Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 167




Chiêu Nhiên do dự một lúc sau đó giơ tay nhận phong bì rồi bỏ thẳng vào túi.

Anh không vội xem nội dung của bức thư, chỉ cảm thấy lần mời trang trọng này không thể từ chối, nhận lấy đồng nghĩa với chấp nhận.

Anh lại ngồi xuống bồ đoàn nghỉ ngơi, lọm khọm với tấm lưng dài hẹp, hai bàn tay xương xẩu sắc nhọn chưa hoàn toàn hồi phục cầm điện thoại, so với tay anh màn hình điện thoại trông nhỏ nhắn đáng yêu, ngón tay nhọn hoắc nhẹ nhàng gõ chữ, giọng khàn khàn trò chuyện với Minh Đường.

“Ở thế giới mới, huyết thống quyết định giai cấp, sức mạnh quyết định địa vị, tôi chỉ vì khả năng xuất chúng mà được gia tộc coi trọng hơn chút thôi, cũng không phải là được cưng chiều đâu, anh chị đối xử tốt với các con non khác cũng rất tốt vì họ vốn dĩ đã rất tốt bụng.”

“Đúng là kẻ không biết hưởng phúc của mình,” Minh Đường nhảy nhẹ lên một bức tượng Phật đồng ngã nghiêng trên mặt đất, “Bị ức hiếp mà có người nghe mình khóc lóc chẳng phải là được cưng chiều sao? Cậu chỉ bị tôi bắt nạt một chút là có thể về nhà mách lẻo, còn tôi bị người khế ước đầu tiên hành hạ đến sống dở chết dở, ai trong gia tộc Nhật Ngự quan tâm đến sự sống chết của một con hồ ly?”

“Tôi với anh hai đã cảnh báo cậu, đừng đặt niềm tin nhầm chỗ nhưng cậu chứ khăng khăng muốn tự gánh chịu hậu quả, như tôi đây, tôi cũng đang gánh chịu hậu quả.” Chiêu Nhiên điềm tĩnh gõ ngón tay sắc nhọn lên màn hình điện thoại, “Rời xa quê hương, tàn sát đồng loại, giết chóc không ngừng, vì gia tộc mà đóng góp chút sức mọn.”

Minh Đường nghiếng răng, những chiếc răng nanh nhọn ẩn hiện trong kẽ môi.

“Sau này tôi đã giúp cậu báo thù rồi đấy, cậu cũng đã thấy rồi, người đó bị tôi nghiền nát tứ chi và nội tạng, những con đom đóm xanh ăn mắt và lưỡi của hắn ba ngày ba đêm, cuối cùng mới trở thành bộ xương, cậu muốn hắn bị nghiền nát thành tro, tôi đã giúp cậu đánh nát rồi. Chủ nhân Tháp Nghiêng cũng luôn bảo vệ cậu, ngay cả khi cậu lại đi quyến rũ những người khác làm người khế ước, chán rồi thì giết đi, ngài ấy cũng không ngăn cản, coi như đã dung túng cậu lắm rồi, đừng khóc nữa.” Chiêu Nhiên ngẩng đầu, hơi nhíu mày.

“Bảo vệ? Cậu xem những thứ ngài ấy vẽ trên người tôi… Ngài ấy cũng chẳng khác gì một số người có sở thích ác độc là mấy.”

“Người ta đã giải thích rồi, đó chỉ là bùa hộ mệnh thôi là do cậu nghĩ quá nhiều.”

“Chỉ có cậu ngốc mới tin điều đó! Đây chỉ là một loại dây xích khác thôi, con người nuôi chó cảnh, anh ta nuôi tôi, không khác gì nhau.”

“Chó cảnh? Ha ha, giống thật đấy chứ.” Chiêu Nhiên cười để lộ một hàm răng sắc nhọn, vừa gõ trên màn hình điện thoại vừa nói, “Đây là phiền muộn của sinh vật xinh đẹp nhỉ? Như tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ người yêu chỉ yêu vẻ ngoài của tôi, chắc chắn em ấy thích nội tâm của tôi.”

“Cậu có nội tâm gì chứ?”

“Không biết, để tôi hỏi em ấy.” Chiêu Nhiên lại gõ thêm vài chữ.

“Từ nãy đến giờ cậu vẫn đang trò chuyện với Úc Ngạn à?” Minh Đường nhảy xuống khỏi đầu tượng Phật, tiến sát gần Chiêu Nhiên, ngồi quỳ trên bồ đoàn bên cạnh, bất ngờ giật lấy điện thoại.

Lịch sử trò chuyện bất ngờ hiện ra trước mắt.

Thì ra Chiêu Nhiên đang kể cho đối phương những gì vừa xảy ra.

Bồ Hóng phá nhà: A a a a a a a a a, a a a giết hết giết hết, đừng để chết hoàn toàn, hãy ném vào xi măng vữa vôi đi, đúc thành bia tưởng niệm trong công viên, đầu phải cho vào cuối cùng, không thì chết quá nhanh. Hắn chạm tay nào vào anh à? Gửi cho em, xin anh.

Chiêu Nhiên: Giết hết.

Bồ Hóng phá nhà: Anh có nhớ cắt thịt đùi để đặt dưới tượng người cá ở công viên trung tâm không?

Chiêu Nhiên: Không, tại sao?

Bồ Hóng phá nhà: Tượng người cá rất ghét dáng vẻ con người, chí hướng giống nhau, em định thờ cúng người cá nhưng em ở quá xa.”

Chiêu Nhiên: Thần linh có lẽ không ăn đồ bẩn thỉu.

Bồ Hóng phá nhà: Ò.

Chiêu Nhiên: Anh đang trò chuyện với Minh Đường. Em còn nhớ cậu ta không? Nếu theo mối quan hệ của con người thì là họ hàng.”

Bồ Hóng phá nhà: Nhớ, là bartender hồ ly ở đấu trường quán bar. Anh ta nên ở thành phố Hồng Ly, sao lại xuất hiện ở thành phố Ân Hy, là vì đuổi theo anh đến đó à.”

Chiêu Nhiên: Cậu ta đến để đưa lá thư của chủ nhân Tháp Nghiêng.



Bồ Hóng phá nhà: Mối quan hệ thân mật của chúng ta là do hồ ly nói với bọn người sói à? Vì anh xuất hiện trong tin tức như một quái vật xương trắng, đồng loại của anh chắc chắn muốn biết quái vật xương trắng là ai, nhưng anh dọn dẹp vài dị thể người sói cũng không đến mức phải lộ bản thể, nếu không có chút tin tức chấn động để ép anh nổi giận thì chẳng hiệu quả gì.

Chiêu Nhiên: Vậy sao.

Chiêu Nhiên: Đột nhiên có một câu hỏi. Ban đầu em thích anh vì điều gì?

Bồ Hóng phá nhà:??

Bồ Hóng phá nhà: Xinh đẹp dáng người đẹp.

Chiêu Nhiên: …

Minh Đường sững người nhìn đoạn suy đoán dài mà Úc Ngạn gửi đến, cùng với phản ứng điềm tĩnh của Chiêu Nhiên ngoài dự liệu của anh ta.

Chiêu Nhiên không vội lấy lại điện thoại, hai tay đặt lên đầu gối từ tốn giải thích: “Em ấy nói tôi là thiên thần, dễ thương không?”

Minh Đường sững người thêm một lúc, màn hình điện thoại tự động khóa, ảnh khóa màn hình hiện ra trước mắt.

Bức ảnh đầy vẻ phóng túng đến mức ngay cả Minh Đường thấy nhiều biết rộng cũng phải nhướng mày.

“Ôi chao,” Chiêu Nhiên nhanh chóng rút điện thoại lại, xoay vài vòng giữa ngón tay để xua tan xấu hổ rồi đưa cho một bàn tay quỷ từ hư không để cất đi.

“Diễn làm gì, cậu thực ra rất muốn cho tôi xem mà, nhịn lâu rồi chứ gì,” Minh Đường vịn đầu gối ngồi xuống. “Được được được, tôi vỗ tay khen ngợi cho tình yêu vĩ đại này, thằng nhóc đó lạnh lùng như quả cầu gai trước mặt người khác nhưng với cậu thì lại rất ngoan.”

Chiêu Nhiên cắn môi nhịn cười, anh hài lòng.

Minh Đường thở dài: “Những điều cậu ta nói, cậu tin không?”

“Ừm, trẻ con rất đáng tin cậy, hiếm khi đoán sai điều gì.”

“Thế sao cậu không mắng tôi?”

“Cậu vô pháp vô thiên không bị ràng buộc, có ngày phản bội tôi cũng chẳng lạ.”

Lời này đâm thẳng vào đáy lòng Minh Đường, anh ta bật dậy đuôi hồ ly vung cao, nhìn Chiêu Nhiên chằm chằm: “Cậu xem tôi là gì? Tôi chỉ là… chỉ là…”

“Nhưng cậu quá yếu ớt, tôi sẽ kéo cậu ra trước khi cậu làm điều không thể cứu vãn và dạy dỗ cậu đàng hoàng. Tôi bảo vệ cả biển băng địa cực, cậu cũng nằm trong sự bảo vệ của tôi. Golija dạy tôi rằng phải đủ bao dung với những sức mạnh nhỏ bé mà mình bảo vệ.”

Đôi tai hồ ly của Minh Đường nhô lên một lát rồi lại cụp xuống trong mái tóc: “Cậu thay đổi nhiều quá.”

“Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, nếu cậu hóa bướm thất bại, biển băng địa cực sẽ bị chia cắt hết. Chúc chúng ta may mắn.” Minh Đường biến thành một con hồ ly trắng hai đuôi, lắc mình nhảy qua bức tượng Phật đổ sập rồi biến mất.

*

Thành phố Hồng Ly, phòng nghỉ lãnh đạo của Subway.

Tổ trưởng Nguyên tổ tuần tra thành phố mở cửa bước vào văn phòng của sếp lớn, tà váy dài màu xanh lục đậm phất phơ, bím tóc xanh thẫm lớn bằng miệng chén lắc lư theo bước chân giận dữ.

Ầm! Nguyên Tiểu Oánh đập hai tay xuống bàn trà sếp lớn, làm lá trà chìm xuống đáy ly.

“Em chịu đựng đủ rồi, sếp à. Cái tên Úc Ngạn đó đã làm loạn trong công ty hơn một tháng rồi, ai sẽ quản cậu ta đây?”

Sếp lớn tháo kính lúp vàng ra, vuốt vuốt huyệt thái dương, tháng này đã có năm lãnh đạo cấp cao đến phàn nàn về việc ông tùy tiện bổ nhiệm Úc Ngạn làm tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp.

“Cậu ta không làm thêm giờ thì thôi đi, mỗi lần tan làm còn lấy lý do hoạt động gì đó để gọi người khác đi theo. Chúng ta vốn đã thiếu nhân lực, không làm thêm giờ thì ai làm việc?”

“Còn nữa, mấy ngày trước tôi nói với cậu ta tổ tuần tra thành phố thiếu người, bảo họ trực một tuần ở khu A quận Bắc, nhưng người tổ em ở khu B quận Bắc đột nhiên có việc phải rời đi, A và B gần nhau thế, tổ trật tự khẩn cấp của họ phái người qua trông một đêm là được nhưng không hiểu sao, khu B quận Bắc lại trống một đêm.” Nguyên Tiểu Oánh tức giận đến mức móng tay bấm vào khay trà, “Sáng hôm sau em đi hỏi Úc Ngạn, em nói tại sao khu B quận Bắc lại trống một đêm, sếp đoán cậu ta nói gì?”

Ông chủ Khổng dựa vào lưng ghế chăm chú lắng nghe: “Không phải em cũng không báo trước với cậu ta à, nếu em kịp thời thông báo thì cậu ta đã không để người khác trông coi khu B quận Bắc.”

“Cậu ta thậm chí lấy ra một chiếc bút ghi âm, phát lại đoạn em nói trước mặt cả tổ họ “Các cậu chỉ cần trông coi khu A quận Bắc thôi, đừng lo chuyện khác” ngay trước mặt mọi người!” Nguyên Tiểu Oánh khoanh tay, “Còn nhỏ tuổi mà gặp vấn đề không chịu trách nhiệm còn đẩy trách nhiệm lên lãnh đạo.”

“Ôi trời, cậu ta còn trẻ, các em cần rộng lượng hơn, dạy dỗ nhiều sẽ học được thôi.”

“Sếp à, em ít khi nhờ ngài điều gì, lời nói thẳng này ngài đừng để bụng, nhưng thật sự Úc Ngạn không phù hợp trong ban lãnh đạo, công ty từ trên xuống dưới đang loạn hết cả lên.”

Sếp lớn cười khổ nói: “Việc ấy, được, em về trước đi, để tôi suy nghĩ. Tôi cũng biết mọi người đều vất vả, tôi đang nghiên cứu kế hoạch nghỉ dưỡng giữa năm, mỗi người bốn ngày, công ty sẽ tổ chức một chuyến du lịch suối nước nóng để mọi người thư giãn.”

Cuối cùng cũng tiễn được Nguyên Tiểu Oánh. Khi cửa văn phòng khép lại, cô Hai Khổng Thận Vi mới ở trong phòng uống nước bước ra.

“Đây là người thứ sáu trong tháng này rồi.” Cô Hai che mặt cười, “Bố à, quyết định của bố đã gây nên dư luận phẫn nộ.”

“Đúng vậy.” Sếp lớn vỗ trán, “Úc Ngạn cố tình xuất hiện trước máy quay mỗi lần làm nhiệm vụ, giờ ai cũng biết cậu ta là tổ trưởng mới của tổ trật tự khẩn cấp, bố không thể sa thải cậu ta ngay, thay đổi liên tục sẽ khiến dân chúng bất an.”

“Bố còn chưa biết đấy, đôi khi nhiệm vụ kết thúc không tránh khỏi việc phá hỏng vài thứ, Úc Ngạn đền bù đủ cho các hộ dân rồi về yêu cầu tài vụ hoàn lại, khi tài vụ làm lấy lệ, lúc đó cậu ta không nói gì nhưng lại theo dõi nhân viên tài vụ tan làm, chĩa súng vào sau đầu họ, cướp hóa đơn hoàn trả như kẻ cướp tiền.”

“À?”

“Nguyên Tiểu Oánh có gì đáng tức giận chứ, cậu ta cũng không coi bố ra gì, mấy ngày trước, lãnh đạo cấp cao sắp xếp một bữa tiệc, Úc Ngạn chỉ im lặng uống Fanta, suốt buổi chỉ nói một câu “Ông chủ tôi phải về trước, hoa nhà tôi chưa tưới nước.” Sếp lớn vỗ đùi tức giận bật cười, “Cậu ta giỏi thật.”

“Gửi cậu ta đi đi, ném cho Chiêu Nhiên, cùng với Lâm Khuê, Nặc Lan và mấy thực tập sinh gây rối với cậu ta, tất cả đều gửi đi ném đến thành phố Ân Hy khai hoang để khỏi nhìn thấy họ mà bực mình. Gọi Chiêu Nhiên làm hiệu trưởng của cái nhà trẻ này đi.”

“Nhưng chúng ta vốn đã thiếu nhân lực.”

“Điều mấy nhân viên cốt cán mà Chiêu Nhiên mang đi về lại, dự án ở thành phố Ân Hy vẫn đang trong quá trình xây dựng, không cần nhiều người.”

“Bố không định tiếp tục tách họ ra sao? Thả hổ về rừng, lại mang theo một lứa nhân tài cốt cán mà chúng ta dày công đào tạo, thế này có ổn không bố?”

“Áp đặt cứng rắn không có hiệu quả, chi bằng đổi cách khác. Trước hết để Úc Ngạn đi, đi thật xa, tạm thời bố không muốn thấy cậu ta.”