Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 181




“Đánh thua còn dám ngạo mạn như thế, anh thật không biết phải nói gì với em nữa.” Chiêu Nhiên không trả lời thẳng thắn, anh quay lưng về phía Úc Ngạn, đứng trước gương cởi vài nút áo rồi kéo cổ áo cởi áo ngoài ra, vạt áo trượt lên lộ ra từng chút từng chút vòng eo nhỏ và hõm lưng, làn da trắng dưới ánh đèn mờ nhạt bừng lên sắc hồng nhạt.

Thái độ lập lờ của anh nghiễm nhiên trở thành một sự buông thả và ngầm đồng ý.

Úc Ngạn ngước mặt lên, cằm tựa lên lưng Chiêu Nhiên, đôi tai khẽ động đậy, tơ máu và chất dịch không màu lây nhiễm cùng chảy xuống dọc theo đùi rồi từ mắt cá chân nhỏ giọt xuống thảm.

“Ôm em đi, ôm một chút thôi.” Úc Ngạn vòng tay qua trước cổ Chiêu Nhiên, chân đạp lên quần để leo lên, cuối cùng bám chặt vào vai Chiêu Nhiên, mặt áp sát vào làn da nóng bỏng hồng nhạt, đôi chân vẫn còn run rẩy, “Anh lạnh nhạt quá. Làm thêm lần nữa nha? Em không đau.”

Cả người y đầy vết thương, trông như vừa trở về từ đống đổ nát ngoài miền trung du, lòng bàn tay bị kính cắt để lại vết máu đỏ sẫm, những vết xước thối rữa trước xương đòn, vết bầm trên mặt, vết cắt bởi dây thép trên gáy, cơ thể đầy những vết xước do mảnh vỡ bắn trúng, Chiêu Nhiên nhìn vào gương, quét mắt khắp người y, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vết đỏ sâu trên cổ tay y.

Úc Ngạn cũng nhìn lén Chiêu Nhiên qua gương, chuỗi khuyên ngực bạc trên ngực anh tổ điểm cho làn da trắng không tì vết, trong khi cơ thể mình đầy vết bẩn, vết máu và nước đọng, giống như một vết nhơ bám trên ngọc cừu béo.

“Anh thật đẹp.” Úc Ngạn vòng một tay ôm cổ Chiêu Nhiên, nghiêng đầu hôn lên khuyên tai mà mình tự tay xỏ vào. Tay kia chỉ vào gương, “Nhìn kìa, có thứ dơ bẩn dính lên người anh rồi.”

Chiêu Nhiên nhìn theo hướng y chỉ, mới nhận ra Úc Ngạn đang chỉ vào bản thân.

“Em lại nói bậy.” Chiêu Nhiên trở tay bóp má y, dẫn y vào phòng tắm, những bàn tay nhỏ đang lén lút nhìn qua các góc của phòng khách chật hẹp vội vàng trốn ra ngoài, bị Chiêu Nhiên nhốt ngoài cửa.

Nơi này không rộng rãi như biệt thự, hai người khó khăn chen chúc trong phòng tắm chật hẹp, bốn bức tường ốp gạch sứ nứt nẻ, các góc ẩm ướt bị mốc đen.

“Bẩn quá.” Úc Ngạn nhăn mặt dè bỉu, cẩn thận dựa lưng vào bức tường gạch rỉ sét loang lổ, để Chiêu Nhiên không chạm vào vết bẩn trên tường, nước lạnh chảy một lúc mới bắt đầu ấm lên, vết thương bị dòng nước rửa qua, rát bỏng.

Chiêu Nhiên tháo đầu vòi sen, cầm trong tay cọ rửa cho Úc Ngạn, chỉ mới rửa được vài lần, em bé đã ôm chầm lấy, chặt chẽ vòng tay qua eo Chiêu Nhiên, mặt áp sát vào ngực, nước chảy làm ướt tóc trượt xuống cằm, khéo léo che giấu nước mắt.

“Anh đừng im lặng mãi thế, có phải anh hết thích em rồi không? Anh sờ em đi được không, nếu anh không sờ em, em sẽ tan chảy mất, bị nước cuốn trôi vào cống thoát nước!” Úc Ngạn dẫm nước bắn tung tóe, hỏi không ngừng, nước xối từ đầu đến chân cậu làm y ướt sũng, trông thật thảm hại.

Lẽ nào cấp bậc của hạch mèo con quá thấp nên không thể phát huy tác dụng với các dị thể loại dị hóa cấp cao, tại sao mức độ thiện cảm lại không tăng chút nào vậy.

“Ngoan yêu à, em không nhận ra sao, anh vẫn như thường ngày thôi, đi làm về phát hiện nhà lại bị phá tan tành, xử lí em xong lại dọn dẹp nhà cửa, anh không thấy hôm nay khác với bất kỳ ngày nào trước đây chúng ta ở bên nhau, chỉ là em tự cảm thấy chột dạ thôi, em quá lo lắng rồi.” Chiêu Nhiên giơ tay ôm y, dùng cổ tay vuốt ve lưng y. “Đánh nhau thua thôi mà, em sợ gì chứ? Hồi nhỏ anh đánh nhau cũng có khi thua, mai mốt đánh lại, nhé.” Anh nhẹ nhàng dỗ dành, đến cuối không nhịn được mà bật cười.

Úc Ngạn ngơ ngác đứng dưới vòi nước, cắn môi, Chiêu Nhiên cúi đầu ngậm lấy môi y rồi nghiêng đầu hôn: “Chúng ta chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy, anh muốn trêu em một chút thôi.”

Úc Ngạn sững sờ trong giây lát, không báo trước mà nắm lấy tay Chiêu Nhiên, liếm môi,ấn đường nhăn nhúm vì lo lắng dần giãn ra: “Em muốn làm. Em hơi nhớ anh rồi.”

Thực ra việc thiếu ngủ làm cho các giác quan của y hơi chậm chạp, y không chắc liệu mình có thực sự muốn hay không, chỉ biết não bộ vẫn hoạt động sôi nổi, tinh thần phấn chấn không buồn ngủ, lại khao khát được gần gũi với hơi ấm quen thuộc

Giải pháp của Chiêu Nhiên là làm cơ thể y mệt mỏi đến cực điểm. Sức lực của con người không thể sánh với quái vật, cho đến khi Úc Ngạn phải lê lết bò về phía chiếc gối lông, đầu ngã xuống không còn chút sức lực nào để động đậy, Chiêu Nhiên mới dừng tay.

Anh vẫn còn rất nhiều sức, ôm Úc Ngạn từ phía sau, áp sát hôn lên vùng da gần tai, vòng tay qua eo Úc Ngạn, vươn qua bên kia nắm lấy tay y, Úc Ngạn mở nửa con mắt, xòe năm ngón tay, đan vào năm ngón tay của Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên không đeo lại găng tay, vì vậy cảm giác ma sát của các đường vân tay trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, rõ ràng đã làm hết những việc không đứng đắn nhưng chỉ với việc đan các khớp ngón tay lại với nhau cũng đủ khiến trái tim rung động. Anh ôm chặt em bé nhét vào lòng mình, bảo vệ sinh vật mong manh ấy ở vị trí an toàn nhất.

*

Được bao bọc trong mùi hương quen thuộc của gỗ quan tài và cơ thể ấm áp, Úc Ngạn đã ngủ ngon lành sau một thời gian dài, khi tỉnh dậy, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngã về tây, ánh sáng cam đỏ rọi vào phòng ngủ.

Mắt đau nhói, Úc Ngạn dụi dụi mí mắt sưng húp, từ từ ngồi dậy, một cơn đau ập đến khiến y hoàn toàn tỉnh táo.

Những vết thương ngoài da đã không còn đau nữa nhưng bên trong cơ thể vẫn sưng tấy và đau nhức, ngay cả chất dịch không màu lây nhiễm cũng không thể chữa lành trong một đêm.

“Á!” Tay phải chạm phải một vật gì đó lạnh lẽo cuộn tròn như nhang muỗi, Úc Ngạn rút tay lại theo phản xạ, làm tỉnh con rắn nhỏ ngoan ngoãn đang cuộn tròn trên chăn.

Con rắn nhỏ tỉnh dậy, cơ thể biến đổi hóa thành hình dạng một thiếu niên ngoại tộc tóc đen, mắt vàng ngồi trên giường, bên cạnh là một đống nho, táo, anh đào và dâu tây.

“Trái cây trong tủ lạnh… sap lại chất đống trên giường thế này…” Úc Ngạn ngáp dài.

Bên ngoài cửa phòng ngủ chật ních những bàn tay nhỏ, những bàn tay có tên đứng ở hàng đầu, chúng đã lâu không gặp Úc Ngạn, Không Đáng Tin nhảy cao nhất, không thể chờ đợi muốn chạy vào ôm y.

Quỷ Hủy Nha nhe răng độc, rít lên dữ dội xua đuổi chúng.

Tiểu Quỷ trông coi không rời Úc Ngạn nửa bước, ai vào phòng cũng bị cậu dọa.

Úc Ngạn khá khó hiểu.

Sau khi Tiểu Quỷ đuổi hết mọi mối đe dọa xung quanh giường, cậu nhóc quay lại xoa bụng Úc Ngạn, đôi mắt dọc nhìn Úc Ngạn tò mò hỏi: “Anh có thể sinh được mấy đứa một lần? Em săn mồi cả buổi sáng rồi, đủ ăn không?”

Đi săn: Chỉ hành động dũng cảm lẻn vào bếp ăn trộm ít trái cây rồi giấu vào chăn.

Dị thể giống đực có bản năng bảo vệ tổ, bảo vệ con non và dị thể giống cái trong thời kỳ sinh sản là trách nhiệm của chúng, đây là hành vi bản năng không cần huấn luyện, tiềm thức sẽ dẫn dắt chúng bảo vệ con non.

Úc Ngạn đen mặt: “…”

Tiểu Quỷ bị ném ra khỏi phòng ngủ.

Chiêu Nhiên đang phơi ga trải giường mới giặt trên ban công phòng khách, chủ yếu là nhờ các bàn tay nhỏ làm việc, còn anh đứng bên cạnh giám sát.

Tiểu Quỷ từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên quần áo, chạy đến bên Chiêu Nhiên, chắp tay ra sau lưng, bắt chước tư thế đứng của anh cùng đứng giám sát.

“Ngài Hi Hòa, sinh vật trong thời kỳ sinh sản thật sự quá nóng nảy.” Tiểu Quỷ chống cằm trầm ngâm, tự cho hành động của mình rất trưởng thành.

“Hử?” Chiêu Nhiên đặt cổ tay lên đầu Tiểu Quỷ, chú nhóc mới bước vào kỳ trưởng thành thật sự quá lùn tịt, đứng bên cạnh Chiêu Nhiên như một chiếc ghế đẩu đồ chơi.

“Sao lại giặt ga giường ạ?” Tiểu Quỷ ngẩng đầu hỏi.

Chiêu Nhiên nheo mắt cười nhạt, để lộ chút răng nanh: “Có một bạn nhỏ ngốc tè dầm.”

“Ôi trời, khó coi thật.” Tiểu Quỷ vỗ đầu, nói thầm như thật: “Từ ngày thứ hai sau khi lột xác em đã không còn tè dầm nữa rồi.”

“Em đã bước vào kỳ trưởng thành, khi tìm người khế ước cũng nên để ý chọn bạn đời.” Chiêu Nhiên ngồi xuống, rút một điếu thuốc trong bao, ngậm lên môi rồi châm lửa.

Sau khi dị thể qua kỳ ấu niên bước vào kỳ trưởng thành tương đương với trạng thái trưởng thành của con người, các chỉ số cơ thể bắt đầu tăng cường nhanh chóng, dị thể trong giai đoạn này sẽ sinh sản, dị thể đực kết hợp dị thể cái, một trong hai bố mẹ sẽ đóng góp một dị hạch để đổi lấy sự ra đời của thế hệ sau.

“Em đã quyết định rồi, em muốn kết hôn với Ngài Bất Hóa Xuyên, còn muốn hôn môi Ngài Bất Hóa Xuyên.” Tiểu Quỷ giơ một ngón tay lên, trần thuật chắc nịch tầm nhìn của mình, giống như đứa trẻ loài người quyết định lớn lên sẽ trở thành phi hành gia vậy.

Chiêu Nhiên vứt điếu thuốc lao đến bịt miệng Tiểu Quỷ với tốc độ chạy nước rút 100 mét, nhìn ngó phòng khách, vài con đom đóm xanh đang trôi nổi thong dong cũng ngừng lại, hóa đá giữa không trung.

Ở một góc trần nhà ẩm ướt, dây leo của hoa hồng thủy tinh cũng cứng đờ, thân cây phát ra âm thanh nứt vỡ như thủy tinh, sau đó giơ một đoá hoa mộng lên, bắt đầu quay phim về Chiêu Nhiên.

*

Ngoại truyện nhỏ của anh trai: Những trải nghiệm của Khô

Nhật Ngự Khô, dị thể cỏ mục nát hay còn được gọi là tổ đom đóm cỏ mục, xếp thứ ba trong nam thân tộc của biển băng địa cực và là dị thể song sinh với Hoa Hồng Thuỷ Tinh.

Anh ấy ở khắp mọi nơi, linh hồn theo những con đom đóm xanh mới nở bay lượn khắp nơi trên thế giới, nhìn thấy hết thảy núi non sông ngòi, cảnh còn người mất.

Anh ấy vào Nam ra Bắc, thắt một thanh đao sấm sét xanh ở thắt lưng như một hiệp khách cô độc, đã quen với nóng lạnh thói đời, si mê thiện ác.

Úc Ngạn là thiếu niên nguy hiểm nhất mà anh ấy từng gặp, ác ý từ xương tủy bốc ra ngoài, dưới lớp da che giấu những khát vọng điên cuồng đẫm máu, nhìn qua đôi mắt lạnh lùng đó gần như có thể nhìn thấu đáy lòng y là một vũng nước tù đọng, trong đó ngâm đầy xác thối, phân, nước tiểu, nhựa và tuổi thơ lạnh giá của y.

Úc Ngạn có thể rất mạnh mẽ, cũng có thể gian xảo hơn người nhưng chắc chắn không phải là lựa chọn hàng đầu cho người khế ước, đứa em út hiền lành đôn hậu sẽ bị ác ma nhỏ đó gặm nhấm hết sạch phẩm chất trong sạch.

Ác ma nhỏ ấy, khí thế bệnh hoạn điên cuồng khi chơi đàn organ thật khiến người ta kinh hãi, Nhật Ngự Khô nghĩ đứa em út của mình sẽ không thể kiểm soát được thiếu niên kinh khủng vô tội vạ đó, nhưng em trai lại rất thích y, anh ấy buộc phải ra tay cứu đứa trẻ đó một mạng.

Nếu để nói thay đổi định kiến chỉ cần một cơ duyên đơn giản thì Nhật Ngự Khô nghĩ rằng, điều đó có lẽ là hôm nay.

Úc Ngạn ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, nằm úp bên bàn trà thấp chơi đùa với cây bắt ruồi y đi đường xa mang đến, cho nó ăn xiên nướng, khoai tây chiên (chúng chỉ ăn những miếng đã chấm sốt cà chua, nếu không chấm sẽ nhổ ra), quả óc chó (dụ cây bắt ruồi cắn vỏ sau đó lấy hạt óc chó ra ăn).

Một con đom đóm lửa xanh mới nở của Nhật Ngự Khô bay đến gần y, Úc Ngạn đang chống má ngẩn ngơ, bất ngờ đưa tay bắt một con đom đóm, ỷ vào bùa hộ mệnh mắt dịch chuyển của anh hai nên đom đóm xanh sẽ không tấn công y.

Y tò mò đút đom đóm xanh cho cây bắt ruồi, nhưng cây bẫy ruồi không dám ăn, ngậm chặt miệng tránh né, ba cây bắt ruồi dúi đầu vào chậu, hoảng sợ dập đầu.

Chiêu Nhiên vừa đi làm về đã chứng kiến hành vi điên rồ của Úc Ngạn, bước tới vỗ mạnh vào đầu y: “Lại phá hoại, lại phá hoại, anh không nhìn thấy em một lúc là em lại phá phách rồi.”

Úc Ngạn ôm đầu nằm xuống bàn trà, ngoan ngoãn ngước mắt nhìn Chiêu Nhiên nghe anh mắng, thậm chí Chiêu Nhiên đi đâu y cũng muốn theo đó, cứ muốn nắm tay Chiêu Nhiên, chỉ cần Chiêu Nhiên ngồi xuống y sẽ dính vào ôm một cái, dụi một cái.

Không giống như giả vờ. Bởi vì ánh mắt mê thích sáng lấp lánh rất khó để giả vờ, như ánh sáng yếu ớt của đom đóm sẽ ló ra từ bất kỳ khe hở nhỏ bé nào, khó che giấu cũng không thể bắt chước.

Khi y nằm ngủ trong lòng Chiêu Nhiên ngủ, Chiêu Nhiên vuốt ve lưng y, anh cũng bắt đầu học cách trở nên dịu dàng và trầm tĩnh như những người lớn đáng tin cậy trong gia tộc, Nhật Ngự Khô ngạc nhiên trước sự thay đổi của đứa em út, nó chưa hóa kén nhưng đã bắt đầu lột xác.

Chiêu Nhiên nhẹ nhàng hỏi đom đóm xanh gần đó: “Em ấy đã ngủ rồi, anh có muốn sờ không?”

Nhật Ngự Khô suy nghĩ một lát, một con đom đóm xanh bay lượn trong không trung liền đáp xuống đầu Úc Ngạn.

Nhiều con đom đóm xanh khác cũng lần lượt hạ cánh, phủ kín đầu và lưng Úc Ngạn, yên tĩnh cư ngụ khiến Úc Ngạn trở thành một chiếc đèn hình người phát sáng màu xanh.

Ôi, thật ấm áp, làm gợi nhớ lại những kỷ niệm anh chị em cùng nhau lớn lên ở biển băng địa cực.