác bay về phía đông nam bắc.
Chiêu Nhiên bình tĩnh ngồi quỳ trên đỉnh núi, quân chim trên bàn cờ vàng đã được đặt vào bốn hướng đông, tây, nam, bắc.
Úc Ngạn đặt một tay lên chiếc cổ trắng muốt thon dài của quái vật, tay kia chỉ lên bàn cờ: “Cho nổ.”
Quân cờ khắc hình cây cổ thụ dưới đáy bàn cờ trồi lên.
Biển băng mênh mông sóng dữ dội, dưới mặt nước, một gốc cổ thụ dưới biển đung đưa cành nhánh, khuấy động dòng hải lưu.
Trên cành cây treo lủng lẳng những quả trong suốt của Nhật Ngự Huyền Linh tự động rơi xuống, vỏ quả bọc chất lỏng axit áp suất cao, vỏ cây tiết ra nhựa vàng trôi nổi trong nước, bọc lấy quả nổ Linh Linh rồi cùng nhau nhanh chóng nổi lên mặt biển.
Chiêu Nhiên vung tay lật bàn cờ, các ô sáng vàng tắt ngấm, dưới chân mở ra hoa văn mặt trời xoay tròn, sáu vòng vàng tản ra xung quanh Chiêu Nhiên, linh hồn kỵ sĩ mặc áo giáp vàng rực rỡ được triệu hồi.
Linh hồn kỵ sĩ cung tên bay về phía cổ thụ Huyền Linh, nhập vào thân cây.
Lá cờ thần chiến tranh, Chiêu Nhiên dùng kỵ sĩ cung tên để gia tăng độ chính xác và tầm bắn cho đạn pháo Linh Linh.
Từng quả đạn pháo bọc trong bong bóng nhựa cây bắn lên khỏi mặt nước, xuyên qua những kẽ hở của rừng cây nhiệt đới bắn vào nơi tụ tập của gia tộc Hoa Hành, những quả phát sáng ấy dính chặt vào bất cứ thứ gì chúng chạm vào.
Ba giây sau, bùm–
Những vụ nổ liên tiếp như máy bay thả bom, dịch axit áp suất cao có tính ăn mòn mạnh và nhựa cây vàng bắn tung tóe khắp nơi, bầy châu chấu và ong tụ tập ở đó đều bị nhựa cây bắn trúng rơi đập, những dịch axit rơi dày đặc như mưa, chẳng khác gì thuốc diệt côn trùng hiệu quả, lá cây và dây leo héo rũ đứt gãy, côn trùng rụng rời tàn tạ khắp nơi.
Những con ve kêu rền rĩ bị nhựa cây dính lại thành một khối, cánh bị dính chặt, lập tức câm lặng.
Nghệ sĩ âm nhạc biến sắc: “Nhật Ngự Huyền Linh lẽ ra phải canh giữ biên giới phía bắc… Sao lại hỗ trợ nhanh như vậy… Không ổn rồi, mắt dịch chuyển.”
Ba chiếc mắt dịch chuyển đã sớm được Kim Ô biển đặt tại ba biên giới của biển băng địa cực giáp với gia tộc Hoa Hành, liên kết với nhau tạo thành một cửa dịch chuyển tức thời.
Kỵ sĩ búa xích và kỵ sĩ kiếm chữ thập Giáo hoàng vờn quanh Chiêu Nhiên nhận được điều động lao về phía Bắc, nhập vào thân thể Xá Xá Già và Hoa Hồng Thủy Tinh vừa nhảy ra khỏi vòng xoáy của mắt dịch chuyển.
Kỵ sĩ búa xích tăng cường sức mạnh va đập cho Xá Xá Già, tăng cường khả năng va chạm và phòng thủ của cô, còn Hoa Hồng Thủy Tinh nhận được khả năng xuyên thủng phá giáp của kỵ sĩ kiếm chữ thập Giáo hoàng, hai chiến binh tiên phong đổ bộ từ rừng mưa phía bắc, biên giới phía bắc hoang vắng, tài nguyên khan hiếm, gia tộc Hoa Hành không coi việc xâm lược phía bắc là mục tiêu chính nên chỉ cử một thành viên tấn công yếu trấn thủ, nơi đây cũng là nơi tích trữ nhu yếu phẩm và thực phẩm.
Úc Ngạn nhờ kỵ sĩ búa xích chuyển lời đến cô thỏ khổng lồ: “Xá Xá Già, phá nát khu rừng của bọn chúng đi.”