Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 161




Cổ áo T-shirt của Úc Ngạn lệch sang một bên, làn da bị hơi thở ấm áp của Kỷ Niên phả vào. Trong cuộc đời hạn chế của mình, số lần y gần gũi với con người chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả mẹ cũng hiếm khi chủ động tiếp cận, đôi khi y chủ động lại gần, khi chạm vào mẹ y sẽ nhận ra mẹ run rẩy trong vòng tay mình, sau một hai lần lúng túng, không ai còn cưỡng cầu nữa.

“Cậu không thể hiểu được đâu.” Giọng nói Kỷ Niên nghẹn ngào, “Thật ra lúc nằm trên giường bệnh tôi vẫn còn ý thức, có điều không thể cử động, lưng bị đè ép đến mức đau đớn khôn nguôi, muốn trở mình nhưng không thể, tôi rất khát cũng rất tỉnh táo, nhưng tôi như bị nhốt trong một chiếc quan tài chật hẹp chỉ đủ nằm thẳng, sống một ngày dài như một năm. Tôi có thể nghe thấy tiếng nói lúc gần lúc xa bên tai, tôi biết có người ở bên nhưng dù có cố gắng cầu cứu thế nào cũng không ai nghe thấy, tôi không thể nói cho ai biết mình vẫn còn sống, cầu xin họ cứu tôi thả tôi ra ngoài.”

“Tôi sắp chấp nhận số phận, phải chịu đựng sự cô độc và đau đớn hàng chục năm trời, mỗi ngày thức dậy là bắt đầu tuyệt vọng, điều đó còn đau khổ hơn cái chết.”

Úc Ngạn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy lớp tóc xoăn phía sau đầu Kỷ Niên ẩn giấu hạch cấp vàng màu vỏ trứng, đây là hạch nghề nghiệp – Kỹ sư máy móc tinh vi vàng cấp một được gắn trong xương sọ Kỷ Niên.

Viên hạch này đến từ bệnh nhân béo phì ông Chu, cả ông Chu và cô Bạc đều tham gia vào kế hoạch thử nghiệm thuốc dị hóa con người của Redneck Drift, sau khi Úc Ngạn lấy được viên hạch này thì rắc rối liên tiếp xảy ra, đầu tiên là bị bậc thầy dùng rối truy sát sau đó bị đám côn đồ Bang Xe tranh giành, Úc Ngạn không thể cầm nổi củ khoai nóng này nên tặng nó cho Kỷ Niên như thuận nước đẩy thuyền.

Nếu xui không thể tỉnh dậy thì thôi, còn nếu may mắn tỉnh lại cũng sẽ bị Redneck Drift xem như mục tiêu nhắm tới nên cậu buộc phải hợp tác với y, dù sao công ty không thể bảo vệ cậu ta mọi lúc mọi nơi nên Kỷ Niên càng không thể rời khỏi Úc Ngạn.

Với trí thông minh của Kỷ Niên, chắc chắn cậu ta nghĩ đến điều này nên mới đến lấy lòng, thay vì bị buộc phải dựa dẫm Úc Ngạn chi bằng đứng về phía y ngay từ đầu.

Úc Ngạn đặt mình vào vị trí của Kỷ Niên rồi rút ra kết luận trên, y chấp nhận Kỷ Niên lấy lòng, vì y đang rất cần sự giúp đỡ của cậu kỹ sư máy móc này.

“Tôi thấy cậu đi ra từ văn phòng của sếp lớn, mặt mày không được tốt, có chuyện gì à?” Kỷ Niên đặt tay lên vai y hỏi.

“Chiêu Nhiên bị phái đi khai phá thành phố Ân Hy, vị trí tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp của trụ sở đang trống, ông chủ muốn tôi đảm nhận.”

“Ồ,” Kỷ Niên xoa cằm, “Cậu không muốn rời xa ngài Chiêu nên mới không vui, đúng không?”

Tai Úc Ngạn nóng bừng: “Gì cơ? Không phải…”

“Chuyện này đơn giản.” Kỷ Niên giơ một ngón tay lắc lắc, gương mặt ngoan ngoãn hiền lành dễ khiến người khác tin tưởng, viên hạch vàng gắn sau đầu cậu tỏa ra ánh sáng vàng nhạt như một bóng đèn ý tưởng.

“Công ty vừa tuyển một nhóm thực tập sinh mới, họ vẫn chưa hiểu rõ văn hóa doanh nghiệp.” Kỷ Niên chắp hai tay sau lưng đi vòng quanh người Úc Ngạn hai vòng, “Nhiều người vừa rời ghế nhà trường bước vào xã hội, không dễ dàng thích nghi với vai trò mới, nói sai một câu hay uống thiếu một ly rượu trong bữa tiệc cũng sẽ bị tiền bối “chỉ bảo”, nếu cậu làm lãnh đạo chắc sẽ không làm khó bọn tôi nhỉ.”

Con ngươi Úc Ngạn di chuyển như đang suy ngẫm rồi y nở một nụ cười: “Đương nhiên rồi.”

“À, cái thắt lưng tinh tế của cậu vẫn còn ở nhà tôi, chưa trả lại cậu.”

Kỷ Niên đẩy gọng kính, nắm tay Úc Ngạn: “Cậu cứ giữ đi, xem như quà mừng khi cậu nhậm chức, mong cậu chiếu cố nhiều hơn, tổ trưởng Úc.”

Hai người lần lượt bước ra khỏi cầu thang, Kỷ Niên bắt kịp các đồng nghiệp khác, tiếp tục đi cùng họ.

Ung Trịnh hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Sao trông vui thế?”

“Đi vệ sinh.” Kỷ Niên vừa nói vừa nhảy chân sáo về phía trước, “Ngày tốt đẹp sắp đến rồi.”

*

Chiêu Nhiên chọn lọc và sắp xếp xong những nhân viên sẽ điều chuyển đến chi nhánh ở thành phố Ân Hy, sau đó xem xét cả một đống tài liệu dự án và danh sách thiết bị cần mang theo từ sáng đến khuya, chưa có thời gian gặp Úc Ngạn.

Úc Ngạn không ở lại công ty qua đêm, đến giờ tan làm là tự mình đi tàu điện ngầm về nhà.

Y đã hoàn toàn coi nhà của Chiêu Nhiên như nhà mình, cởi giày thể thao cất gọn vào kệ, treo áo khoác lên giá rồi đi dép lông vào phòng khách, tưới nước và bón phân cho cây bắt ruồi trên bàn trà.

Không Đáng Tin nằm gục lên mép bàn uể oải nhìn y chăm sóc cây bắt ruồi, chờ Úc Ngạn đi rồi nó liền phì phì nhổ nước bọt vào cây bắt ruồi.

Những bàn tay nhỏ khắp sàn thấy Úc Ngạn về nhà liền nhiệt tình bám theo chân y, Úc Ngạn đi vào nhà vệ sinh chúng nhảy nhót thành cả đám kéo vào theo, Úc Ngạn vào phòng ngủ chúng cũng ào vào phòng ngủ, đợi Úc Ngạn chui vào chăn chúng cũng nhảy lên giường, mỗi đứa chọn một góc ưng ý rồi dán sát vào y mà ngủ.

“Mấy đứa đừng rảnh rỗi, đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.” Úc Ngạn kéo Không Đáng Tin đang nằm trên đầu mình xuống, ném xuống thảm, “Mày đi thu quần áo, phân loại đồ thường mặc và đồ theo mùa, Đáng Tin đi gói giấy tờ chứng nhận nhà đất các thứ, Kẻ Nát Rượu lên lầu thu dọn dụng cụ tập luyện ở tầng hai, Xấu Hổ và Ngây Thơ thu dọn dung dịch và bao gì đó trong nhà vệ sinh, Phá Game và Điên thì… thôi hai đứa nằm đó đi.”

Những bàn tay nhỏ đồng hành với Chiêu Nhiên theo năm tháng rất nghe lời, lập tức tản ra đi làm việc.

Úc Ngạn nằm trên sofa thức khuya chơi game, lúc đầu y gọi Phá Game và Điên dùng điện thoại khác chơi duo với mình, nhưng Phá Game rất thích bỏ cuộc, chơi một chút đã đầu hàng, bị Úc Ngạn đá khỏi đội tiện thể báo cáo luôn.

“Trời sắp sáng rồi mà vẫn chưa tan ca à.” Úc Ngạn ngái ngủ nhìn ra ngoài qua khe rèm cửa, thấy trăng lưỡi liềm đang dần biến mất, mắt y dần nhắm lại, tay phải cầm điện thoại buông thỏng dưới ghế, nửa người như không xương dựa vào tay ghế sofa, nửa tỉnh nửa mơ gật gù.

Khoảng bốn năm giờ sáng ổ khóa cửa xoay, có người tan ca về nhà, anh không bật đèn nhẹ nhàng thay giày và áo khoác trong bóng tối.

Chiêu Nhiên nhẹ nhàng bước vào phòng khách, sững sờ.

Giữa phòng khách rộng rãi chất vài thùng giấy đã đóng gói sẵn để chuyển nhà, Úc Ngạn như một miếng thịt bò khô treo trên tay ghế sofa, tư thế ngủ thật đáng lo ngại.

Không Đáng Tin ngồi trên đỉnh thùng đóng gói cao nhất tỏ vẻ công trạng, nhưng sắc mặt Chiêu Nhiên vẫn u ám gạt nó xuống, bên trong thùng đầy quần áo theo mùa của mình.

Chiêu Nhiên ngồi một lúc trên tay ghế sofa ở phía xa Úc Ngạn, nhìn đống hành lý chuyển nhà khắp sàn ngẩn người.

Trước khi về nhà anh còn suy nghĩ lỡ như Úc Ngạn bày trò làm mình làm mẩy khóc lóc không chịu để anh đi thì phải dỗ thế nào đây.

Úc Ngạn chưa bao giờ xa mình lâu như vậy, nếu em ấy ở một mình sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ đi đến những nơi nguy hiểm làm những việc nguy hiểm, sẽ tự hành hạ mình trong đêm, sẽ ăn không ngon lo lắng không yên. Chiêu Nhiên định bụng buổi chiều sẽ gặp sếp lớn, thể hiện thái độ cứng rắn hơn để đưa Úc Ngạn đi cùng.

Bây giờ thì hay rồi, người ta đã đóng gói hành lý xong xuôi cho mình rồi.

Cây bắt ruồi trên bàn không biết điều đánh ợ một hơi, tựa như đang khiêu khích Chiêu Nhiên, rằng chờ anh đi, nó sẽ trở thành dị thể duy nhất trong ngôi nhà này, sống cùng Úc Ngạn ngày đêm, hạt sương phun ra sẽ thấm vào hơi thở Úc Ngạn, chiếm em bé của anh.

Một cơn giận không tên trỗi dậy trong lòng Chiêu Nhiên, anh nhe răng đe dọa cây bắt ruồi ba đầu gầy guộc, dị hạch trong người rung động phát ra sóng bức xạ, áp lực từ hạch cấp ba vàng tượng Phật làm cây bắt ruồi ba đầu không chịu nổi, héo úa rũ xuống bên chậu hoa.

Không Đáng Tin nhanh mắt, lập tức lấy cái rổ lọc hoa quả trên bàn úp lên đầu cây bắt ruồi.

Mà tất cả những việc này Úc Ngạn lại không hề hay biết, trong giấc ngủ chập chờn có đôi tay vươn đến dưới nách y nhẹ nhàng bế y vào lòng, Úc Ngạn theo thói quen dạng chân nằm úp sấp trước ngực Chiêu Nhiên, mắt nhắm hờ lẩm bẩm: “Anh mới về à, muộn thế…”

Chiêu Nhiên cúi đầu ngửi làn da bên gáy y, ngấm đượm mùi hương của con người, chứng tỏ họ đã rất gần nhau rất lâu.

“Em gặp ai vậy?”

“Kỷ Niên, cậu ấy tỉnh lại rồi nên đến cảm ơn em.” Úc Ngạn ngáp một cái.

“Anh sắp đi công tác ở thành phố Ân Hy rồi, em phải làm sao bây giờ?”

“Anh đi đi… Đồ đạc đã thu dọn xong rồi…” Úc Ngạn mệt mỏi buồn ngủ dựa vào bờ vai ám áp của Chiêu Nhiên, nói được một nửa thì im bặt.

“Em trưởng thành nhiều rồi. Biết kết bạn cũng biết cách duy trì mối quan hệ.” Chiêu Nhiên cúi đầu, “Kết quả từ bác sĩ tâm lý cũng nói em khỏe mạnh, không có vấn đề gì. Có vẻ như em không cần anh nhiều như trước nữa.”

“Chẳng lẽ vấn đề thực sự nằm ở anh.” Chiêu Nhiên khẽ thì thầm, nâng mặt Úc Ngạn lên, “Anh không vui chút nào, Ngạn Ngạn.”

“?” Úc Ngạn cuối cùng cũng tỉnh dậy, trong phòng khách tối tăm y nhìn thấy một đôi mắt đỏ sẫm lấp lánh trước mặt, đôi lông mày đẹp nhíu lại, hơi nước trong mắt dao động.

“Biểu cảm gì vậy… ưm!” ÚC Ngạn chưa kịp nói hết câu đã bị Chiêu Nhiên nghiêng đầu chặn miệng, nụ hôn vội vàng dữ dội, răng nanh cọ vào đầu lưỡi của Úc Ngạn, vị máu nhè nhẹ từ cổ hỏng lan xuống cổ họng.

Chiêu Nhiên bế y vào phòng tắm, ép ý bồn tắm trống không rồi vặn vòi nước, dòng nước ấm dội xuống làm ướt đẫm áo ngủ tay ngắn quần đùi của Úc Ngạn.

Úc Ngạn bị dòng nước kích thích làm tỉnh táo hẳn, y quệt nước trên mặt, nhấc chân đạp ngực Chiêu Nhiên: “Hả? Em không phá nhà mà?”

Chiêu Nhiên nắm lấy cổ chân y, dễ dàng khống chế để y quay lưng lại với mình. Rồi anh đứng lên lấy lọ dung dịch đặt trên bồn rửa mặt nhưng sờ vào thì không có gì, những thứ ở đây đã được đóng gói vào hành lý chuyển nhà thành ra anh càng giận dữ không chỗ phát tiết, đẩy Úc Ngạn vào dòng nước, lợi dụng chút trơn trượt mà mạnh mẽ đâm vào.

Úc Ngạn kêu đau một tiếng, không kìm được mà cố bò ra khỏi bồn tắm, song bị một đôi tay giữ chặt cổ bịt miệng kéo y lại rồi thêm một đôi tay khác đè lên eo, cuộn toàn bộ cơ thể y lại.

“Em còn nhớ không, anh cũng là quái vật đấy.” Lồng ngực nóng hổi của Chiêu Nhiên áp chặt vào lưng y, những sợi tơ màu đỏ tươi đầu ngón tay cắm vào da ngực Úc Ngạn kéo căng, anh nhắm mắt lại kề sát tai Úc Ngạn, “Xua đuổi những sinh vật đực là bản năng, chỉ có anh mới có thể bảo vệ bên cạnh bạn đời, niềm vui và sự an tâm của em anh đều hy vọng xuất phát từ anh… Xin em hãy rửa sạch mùi của họ trước khi anh về nhà, anh xin em.”

“Đau… Anh điên à? Sao lại đạo đức giả như thế… Em đã làm đúng như anh mong đợi rồi mà… Đau quá!”

“Anh sắp đi đến thành phố khác rồi, trước đây vì em quá cô độc không còn đường nào khác mới nên chọn cách mạo hiểm với anh, nhưng khi thời gian trôi qua liệu em có còn đến tìm anh nữa không?”

“Nhẹ thôi! … Chảy máu rồi, vừa về nhà đã phát điên, anh đúng là quái vật… Chiêu Nhiên!”

Khác với nhiệt độ của nước tắm, những giọt nước rơi xuống sống lưng khiến Úc Ngạn cứng người, y muốn quay đầu nhìn Chiêu Nhiên nhưng bị anh đưa tay che mắt từ phía sau.

“Ngoan yêu, em đừng gọi anh là quái vật nữa, có được không?”