Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 175




“Tích tắc, tích tắc, đầu người rơi xuống vách núi, cơ thể biến thành hoa san hô, ngón tay cho cá ăn, ngón chân cho tôm ăn, trái tim vùi vào cát mịn, con mắt tự về nhà.” Cô gái nhỏ gầy gò ôm chân ngồi xổm bên đường, miệng thờ ơ ngâm nga nhạc thiếu nhi. Chung Ý Vãn gỡ miếng lươn trên sushi ra, ném cho con mèo hoang đang cọ cọ quanh chân mình, còn phần cơm trắng thì nhét vào miệng mình.

Ả ta nắm trong tay mấy viên bi cỡ viên đạn, một số là bi thép bình thường, một số khác thì có lỗ vít, có thể thấy ánh sáng đỏ lấp lánh của điện tử bên trong qua khe hở.

Lúc bảy giờ sáng, học sinh lục đục tập trung về phía cổng trường, cuộc sống của cư dân thành phố Hồng Ly đang dần đi vào quỹ đạo, trường học cũng đã mở cửa trở lại, xung quanh được tăng cường nhiều bảo vệ tuần tra thường xuyên.

Một học sinh tiểu học đeo cặp đi ngang qua bên đường, bị con mèo hoang đang chơi đùa trên mặt đất thu hút liền chạy đến vuốt ve vài cái, Chung Ý Vãn thuận tay ném một viên bi thép cỡ đầu ngón tay vào cặp của đứa trẻ.

Đứa trẻ chơi với mèo một lúc rồi đeo cặp nhảy chân sáo vào cổng trường, bị bảo vệ chặn lại để quét kiểm tra an ninh, máy quét phát hiện viên bi kim loại trong cặp liền báo động, bảo vệ vội vàng xúm lại kiểm tra cặp của đứa trẻ.

Đứa trẻ quá nhỏ, bị biểu cảm cảnh giác của các bảo vệ dọa cho sợ hãi, đứng nguyên tại chỗ khóc òa khi thấy đồ đạc trong cặp bị lục tung đầy đất.

Chung Ý Vãn nhân lúc đứa trẻ thu hút sự chú ý của bảo vệ, lén ném một viên bi khác có lỗ vít vào cặp của một đứa trẻ khác đang đi ngang qua, khuôn mặt ả ta vẫn lạnh lùng vô cảm, miệng thì ngâm nga bài hát rồi rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Khi ả ta rời đi thì bảo vệ chú ý đến ả, hai người bảo vệ gọi ả lại lục soát một lúc nhưng không tìm thấy gì nên đành vẫy tay cho qua.

Vài con côn trùng bay màu xanh ẩn nấp trong bóng râm của những bụi cây xanh, bò theo các cánh lá mới nảy mầm, đôi cánh mỏng khép lại che đi phần bụng phát sáng, chúng nhỏ bé đến mức không ai để ý.

*

Quận Bắc thành phố Hồng Ly có một con phố đi bộ tên là Ngõ Chuồn Chuồn vẫn khá nhộn nhịp, do dân số thành phố gần đây tăng lên, một số cửa hàng từng đứng bên bờ vực phá sản do kinh doanh kém đã hồi sinh.

Cửa hàng trang sức của Cô Ba nằm ngay giữa ngã tư đường, có mặt tiền cao và trang trí thanh lịch, so với tiệm xăm kế xập xệ kế bên, cửa hàng trông phong cách sang trọng hơn hẳn.

Úc Ngạn mặc lễ phục nhà ảo thuật, tay cầm gậy quý ông, đẩy cửa xoay kiểu cổ điển bước vào cửa hàng. Phượng Hí theo sát sau lưng y, dù hôm trước bị thương khá nặng nhưng cô chỉ nằm viện một đêm rồi vội vã quay lại bên cạnh Úc Ngạn, luôn cảm thấy hối hận và áy náy vì không nghe lời Kỷ Niên khiến Úc Ngạn bị khiển trách.

Con rắn đen nhỏ quấn quanh đỉnh gậy của Úc Ngạn, giả thành món đồ trang trí được chạm khắc từ đá vỏ chai nhằm che mắt người khác.

Bước vào cửa hàng trang sức là có thể ngửi thấy mùi hương hoa quả nhẹ nhàng, cửa hàng sạch sẽ không tì vết, máy phát nhạc cổ điển đang phát một bản nhạc êm dịu.

Bốn bức tường trong cửa hàng được sơn màu đen, màu nền đen giúp làm nổi bật các sản phẩm khác nhau rõ ràng hơn, mỗi một món đồ đều được đặt trong hộp két trong suốt độc đáo, được một đèn trưng bày chiếu sáng, hộp két sắt trong suốt gắn cố định vào kệ trưng bày, không thể di chuyển, mỗi hộp đều gắn một ổ khóa phía trước, chỉ khi mở khóa đúng ổ này mới có thể lấy đồ bên trong.

Những món trang sức đắt tiền chiếm trọn một kệ trưng bày, trong đó nổi bật nhất là đôi hoa tai màu vàng rực rỡ. Món trang sức này có tên là [Hồ Hoặc], ở giữa mỗi chiếc hoa tai gắn một viên dị hạch màu đỏ được tìm thấy trong cơ thể cáo đỏ, được điêu khắc thành hình trứng, xung quanh điểm xuyết bằng kim cương, nếu một quý cô nào đó may mắn sở hữu đôi trang sức quý giá này, cô ấy sẽ có được vẻ xinh đẹp và sức quyến rũ của cáo đỏ, khiến các quý ông xung quanh mê đắm và sẵn lòng hi sinh mọi thứ vì cô. Tất nhiên, trang sức này có giá rất đắt đỏ, chỉ có giới thương nhân quý tộc mới mua nổi.

Ngoài tủ trưng bày trang sức, cửa hàng còn có tủ trưng bày vũ khí lạnh và tủ trưng bày nội thất, những món đồ quý giá rực rỡ đủ màu khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc, chủ cửa hàng khéo léo chạm khắc những viên dị hạch dễ vỡ thành nhiều hình dáng tinh xảo khác nhau, thể hiện rõ tay nghề xuất sắc của mình.

Úc Ngạn lấy ra chiếc chìa khóa do sếp lớn đưa cho, so với ổ khóa trên tủ trưng bày bằng kính, kích thước và hình dạng đều khớp.

Đây là một chiếc chìa khóa vạn năng, y muốn mở cái nào thì mở cái đó.

Một thiếu nữ nhã nhặn quấn khăn lông cừu đang ngồi sau quầy kính, tập trung dùng búa nhỏ để tạo hình một miếng kim loại, nghe tiếng chuông đón khách ở cửa, cô ngẩng đầu lên.

Cô Ba có ánh mắt sắc bén, ngay lập tức nhận ra chiếc chìa khóa vạn năng với móc khóa con công trong tay Úc Ngạn, chiếc chìa khóa này cô chỉ đưa cho bố mẹ và chị gái mỗi người một chiếc.

“Tổ trưởng Úc, lâu rồi không gặp.” Khổng Thân Ngôn đặt dụng cụ xuống, đứng dậy, chỉnh lại chiếc khăn choàng lông cừu đang rủ xuống khuỷu tay, bím tóc đen nhánh buông lơi trên vai, cô nhẹ giọng gọi nhân viên dâng trà tiếp khách.

Họ chỉ gặp nhau một lần dưới nhà máy ngầm mạch khoáng đá tường vi, lúc đó chỉ nhìn thoáng qua, đến giờ Úc Ngạn mới nhìn rõ cô Ba trông như thế nào: khuôn mặt trái xoan, lông mày cong như trăng khuyết, khác hẳn khí chất mạnh mẽ và quyền uy của Cô Hai.

Sếp lớn lại cho phép y tùy ý chọn một món đồ bất kỳ trong cửa hàng của cô con gái thứ hai, phải biết những món hàng quý giá nhất trong cửa hàng trang sức này có giá trị hàng tỷ, vậy mà sếp lớn nổi tiếng keo kiệt lại có thể đưa ra quyết định trái với lệ thường như vậy.

Rõ ràng cô Ba cũng nghĩ như vậy, cô đưa tay mời Úc Ngạn chọn lựa tùy ý, người có mắt đều nên biết chọn món đồ có giá trị phù hợp.

Úc Ngạn đi qua đi lại giữa các tủ trưng bày, dừng lại trước một chuỗi dây đeo cơ thể làm từ đá sapphire, chuỗi dây bạc lấp lánh treo trên mô hình gỗ, đính xen kẽ những viên sapphire và một viên dị hạch bạc được chạm khắc thành những hạt châu cực nhỏ, nằm xen giữa các mắc xích nhỏ của dây.

Khoang nói đến giá trị của đá sapphire, chỉ riêng công chạm khắc một viên dị hạch bạc thành hàng trăm hạt nhỏ đã có giá trị hàng triệu, vì trên toàn thế giới có rất ít nghệ nhân điêu khắc dị hạch đạt đến trình độ này, Khổng Thận Ngôn phải mất ba năm để hoàn thành món trang sức này.

Món trang sức này có tên là [Hiến Tế], viên dị hạch bạc cấp một được đội thám hiểm vớt lên từ giếng tế sống của một đền thờ cổ xưa, người đeo có thể trả một cái giá nhất định để đổi lấy may mắn.

“Chẳng lẽ cậu ta định chọn món này? Chỉ vác mặt ra mặt chịu trách nhiệm thôi, không cần phải lấy món đền bú đắt vậy chứ.” Cô Ba mím môi nghĩ thầm, tay nâng tách trà nói thêm, “Tôi cũng không chắc phải trả giá gì, nếu bị phản tác dùng thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

“Ồ? Nghe cũng có lý. Tôi cũng không muốn món đồ có thể mang lại hiệu quả tiêu cực.” Úc Ngạn chuyển sang các tủ trưng bày khác, cô Ba thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phượng Hí vẫn lặng lẽ nằm bò bên tủ trưng bày vũ khí, đôi mắt sáng rực, kiễng chân ngắm nhìn một thanh đao đen đặt ở nơi cao nhất, chuôi đao gắn một viên dị hạch bạc cấp ba, tỏa ra ánh sáng sương mù, vì cấp bậc quá cao nếu điêu khắc thất bại sẽ tổn thất khá lớn, Cô Ba cũng không dám tùy tiện điêu khắc quyết định gắn nguyên dị hạch vào vũ khí để đảm bảo an toàn.

[Đao Đường ·Tử Phi Ngư] tăng cường hiệu quả phá giáp, gây sát thương gấp đôi đối với dị thể.

Thanh đao đen này gắn một viên dị hạch nghề nghiệp bạc cấp ba – Thợ dệt, đến từ một người thừa kế nghề thêu thùa lớn tuổi, sau khi bà cụ được hỏa táng để lại một viên dị hạch nghề nghiệp, sau nhiều biến cố cuối cùng được sếp Khổng mua ở buổi đấu giá, tặng cho con gái làm quà.

“Cái này tuyệt thật.” Úc Ngạn đặt chìa khóa trước mặt cô Ba, chỉ vào thanh đao đen được trưng bày cẩn thận trên kệ cao, “Cô lấy giúp tôi đi.”

Cô Ba sặc nước trà, mặt tái mét, gân xanh nổi rõ trên thái dương, cầm chìa khóa nhưng không nhúc nhích.

Đó là hạch nghề nghiệp bạc cấp ba, có tiền cũng chưa chắc mua được, tên này không biết cách làm người hay sao, sao lại mặt dày đến mức người ta mời chọn, y lại chọn món đắt nhất.

Cô miễn cưỡng kéo thang, leo lên kệ trưng bày, mở cửa kính chống đạn, lưu luyến lấy thanh đao đen ra.

Cô sắp khóc, hai tay cầm thanh đao, chậm chạp đưa đến trước mặt Úc Ngạn, Úc Ngạn đưa tay nhận lấy nhưng cô lại không chịu buông: “Thực ra bộ dây đeo cơ thể sapphire tôi làm cũng rất đẹp… Rất hợp với cậu…”

“Ôi trời, đừng khách sáo.” Úc Ngạn giật mạnh thanh đao ra khỏi tay cô Ba, giơ lên trước mặt ngắm nghía lưỡi đao, thực ra thanh đao chưa được mài, là một thanh đao cùn, nhưng khi đặt ngón tay lên cạnh đao vẫn có thể cảm nhận được sự sắc bén ẩn giấu.

Phượng Hí trầm trồ khen ngợi, cẩn thận đưa tay vuốt ve hoa văn trên rãnh máu của lưỡi đao: “Trời ơi, đẹp quá.”

“Vậy cô cầm lấy đi. Tôi cũng không biết dùng đao.” Úc Ngạn tiện tay ném thanh đao đen ra, Phượng Hí vội vã đón lấy ôm vào lòng, mặt đầy kinh ngạc.

Thái độ ngạo mạn của y càng khiến cô Ba tức giận không nhịn nổi, cô đập tay lên quầy lễ tân, suýt làm vỡ chiếc vòng ngọc trên cổ tay: “Úc Ngạn! Cậu đừng quá đáng! Không biết dùng đao thì chọn đao làm gì?”.

Lúc này, có một du khách đi ngang qua cửa hàng, người đó che mặt kín mít, tay trái đút túi, ngón tay phải búng một viên bi sắt, búng lên rồi lại đón lấy rồi lại búng lên đón lấy.

Người mặc đồ đen chơi bi sắt vừa khéo chạm mắt với cô Ba trong một khoảnh khắc, cô Ba đột nhiên cảm thấy bất an, vươn cổ nhìn ra cửa, thấy người đó bước vào một quán ăn nhỏ.

“Ai thế? Không giống người địa phương.”

Chưa tới vài giây, mặt đất truyền đến một trận rung chuyển nhẹ.

Mọi người trong cửa hàng đều im lặng, Cô Ba chống tay lên bàn, cảnh giác cảm nhận động tĩnh xung quanh, chỉ vài giây sau, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội hơn, một đợt sóng xung kích mạnh trực tiếp đập vỡ cửa kính xoay của cửa hàng trang sức, các mảnh kính vỡ bay về phía quầy, nhân viên cửa hàng hét lên rồi nằm xuống sàn, cô Ba cũng cũng ôm đầu nép quầy, chỉ có Úc Ngạn vẫn ngồi trên ghế cao trước quầy, Phượng Hí nhanh chóng vung một nhát đao, lực đao mạnh mẽ chặn lại vô số mảnh kính cường lực bay tới.

Tiếng nổ chói tai vẫn vang vọng, cô Ba bịt tai đang ù vang hoảng loạn chạy ra ngoài cửa hàng nhìn ngó, lửa bốc lên dữ dội từ quán ăn nhỏ bên kia đường, quán ăn trở thành đống đổ nát bốc khói đen ngay lập tức, cả khách và chủ quán đều không tìm thấy mảnh xác nào, tất cả đều hòa lẫn với đống than đen, du khách trên phố hoảng sợ hét lên, ôm đầu chạy tán loạn.

Úc Ngạn hơi ngạc nhiên nhưng không phản ứng gì nhiều, chỉ ngó đầu nhìn ra ngoài để xem náo nhiệt: “Ồ, uy lực lớn thật.”

“Úc Ngạn, cậu còn ngồi đó à? Cậu là tổ trưởng Tổ trực tự khẩn cấp, mau ra hiện trường đi!” Cô Ba quay đầu hối thúc, cô xoay người cầm điện thoại gọi cho sếp Khổng, “Bố, quận Bắc xảy ra chuyện rồi, có phần tử khủng bố mang bom tập kích, ước tính ít nhất hai người tử vong, hơn mười người bị thương, Úc Ngạn đang ở trong cửa hàng của con, cậu ta không làm gì cả, bố quản lý cậu ta đi…”

Úc Ngạn vẫn ngồi yên, thậm chí còn yêu cầu nhân viên cửa hàng đưa cho mình một tờ giấy và một cây bút.

Nhân viên cửa hàng nơm nớp lo sợ đưa cho y, Úc Ngạn điềm tĩnh cầm bút viết thư, vừa viết vừa nói: “Cô cũng biết bố cô không bao giờ chịu thiệt, ông ấy sẵn sàng cho tôi chọn phần thưởng tùy ý, chắn chắn là vì lợi ích tôi có thể mang lại cho ông ấy còn lớn hơn giá trị của thanh đao này.”

Y cầm bút viết: Kính gửi cậu Chung Ý Thâm, tôi trân trọng mời cậu tới Golden Hall vào trưa nay để thưởng thức buổi biểu diễn đàn organ…

“Tôi vừa học được một bài hát rất hay, mấy cô có muốn nghe không?” Úc Ngạn cúi đầu viết từng nét chữ đẹp đẽ sắc sảo trên giấy, vừa chìm đắm trong thế giới của mình vừa khe khẽ ngâm nga: “Tích tắc, tích tắc, đầu người rơi xuống vách núi, cơ thể biến thành hoa san hô, ngón tay cho cá ăn, ngón chân cho tôm ăn, trái tim vùi vào cát mịn, con mắt tự về nhà, la la la la la…”