Sau khi bị người chèo thuyền dùng sào đẩy xuống nước, Úc Ngạn luôn treo mình dưới nước nín thở theo dõi chiếc thuyền nhỏ, y nhìn thấy rõ mọi thứ dưới nước, thấy ở cuối cây sào thuyền có buộc một mảnh nhựa đen, vung vẫy tới trước giống như một con bướm đen sống động, thu hút đàn bướm khổng lồ đuổi theo để tìm bạn đời.
Chiếc thuyền nhỏ không thể tiến lên nhờ lực nổi và lực đẩy của nước mà được những con bướm đen khổng lồ này nâng lên trên mặt nước, người chèo thuyền điều khiển mảnh nhựa đen ở đầu sào để điều hướng các con bướm.
Úc Ngạn vung cây sào lên cao, điều khiển mảnh nhựa đen treo trên dây, đàn bướm khổng lồ nhảy ra khỏi mặt nước, nâng chiếc thuyền nhỏ lên không trung, bay lúc lên cao, lúc xuống thấp, khi mảnh nhựa chìm xuống nước chúng cũng theo đó lao vào nước, lớp vảy không thấm nước trên cánh giúp chúng không tiếp xúc trực tiếp với nước tiêu điều.
Thực tế, nước ở vùng tiêu điều rất trong suốt sạch sẽ, chỉ khi Úc Ngạn rơi xuống nước y mới nhìn rõ sự thật.
Thì ra một phần con bướm chìm dưới đáy nước, trải rộng cánh đen của chúng để che phủ những quả trứng trên đáy sông nhằm bảo vệ con non khỏi bị kẻ thù phát hiện, do đó nhìn từ xa cả vùng nước mới tối đen như một vực thẳm không đáy dẫn đến địa ngục.
Trên những xác chết ngâm trong nước cũng có rất nhiều bướm đang cư trú, chúng dùng miệng vòi hút vi sinh vật phát triển trên bề mặt xác chết, khi người chèo thuyền vẫy mảnh nhựa đen những con bướm đang ăn trên xác chết cũng bị dụ dỗ, bị thu hút, trong quá trình di chuyển chúng va vào xác chết khiến chúng trôi dạt, bởi vậy mới trông như tất cả xác chết đang nghe lệnh của người chèo thuyền và tụ tập về phía du khách.
Xác chết không thể hồi sinh hay đi lại mà chỉ bị đàn sống va chạm đẩy đi mà thôi.
James ngồi xổm sau lưng Nặc Lan, bôi thuốc chữa trị trong trò chơi lên vết thương trên lưng cô, Salanka ngồi yên trên mép thuyền nhìn họ, hai dị thể virus giả lập không làm tăng trọng lượng, không tạo thêm gánh nặng cho đàn bướm dưới thuyền, thiếu đi người chèo thuyền cao lớn, chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng hơn và di chuyển nhanh hơn.
“Không đau lắm đâu, chỉ bị trầy một chút thôi, a… shhh.” Nặc Lan run rẩy nghiêng người dựa vào thuyền, James vội vàng thổi vào vết thương: “Rõ ràng mất cả mảng thịt, vết thương tù rất đau.”
Salanka tung hứng con dao bướm trong trò chơi, lặng lẽ ngẩng cổ liếc Úc Ngạn: “Anh để hắn chết quá dễ dàng.”
Úc Ngạn nhìn thẳng phía trước, chèo thuyền: “Không có thời gian để chơi trò giết người, chúng tôi rất bận. Lát nữa lên bờ gặp Chiêu Nhiên, mọi người đừng nói lung tung.”
Sương mù dần tan, bóng dáng mờ ảo của các tòa nhà trên bờ đã bắt đầu hiện rõ, một số tòa nhà hình tháp có đỉnh nhọn nghiêng ngả trái phải, hình bóng lấp ló như những cành cây khô đan xen.
Đàn bướm khổng lồ đưa chiếc thuyền nhỏ cập bờ trên bãi đá, đậu lại nhảy múa quanh mảnh nhựa đen ở đầu cây sào, chờ đợi sự đáp lại từ quý cô xinh đẹp, nhưng mảnh nhựa không phản ứng gì làm bầy bướm biết ý bay tản ra, lạc quan trở lại nước tiếp tục ăn uống.
Úc Ngạn nhảy xuống thuyền, vắt khô chiếc áo choàng ướt đẫm, người y không bị ướt nhiều thậm chí nước còn không thấm vào da, bộ lễ phục nhà ảo thuật của y được phủ một lớp bột vỏ ốc, có hiệu quả chống nước khá tốt.
Nặc Lan nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của tổ trưởng Chiêu và Lâm Khuê, bên bờ cũng không có chiếc thuyền nào khác neo đậu, chắc tốc độ thuyền của họ chậm hơn nên chưa đến nơi.
“Chị ơi, lại đây.” Úc Ngạn ngồi xổm xuống, trải hết số tiền lấy trong túi của người chèo thuyền ra, tổng cộng có ba ngàn xu và sáu đồng tiền âm phủ.
Giữa màn sương dày đặc, có ai đó đang lội qua nước mà đến.
Bóng dáng của một con nhện cao bằng tòa nhà ba tầng đang bò gần, quái vật xương trắng dùng bản thể đi chậm rãi qua vùng nước tiêu điều, cánh tay dài chèo chống xuống đáy sông di chuyển luân phiên, Lâm Khuê ngồi trên một chiếc xương sườn của quái vật, liên tục tạo ra những quả cầu lửa để chiếu sáng màn sương phía trước, xác định hướng đi.
Quái vật xương trắng chậm rãi bò lên bãi đá, lắc mình rũ sạch những giọt nước, Lâm Khuê nhanh nhẹn nhảy xuống, phồng má thổi ra một ngọn lửa rồng, tốt bụng giúp quái vật xương trắng hong khô nước trên người.
“Ùng ục.” Quái vật xương trắng giơ một tay dài, hai ngón tay bóp môi trên và dưới của Lâm Khuê, dập tắt ngọn lửa của cậu.
Quái vật xương trắng chầm chậm thu cánh tay dài về phía trung tâm, cuộn thành một quả bóng xương rỗng, cơ thể dần dần thu nhỏ biển trở lại hình dạng con người.
Hơi nước bốc lên trên da của Chiêu Nhiên, không lâu sau nước đã được làm khô hoàn toàn.
“Ồ!” Lâm Khuê ngạc nhiên nhướn mày, khi Chiêu Nhiên vừa chỉnh sửa áo sơ mi vừa đi ngang qua, cậu mới quay người theo sau.
“Tổ trưởng, hai người họ ở đằng kia ạ, nhanh hơn chúng ta.” Lâm Khuê chỉ về hai bóng đen đang ngồi xổm trên bãi đá xa xa, sau đó nhanh chân bước tới.
Chiêu Nhiên chậm rãi bước gần hơn, nghiêng mày đầy nghi hoặc, thấy Nặc Lan và Úc Ngạn đang đầu chụm đầu ngồi xổm cùng nhau, vừa cười vừa thì thầm: “Chị một, em một, chị một, em một…”
Chiêu Nhiên cắm hai tay vào túi, cúi người từ trên đỉnh đầu của Úc Ngạn nhìn xuống, lọn tóc rủ xuống đỉnh đầu Úc Ngạn: “Đang chia gì thế?”
Vai Úc Ngạn run lên, đầu va vào cằm của Chiêu Nhiên, y ôm đầu ngước mặt lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt Chiêu Nhiên thì lập tức đỏ mặt vì chột dạ.
“Sao hai người lâu thế? Em đợi lâu lắm rồi.” Úc Ngạn lảng tránh ánh mắt, chuyển chủ đề, Nặc Lan nhanh mồm nhanh miệng không giấu nổi chuyện gì, đứng lên định kể thật nhưng bị Úc Ngạn nắm váy kéo lại, khẽ lắc đầu ra hiệu.
Lâm Khuê gãi đầu, thở dài than phiền: “Đừng nói nữa, cái ông chèo thuyền thật không đàng hoàng, chèo được nửa chừng thì dừng lại đòi tiền boa, em đã đưa 50 xu rồi mà hắn vẫn không hài lòng, tổ trưởng Chiêu lại móc ví đưa thêm hai trăm xu nữa, thế mà hắn ta còn giơ tay đòi cả ví của tổ trưởng, thật quá đáng.”
Nặc Lan há hốc miệnng: “Rồi sao nữa?”
“Sau đó tổ trưởng Chiêu nhìn độ sâu của nước, nói với người chèo thuyền
“Vậy thì chúng tôi không đi nữa đâu, tôi thấy nước cũng không sâu lắm”.”
Úc Ngạn cũng ngạc nhiên: “…Rồi sao nữa?”
“Thì tổ trưởng Chiêu rảo bước xuống nước, chân vừa chạm nước đã biến thành bộ xương trắng, thân thể chìm dần xuống nước, một đoạn một đoạn biến thành quái vật xương trắng rồi cõng em xuống khỏi thuyền. Quái vật xương trắng cao thế kia, tay dài như vậy, đứng dưới đáy mà còn hơn nửa thân trên mặt nước, thế là tụi em cứ lội qua thôi.”
Chiêu Nhiên nói thoải mái: “Nước không có nhiều lực cản, lội qua cũng không mệt. Có điều lúc nào cũng phải cẩn thận sợ giẫm phải trứng của bướm nên tốc độ hơi chậm.”
Lâm Khuê kể đến đoạn hấp dẫn, mặt mày hơn hở mô tả: “Nhưng vừa thấy nguyên hình của tổ trưởng Chiêu, người chèo thuyền sợ khiếp vía, như thấy Bồ Tát hiện linh nằm sấp trong luyện quỳ lạy xin tha, khóc lóc nói trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, thực sự không kiếm đủ tiền mua sữa nên mới bất đắc dĩ đi theo con đường không lối về này, cầu xin tụi em tha cho hắn một mạng.”
Nặc Lan im lặng một lúc, khó tin hỏi: “Ừm… rồi hai người cứ thế thả ông ta đi à?”
Lâm Khuê mở to mắt, đắc ý lắc ngón tay: “Tất nhiên là không rồi, tụi em còn để lại cho hắn 300 xu bảo hắn về nhà mua chút đồ ngon cho con.”
“Em thấy hắn cũng không dễ dàng gì, tất nhiên là tha cho hắn rồi. Bên các chị thế nào? Cũng thuận lợi chứ? Người chèo thuyền có đòi hai người tiền boa không?”
Nặc Lan nghẹn lời: “Mong là hắn tha thứ cho tụi chị.”
Úc Ngạn nhìn chỗ khác, khẽ huýt sáo: “Hắn để lại cho chúng tôi 3000 xu, bảo chúng tôi ăn ngon một chút.”
“À, tốt thế.” Lâm Khuê giơ tay khoác vai Úc Ngạn tỏ ra thân thiết, “Vậy lần này đến lượt cậu khao đấy.”
“Đang nói chuyện gì vậy, tranh thủ đến trước khi hết ngày đi đến Tháp Nghiêng thôi.” Chiêu Nhiên đã đi được mười mấy mét, quay đầu gọi họ theo.
Thế giới mới không có khái niệm mặt trời lặn hay mặt trăng mọc, mà dựa vào chu kỳ bức xạ của vòng sao để độ dài ngắn của một ngày, khi bức xạ mạnh thì tương đương với ban ngày ở thế giới con người, dị thể hoạt động nhiều, khi bức xạ yếu thì các dị thể ẩn mình nghỉ ngơi tương đương với ban đêm ở thế giới con người.
Úc Ngạn theo họ đi được mười mấy mét rồi lại lén lút quay trở lại bờ.
Có một việc y vẫn luôn rất tò mò.
Y lục lọi ở túi trong áo vest quý ông, lôi ra một bức chân dung cuộn tròn của người chèo thuyền, nâng tờ giấy lên lắc một cái, một bức tranh dài bằng người thật được mở ra, Úc Ngạn đổi sang hạch phòng ảo – lấy vật trong tranh, hạch bạc phát sáng.
Y chậm rãi đưa tay vào trong tranh, tờ giấy không bị ngón tay chọc thủng mà dung nạp tay y bước vào không gian trong tranh.
Úc Ngạn chộp lấy vật bên trong rồi lôi ra ngoài.
Người chèo thuyền quấn vải liệm ở trong bức tranh bước ra, đứng trước mặt Úc Ngạn, cả người ướt sũng.
Ngay cả bản thân Úc Ngạn cũng kinh ngạc, bởi vì hạch lấy vật trong tranh không thể lấy vật sống, người chết rồi thì không còn được tính là vật sống nữa.
Người chèo thuyền đột nhiên giơ tay lên.
Úc Ngạn cảnh giác lùi lại, nhảy ra xa hai mét.
Động tác của người chèo thuyền rất cứng nhắc, giống hệt thương nhân nửa đêm. Người chèo thuyền quấn vải liệm bước đi máy móc trở về chiếc thuyền nhỏ của mình, cúi người nhặt sào chèo, vung vẫy mấy lần nhẹ mảnh nhựa đen buộc ở đầu sào, thu hôn một bầy bướm khổng lồ dưới nước rồi đàng hoàng chống thuyền rời đi.
“…” Úc Ngạn sờ vào hạch lấy vật trong tranh gắn ở mắt trái, ngẩn ngơ nhìn mặt nước một lúc.
Bãi đá sỏi kẹp giữa hai vách đá cao chót vót, con đường có thể đi càng lúc càng hẹp, đá cũng ngày càng sắc nhọn, khi đến chỗ hẹp nhất, bốn người bị một cánh cửa đá lấp kín chặn đường.
Cánh cửa này có cấu tạo kỳ lạ, nửa bên trái hùng vĩ với đầy đinh tán lởm chởm, trang trí vòng cửa thú quý, nửa bên phải thì chạm khắc hoa văn acanthus kiểu Âu cao quý tao nhã, thiết kế kết hợp Đông Tây khiến người ta không hiểu nổi.
Ở chính giữa cánh cửa có hai rãnh tròn cỡ bằng đồng xu lõm vào, một trên một dưới, chắc là chỗ để cắm chìa khóa.
Tìm khắp toàn thân, những thứ cỡ đồng xu ngoài tiền xu và tiền âm phủ thì chỉ còn lại—
Úc Ngạn mò từ bên trong vạt áo ra một phong bì màu đen, cẩn thận dùng dùi phá giáp cạo xuống lớp sáp niêm phong đen trên phong bì rồi đặt vào rãnh tròn để cho nó bị nung chảy ra.
Chiêu Nhiên lấy ra thư mời màu trắng của mình, xé lớp sáp niêm phong hình thiên thần, đặt vào rãnh tròn phía trên.
Hai miếng sáp tròn tự động hút vào sâu trong rãnh tròn, các rãnh trên toàn bộ cánh cửa lớn dần dần được lớp sáp đen trắng đổ đầy, hiển thị rõ hoa văn trên cửa.
Phần trên cánh cửa phủ sáp trắng tinh, bức tượng thiên thần thánh thiện ngẩng đầu cầu nguyện, đôi cánh trắng trải rộng ra bốn phía, dưới thiên thần là một vùng hoang vu, một ác quỷ màu đen đang dang rộng hai tay, đôi cánh rách nát cũng theo dòng năng lượng được đổ vào rãnh xa hơn mà mở rộng ra.
Dòng sáp trắng cuối cùng đổ vào thanh kiếm thánh trong tay thiên thần, từ chuôi kiếm kéo dài xuống mũi kiếm, trông như đang từ từ đâm vào ngực ác quỷ, một âm thanh như chìa khóa tra vào ổ vang lên ở bên trong cửa, cánh cửa mở hướng vào trong.
Những thực tập sinh chưa từng nhìn thấy bao giờ liên tục khen ngợi, vây quanh khám phá cánh cửa.
“Wow…” Úc Ngạn đi vòng ra sau cửa, cẩn thận sờ hoa văn trên cửa đá, mặt sau cánh cửa là thiên thần nằm dưới, ngã xuống nền đất đầy ô uế, ác quỷ ngồi chồm hỗm trên người thiên thần, tham lam liếm máu trên đầu ngón tay.
Chiêu Nhiên bất đắc dĩ dừng lại, kiên nhẫn nương bên vách đá, chờ ba người kia hết tò mò mới tiếp tục đi.
Úc Ngạn để ý thấy biểu cảm của Chiêu Nhiên, y lén chạy đến bên cạnh anh khẽ húc khuỷu tay vào cánh tay anh: “Thật trẻ con, họ ấy. Anh thấy chưa, hồi em làm tổ trưởng phải chỉ huy hai người này, em đỉnh lắm nhỉ?”
Chiêu Nhiên vốn khoanh tay dựa vào vách đá, khi Úc Ngạn lại gần, anh hơi nghiêng người kề sát vào tai Úc Ngạn, để lộ răng nanh cười khẽ hỏi: “Này, không có hành hạ đến chết chứ?”
Úc Ngạn cắn môi, bả vai căng ra, hai tay giấu ra sau lưng, lưng căng thẳng va vào tường, hồi lâu mới nói ra một câu: “Tất nhiên là không rồi. Là người chèo thuyền ra tay trước, hắn đẩy em xuống nước còn muốn dìm chết em rồi cướp trang bị của chị Tiểu Lan. Em ngâm mình dưới nước, rất nhiều xác chết lướt qua vai em, em cũng sợ lắm, lần này thực sự là tự vệ chính đáng.”
Chiêu Nhiên đặt tay lên vai y, ngón tay cái vuốt nhẹ trên má Úc Ngạn qua lớp găng tay, vẽ một dấu tick.
“Tạm chấp nhận.”