Chiêu Nhiên mang theo người treo trên người mình vào nhà, đóng cửa lại. Căn phòng ấm áp, cửa mật mã ngăn ánh sáng mặt trời bên ngoài.
Hai người họ vẫn giữ tư thế đối mặt dưới lớp áo.
Chóp mũi hai người rất gần, hơi thở Chiêu Nhiên còn kèm theo mùi gỗ lác đác, giống như lá phong khô kẹp trong sách cũ nhiều năm cũng giống như đồ gỗ thô chưa được sơn. Tóc, lông mi của anh đã trở nên trắng như tuyết, thậm chí màu mận sáng ban đầu trong đôi mắt cũng hoàn toàn biến mất, con ngươi của anh giờ có màu trắng sương mù mờ nhạt.
“Phai, phai màu rồi.” Úc Ngạn lắp bắp nói, “Hình như phơi nắng hỏng rồi.”
“Ừ, hỏng rồi.” Chiêu Nhiên lấy áo khoác trên đầu xuống, lặp lại lời nói của Úc Ngạn, buồn cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của y, “Đa số tôi đều nghỉ ngơi vào ban ngày, buổi tối ra ngoài làm việc. Vừa rồi do cậu cứ khăng khăng đứng chờ ở sân nên tôi mới không tránh được ánh mặt trời.”
“Chỉ phai màu thôi ạ? Để tôi thử cứu xem.” Úc Ngạn chậm rãi đặt lòng bàn tay lên hai bên cổ Chiêu Nhiên, sau đó dùng cách cọ xát như cách lấy lửa từ gỗ.
Da cổ yếu ớt, nào đã từng chịu tội như vậy, những vệt đỏ mỏng manh hiện lên từ dưới da, nơi Úc Ngạn chà xát xuất hiện vài vết ửng hồng.
“Vấn đề không lớn còn cứu được, nhưng không đều lắm.” Úc Ngạn vỗ những chỗ không đỏ khác, “Được rồi, lan ra rồi.”
Chiêu Nhiên muốn ném y xuống nhưng cũng không muốn ném.
“Được rồi, được rồi, chỉ phơi một chút thì không sao đâu. Đừng chọc ghẹo tôi.” Chiêu Nhiên gỡ y ra khỏi người mình sau đó vịn tủ giày thay dép lê, cuối cùng cởi áo khoác gió dính đầy vết máu bẩn bỏ vào sọt đồ dơ bên cạnh.
“Cởi áo quần dơ rồi ném vào đây là được, sẽ có người giặt ủi sạch sẽ rồi mang về lại.”
Úc Ngạn nhìn tấm lưng trần người phỏng vấn rời đi, cơ delta bóng loáng giống như miếng mica trắng.
“Không sao thật à.” Úc Ngạn lén bám vào vách tường rồi nhìn vào trong thăm hỏi, người phỏng vấn đã thay quần áo ở nhà, đang đứng trước máy điều hòa để điều chỉnh nhiệt độ trong phòng.
Phòng khách bài trí khá đơn giản, chủ yếu hai màu trắng và xám, đồ đạc được sắp xếp đan xen hợp lý, sàn nhà sạch bóng không có một vết bụi hay vết nước, đệm trên ghế sô pha cũng được đặt ngay ngắn bên cạnh tựa lưng, thậm chí khoảng cách giữa hai miếng đệm còn giống nhau như đúc.
Người phỏng vấn thích sạch sẽ.
Nhưng cũng hợp lý, anh trắng như thế, chỉ cần bẩn một chút cũng sẽ rất dễ thấy.
Úc Ngạn nhìn xuống chân mình, trong lúc sơ ý, y đã để lại nhiều dấu chân lấm lem bùn đất trên sàn, bên trái bộ đồ đen nhánh dính đầy máu và dầu mỡ, sự xuất hiện của y trong nhà người phỏng vấn như một con ruồi đậu trên bánh kem trắng tinh.
Thế là y cởi hết những thứ có thể cởi ra bỏ vào sọt đồ dơ gần đó, chân trần chạy qua phòng khách.
Chiêu Nhiên tăng nhiệt đồ phòng, nghe thấy phía sau vang lên tiếng bạch bạch thì quay đầu lại, thấy Úc Ngạn chỉ mang áo ba lỗ màu đen và một chiếc quần đùi, chạy như gió qua hành lang, trốn sau bức tường, lộ nửa đầu ra hỏi: “Người phỏng vấn, có thể dùng toilet của anh không vậy?”
“Khụ, đằng trước bên tay phải.” Chiêu Nhiên cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm để làm dịu đi cảm giác khô rát trong miệng.
Sọt đựng đồ dơ bỗng bị nâng lên khỏi mặt đất mấy centimet, không biết bàn tay này từ đâu tới, dùng ba ngón tay nâng đáy, hai ngón còn lại bò trên mặt đất, khiêng chiếc sọt nặng trịch vào phòng giặt đồ, ngay sau đó bên trong vang lên tiếng giặt giũ.
Trong phòng giặt đồ lại bò ra hai bàn tay, kéo theo xô nước và giẻ lau, cẩn thận lau sạch vết bẩn và dấu chân bên cạnh tủ giày.
Cùng lúc đó, đèn bếp bật sáng, một bàn tay sửa sạch tôm tươi, tay khác phối hợp lột vỏ lấy chỉ tôm, sau đó đặt tôm sạch trở lại vào vỏ.
Bàn tay khác khéo léo bắc chảo lên đun nóng dầu, nhanh nhẹn nêm hành gừng rồi chắt nước sốt cà chua vào, sau đó cho tôm tươi đã sơ chế vào chảo đun nhỏ lửa. Thậm chí nó còn dùng thìa đảo qua đảo lại.
Một bàn tay chạy tới giúp Chiêu Nhiên bật TV, đưa điều khiển từ xa, một bàn tay khác bưng nho đã rửa sạch đặt trên bàn trà, cẩn thật lột da bỏ hạt sau đó đưa nho trong veo đến miệng Chiêu Nhiên.
“Tao không ăn, mày bóc một đĩa chờ lát nữa mang cho em ấy.” Chiêu Nhiên tựa lưng vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Say rượu đau đầu, cơn say đêm qua vẫn còn anh đã vội vã chạy đến thẩm mỹ viện Tế Liễu.
Chiêu Nhiêu nhéo sống mũi, thở dài nói: “Đi lấy cho em ấy bộ đồ ngủ.”
Một bàn tay vội vã chạy ra từ tủ quần áo, đưa bộ áo ngắn tay quần đùi đến trước mặt Chiêu Nhiên để xin ý kiến.
“Quá mỏng, em ấy sợ lạnh, mày muốn em ấy chết rét à.”
Tay nhỏ vội vàng đi đổi bộ quần áo khác.
“Quá dày, trong phòng 26 độ, nóng lắm.”
Bàn tay lại chạy đi đổi bộ khác, thở hồng hộc mang về.
“Không cần phải lấy bộ em ấy từng mặc, hình hoạt hình còn in hình La Tiểu Hắc, bộ này giống như bộ quần áo tao mới chuẩn bị à? Bị lộ thì sao? Cất đi.”
Tay nhỏ kiệt sức bỏ đi, cuối cùng kéo chiếc áo thun trắng của Chiêu Nhiên trở về.
Chiêu Nhiên cầm ly nước, suy nghĩ một lúc: “À, không tồi. Để ở chỗ này đi.”
Tay: “…” (Ném quần áo xuống rồi đi)
“Này, thái độ vậy hả. Mày còn thế nữa buổi trưa tao sẽ không ăn cơm, cho tụi bây chết đói hết.” Chiêu Nhiên đặt hai tay lên sô pha, thư giãn nghỉ ngơi.
Mười phút sau, Chiêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy đi đến toilet, gõ hai cái lên cửa.
Không ai trả lời.
“Đừng ngâm mình nữa…”
Chiêu Nhiên đẩy tay vịn xuống mở cửa đi vào, thấy Úc Ngạn nằm trên thành bồn tắm ngủ gà ngủ gật. Hai cánh tay khoanh lại trên mép bồn khảm pha lê, kê cằm lên, hơi nóng dày đặc, những giọt sương tụ lại ở xương bả vai, trượt dọc theo da vào nước.
Y nhắm mắt lại, lông mi bên phải rũ xuống, ánh sáng ấm áp trong phòng tắm từ trên chiếu xuống, mái tóc ướt sũng dán vào gò má, mà bên mắt trái chỉ có một hố đen không đáy.
Edgar Allan Poe đã từng viết một bài văn có tựa đề là <Mèo đen>, kể về một người chồng bạo lực điên rồ đã móc mắt con mèo đen của vợ mình rồi tàn nhẫn treo cổ nó. Nhưng chẳng bao lâu sau, con mèo đen ấy lại xuất hiện bên người hắn ta, nó cũng thiếu một con mắt, nhưng trên cổ nó lại có một vết như hình treo cổ. Như một bóng ma không thể xua tan.
Chiêu Nhiên ngồi bên cạnh bồn tắm, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hốc mắt y, lau vết máu khô quanh mắt rồi lau sạch vết máu trên mặt y.
Vẫn còn hơi bốc đồng, đáng lẽ nên đợi thêm chút nữa, xem khả năng của nhóc con có thể được kích phát đến mức nào trong tình thế nguy cấp.
Hay nhiệm vụ lần này đã đủ nguy hiểm, thậm chí hơi đốt cháy giai đoạn rồi sao.
Có hơi vội vàng. Sau này phải dạy dỗ từ từ mới được.
Úc Ngạn bị đôi găng tay thô ráp đánh thức, hé mở mắt, nhìn thấy người phỏng vấn ngồi bên cạnh mình, hơi ngẩn ngơ.
Chiêu Nhiên ngồi trên một chiếc ghế nhỏ bên cạnh bồn tắm, xắn tay áo mặc ở nhà lên, khuỷu tay ửng hồng, cổ áo hơi mở, xương quai xanh cũng ửng đỏ, mái tóc trước đó bạc trắng đã khôi phục lại màu sắc vốn có, thậm chí còn có xu hướng chuyển sang hồng đào, con ngươi màu quả mận chăm chú nhìn mình.
“Sao hồi phục được vậy?” Úc Ngạn ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Trốn ở nơi râm mát, lâu dần tự khắc sẽ hồi phục.” Chiêu Nhiên đặt bộ quần áo đã chuẩn bị cho y lên giá khăn, khuỷu tay dựa lên chân, “Tôi thật sự không thể phơi nắng quá lâu. Bởi vì từ khi sinh ra tôi đã luôn ở trong nhà không có ánh sáng, một chút ánh sáng cũng không có, lâu dần không thích ứng được với ánh nắng mặt trời, nếu muốn giết tôi thì dưới ánh mặt trời là cơ hội tốt nhất.”
…?
Úc Ngạn gãi má, thế mà người phỏng vấn lại nói ra điểm yếu của mình? Lỡ như mình bán thông tin này thì sao. Để xem bán được bao nhiêu, nếu họ có công ty đối thủ thì, 1 vạn 2 vạn, 5 vạn, thông tin này ít nhất cũng phải bán được mười vạn chứ, một hạch mù trắng là 3000 tệ, có thể mua được 33 viên, dựa theo cấp bậc gậy bóng chày kiêu ngạo, tím cấp 1, mặc dù xác suất có thể rút được cấp tím trở lên rất nhỏ nhưng vẫn có thể lấy được một cái, nói gì thì nói hạch mù có bảo đảm không nhỉ, ví dụ như rút mười lần liên tục chắc chắn sẽ ra một cấp đỏ trở lên, rút một trăm lần sẽ ra cấp vàng… Đúng rồi, hình như tiền thưởng nhiệm vụ thực tập ở thẩm mỹ viện là mười vạn, bao giờ phát nhỉ.
“Cậu mất tập trung à?” Chiêu Nhiên vẫn chưa biết mình bị đổi thành hạch mù trắng.
Úc Ngạn lắc đầu: “Có ai muốn giết anh không?”
“Có rất nhiều người muốn… Nhưng trước mắt thì chưa ai làm được.” Vẻ mặt Chiêu Nhiên cô độc một mình cầu được bại trận.
“Anh lấy được hạch của bác sĩ dị thể không, không bị cảnh sát tịch thu chứ?” Cuối cùng Úc Ngạn cũng nhớ tới chuyện chính.
“Không, ba viên đều ở chỗ tôi.”
“Ba viên?”
“Ừ, bỏ vào máy phân tích lưu trữ hạch của cậu cả rồi, lát nữa cậu tự xem.”
“Vợ chồng bác sĩ rất mạnh, anh đấu một chọi hai mà nghiền nát được sao?” Úc Ngạn tò mò hỏi, “Người phỏng vấn, anh cũng là vật dẫn à.”
Chiêu Nhiên ngẫm nghĩ, gật đầu, giơ tay trái đến trước mặt Úc Ngạn: “Gắn dị hạch ở đây, nên xúc giác rất nhạy bén.”
“À.” Cuối cùng Úc Ngạn cũng biết được nguyên nhân người phỏng vấn luôn đeo găng tay, tính tò mò lập tức xì hơi, hóa ra bí mật đơn giản như vậy, chậc, chuyện này mà cũng giấu, hại mình nhớ thương mấy ngày nay.
Ngày hôm qua trước khi xuất phát, Úc Ngạn đã kiểm tra tư chất của công ty Subway, thuận tiện xem website chính thức của công ty, banner thay đổi liên tục trên trang chủ đều là ảnh chụp của Chiêu Nhiên, có cảm giác như trụ cột của công ty.
Sau khi xem qua một lần, y đã hiểu sơ qua về tình hình cơ bản của Subway, đây là một tổ chức phi chính phủ được chính phủ công nhận, có mối quan hệ hợp tác với Cục Diều Hâu, nhưng hoạt động độc lập.
Người dân có thể tự nguyện đóng phí bảo vệ tương đương như bảo hiểm cơ thể, khi bị dị thể đe dọa có thể nhờ Subway trợ giúp, Subway sẽ cử người đi tuần tra mọi ngóc ngách trong thành phố mỗi ngày, cho nên tốc độ hành động nhanh hơn cảnh sát, hầu hết thời gian đều có thể giải quyết sự cố.
Tuy nhiên, Úc Ngạn lại thấy hứng thú với từ khóa “Chiêu Nhiên” hơn.
Y đã tìm hiểu toàn bộ thông tin liên quan đến Subway, trong một bài đăng ẩn danh y phát hiện ra một số đánh giá từ các thành viên nội bộ công ty về Chiêu Nhiên:
“Người mới nhận chức tuyệt đối đừng chọc giận tổ trưởng Chiêu, nhớ đừng tự ý hành động khi không có lệnh của anh, đừng giở trò khôn lỏi trước mặt anh, và phải chú ý không được đụng đến tay của anh.”
Úc Ngạn thử tính toán, ngày thứ hai khi nhận việc, y đã hoàn thành xuất sắc cả ba điều này.
Hình như không có hậu quả.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Úc Ngạn mặc áo thun của Chiêu Nhiên rồi nằm bò trên giường. Cơn mệt mỏi cuối cùng cũng thắng thế cơn đói, sau khi chạy như điên cả đêm, bụng và bắp chân đều run rẩy, càng khiến cho sự mệt mỏi ngấm vào từng tạng phủ.
Giường của người phỏng vấn êm quá, ga giường lụa mát lạnh thoải mái, Úc Ngạn vẫn chưa chịp bò lên lên gối, một chân còn đeo dép lủng lẳng ngoài giường đã nằm sấp ngủ thiếp đi, mặc một chiếc áo thun rộng không vừa người, hai chân dài mảnh khảnh vắt chéo lung tung, mặt úp vào gối.
Chiêu Nhiên bưng đồ ăn nhẹ bước vào, nhìn thấy y ngủ như thế này, anh đành phải đặt chiếc đĩa sứ sang một bên, cởi đôi dép đang xỏ trên ngón chân y rồi đẩy y vào sâu trong giường.
Chậc chậc, đây là thực tập sinh của tổ trật tự khẩn cấp Subway sao, ngủ ở nhà người lạ, mức độ cảnh giác thế này, chẳng phải sẽ bị ăn đến không còn xương cốt sao.
Dưới chiếc áo thun trắng, khớp xương sống lưng thon thả của Úc Ngạn lộ rõ, Chiêu Nhiên ngồi bên cạnh, ngắm nhìn bờ vai và eo xinh đẹp đặc trưng của chàng trai trẻ.
Sau một lúc do dự, cuối cùng Chiêu Nhiên cũng đặt tay lên đó nhẹ nhàng chạm vào eo Úc Ngạn.
Chạm qua lớp găng tay, chỉ thế thôi, xúc giác mẫn cảm đã có thể cảm nhận từng nhịp tim, hơi thở và nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Nơi bàn tay chạm vào, những đường nét hoa văn mảnh mai lâu nay ẩn giấu dưới da Úc Ngạn hiện ra trên lưng. Những đường nét giao thoa kết hợp, tạo thành một đồ đằng mặt trời trừu tượng, các tia sáng tỏa ra bên ngoài là những cánh tay đang vùng vẫy, ngón tay dây dưa, đầy vẻ quái dị.
Đôi mắt nhạt màu của Chiêu Nhiên dần nhuốm màu đỏ tươi, anh cúi đầu hôn lên đồ đằng thuộc về mình, cảm giác thỏa mãn lạ thường khiến khóe môi anh nhếch lên, để lộ hàm răng nanh đáng sợ.
“Điểm yếu của anh quá ít… Phần còn lại chỉ có thể dựa vào nỗ lực của em, thêm một lần nữa.”
–