Úc Ngạn Ngạn nhìn ba món đạo cụ đặt trước mặt, huýt sáo với James nhỏ: “Người anh em, lần sau cần diễn viên nhớ gọi anh nhé.”
“Ở trước mặt chị Tiểu Lan hãy khen em nhiều vào.” Màn hình điện thoại tắt James dùng Internet rời đi.
“Ái chà.” Úc Ngạn lần lượt cầm từng món đạo cụ lên vui thích ngắm nghía.
“Là phần thưởng ở cảnh truyền thuyết ma nữ trong phòng ảo à?” Kỷ Niên nhận ra thang đo độ thiện cảm.
“Đúng vậy.” Úc Ngạn thuận tay giơ thang đo độ thiện cảm lên, thông qua màn hình điện tử trong suốt hình vuông quan sát Kỷ Niên, màn hình ngay lập tức phân tích đánh giá độ thiện cảm của đối phương đối với mình.
Kỷ Niên hốt hoảng giơ tay che mặt.
[Được ăn cả ngã về không]
“Cậu sợ gì, có tật giật mình à?” Úc Ngạn nằm trên bàn nhìn Kỷ Niên qua thang đo độ thiện cảm, lông mi dài đen nhánh nhấp nháy theo cử động của mí mắt: “Hay sợ tôi sẽ xử lí cậu bất cứ lúc nào? Hóa ra trong ấn tượng của cậu tôi là người xấu.”
Tiểu Nhị chống cằm, xoay bút trong tay: “Cậu vốn là người xấu. Trong lòng cậu biết rõ mà.”
“Vì hiểu rõ cậu, nên cậu làm gì tôi cũng không ngạc nhiên.” Kỷ Niên cúi đầu trái lại còn rất bình tĩnh, “Nếu cần thiết, một lần nữa bỏ rơi tôi tôi cũng có thể hiểu được. Dù sao mạng sống của tôi là do cậu đổi lấy.”
Úc Ngạn không nói gì thêm, đầu gối lên tay nằm trên bàn đá, ngón tay xoay thang đo độ thiện cảm trên bàn, trong mắt Kỷ Niên y giống như một kẻ hành hình đang suy nghĩ cách xử lý phạm nhân trong đầu.
“Cậu tủi thân cái gì?” Tiểu Nhị ghé mặt sát vào bên cạnh Úc Ngạn, thẳng thắn nói, “Lúc kiểm tra thực tập chính tay cậu đã đẩy cậu ta xuống giếng loại bỏ. Cậu là người như thế đấy, không ai yêu cậu và cậu cũng không biết yêu ai.”
Úc Ngạn nhíu mày phản bác: “Chiêu Nhiên yêu tôi.”
Tiểu Nhị lại xoay bút trong tay cười khẩy: “Anh ấy yêu cậu ở điểm nào? Eo mềm dễ sex à?”
Kỷ Niên hét lên một tiếng giơ tay bịt tai lại, không thể nghe thêm được nữa, hai tên nhóc này thật sự không coi mình là người ngoài, ăn nói bừa bãi nắng mưa thất thường.
“Tôi đi trước đây.” Kỷ Niên cầm phi hành khí bươm bướm hỏng trên bàn, “Cái này tôi mang đi sửa, xem có dùng được nữa không.”
Cậu đứng dậy, bước vào sâu trong đám hoa hồng thủy tinh rực rỡ, rời khỏi Hoa Mộng.
Sau khi Kỷ Niên rời đi, hai người còn lại im lặng, Úc Ngạn nhớ ra chuyện gì đó cầm lấy thang đo độ thiện cảm, nhanh chóng nhìn Tiểu Nhị qua màn hình.
[Đã sinh du sao còn sinh Lượng]
Đây là xếp hạng độ thiện cảm gì vậy.
“Thì ra cậu hận tôi như vậy.” Úc Ngạn bỏ thang đo độ thiện cảm xuống, tò mò nhìn gương mặt Tiểu Nhị, khuôn mặt này gần như giống hệt mình, thậm chí biểu cảm và hành động khi giận dữ hay cười đều giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là Tiểu Nhị trông có vẻ lớn tuổi hơn mình vài tuổi, mặt mũi chững chạc hơn.
“Đúng vậy.” Tiểu Nhị giang tay thẳng thắn, “Mỗi phút mỗi giây đều phải nhịn cơn xung động muốn giết cậu, lại phải dựa vào cậu để tiếp tục những việc tôi chưa làm được khi còn sống.”
“À, tùy cậu thôi.” Úc Ngạn chống cằm lên bàn, nói lơ mơ, “Mấy ngày hôm nay tôi rất mệt mỏi.”
“Bận gì?”
“Thỉnh thoảng lại nghĩ nếu lần hóa bướm này cũng thất bại, liệu tôi có trở thành như cậu không, vì để giúp đỡ ‘tôi’ tiếp theo, cả đời mắc kẹt trong Hoa Mộng, hết lòng hết sức, đau khổ ghen tị mà giúp đỡ kẻ may mắn tiếp theo.”
Bọn họ là cùng một người, Úc Ngạn dĩ nhiên biết lời sắc bén nào có thể làm đau mình.
Tiểu Nhị cười lạnh, không để bụng: “Chỉ cần Chiêu Nhiên còn sống, tôi bị kẹt trong Hoa Mộng một vạn năm cũng không sao, linh hồn tôi không cô đơn.”
“Nhưng tôi sẽ cảm thấy cô đơn, rất cô đơn. Tôi không thể chịu nổi, chỉ nghĩ đến thôi cũng muốn khóc rồi.” Úc Ngạn nhấc mặt nạ Hồ Chết trên bàn lên, bỏ thang đo độ thiện cảm vào túi, “Tôi phải đi rồi, tối mai khởi hành tới thành phố Ân Hy, tôi phải đi xem thiết bị đã đóng gói xong chưa.”
“Này, manh mối “Hải Đảo” mà đám lâu la người sói để lại trước khi chết rất đáng ngờ, tôi chỉ có thể liên tưởng đến Công ty săn dị thể Hải Đảo. Có rất nhiều kẻ muốn dùng cái chết của Đức Mẹ Tường Vi để gây rối, cậu phải cẩn thận.” Tiểu Nhị gấp lại bản vẽ phác thảo trên bàn thành từng mảnh nhỏ, liên tục nhắc nhở, “Cậu thường xuyên xuất hiện trước công chúng lại còn để Phượng Hí bảo vệ Kỷ Niên, cậu tự bảo vệ mình thế nào?”
“Tôi muốn xin thêm một vệ sĩ từ bộ phận An ninh, nhưng họ lảng tránh không sắp xếp cho tôi. Tôi định thuê một người ngoài công ty nhưng lại không rõ lai lịch.”
“Nói Chiêu Nhiên sắp xếp cho cậu, lời anh ấy nói có trọng lượng.”
“Anh ấy nói sẽ chọn một thành viên phù hợp trong gia tộc để bảo vệ tôi.” Úc Ngạn đeo mặt nạ Hồ Chết, vật đen tuyệt tối đang dao động tự động hút vào hốc mắt trái của y, trông như những giọt chất lỏng vẫn đang rơi xuống.
Bóng dáng của Úc Ngạn biến mất vào hướng có những cành hoa hồng thủy tinh dày đặc nhất, mặt nạ Hồ Chết phủ lên y, khiến y hòa làm một với bóng tối rồi dần dần mất hẳn.
Ra khỏi Hoa Mộng, Úc Ngạn tỉnh táo nằm trong biệt thự nhỏ của Chiêu Nhiên ở thành phố Hồng Ly, dây leo hoa hồng thủy tinh màu xanh rút lại, thu về đất trong chậu hoa trên bàn trong phòng ngủ.
Bên ngoài trời đã tối, mùa xuân đang đến, mưa bão cuốn lấy lá cây, sấm chớp như muốn đập bể cửa kính.
Úc Ngạn mò mẫm tìm điện thoại, chui vào chăn mở giao diện trò chuyện với Chiêu Nhiên.
Đây là thói quen có được khi sống cùng Chiêu Nhiên, đi tiểu đêm không bật đèn, dùng chăn che ánh sáng từ màn hình điện thoại, vì một chút ánh sáng cũng đủ đánh thức Chiêu Nhiên, dù anh sẽ tiếp tục nhắm mắt giả vờ như không có gì xảy ra, nhưng Úc Ngạn có thể cảm nhận được nhịp tim của anh khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.
Y quay người, kẹp gối giữa hai chân, gõ tin nhắn gửi cho Chiêu Nhiên.
Trong khung chat y vô thức gõ bốn chữ “Em rất nhớ anh”, nhưng lại xóa đi một nửa thay bằng “dự kiến đến thành phố Ân Hy vào lúc nửa đêm ngày mai.”
Còn chưa kịp gửi đi, đối phương đã gửi tin nhắn đến.
Chiêu Nhiên: Nhập lâu thế sao vẫn chưa gửi? Thành phố Hồng Ly tối nay có mưa dông, em vẫn ổn chứ?
Úc Ngạn: Ừm.
Chiêu Nhiên: Anh cảm giác được em đang bồn chồn. Sao hôm nay không có “A a a a a”?
Úc Ngạn: Hôm nay tâm trạng ổn định.
Chiêu Nhiên: Anh nhận được bức thư em mới gửi, bên trong có một bức vẽ tay ngôi nhà gỗ nhỏ, trước cửa trồng hoa màu xanh và một cây bắt ruồi, cửa sổ treo một đèn bắt muỗi màu xanh, sân sau trải đầy tấm pin năng lượng mặt trời nghiêng, nghĩa là sao?
Úc Ngạn: Bản thiết kế. Em muốn xây cái này trong hang băng địa cực và cùng anh chuyển đến thế giới mới sống.
Đợi một lúc lâu, Chiêu Nhiên vẫn không nói gì thêm.
Khoảng mười phút sau, Chiêu Nhiên gửi một bức ảnh tới, lời nói tiếp theo của anh trở nên rất nghiêm túc.
Anh gửi bức ảnh toàn cảnh của trang viên Pisa khi mới hoàn thành, ngôi biệt thự thế kỷ này nổi tiếng quốc tế vì thiết kế sang trọng và nguy nga như cung điện, trải qua hàng trăm năm vẫn là điểm đến được du khách nước ngoài yêu thích nhất.
Chiêu Nhiên: Anh vừa nhờ Bất Hóa Xuyên sao chép lại ngôi nhà này, anh ấy nói cần một năm để hoàn thành, vì vậy ngoan yêu chờ một chút nhé.
Úc Ngạn: Hả.
Úc Ngạn: Hả?
Chiêu Nhiên:?
Úc Ngạn: Có người nói với em, từ nhỏ không ai yêu em, vì vậy em cũng không biết yêu người khác. Cậu ta nói đúng em là một tên hề.
Chiêu Nhiên: Cậu ấy nói sai rồi. “Yêu” là khả năng nhớ đến người khác, em tự tìm tòi rồi cũng học được bí quyết, là một em bé rất giỏi.
Căn phòng tối tăm thò ra một bàn tay quỷ đen dài, chạm vào mặt của Úc Ngạn, vò vò mái tóc ngắn lông xù của y như an ủi.
Úc Ngạn nằm úp mặt vào gối, hít mũi thật mạnh.
Nghe thấy loáng thoáng tiếng động ngoài phòng khách Úc Ngạn cảnh giác vểnh tai lên, nghiêng đầu nghe kỹ hình như có người đang gõ cửa.
Hôm nay không phải thứ Năm, không thể là thương nhân nửa đêm đến nhà được, hơn nữa khách đến bình thường sẽ bấm chuông cửa.
Úc Ngạn nhảy xuống giường, tiện tay cầm cây gậy bóng chày kiêu ngạo sau cửa, chân trần không phát ra tiếng bước về phía tiền sảnh, nhìn ra ngoài qua lỗ nhìn trộm, một người toàn thân khoác áo mưa đen đứng trước cửa, nước trên vành nón nhỏ giọt xuống.
Vệ sĩ Phượng Hí không có ở bên cạnh, Úc Ngạn một mình không dám tùy tiện đối mặt với vị khách không rõ lai lịch.
Y định rón ra rón rén quay lại phòng ngủ giả vờ như trong nhà không có ai, nhưng lúc này khách bên ngoài đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tròn non nớt, mắt rất to, đôi mắt giống như vàng phát sáng trong đêm, đồng tử là hai đường dọc.
“Bị hắn phát hiện rồi?” Úc Ngạn đứng sau lỗ nhìn trộm không dám manh động, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tiếp tục quan sát.
Trên chiếc cổ nhợt nhạt của cậu thiếu niên mắt vàng đeo sợi dây chuyền đồ đằng con mắt, giống hệt chiếc Úc Ngạn đang đeo trên cổ, đó là Mắt Dịch Chuyển do Cáp Bạch chế tạo.
“Ơ?” Úc Ngạn cẩn thận mở cửa, cậu thiếu niên bên ngoài chỉ cao tới vai y, ngoài trời mưa rơi như trút nước, người cậu ướt sũng.
Cậu thiếu niên cuối cùng cũng chờ được y mở cửa, chớp chớp mắt, rút dưới áo mưa ra một tấm băng mỏng không tan, trên tấm băng khắc ba chữ xiêu vẹo cùng phiên âm của cậu – Quỷ Huỷ (huī) Nha.
“Chào anh, em là Hách Áo Thâm Uyên Mãng của biển băng địa cực, Quỷ Huỷ Nha, đã từng lột xác một lần, đang trong kỳ trưởng thành, nhiệm vụ của em là bảo vệ anh an toàn. Em thích ăn nòng nọc ăn thịt người.”
Bị ánh đèn trong nhà chiếu vào, đôi mắt màu vàng của cậu bé tóc đen dần chuyển thành màu trắng, cậu bé thè lưỡi đỏ chẻ đôi rồi nhanh chóng thu lại, chờ đợi Úc Ngạn trả lời.
“Chiêu Nhiên tìm… vệ… sĩ…” Úc Ngạn mở rộng cửa mời cậu vào nhà.
Tiểu Quỷ ngoan ngoãn cởi đôi giày dính đầy bùn và áo mưa để ở ngoài cửa, cẩn thận đi vào nhà tháo đôi tất ướt, mái tóc đen của cậu được tết vài bím nhỏ phong cách kì lạ.
Cậu bé ngồi ngay ngắn trên ghế sofa ngoài phòng khách, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt phủ một lớp sương trắng yên lặng nhìn Úc Ngạn.
“Xin chào…” Úc Ngạn lấy trong tủ lạnh ra một ít trái cây đã rửa sạch, đặt lên bàn trà, “Anh không có nòng nọc ăn thịt người cho em ăn.”
Tiểu Quỷ nghiêng đầu nhìn y một lúc rồi cúi đầu chắp tay trước một đĩa táo quýt nho, vỗ vỗ tay, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Cảm ơn các bạn đã trở thành một phần cơ thể của mình, kéo dài sự sống của mình.”
Sau đó cậu mới cầm lấy một quả táo, trong miệng cậu có hai chiếc răng nanh dài sắc nhọn, hàm trên và hàm dưới có thể dễ dàng tách rời, trực tiếp nuốt trọn quả táo.
Úc Ngạn lén lút nhắn tin cho Chiêu Nhiên dưới bàn: “Vệ sĩ anh tìm cho em có đáng tin không?”
Chiêu Nhiên: Chắc chắn đáng tin, anh đã lâu không về biển băng địa cực nên nhờ Bất Hóa Xuyên giúp tìm người phù hợp. Anh ấy nói đã tìm cho anh một con Quỷ Huỷ Nha, đó là nhánh phụ dũng mãnh nhất của gia tộc, oai phong hùng dũng, dũng mãnh trung thành.
Úc Ngạn liếc nhìn cậu bé rắn đen cao chỉ tới vai mình, đang ngoan ngoãn gặm quả quýt, trả lời Chiêu Nhiên: Anh năm của anh hay đưa đồ thiếu cân thiếu lạng thật ấy.