Hai bên đường là lũ quái vật có đủ dáng vẻ khác nhau, từ những các loài mãnh thú khổng lồ đến những dây leo của thực vật uốn lượn mềm mại.
Thủ lĩnh Hách Áo Thâm Uyên Mãng ngẩng cao nửa thân trên, đường kính thân rắn vượt quá khả năng ôm trọn của hai cánh tay người trưởng thành, đôi mắt vàng của nó chằm chằm ba người xa lạ, phun ra chiếc lưỡi đỏ như máu, nhận ra trên người Úc Ngạn có chút hơi thở của Thâm Uyên Mãng, không khỏi sinh lòng ác ý, ánh mắt trở nên hung tợn.
Người khế ước của cô mặc trang phục Vishnu của Ấn Độ, đi chân trần ngồi xếp bằng trên đầu cô, những vòng trang sức bằng vàng trên người va chạm vào nhau, hắn thổi sáo rắn phát ra giai điệu an ủi, vuốt ve đầu con rắn lớn, khuyên cô đừng kích động.
Dưới ánh nhìn của những thân tộc hai bên, ba người bước đi chậm rãi trên tuyết mỏng của sông băng, Tiểu Ngạn không thích nói chuyện, dùng gậy bóng chày kiêu ngạo để hất xác một con chim ăn xác ra chắn đường sang một bên, Úc Ngạn trong lòng ngổn ngang nên không để ý đến những chuyện khác.
Chỉ có thần thái Tiểu Nhị vẫn tự nhiên, vẫy tay chào hỏi hai bên như trở về quê cũ, gặp ai quen hay không quen đều chào một lượt, dù sao những người và quái vật này cậu đều từng gặp trong Hoa mộng, ít nhất là trong đó rất quen thuộc.
Kén của Chiêu Nhiên đã vỡ vụn nhưng người chuẩn bị khế ước lại xuất hiện ở đây, người khế ước của Xạ thủ băng tiễn – Vũ công trượt băng Camilla khoanh tay trước ngực, tựa vào vảy của một con cá bắn nước trong suốt, kiêu ngạo khinh thường nói: “Tham sống sợ chết.”
Vô số nhãn cầu trôi nổi trên bầu trời quan sát Úc Ngạn từ mọi hướng, Cáp Bạch tiến lên một bước nhưng bị Viên Minh Hạo giữ khuỷu tay, hắn ra dấu bảo Cáp Bạch im lặng: “Nhìn trang phục của cậu ấy đi, chất liệu da đó là da của Ma chủ ở Tháp Nghiêng. Ngài Tỉnh đã đưa bảo vật trấn tháp cho cậu ấy rồi.”
Cáp Bạch quay lại trừng mắt: “Cậu ta phá vỡ kén của thằng út, còn dám đến đây diễu võ dương oai. Hôm nay đừng mong sống sót ra khỏi Biển Băng Địa Cực.”
Tiểu Nhị giơ tay ra hiệu mọi người hãy bình tĩnh.
Úc Ngạn nhìn thẳng phía trước, bỏ ngoài tai những nghi ngờ vô căn cứ và mắng nhiếc xung quanh, y tiến về phía thỏ khổng lồ đang nghỉ ngơi dưỡng sức dưới chân núi băng, Xá Xá Già ngơ ngác nhìn bọn họ bước đến trước mặt mình.
Úc Ngạn chìa tay về phía nữ phù thủy Anne cũng đang kinh ngạc: “Cho em thuốc mà em gửi ở chỗ chị.”
Trên du thuyền Muse, Phương Tín và nhà ảo thuật đã âm mưu ép Chiêu Nhiên hóa kén cấp tốc, dùng pháo dị động đã chuẩn bị trước để phá nát máu thịt của anh, biến anh thành quái vật xương trắng, dùng chính loại thuốc xúc tác chiết xuất từ nhà máy Đá tường vi.
Đức Mẹ Tường Vi giận dữ bỏ trốn, nhà máy Pyroxen sụp đổ, loại thuốc xúc tác mà Úc Ngạn và Chiêu Nhiên cùng nhau mang ra được cất giữ ở chỗ Anne để phân tích và bảo quản.
Anne do dự một lúc, đầu ngón tay phải vẽ một hình vuông trong không khí, một cuốn sách bìa cứng đỏ có góc bìa bằng kim loại được triệu hồi, những trang giấy da bò cổ kính lật đến trang cuối cùng, trên đó có một lọ thủy tinh được bịt kín bằng nút chai đá quý vẽ bằng bút máy.
Anne lấy lọ thuốc trong cuốn sách ma thuật ra, trên thành bình bò đầy vi khuẩn màu xanh lá, nhưng chỉ có dị thể mới nhìn thấy được màu xanh huỳnh quang đó, còn trong mắt con người những vi khuẩn này hoàn toàn trong suốt vô hình.
Úc Ngạn nhận lấy lọ thuốc, bỏ vào túi áo quý ông của áo khoác: “Thời gian quá gấp, em xin tạm cáo từ.”
Y không nói thêm lời thừa thãi nào nữa, quay người mở đường, chỉ khi đi ngang qua Cáp Bạch y mới lạnh lùng nói: “Nếu cuối cùng không thể hoàn thành khế ước với Chiêu Nhiên thì cứ để em xuống địa ngục đi. Em cũng sống đủ rồi.”
Câu nói đó tương đương với một lời thề, khi Cáp Bạch kịp phản ứng muốn bịt tai lại thì lời thề của Úc Ngạn đã hoàn tất.
“Cậu!” Cáp Bạch kích động muốn tiến tới hỏi cho rõ nhưng bị Viên Minh Hạo giữ lại, nhỏ giọng xoa dịu: “Anh là anh hai, đừng để rối trận, cả gia tộc Hoa Hành vẫn đang nhìn.”
Úc Ngạn không chút lưu luyến quay về vòng xoáy của Mắt Dịch Chuyển, Tiểu Ngạn theo sát phía sau còn Tiểu Nhị lại ở nguyên tại chỗ, trên cổ tay cậu treo chiếc phi hành khí bươm bướm Úc Ngạn đưa cho, như lời Úc Ngạn dặn “Giữ lấy đồ bảo vệ mạng sống, chúng tôi không dư sức bảo vệ cậu.”
Dù bươm bướm nhỏ, nhưng được dị hạch vận hành nên sức chịu tải đáng kinh ngạc, chiếc phi hành khí bươm bướm vỗ cánh máy móc đưa Tiểu Nhị bay lên không trung.
Tiểu Nhị giơ cây gậy quý ông, gõ nhẹ lên trang trí đồng hồ trên mũ lễ phục nhà ảo thuật, chiếu lên bầu trời u ám một hình tròn, ánh sáng rực rỡ hóa thành hình đồng hồ, kim chỉ bắt đầu chầm chậm tiến lên từ số 12, phần kim chỉ đi qua trở nên tối dần, khi kim đồng hồ xoay tròn một vòng trở về vị trí ban đầu, tổng cộng mất 73 phút.
Hình ảnh đồng hồ như một chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời Biển Băng Địa Cực, dưới vòng sao, tất cả những dị thể trong khu vực này chỉ cần ngước lên đều có thể thấy kim đồng hồ đang đếm ngược.
Điều này đồng nghĩa với thời khắc Nhật Ngự Hi Hoà trở về.
Tiếng cười thoải mái của Tiểu Nhị vang vọng đến lãnh địa gia tộc Hoa Hành đang dòm ngó: “Mấy người có 73 phút để thương lượng rút lui đầu hàng, khi đếm ngược kết thúc chúng ta sẽ gặp lại nhau. Lúc đó sẽ không còn chuyện thương lượng nữa, giây phút kim chỉ đến điểm đích chính là giờ chết của mấy người, chúng ta cứ chờ xem.”
Gia tộc Nhật Ngự xôn xao cả lên, dưới ánh nhìn khác biệt từ hai gia tộc lớn, chiếc phi hành khí bươm bướm đưa Tiểu Nhị bay về bên Úc Ngạn.
Úc Ngạn không hài lòng với hành động của cậu, cau mày trách: “Cậu diễn trò gì vậy.”
Tiểu Nhị không bận tâm nhún vai cười nói: “Tôi để lại cho nhóm quái vật nhà chúng ta chút niềm tin, nhỡ đâu khi chúng ta vinh quy về nhà phát hiện gia tộc Nhật Ngự bại trận đầu hàng, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?”
“…” Úc Ngạn lười chẳng buồn để ý tới cậu.
Phía bên kia lớp băng vang lên tiếng bước chân dồn dập, giọng nói gấp gáp của cô gái bảo họ đợi một lát.
Anne đội chiếc mũ chóp nhọn của phù thủy, ôm một cuốn sách dày loạng choạng chạy tới, đôi tai thỏ nhỏ lắc lư lên xuống.
Cô ôm cuốn sách dày, thở hổn hển nói: “Xá Xá Già nhờ tôi đưa cái này cho cậu. Đây là thông tin mà tôi và Dung Dung Nguyệt thu thập được trong chiến tranh, ghi chi tiết tên và khả năng của mỗi thân tộc và thủ lĩnh nhánh phụ của gia tộc Nhật Ngự cũng như thông tin chủ lực của gia tộc Hoa Hành.”
1 | <code>« thế giới mới phong cảnh đồ giám » nhật ngự Hoa Hành gia tộc chí, an ny trịnh trọng đem sách đóng bìa cứng nhét vào Úc Ngạn trong tay, như ở giao tiếp hổ phù dường như, đem Xá Xá Già tín nhiệm đặt ở Úc Ngạn trong tay.</code> |
Cuốn sách
“Tân Thế Giới Phong Vật Đồ Giám” về gia tộc Mặt Trời Ngự Hí và Hoa Hành, Annie trang trọng trao cuốn sách bìa cứng cho Úc Ngạn như thể trao hổ phù, đặt niềm tin của Xá Xá Già vào tay Úc Ngạn.
Cuốn «Sách minh họa cảnh vật Thế Giới Mới» ghi chép về gia tộc Nhật Ngự và Hoa Hành, Anne trang trọng trao cuốn sách bìa cứng vào tay Úc Ngạn như đang giao hổ phù, đặt sự tin tưởng của Xá Xá Già vào tay Úc Ngạn.
Chú thích
“Chúng tôi sẽ tử thủ Biển Băng Địa Cực.” Anne đưa ra một lọ thuốc chữa trị phát sáng màu cam nhạt, giọng run rẩy: “Cậu là hy vọng duy nhất của chúng tôi, nhất định phải đưa em ấy trở về.”
Úc Ngạn nhận lấy cuốn sách dày, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi rút nút chai đá quý của lọ thuốc chữa trị, vừa uống vừa bước vào Mắt Dịch Chuyển, phục hồi gần như toàn bộ ba vạch máu ít ỏi còn lại của mình.
*
Gần hố ốc xoắn tinh thể thành phố Ân Hy đã tập kết một lượng lớn binh sĩ quân đội, một số binh sĩ đang nỗ lực sửa chữa những vết nứt ở cửa, còn một nhóm lính được trang bị tinh nhuệ bao vây Chiêu Nhiên, nòng súng chĩa thẳng vào thủ phạm khiến cánh cửa bị nứt, chờ lệnh tiếp theo từ cấp trên.
Chiêu Nhiên vẫn luôn ở trong vòng tròn vàng tạm dừng thời gian, cúi đầu ngồi quỳ yên lặng, Tiểu Quỷ cầm lưỡi đao vảy đứng bên cạnh anh không rời nửa bước, dù thân hình trẻ trung của cậu đối diện trực tiếp với nòng súng lạnh lùng của quân đội, nhưng cậu chẳng hề sợ hãi.
Kim chỉ trên đồng hồ bất thương bao quanh Chiêu Nhiên đang dần tiến tới thời khắc cuối cùng.
“Chỉ còn mười phút nữa.” Kỷ Niên liên tục nhìn đồng hồ, lo lắng đi qua lại trên đỉnh hố ốc, cậu Chung đã xách đèn đi lên ngồi xuống cạnh hố, nhìn chằm chằm vào Mắt Dịch Chuyển đang xoay trong hố.
“Vàng cấp ba, hừ.” Chung Ý Thâm vuốt lại mái tóc ướt mồ hôi trên trán, ánh nắng chiếu lên làn da màu lúa mạch của cậu ta, “Đúng là quái vật. Đi gọi cứu viện? Hay mang trang bị mới nào đó tới?”
Tốc độ xoáy của Mắt Dịch Chuyển đột nhiên tăng nhanh, nòng súng của các binh sĩ lập tức chuyển hướng, tất cả đồng loạt nhắm vào vị trí vừa xảy ra biến đổi.
Tâm trạng lo lắng của Kỷ Niên cuối cùng cũng giảm bớt phần nào, trước mắt sáng lên, nhìn chăm chú Úc Ngạn bước ra khỏi Mắt Dịch Chuyển, chiếc áo choàng đen đỏ của bộ trang phục thợ săn Ma Vương vô cùng nổi bật.
Nhưng phía sau Úc Ngạn lại xuất hiện hai chàng trai có diện mạo rất giống y, những người không quen biết chỉ có thể phân biệt qua trang phục.
Ba Úc Ngạn cùng xuất hiện thu hút mọi ánh nhìn, họ tiến tới cạnh Chiêu Nhiên rồi vây quanh anh.
Tiểu Quỷ thấy vậy thì sửng sốt, liên tục thè lưỡi rắn đỏ như máu, thăm dò hơi thở và nhiệt độ của Úc Ngạn, Úc Ngạn giơ tay bảo cậu lùi ra, cậu vẫn giữ biểu cảm khó tin lùi lại rồi cuối cùng nhảy ra khỏi hố ốc tinh thể, hoang mang đánh giá họ.
Chai nước khoáng trong tay cậu Chung rơi xuống hố tinh thể, mắt cậu ta mở to: “Tên trùm phản diện nham hiểm này mà lại có đến ba người?”
Tiểu Nhị nhẹ nhàng khiêu khích vẫy tay chào Kỷ Niên.
Giọng nói của Kỷ Niên đầy bất mãn, giọng điệu chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Cậu tới đây làm gì?”
“Có một số việc cần người chết tới làm á.” Tiểu Nhị cười nói, vén tay áo bên trái, tay phải cầm dùi phá giáp của Úc Ngạn, mũi dao không do dự cắm ngược vào cổ tay trái của mình, mạnh mẽ rạch một đường dài sâu rợn người.
Nhưng vết thương không chảy máu, máu thịt trong cánh tay cậu đã đen sạm, gần như thối rửa.
Tiểu Nhị cắn nút chai đá quý của lọ thủy tinh, đổ hết vi khuẩn xúc tác trong đó vào vết thương của mình.
Vi khuẩn bắt đầu ăn mòn cơ thể Tiểu Nhị và sinh sôi với tốc độ đáng kinh ngạc, những đốm sáng xanh huỳnh quang mà mắt người không thể thấy được bắt đầu lan tràn khắp hố ốc tinh thể.
Những người đứng xem không hề nhận ra điều gì bất thường, chỉ có Tiểu Quỷ là một dị thể mới nhìn thấy được những hạt xanh huỳnh quang bay lượng trong không khí, tăng lên theo cấp số nhân trong hố rồi bị Chiêu Nhiên đang ngồi quỳ chân bất động hấp thụ vào cơ thể.
Úc Ngạn có thể dựa vào thanh máu của Chiêu Nhiên đang hồi máu liên tục để phán đoán, thuốc xúc tác hóa kén phát huy tác dụng, năng lượng dị hạch trong người anh bị kích hoạt, sắp chạm đến ngưỡng hóa kén.
Phương Tín và nhà ảo thuật trên du thuyền Muses đã làm như vậy, khiến Chiêu Nhiên buộc phải hóa kén vào bốn năm trước, vỏ kén bao trùm du thuyền làm vô số khách du lịch bỏ mạng vì lòng tham của Phương Tín, Chiêu Nhiên cũng vì thế mà phạm phải tội nghiệt khiến anh hối hận cả đời.
“Tỉnh dậy đi, cánh cửa kia sắp vỡ rồi, bỏ mặc nó không giống anh chút nào.” Úc Ngạn nhặt lấy thanh đao đường đen Phượng Hí để lại trên vũng máu khô cạn, đầu ngón tay vuốt ve lưỡi đao, lau đi vết máu đã nguội lạnh bên trên. “Anh còn nhớ em đã nói gì không, em muốn anh trở thành bông tuyết trên trời rơi xuống, nơi nào anh rơi xuống, nơi đó sẽ trở nên trắng tinh không tì vết. Anh sẽ làm anh hùng của cả hế giới cũ và mới.”
48 phút đếm ngược bước vào 10 giây cuối cùng, vòng vàng tạm dừng thời gian bao quanh Chiêu Nhiên xuất hiện vết nứt.
Một sợi tơ kén phóng ra từ cơ thể Chiêu Nhiên sau đó bao trùm toàn bộ hố ốc tinh thể, vô số tơ kén đan xen tạo thành lớp vỏ kén, bên trong lớp vỏ gắn đầy những ốc xoắn tinh thể, ánh sáng mờ nhạt của vòng sao lọt qua những chiếc vỏ ốc màu hồng gần như trong suốt đó, chiếu vào bên trong kén.
Bộ xương hồng đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng rực như hai viên ngọc hồng, thanh máu trên đỉnh đầu trong quá trình hóa kén bắt đầu tăng lên trở lại.
Vòng vàng tạm dừng của đồng hồ bất thường đã hoàn toàn vỡ nát, bộ xương hồng đứng dậy, bộ xương bán quái vật cao tới 2,4 mét xinh đẹp hoa lệ, tiếng thét chói tai phát ra từ cổ họng anh, dường như cả vòng sao cũng bị tiếng gào của anh làm chấn động, vỏ kén lúc này lại đóng lại, giam cầm ba người trong hố ốc xoắn tinh thể.
Khi vỏ kén khép kín, không ai bên ngoài có thể nhìn thấy diễn biến trận chiến bên trong. Kỷ Niên thấy vậy liền vội vã chạy tới trước màn hình giám sát, cắn móng tay theo dõi hình ảnh trên màn hình. Ung Trịnh liên tục hỏi: “Ba Úc Ngạn? Sao chép dán?”
Mái tóc dài xoăn của bộ xương hồng phất phơ bay múa theo từng chuyển động của anh.
Tiểu Ngạn thấy vậy ngây người, còn Tiểu Nhị thì ngưỡng mộ tán dương: “Đẹp quá. Đây là quái vật đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Cậu liếc nhìn bộ lễ phục nhà ảo thuật trên người mình, rồi vuốt cằm tự hào nói, “Trang phục của anh ấy và bộ đồ tôi đang mặc trông như đồ đôi vậy.”
Úc Ngạn cắn răng nghiến chặt.
Bộ xương hồng mở mắt ra, thấy ba người nhỏ bé giống hệt nhau, mỗi người đều có một dấu ấn mặt trời in trên cơ thể của mình, Tiểu Ngạn có dấu ấn ở phía vai phải gần cổ, Úc Ngạn có ở trước ngực còn Tiểu Nhị thì ở dưới bụng gần vùng háng.
Theo góc nhìn của quái vật, ba mặt trời rực rỡ rải rác từ cao xuống thấp tỏa ra ánh sáng chói lóa, hoa mắt, lúc này lượng dữ liệu cần xử lý quá lớn khiến não bộ của quái vật quá tải.
“Thấy chưa, trong môi trường Thế Giới Mới anh ấy sẽ liên tục hồi máu. Sau khi cửa chính nứt ra, Thế Giới Mới đã xâm chiếm và bao trùm hố ốc tinh thể này, bây giờ nơi này là sân nhà của anh ấy.” Úc Ngạn chỉ tay lên trên, qua những vỏ ốc tinh thể gắn trên vỏ kén, họ thấy được vòng sao của Thế Giới Mới đang chiếu sáng trên đầu.
Tiểu Ngạn thu hồi ánh mắt say mê, cúi đầu xuống, nhưng đôi tay lạnh lẽo và nhịp tim đập vang dội của cậu không thể bình tĩnh lại. Đây là hình dạng quái vật của Chiêu Nhiên, bản thân cậu đang khiêu chiến Chiêu Nhiên trong kỳ hóa kén, thật không thể tin được.
Hơi thở của cậu ngày càng gấp gáp, khóe môi bất giác nhếch lên, gậy bóng chày kiêu ngạo trong tay xoay một vòng, cậu kéo khóa áo mũ trùm lên đến cằm, tiếng khóa kéo vang lên một tiếng “meo”.
“Đánh nhanh thắng nhanh, theo tôi.” Tiểu Ngạn nóng lòng muốn thử, giọng nói run rẩy.
Mũ trùm đen nhánh tăng cường cho cậu sự linh hoạt và khả năng nhảy của loài mèo, hai tay Tiểu Ngạn nắm chặt gậy bóng chày, dẫn đầu tấn công, lao vào tấn công Bộ Xương Hồng.
Bộ xương hồng giật tay áo ra sau, cánh tay xương xẩu chạm tới đầu gối chặn đường tấn công của Tiểu Ngạn, nhưng sức chiến đấu của cậu không thể so sánh với hai người còn lại, cậu linh hoạt lách mình, xoay người lộn mèo tránh những đòn tấn công từ bốn cánh tay xương của Bộ Xương Hồng, né tránh mọi chướng ngại, vung gậy bóng chày kiêu ngạo, đập mạnh vào cánh tay trên bên trái của Bộ Xương Hồng.
Bộ Xương Hồng ngạc nhiên nhìn vào gương mặt của con người nhỏ bé trước mặt, dù vẻ ngoài không khác nhau mấy nhưng sức chiến đấu và tốc độ phản ứng của người này lại vượt trội hơn hẳn.
Trên cánh tay trái xương trắng của quái vật nứt ra một vết nhỏ, chỗ bị gậy bóng chày đánh trúng hiện lên một dấu chéo màu tím cam.
“Ký hiệu đó là gì thế?” Kỷ Niên gõ vào tai nghe liên lạc với Úc Ngạn.
Úc Ngạn trả lời: “Là hạch bạc cấp hai cuối cùng mà chị Tiểu Lan xoay ra, tôi đã tặng nó cho cậu ấy.”
Tên: Hạch công năng – Đứa Trẻ Hư
Nguồn gốc: Hợp thành từ máy gacha (pop-up chống nghiện + Điều khiển Satan + Con mắt của tia Rơn-ghen)
Chủng loại: Loại bình thường
Đánh giá cấp bậc: Bạc cấp hai (Bụi đất)
Khả năng cơ bản: Cao thủ phá nhà. Có thể nhìn thấu cấu trúc bên trong, do đó hiệu suất phá hoại cao hơn những đứa trẻ nghịch ngợm bình thường.
Giới hạn sử dụng: Mỗi lần dùng kỹ năng sẽ phải chờ 20 giây hồi chiêu.
Giới thiệu vắn tắt: Có thứ gì dù làm thế nào cũng không phá hủy được? Đưa nó cho đứa trẻ nghịch ngợm rồi khuyên bảo nó đừng phá hỏng thứ đó là được.
Điều kiện cộng hưởng: Không xác định
Tiểu Ngạn có thể nhìn thấu những vết thương ẩn sâu trên cơ thể Bộ Xương Hồng do chiến đấu để lại, những vết nứt nhỏ sâu trong xương quái vật đều không thể trốn khỏi tầm mắt của cậu, cậu đánh một dấu chéo tại điểm yếu trên cơ thể bộ xương rồi quay lại nhìn Úc Ngạn.
Là cùng một người, suy nghĩ tự nhiên đồng điệu, chỉ cần một ánh mắt của Tiểu Ngạn, Úc Ngạn đã biết bước tiếp theo cậu muốn làm gì.
Trong vòng 20 giây khi kỹ năng “Đứa Trẻ Hư” bước vào thời gian hồi chiêu, Úc Ngạn hóa thành dơi quỷ dữ, lao nhanh đến gần Bộ Xương Hồng, khi chỉ còn cách một khoảng ngắn y đột ngột đổi hướng sang trái, hiện thân trên không, tay cầm thanh đao đen của Phượng Hí, dồn lực chém mạnh vào điểm mà Tiểu Ngạn đã đánh dấu.
Không cần kỹ năng đao pháp tinh tế, chiến thuật sẽ bù đắp cho sự thiếu hụt về sức mạnh.
Đao đường • Tử Phi Ngư gây sát thương gấp đôi lên dị thể, lưỡi đao đen nhánh chém ra một đường sắc bén, chém vào cánh tay trái của Bộ Xương Hồng khiến vết nứt ở chỗ dấu chéo vỡ toác ra, cả cánh tay xương trắng cũng đứt lìa rơi xuống đất, vỡ vụn thành mảnh xương nhỏ.
Tiếng gào đau đớn của Bộ Xương Hồng vang vọng trong kén, cơ thể anh bắt đầu phồng lên, ba cánh tay dài còn lại ôm chặt cơ thể, lưng còng lên, cột sống trên lưng mọc ra một hàng gai nhọn, anh hoàn toàn biến thành quái vật xương trắng cao bằng ba tầng lầu, điên cuồng bò quanh trong vỏ kén.
“Hừ… Là nó. Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
Thảm kịch trên du thuyền Muses hiện rõ mồn một trước mắt, năm đó Tiểu Ngạn đã liều mình lao vào trong kén, dùng cơ thể ngăn cản Chiêu Nhiên thoát xác, cậu bị quái vật xương trắng giết chết thảm thương, ngay cả khi tim đã vỡ và não đã ngừng hoạt động, cậu vẫn cố mở to mắt, khắc sâu hình ảnh của quái vật vào tâm trí, mang theo vào luân hồi.
Khi thời gian hồi chiêu của khả năng nhìn thấu phá nhà của Tiểu Ngạn kết thúc, cậu nhảy lên phía trước dẫm chân lên cánh tay xương của quái vật xương trắng đang quét qua, linh hoạt nhanh nhẹn như một chú mèo đen, tìm thấy chiếc xương sườn bảo vệ trái tim của Chiêu Nhiên ở sau lưng, rồi giơ cao gậy bóng chày đập mạnh xuống.
Lần hợp tác trước đó đã giúp Úc Ngạn nắm rõ khả năng của Tiểu Ngạn, y theo sát cậu, gần như ngay khi gậy bóng chày in dấu lên xương trắng y liền vung đao chém xuống, chặt đứt chiếc xương sườn lỏng lẻo ấy.
Quái vật xương trắng điên cuồng lắc lư thân mình, dưới chân nó xuất hiện vòng vàng đồng hồ bất thường, kim chỉ trên đồng hồ mặt trời quay ngược chiều, vòng vàng khóa chặt Tiểu Ngạn, tập trung tấn công mối đe dọa gần nhất, Tiểu Ngạn bị đồng hồ bất thường chọn trúng, cơ thể cậu không thể kiểm soát bị quay về vị trí của năm giây trước, năm giây trước cậu đang nhảy lên không trung, giờ cậu mất thăng bằng ngã mạnh xuống đất, lồng ngực đau nhức, tai ù đi.
Mất đi mối đe dọa gần kề của Tiểu Ngạn, quái vật xương trắng có thể tập trung đối phó với Úc Ngạn, hàng chục cánh tay xương trắng quấn quanh cơ thể vươn ra xương sườn tóm lấy Úc Ngạn, y trái né phải tránh, suýt chút nữa chân trái bị bắt lấy nghiền nát thành thịt vụn, khi thời gian hồi chiêu Dơi quỷ dữ kết thúc, Úc Ngạn nhanh chóng hóa thành dơi kéo giãn khoảng cách với quái vật xương trắng.
Thanh máu của quái vật lại bị hao mòn thêm đáng kể, Úc Ngạn đáp xuống đất thở dốc một hơi, lau mồ hôi trên cằm.
Nhưng thanh máu của quái vật dường như vô tận, làm thế nào cũng tiêu hao không hết. Liệu có thể làm được không? Cảnh tượng trước mắt Úc Ngạn đôi lúc bị méo mó, thuốc chữa trị của Anne dù đã chữa trị những tổn thương nội tạng và mạch máu của y nhưng lại không thể hồi phục thể lực, đầu óc y luôn mụ mị, mọi suy nghĩ và phản ứng đều dựa vào bản năng, có một sức mạnh bất khuất nào đó đang giữ cho y không gục ngã.
Tiểu Nhị vỗ tay lớn tiếng nhắc nhở: “Chậm mà chắc, các anh em, không ai được phép chém tham lam. Anh ấy được gọi là dị thể mạnh nhất là vì anh ấy biết mách lẻo, không phải vì anh ấy bất khả chiến bại, giữ vững tinh thần!”
Úc Ngạn liếm đôi môi khô khốc, bình tĩnh lại nhịp tim, luôn giữ một cái đầu lạnh.
Dù thanh máu liên tục bị tiêu hao nhưng quái vật xương trắng không hề tỏ ra vội vàng, trong cuộc giao tranh dài hơi này, quái vật xương trắng cũng đang phát triển, học được cách che giấu ý đồ của mình, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
“Khả năng học hỏi và bắt chước của nó quá mạnh.” Úc Ngạn chống tay lên đầu gối thở dốc nghỉ ngơi. “Bất kể tôi sử dụng kỹ năng gì nó đều nhanh chóng nắm bắt, giờ đây nó còn xảo quyệt đến mức có thể lừa cả kỹ năng, mọi người phải cẩn thận.”
Quái vật xương trắng bò quanh mép kén, quan sát tình hình, sau khi chắc chắn mình vẫn nắm quyền chủ động nó vỗ mạnh tay xương xuống đất, hoa văn mặt trời dưới thân rung chuyển, sáu vòng vàng được triệu hồi đến bên cạnh quái vật.
Thừa dịp hai kỹ năng của cả Tiểu Ngạn và Úc Ngạn đều đang bước vào mười giây hồi chiêu, lá cờ thần chiến tranh thúc giục sáu linh hồn kỵ sĩ cùng tiến lên áp đảo, lúc này họ hoàn toàn không có sức phản kháng.
“Không chỉ biết lừa kỹ năng mà còn biết canh thời gian hồi chiêu nữa, thật là khó chịu.” Tiểu Nhị nắn vuốt ngón tay suy nghĩ.
Ninja Kunai giáp nhẹ chuyên ám sát và kỵ sĩ kiếm chữ thập Giáo hoàng tấn công Úc Ngạn từ hai phía, kỵ sĩ búa xích và kỵ sĩ kiếm rộng hạng nặng như hai bức tường thành kiên cố không có khe hở cùng nhau chặn giết Tiểu Ngạn nhốt cậu vào một góc tường, chia cắt cậu khỏi Úc Ngạn, tránh để họ phối hợp với nhau.
Dù có đao đường chống lại, Úc Ngạn vẫn khó mà chống đỡ nổi những chiêu sát thủ của hai vị kỵ sĩ, đầu vai bị trúng một nhát kiếm, một chiếc phi tiêu kunai bay tới, Úc Ngạn ngửa đầu tránh né.
Từ xa, kỵ sĩ cung tên đã giương cung, rút một mũi tên ánh vàng từ ống tên, nhắm thẳng vào lưng Úc Ngạn, y bị kẹt trong vùng trống trải không có chỗ ẩn nấp, không còn đường để trốn thoát.
Kỵ sĩ cung tên nheo mắt lại, kéo dây cung căng chặt nhưng ngay lúc đó tầm nhìn của hắn bị một tấm áo choàng đen che khuất, linh hồn kỵ sĩ ngước đầu nhìn lên chạm mắt với ánh nhìn đầy ác ý của Tiểu Nhị.
“Không ai để ý đến tôi sao, xem thường người ta à.” Tiểu Nhị lơ lửng giữa không trung nhờ phi hành khí bươm bướm buộc trên cổ tay trái, mũi chân cậu đạp lên mũi tên ánh vàng, ngay khoảnh khắc kỵ sĩ cung tên thả dây cung, cậu nhẹ nhàng hất mũi tên lên khiến mũi tên bị đá bay, xoay tít rồi cắm mạnh vào đỉnh kén.
Sự xuất hiện của Tiểu Nhị cứu Úc Ngạn khỏi mũi tên chí mạng, ngay lúc đó thời gian hồi chiêu của Dơi quỷ dữ kết thúc, Úc Ngạn nhanh chóng bay vọt lên không trung, xòe cánh lướt đi, thoát khỏi vòng vây giữa kỵ sĩ chữ thập và Ninja Kunai giáp nhẹ.
Y đứng vững trong không gian trống, giở chiếc áo choàng bộ trang phục thợ săn ma Vương, phần đuôi chiếc áo choàng mặt đen lót đỏ bắt đầu bốc lên những ký tự phù chú ma quái, như thể có ai đó đang tụng từng chữ một, khi câu chú cuối cùng được đọc, một luồng tà khí màu đen bị trang phục thợ săn ma vương triệu hồi xuất hiện.
Những tờ tiền giấy trắng rơi xuống từ trên không, những tên cương thi khiêng kiệu đeo khăn tang trắng xuất hiện, cô dâu ma dùng ô giấy trắng vén màn kiệu, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt như giấy.
“Ma kìa! Dù có là hiệu ứng đặc biệt tôi cũng sợ. Tôi ghét trò chơi kinh dị nhất.” Ung Trịnh đang theo dõi trên màn hình giám sát sợ hãi co người lại, giữ khoảng cách xa nhất có thể với màn hình, còn Kỷ Niên thì trầm ngâm: “Đó là tác dụng của bộ trang phục, bộ đó chắc chắn rất đắt tiền.”
Những quỷ quái trong Tháp Nghiêng không phải là dị thể, chúng hoàn toàn là vật chết nên không kích hoạt cơ chế bài xích của vỏ kén, kiệu tám người khiên hạ xuống, theo lệnh của Úc Ngạn, mỗi người lao về phía sáu linh hồn kỵ sĩ.
Lợi dụng lúc người khiêng kiệu giữ chân linh hồn kỵ sĩ, Tiểu Ngạn lăn một vòng, thoát khỏi vòng vây của kỵ sĩ búa xích và kỵ sĩ kiếm rộng hạng nặng, những người khiêng kiệu không có ý thức, chỉ chịu cô dâu ma điều khiển, không cảm nhận đau đớn, họ dùng cơ thể của mình để cản bước di chuyển của sáu linh hồn kỵ sĩ.
Cô dâu ma rút kiếm ra khỏi ô, lướt đến gần quái vật xương trắng, múa kiếm ánh bạc kèm theo những tờ tiền giấy rơi xuống, đâm chém liên tục để lại những vết kiếm nhỏ li ti trên bộ xương của quái vật xương trắng.
Hơn nữa cô dâu ma né tránh cực nhanh, cơ thể lại nhỏ, quái vật xương không dựa vào kỹ năng thì không thể bắt được ả ta, buộc phải ngắt khả năng lá cờ thần chiến tranh, thu hồi sáu linh hồn kỵ sĩ, vòng vàng dưới chân biến đổi đột ngột, trở thành sau vùng roulette hình quạt.
Úc Ngạn và Tiểu Ngạn trốn đến chỗ xa nhất để tránh bị vòng vàng theo dõi khóa mục tiêu, lúc này roulette chỉ có thể khóa vào chân của cô dâu ma, kim chỉ bắt đầu xoay.
“Quay đi…” Úc Ngạn mặc niệm trong lòng, chỉ cần Chiêu Nhiên sử dụng roulette đủ số lần, thế nào cũng có lần trúng vào chính mình.
Kim chỉ dừng lại khu vực sáng hình quạt chiếm năm phần sáu, vòng vàng dưới chân cô dâu ma hóa thành một vực sâu cuộn trào, một bàn tay quỷ vươn lên trời, nắm chặt cô dâu ma trong lòng bàn tay, năm ngón tay siết chặt, bùm!
Một mảnh vỏ ốc tinh thể trên đỉnh kén rơi xuống, cô dâu ma hóa thành làn khói đen cháy rụi cùng với tám người khiêng kiệu khác, trở về thành một luồng tà khí, thu vào chiếc áo choàng thợ săn ma vương của Úc Ngạn, chú ma tắt lịm.
“Trong cơ thể nó có hạch Vàng cấp ba Roulette, không dễ gì quay trúng bản thân đâu,” Tiểu Nhị nhắc nhở, “Mau rời khỏi chỗ đó, cách nó di chuyển không đúng.”
Quái vật xương trắng bò nhanh về phía một nơi không có người, trong bóng tối tầm nhìn của nó rất nhạy bén, nên không thể nào đi nhầm hướng được.
Vị trí của nó vừa hay nối thẳng với một vài mảnh vỏ ốc tinh thể gắn trên kén, Tiểu Ngạn không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này liền đạp lên những mảnh vỏ ốc, tiến gần đến quái vật xương trắng.
“Quan sát kỹ rồi hãy hành động,” Con ngươi Úc Ngạn đột ngột co lại, Tiểu Nhị chỉ tay sang phải, “Đi qua đống vỏ ốc tinh thể bên phải, nghe lời tôi.”
Nhưng Úc Ngạn lại đi về phía bên trái.
Tiểu Nhị nhướn mày: “… Đừng hối hận. Chúng ta có thể phối hợp một chút được không? Mỗi người một ý thì sao mà chơi tiếp được? Không tin tôi thì kéo tôi ra làm gì, không chơi nổi à?”
“Ai thèm kéo cậu.” Úc Ngạn biết rõ hướng này thiếu chỗ ẩn nấp nhưng đồng thời cũng là hướng giúp cậu kéo Tiểu Ngạn lại gần nhất.
Quả nhiên quái vật xương trắng đã đề phòng từ trước, không dễ dàng để Tiểu Ngạn tiếp cận nữa, khi Tiểu Ngạn vừa tiến đến cách khoảng ba bốn mét, vòng vàng của đồng hồ bất thường đã xuất hiện dưới chân cậu, thời gian bị đảo ngược, đưa cậu lùi lại phía sau.
Quái vật xương trắng đã dự đoán được điểm rơi của Tiểu Ngạn nên chờ sẵn ở đó, cơ thể Tiểu Ngạn bị kéo ngược trở lại không trung, bàn tay dài của quái vật đã vươn ra bao trọn lấy cậu, nhưng Dơi quỷ dữ nhanh hơn một bước, kịp chộp lấy cổ áo sau của Tiểu Ngạn, bay qua lòng bàn tay xương trắng, kéo người đi.
Tiểu Ngạn ngẩng mặt lên: “Sai sót nhỏ, hì hì.”
Úc Ngạn đập vào đầu cậu, mắng nhỏ một câu: “Không có não à, còn chạy lung tung nữa thì chết cậu.”
Hai người họ chưa kịp hạ cánh, vòng vàng của quái vật xương trắng đã đuổi theo nhưng lần này nó không nhắm vào hai người, mà lại chọn trúng một mảnh vỏ ốc tinh thể màu hồng rơi trên mặt đất.
Đồng hồ bất thường có thời gian quay ngược 5 giây khiến vỏ ốc tinh thể hồng trôi ngược lại theo quỹ đạo rơi xuống, đầu nhọn sắc như dao lao vút lên cắt ngang quỹ đạo của Úc Ngạn và Tiểu Ngạn, tốc độ của nó đủ nhanh để đâm thủng bụng hai người.
Trong khoảnh khắc quyết định, Úc Ngạn dùng sức ném Tiểu Ngạn ra ngoài, Tiểu Nhị vội vàng đưa tay đón lấy, Úc Ngạn cố gắng điều chỉnh cơ thể dơi quỷ dữ để tránh mũi nhọn của vỏ ốc, nhưng điều này lại rơi đúng vào bẫy của quái vật xương trắng, một bàn tay xương chụp tới nắm lấy một cánh của dơi quỷ dữ.
Dơi quỷ dữ có kích thước quá lớn, dù tốc độ bay nhanh nhưng vẫn dễ bị đoán trước quỹ đạo, hơn nữa nó đã mất cơ chế miễn thương ở dạng dơi, khiến Úc Ngạn mất đi một nửa khả năng bảo vệ sinh mạng.
Con dơi cố gắng vùng vẫy, Tiểu Nhị đỡ được Tiểu Ngạn, sau khi đứng vững trên mặt đất Tiểu Ngạn lập tức nhặt một mảnh vỏ ốc tinh thể trên mặt đất ném mạnh vào bàn tay xương đang nắm lấy Úc Ngạn.
Mũi nhọn cứng rắn của vỏ ốc va vào một đốt ngón tay của bàn tay xương, quái vật xương trắng đau đớn nới lỏng lực giữ, giúp dơi quỷ dữ thoát khỏi sự kìm kẹp bay đi, có điều thời gian hóa dơi đã chạm ngưỡng 10 giây, khi còn đang ở trên không Úc Ngạn đã hiện lại thành hình người.
Đột ngột mất khả năng bay, Úc Ngạn rơi mạnh xuống đất, cảm nhận được vị tanh của máu trào lên cổ họng, y nằm bẹp trên mặt đất ho khan, phun ra những cục máu không đều.
Chắc chắn xương đã nứt. Nhưng Úc Ngạn không có thời gian để nghĩ, y cắn răng chống vào vật gì đó bên cạnh để đứng dậy.
Y sờ sờ thấy một vật cứng phẳng, mở đôi mắt mờ mịt, nhận ra máy gacha ở ngay trước mặt mình.
Úc Ngạn vuốt ve mặt ngoài của máy, ngón tay chạm phải một vài vệt đỏ dính như keo. Phía dưới thân máy bất ngờ có một dòng chữ viết bằng son môi.
“Biết đâu tất cả những bất hạnh trước đây chỉ để đổi lấy may mắn của ngày hôm nay? Hết họa là đến phúc, chị gửi tặng cậu may mắn của chị.” Dòng chữ của Nặc Lan.
Úc Ngạn chịu đựng cơn đau buốt ở ngực, lấy ra máy phân tích lưu trữ hạch, đếm số lượng dị hạch còn lại. Không còn nhiều lắm.
Chiếm được quyền Vua đã không thể dùng nữa, gấp đôi thể lực, Úc Ngạn không thể gánh chịu nổi.
Chữa trị hai chiều chỉ còn một lần, liệu có nên dùng để chữa trị vết thương trên người không, nhưng như thế cũng chẳng khác gì muối bỏ bể.
Còn một viên nữa… Úc Ngạn chạm vào hạch dơi quỷ dữ trong hốc mắt, nếu lại xoay ra hạch yếu hơn, ngay cả tốc độ và thời gian hồi chiêu của dơi quỷ dữ đều biến mất thì làm sao đây?
“Úc Ngạn?! Chết rồi à?” Tiểu Nhị nở nụ cười trong lúc gấp gáp, không nhịn được mà cười phá lên.
“Giữ chân, cho tôi 20 giây…” Úc Ngạn vịn vào máy gacha quỳ gối lên, trán tựa vào vách kính cường lực của máy, nhét ba viên hạch vào khoang. “Giữ chân đi.”
–