Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 193




“Phòng ốc bừa bộn, không lòng dạ nào dọn dẹp, thật xấu hổ.” Ngài Tỉnh Túc vuốt phẳng ống tay áo đang cuộn lên, nắm tay ho nhẹ hai tiếng, mặt mày có phần hốc hác.

Một lát sau, có một chàng trai mảnh khảnh với đôi mắt sáng và hàm răng trắng bước vào từ cửa bên. Úc Ngạn thấy anh ta rất quen, chẳng phải đây là bartender hồ ly trắng ở quán bar Ranh giới mất trật tự sao.

Minh Đường, đúng là tên này rồi, một con hồ ly Bắc Cực dị thể ở Biển Băng Địa Cực, là bạn thân từ nhỏ của Chiêu Nhiên. Rõ ràng có gương mặt phương Tây lập thể sâu hun hút giống như Chiêu Nhiên, nhưng trong Tháp Nghiêng lại mặc áo dài tay rộng màu trắng, mắt cá chân đeo một sợi dây đỏ chuông vàng, mỗi bước đi đều phát ra tiếng kêu, trên cánh tay và cẳng chân vẽ đầy những dòng bùa chú máu đỏ, rõ ràng là một con hồ ly ngoại quốc bị người bản địa thuần hóa.

Tên của anh ta cũng rất lịch sự tao nhã, có lẽ là do chủ nhân Tháp Nghiêng đặt cho.

Úc Ngạn đứng đó cắn móng tay suy nghĩ một lúc, lại suy đoán ra một câu chuyện tình bi đát khó ngàn dặm, không thể nào, chủ nhân Tháp Nghiêng cũng giống như cô Bạc đều là người tự sinh ra dị hạch, giữa các dị thể không thể tồn tại khả năng khế ước.

Con hồ ly ấy xinh đẹp như tiên, Lâm Khuê nhìn không chớp mắt, cậu chưa bao giờ thấy một vẻ ngoài lộng lẫy đến vậy, nhìn mãi không dứt, mắt rồng bên cổ cậu ngước lên trợn mắt, thò ra hai sợi tơ máu đỏ, đâm vào mắt Lâm Khuê: “Nhìn gì mà nhìn? Đi hôn một cái đi!”

Nặc Lan thì hứng thú với đuôi hồ ly, tổng cộng có tám nhánh, chín cái đuôi, nhưng bảy cái còn lại đã bị cắt bỏ tận gốc, chỉ còn lại hai cái, lông mượt sạch sẽ, rất muốn sờ một cái.

Chiêu Nhiên không ngờ sẽ gặp lại người bạn cũ ở Tháp Nghiêng, trước đây mỗi lần tụ tập trò chuyện, Minh Đường luôn phẫn nộ, cho rằng ngài Tỉnh Túc nuôi anh ta như nuôi thú cưng, coi anh ta món đồ chơi, nên lúc nào cũng tỏ thái độ gay gắt với ngài Tĩnh, lời lẽ không kiêng nể, còn cố tình tránh né tránh xa Tháp Nghiêng.

Nhưng ngài Tỉnh lại luôn bao dung, bảo vệ anh ta ngày một nhiều.

Quán bar Ranh giới mất trật tự vốn là sản nghiệp của ngài Tỉnh, mở ra ở thế giới loài người nhưng lại là nơi giải trí tập trung của các dị thể, đồng thời còn kiêm luôn chức năng phát hành ủy thác của Tháp Nghiêng, duy trì chức năng trật tự của các siêu thị tiền âm phủ, nơi tốt xấu lẫn lộn mà cực kỳ quan trọng, nhưng khi Minh Đường nói muốn làm chủ, ngài Tỉnh liền sắp xếp cho anh ta đến đó.

Minh Đường không phải là một dị thể mạnh mẽ nhưng lại rất thích gây chuyện, ngay cả thiên vương nói một câu mà anh ta không thích nghe cũng phải chịu đựng hành động quái gở của anh ta một lúc.

Dù vậy không một dị thể nào dám động đến anh ta, chỉ dám khiếu nại liên tục với chủ nhân Tháp Nghiêng, đến khi mọi khiếu nại đều như đá chìm đáy biển, mọi người mới hiểu ngài Tỉnh đã quyết tâm thiên vị anh ta nên chỉ đành không chấp nhất nữa.

Minh Đường đặt trà lên nắp quan tài, không nói gì, còn đặc biệt quay đầu không nhìn Chiêu Nhiên.

“Mời ngồi.” Ngài Tỉnh Túc phớt lờ hồ ly nhỏ đang bồn chồn, phẩy tay đuổi những con vật tàn tật rời đi, “Tháp Nghiêng thu nhận những linh hồn lang thang không muốn luân hồi, họ sẽ làm việc cho tôi để đổi lấy sự giúp đỡ từ Tháp Nghiêng, tôi sẽ cố gắng hết sức giải quyết những tiếc nuối của họ.” Giọng nói ôn hòa của ngài liên tục bị những cơn ho ngắt quãng.

Nghe đến đây, Minh Đường không thèm chào hỏi gì đã xoay người bỏ đi, cơ thể thu nhỏ lại thành hình dạng của con hồ ly trắng, như một làn gió lách vào kẽ hở rồi biến mất. Chiếc chuông vàng trên người nó kêu leng keng theo từng bước đi.

“Anh Tiểu Viên cũng là nhân viên của ngài ạ? Anh ấy không phải người chết mà.” Úc Ngạn cất dùi phá giáp, không còn bận tâm đến những con vật khuyết tật bẩn thỉu đang tiến lại gần, còn Nặc Lan thì đã ngồi xổm sang một bên chơi với con mèo nhỏ.

“Nhà họ Viên đã làm việc cho tôi qua nhiều thế hệ, cậu ta chỉ thừa kế gia nghiệp và hạch nghề nghiệp – Vô Thường được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Đổi lại, tôi đã đưa cho cậu ta vài lời khuyên, giúp cậu ta khế ước thành công với Nhật Ngự Bách Mục, chàng trai ấy trẻ tuổi tốt bụng, là người đáng tin cậy, tôi tin Nhật Ngự Bách Mục cũng không có ý kiến gì.”

Lâm Khuê tò mò: “Nhật Ngự Bách Mục?”

Chiêu Nhiên học theo giọng điệu của ngài Tỉnh để giải thích: “Là anh trai của tôi.”

Nhưng trong lòng anh lại nghĩ, hóa ra chính ngài ấy đã nhúng tay vào, giúp Viên Minh Hạo áp đảo anh hai mình trong kén làm anh ấy không thể phản kháng, mất mặt, đến nay vẫn còn uất ức.

Úc Ngạn đẩy tới tờ đơn ủy thác gỡ trên bảng xuống, liên quan đến việc xử lý người chèo thuyền giả mạo và tuyển người chèo thuyền mới, phía dưới không biết từ khi nào đã tự động xuất hiện một con dấu đỏ “Đã hoàn thành.”

Chỉ cần kẹp tờ văn bản giữa hai ngón tay tung lên không trung như kẹp bùa, hai trang văn thư sẽ lơ lửng trong không trung, bốc cháy rồi phân giải thành những hạt bụi lấp lánh màu xanh vàng, một nửa bay lên trời tụ vào vòng sao đang xoay tròn trên cao, nửa còn lại rơi xuống đất.

Kể từ đó sắc mặt của ngài Tỉnh Túc hồng hào hơn đôi chút, cơn ho khan cũng ngừng lại.

Đồng thời, con mèo đen què chân đang làm nũng trên đầu ngón tay của Nặc Lan kêu nhẹ một tiếng, chân sau lộ ra xương trắng của nó bắt đầu sinh trưởng máu thịt tái xương cốt, phục hồi thành một cái chân lành lặn.

Một xấp tiền âm phủ xuất hiện trước mặt Úc Ngạn, tổng cộng chín đồng, đúng ba lần số tiền thưởng.

Úc Ngạn vui vẻ nhận lấy, ngay lập tức nghĩ đến bộ đồ ác ma nhỏ mà y ao ước, giá bán mười đồng tiền âm phủ và mười vạn nhân dân tệ, trừ phần chia cho chị Lan, hiện tại y cũng sắp đủ số tiền âm phủ cần thiết.

Ngài Tỉnh suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Tôi nhớ, cậu để lại một đồng tiền âm phủ làm tiền đặt cọc, yêu cầu giữ hàng. Viên Minh Hạo đã xin phép và tôi cũng đã đồng ý.” Ngài chuyển giọng, “Tuy nhiên, bây giờ tôi không thể bán bộ đồ đó cho cậu nữa.”

“Hả?!” Úc Ngạn lập tứcnhảy lên nắp quan tài, theo tính toán của y hiệu quả của bộ đồ có thể điều khiển một vật tà ác trong Tháp Nghiêng, là trang bị không thể thiếu để đánh bại Chiêu Nhiên, vì vật tà ác trong Tháp Nghiêng không phải là dị thể, không bị kén bài xích.

Chiêu Nhiên chộp lấy chén trà bị y hất xuống, đặt nó lại trên nắp quan tài, một tay kéo em bé sắp phát điên xuống, vỗ nhẹ đầu để y yên tĩnh.

Ngài Tỉnh giải thích: “Có một khách hàng đã trả toàn bộ số tiền cho bộ đồ ác ma nhỏ, cậu ta không hài lòng với hiệu quả của nó nên đã trả thêm tiền để yêu cầu những thợ dệt trong Tháp chỉnh sửa lại, tổng chi phí vượt quá hai trăm đồng tiền âm phủ.”

Úc Ngạn tức giận vô cùng, bị Lâm Khuê ở phía sau giữ chặt tay, giận dữ mắng mỏ ngài Tỉnh: “Ông không giữ chữ tín, người đó là ai?”

“Cậu ta luôn tìm kiếm vật liệu, dù bị thương tích đầy mình cũng không ngừng nghỉ, cậu ta không biết mệt mỏi, đến nay vẫn đang làm việc tôi trong thư viện của Tháp Nghiêng cho tôi, tôi đã bị lòng thành của cậu ta làm cảm động nên đã phá lệ thỏa mãn tâm nguyện của cậu ta.” Ngài Tỉnh giơ tay ra hiệu cho y bình tĩnh lại.

“Nhận ủy thác của tôi, khi hoàn thành, bộ trang phục thợ săn Ma Vương sẽ được giao đến tay cậu.”

Úc Ngạn ngẩn người.

Giao cho mình?

Mắt Lâm Khuê sáng lên, xoa xoa tay: “Ngài còn ủy thác gì cần chúng tôi thực hiện không? Cứ việc nói ạ.”

Một tờ văn thư trong tay áo của ngài Tỉnh bay ra, trang giấy mở ra lơ lửng trước mặt mọi người.

“Có một hiện tượng rất phổ biến mà các cậu có lẽ đã từng thấy – dù dải vải có chắc chắn đến đâu, chỉ cần cắt một vết ở rìa, sẽ rất dễ bị xé rách thành hai nửa.” Ngài Tỉnh giơ tay phải lên, từng chữ viết bằng mực hiện lên trên tờ ủy thác, “Tôi muốn các cậu đi canh giữ một cánh cửa sắp mở.”

[Nội dung ủy thác: Ngăn chặn cánh cửa thứ hai bị xé rách] Phần thưởng: 200 đồng tiền âm phủ, Địa điểm: Khu vực khai thác mỏ vàng.

Hỏa Diễm Long thấy phần thưởng thì sắp phát điên, hai trăm đồng tiền âm phủ nếu nhân ba lên là sáu trăm, muốn mua gì mà chẳng được, thế là vươn một sợi tơ véo mặt Lâm Khuê, một sợi khác biến thành hình bàn tay chỉ thẳng về phía trước.

Lâm Khuê nghiến răng chịu đựng hỏi: “Tọa độ ở đâu?”

“Chờ đã.” Úc Ngạn bổ sung thêm, “Tôi có một yêu cầu khác.”

Tỉnh Túc nghiêng đầu lắng nghe.

“Cho tôi một loại kim loại có thể chịu được hạch vàng cấp một, đủ để chế tạo khe gắn hạch cho trang bị dị động, tôi muốn có nó ngay bây giờ, gửi về căn hộ Duệ Liên ở thành phố Ân Hy giúp tôi.”

Thấy ngài Tỉnh không nói gì, Úc Ngạn nói thêm: “Chi phí sẽ trừ vào thù lao của tôi, được không?”

“Chuyện nhỏ. Tổng giá là 8 đồng tiền âm phủ, phí gửi 1 đồng. Sẽ ghi vào sổ.”

Chủ nhân Tháp Nghiêng lùi lại vài bước, nghiêng người giơ tay phải chỉ về phía cây thánh giá trước giáo đường, không khí trước thánh giá bắt đầu biến dạng, hóa thành một xoáy tương tự như mắt dịch chuyển của anh hai.

Nhưng vòng xoáy này cực kỳ không ổn định cộng thêm ánh sáng cũng mờ nhạt, giống như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.

Mọi người nhanh chóng chạy tới nhưng ngay khi bước chân chuẩn bị chạm vào xoáy, cả giáo đường bắt đầu rung chuyển, những ô kính màu vỡ vụn rơi xuống, dầm gỗ và gạch đá nhanh chóng biến chất, bụi và mảnh vụn rơi xuống, vòng xoáy cứ vậy mà biến mất.

Lâm Khuê tung cánh bay lên không trung, một dầm chịu lực đổ xuống, cậu phun một luồng lửa rồng thiêu nó thành tro, rồi giơ nửa cánh lên che những mảnh kính sắc nhọn rơi xuống: “Mau rút ra ngoài!”

Chiêu Nhiên kéo Úc Ngạn và Tiểu Lan lại gần, nhanh chóng chạy ra khỏi hành lang, dưới chân anh xuất hiện đồng hồ mặt trời màu vàng, kim đồng hồ quay ngược lại thời gian, những viên gạch vỡ trên đầu quay lại vị trí năm giây trước, tranh thủ chạy thoát.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Vừa bước ra khỏi khu vực sụp đổ, Úc Ngạn ló đầu ra khỏi cánh tay của Chiêu Nhiên để nhìn quanh, giáo đường lộng lẫy trước đó giờ đã trở thành đống đổ nát, những con vật nhỏ hốt hoảng chạy tán loạn, còn bóng dáng của chủ nhân Tháp Nghiêng cùng với cây thánh giá đã biến mất.

Hồ Ly trắng lững thững đến muộn, miệng ngậm một chùm quả nhót mới hái, nó chậm chân trước đống đổ nát, nhảy qua các mảnh vỡ để đến nơi Tỉnh Túc từng đứng, rồi dùng móng vuốt đào bới đá vụn ngủi ngửi. Nó giống như một chú chó con bị bỏ rơi, trông thật đáng thương.

Mọi người không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Chiêu Nhiên bước tới nắm lấy phần gáy con hồ ly, nhẹ nhàng nhấc Minh Đường lên trước mặt rồi hỏi: “Không phải cậu hận ngài ấy sao? Giờ tôi thấy cậu rất ân cần, có chuyện gì vậy?”

“Liên quan gì đến cậu.” Con hồ ly trắng nhả cành nhót trong miệng ra, nhe răng nhếch mép gầm gừ, “Không biết bao nhiêu con người đã tràn vào thế giới mới, nhiều người sống giả làm nhân viên Tháp Nghiêng để lừa đảo, làm mất uy tín của Tháp Nghiêng khiến ngài Tỉnh không kịp đối phó.”

Phòng ảo Tháp Nghiêng là một phòng ảo ổn định đã bị trục xuất, tương tự với phòng ảo trên du thuyền Muses, quy tắc đã bị phá vỡ nhưng người canh giữ là Tỉnh Túc vẫn còn sống nên phòng ảo này vẫn còn duy trì.

Quy tắc vận hành của phòng ảo Tháp Nghiêng là “giao dịch”, chỉ khi thế giới cũ mới, thế giới sống chết liên tục giao dịch với nhau thì mới tạo ra dòng chảy duy trì sự tồn tại của phòng ảo Tháp Nghiêng.

“Tại sao Đức Mẹ Tường Vi mở một cánh cửa lại ảnh hưởng tồi tệ đến vậy? Tôi luôn canh giữ cửa mà.” Chiêu Nhiên lắc đầu không hiểu.

Minh Đường tức giận bật cười, đuôi cáo vẫy qua lại đầy thách thức: “Tôi còn muốn hỏi cậu đây, cậu canh cửa kiểu gì vậy? Cậu mù à? Sao có thể để nhiều vật dẫn trà trộn vào như vậy mà không ngăn lại?”

Nặc Lan không phục tranh luận: “Tổ trưởng Chiêu canh cửa một mình, khó tránh khỏi sơ suất, sao anh không đến mà canh?”

“Không, tôi không bỏ sót.” Chiêu Nhiên thả hồ ly xuống, tìm một cột đá trắng đã đổ để ngồi nghỉ, sau khi Tháp Nghiêng sụp đổ, cảm giác yên bình từ sâu thẳm dưới đáy lòng biến mất, máu anh sôi sục, các dây thần kinh xung quanh hai dị hạch còn lại đập mạnh không ngừng, anh đành phải dùng thuốc lá để làm tê liệt bộ não căng thẳng.

Sương mù xung quanh ngày càng dày đặc, đến mức ngay cả khi tranh cãi đối mặt cũng không thể nhìn rõ mặt đối phương.

Minh Đường hiểu rõ Tháp Nghiêng nhất, anh ta nhẹ nhàng nhảy lên một cột trụ nghiêng trên đống đổ nát, nheo mắt để phân biệt những bóng đen bị làn sương che khuất: “Không muốn chết thì rời khỏi đây ngay, đi tới tháp tiếp theo.”

Không biết từ lúc nào, con phố Ma vốn ồn ào náo nhiệt đã trở nên im ắng, những tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo, tiếng quạt bếp khi nướng bánh, tiếng cờ hiệu quán rượu bị gió cuốn đi đều ngừng bặt.

Cả con phố, bầy cương thi và ác quỷ đang đi dạo nhàn nhã đều dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía nhóm người sống đang tụ tập trước đống đổ nát, có cương thi chỉ hơi nghiêng đầu, có con thì xoay hẳn đầu 180 độ, cơ thể hướng về phía trước còn đầu thì ngược ra sau, mũi hít hít, ngửi mùi khói lửa trên những người sống.

Tiếng bước chân cứng nhắc từ trong màn sương dần tiến lại gần, cương thi thời nhà Thanh họ gặp trước đó gặp đang nhảy lò cò tới.

Chiêu Nhiên nhanh hơn mọi người một bước, chặn đường tấn công của cương thi, qua anh xuyên ống tay áo tím của quan phục nắm lấy cánh tay nhỏ của nó, rồi nhấc đầu gốiđánh thẳng vào bụng cương thi, nhưng cơ thể cương thi cứng hơn tưởng tượng, Chiêu Nhiên phán đoán một lúc, tay trái trực tiếp hóa thành xương trắng, phía bên trái cơ thể bắt đầu lộ ra bản thể quái vật xương trắng để chống lại làn sóng cương thi đang ùa tới từ phía sau.

Nhưng không ngờ, cương thi thời nhà Thanh đó lại mở miệng đen ngòm đầy máu đen chảy ra, phun ra một luồng chất độc tử thi đen đỏ phủ lên xương trắng của Chiêu Nhiên, buộc bản thể quái vật của anh phải rút lại.

“Phòng ảo Tháp Nghiêng ưu tiên bảo vệ người chết, đánh với họ chẳng có lợi gì, mau theo tôi rời khỏi đây!” Con hồ ly trắng hét lên một tiếng chói tai.

Chiêu Nhiên bị cương thi đó quấn lấy, dù toàn bộ cánh tay bị dính đầy chất độc tử thi nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, còn rất thành thạo nói: “Mọi người trước với cậu ta, anh sẽ đến ngay.” Sức mạnh của anh kinh người, đẩy lùi cương thi trong khi vẫn tiến vào màn sương, người chết càng lúc càng đông nhưng chẳng một ai vượt qua được Chiêu Nhiên.

Nặc Lan định chạy tới giúp, nhưng Úc Ngạn ra hiệu cho những người khác đi theo Minh Đường.

Một loạt âm thanh đánh trống và gõ chiêng rộn ràng từ xa vang lên, tiếng kèn suona sắc bén xé toạc màn sương, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về hướng phát ra âm thanh —

Hai người khiêng kiệu mặc áo đỏ ngực gắn hoa cưới xuất hiện trong sương mù, chiếc kiệu cưới đỏ như áu tám người khiêng dần lộ diện, cô dâu đội khăn đỏ, tay đặt lên nhau trên đầu gối, cổ tay và mắt cá chân đều có màu xanh trắng của xác chết, đôi giày thêu màu đỏ nổi bật tương phản với làn da trắng bệch của ả.

Cô dâu ma dưới khăn đỏ đột ngột mở mắt, Úc Ngạn lập tức nhìn thấy một thanh máu dày đặc hiện trên đỉnh đầu ả.

Dưới tấm khăn đỏ, đôi môi đỏ tươi của ả mấp máy, nghe ả ra lệnh một tiếng, chiếc kiệu hạ xuống, tám cương thi khiên kiệu lập tức lao lên.

Ở mỗi ngã tư trên phố Ma đều xây dựng một tòa Tháp Nghiêng, dưới sự trấn áp của Tháp, những người chết ngay ngắn trật tự sẽ không tấn công người sống đến thăm, một tòa Tháp Nghiêng sụp đổ, nó sẽ trực tiếp khiến những người chết trên Phố Ma gần đó mất kiểm soát.

Ba cương thi khiên kiệu bao vây Lâm Khuê, cậu vỗđôi cánh rồng, một luồng lửa rồng nóng rực bốc lên từ dưới chân, cương thi sợ lửa và ánh sáng, khi tới gần Lâm Khuê liền phát ra tiếng thịt cháy xèo xèo, nhất thời không làm gì được cậu.

Bùa chú bảo vệ trên thân hồ ly trắng lóe lên ánh đỏ âm u, xua đuổi những người chết xung quanh, không ai dám tới gần nó, năm người khiêng kiệu còn lại dồn về phía Úc Ngạn và Nặc Lan.

Nặc Lan rút trong ngót út tay trái ra hạch trang bị – kiếm ánh sáng hư vô cấp bạc, lưỡi kiếm sắc bén đâm vào tim một người khiêng kiệu, nhưng cương thi chỉ khựng lại trong chốc lát, nhờ sự bảo hộ của Tháp Nghiêng nên chúng không bị vũ khí của người sống làm bị thương.

“Chặn chúng lại!” Nặc Lan rút điện thoại ra ném lên không, màn hình điện thoại sáng lên, búp bê JS ở thắt lưng kích hoạt chế độ hình chiếu.

Hai bóng vàng từ trên trời đáp xuống, Salanka mặc áo đạo sĩ màu vàng có hoa văn Thái Cực, đeo kính râm tròn màu đen, hai ngón tay cầm một xấp bùa chú giấy vàng, mặt lạnh lùng niệm câu thoại trong game rồi ném đống bùa ra.

Bùa định thân bay dán thẳng lên ấn đường tên khiêng kiệu áo đỏ, khiến cương thi kêu gào rên rỉ tay chân vặn vẹo giãy dụa nhưng bị bùa định thận giữ nguyên tại chỗ, không thể cử động.

James mặc trang phục tiểu đạo sĩ, rút ở sau lưng ra một thanh kiếm gỗ đào trừ tà, mũi kiếm nhắm thẳng vào cô dâu trong kiệu, đẩy kiếm về phía trước.

Cô dâu váy đỏ lấy ra một chiếc ô giấy đỏ ở bên cạnh, mở ô ra che chắn trước mặt, thanh kiếm gỗ lơ lửng trên không, giằng co vài giây với ô giấy của cô dâu ma rồi rơi leng keng xuống đất.

Cô dâu chống ô giấy đỏ bay ra khỏi kiệu, mũi giày thêu lơ lửng cách mặt đất khoảng hai tấc, ả thu ô lại, rút ra một thanh kiếm mạnh từ cán ô, thanh kiếm sắc bén chỉ một nhát đã cắt đứt một lọn tóc của Nặc Lan.

Cô dâu ma tiến từng bước áp sát, người khiêng kiệu áo đỏ bị bùa định thân vô tình chắn đường ả liền bị ả không thương tiếc chém đứt làm đôi.

Nặc Lan hăng hái đón chiêu, kiếm ánh sáng hư vô và kiếm ô của cô dâu ma giao nhau tạo nên tia lửa tung tóe, nhưng kiếm ánh sáng hư vô không thể giết chết người chết, sớm muộn Nặc Lan cũng sẽ rơi vào thế yếu.

“Này, đoạt kiếm ả ta.”

Không ai chú ý đến việc Úc Ngạn vẫn đang lẩn trốn ở đâu đó quan sát, nghe thấy giọng nói lạnh lùng và điềm tĩnh đó Nặc Lan liền vô thức làm theo mệnh lệnh của y.

Một bầy dơi ma quái phía sau kiệu bay lên, theo lối gần nhất áp sát sau lưng cô dâu ma, y bất ngờ hiện ra hình người, mặt mày Úc Ngạn lạnh lùng, cánh tay siết chặt cổ cô dâu từ đằng sau.

Nặc Lan chớp thời cơ, tay trái nắm lấy ô giấy đỏ của cô dâu ma, một chân đá mạnh vào cổ tay cầm kiếm của ả, thanh kiếm mảnh xoay vòng trong không trung, trong khoảnh khắc nó rơi xuống, cả hai người phụ nữ đồng thời vươn tay giành lấy, nhưng Nặc Lan nhanh hơn một bước, cô nắm chặt lấy chuôi kiếm không chút do dự đâm xuyên qua cổ họng cô dâu ma.

Cô dâu ma bị kiếm đâm trúng cổ, miệng há ra, thanh máu giảm mạnh chỉ còn lại một chút máu.

Bộ váy cưới đỏ rực của ả bắt đầu phai màu từ khăn trùm đầu, màu sắc nhạt dần rồi chuyển thành bộ đồ tang trắng.

Những tên khiêng kiệu áo đỏ bị định thân cũng bắt đầu biến đổi theo, áo đỏ biến thành vải bố, váy cưới biến thành đồ tang, đầu đội khăn tang trắng toát, nụ cười vui vẻ kinh khủng trên khuôn mặt bỗng biến mất, khóe môi chùng xuống mặt mũi đầy vẻ bi thương.

Nhạc tang vang lên, tiền giấy bay lả tả. Thanh máu trên đầu cô dâu ma hồi phục một nửa.

“Chỉ là một con boss tinh anh cấp thấp mà còn có giai đoạn hai… Rút thôi!” Úc Ngạn kéo Nặc Lan bỏ chạy, Lâm Khuê vừa rút lui vừa phun lửa để ngăn cản bước tiến lũ cương thi.

Hồ ly trắng mở đường phía trước, nhảy lên nhảy xuống, những hồn ma ngăn cản đều tránh sang một bên, nhường lối cho nó đi trước.

Hai đuôi Minh Đường chập chờn, toàn thân phát ra bùa chú bảo hộ, những dòng chữ vàng lấp lánh lờ mờ phát ra ánh đỏ.

Hồ ly trắng mở đường, ma quỷ nhường lối.

Khi họ càng lúc càng tiến gần đến ngã tư tiếp theo, đột nhiên có cảm giác như mây đen đè xuống, một sinh vật khổng lồ từ trên trời rơi xuống.

Quái vật xương trắng nặng nề đáp xuống đất, làm vỡ vụn những viên gạch dưới chân, những cánh tay xương trắng đàn hồi nâng cơ thể khổng lồ lên, đứng chắn trước mặt họ, giơ vài bàn tay xương lớn to khỏe, nắm thành quyền giơ lên trước mặt Úc Ngạn.

Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trí chơi trò đoán xem trong tay nào có đồ tốt, nếu không phải nhà mình gặp chuyện nên anh cũng chẳng vội vàng, Minh Đường tức đến sôi máu, mắt tối sầm.

Úc Ngạn đứng trước mặt quái vật trông thật nhỏ bé. Y giơ một ngón tay chỉ vào nắm đấm bên phải của quái vật.

Quái vật xương trắng lật tay phải xuống, mỗi đầu ngón tay xương đều buộc một sợi dây thừng, đầu dây treo năm con cương thi quỷ dữ, lắc lư như những chiếc yoyo.

“Ùng ục. (Đoán đúng rồi)”