“Đừng căng thẳng, câu hỏi này không có câu trả lời đúng, mỗi người sẽ có câu trả lời khác nhau, không thể nói lên điều gì cả.” Bác sĩ lớn tuổi dùng giọng điệu hiền hòa xoa dịu Úc Ngạn rồi hỏi câu hỏi cuối cùng, “Một người quen, một con mèo cháu nuôi và một chậu hoa của cháu đều nằm ở ngã ba đường, cháu sẽ cứu ai?”
Thực ra bác sĩ chưa bao giờ đặt cho bệnh nhân những lựa chọn khó khăn như vậy nhưng Úc Ngạn quá đặc biệt, ông rất muốn biết người thanh niên thông minh bình tĩnh trước mặt mình có câu trả lời gì về sự sống.
Bất ngờ thay, lần này Úc Ngạn không hề do dự, y đã nghĩ ra một câu trả lời hiển nhiên nhưng lại ngập ngừng không nói.
Bác sĩ lớn tuổi đã hiểu y sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào liền nhẹ nhàng nói thêm: “Nhưng trên tàu điện có đầy hành khách.”
“Vậy thì sao?” Úc Ngạn thốt lên rồi cảnh giác hỏi lại, “Bác có thể nghe được tiếng lòng của tôi à?”
— Vừa rồi y đang nghĩ đến việc việc chuyển đường ray để tàu điện trật đường ray rồi lao xuống vách núi, từ đó cứu cả ba bên. Nhưng câu trả lời này rõ ràng không phải là một câu trả lời tốt, y đang cố gắng nghĩ ra một câu trả lời hoàn hảo hơn.
Bác sĩ lớn tuổi đan tay đặt trên đùi, mỉm cười nói: “Làm việc trong Subway nhiều năm như vậy, dù đã nghỉ hưu, chút khả năng này vẫn còn.”
Ông đã phần nào nắm được tính cách của Úc Ngạn, khi có lợi ích y sẵn sàng giết bất kỳ ai. Trong vấn đề tưởng chừng như mơ hồ này, lựa chọn của Úc Ngạn chính là câu trả lời mà y tin tưởng trong lòng, ngay cả khi không còn là trò chơi chữ mà là là một tình huống sinh tử thực sự, khả năng cao là y sẽ hành động đúng như lời mình nói.
“Vâng.” Úc Ngạn chẳng còn gì để mất dựa lưng vào ghế, đối mặt với vật dẫn con người có khả năng đọc tâm trí, dù y có che giấu thế nào cũng vô ích, “Bác muốn thế nào? Định chẩn đoán tôi bị gì?”
Y liên tục nhìn đồng hồ trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào dùi phá giáp giấu trong tay áo. Đã là năm giờ năm phút chiều, y bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.
“Chưa đến mức đó, đừng kích động.” Bác sĩ lớn tuổi nhẹ nhàng an ủi, trò chuyện với y về những chuyện khác nhưng thái độ của Úc Ngạn vẫn rất lạnh nhạt.
Năm phút sau, bác sĩ lớn tuổi rót cho y một ly nước ép trái cây ngọt, chậm rãi nói: “Bác không đe dọa gì cháu. Bác thấy cháu rất quan tâm đến ấn tượng của Chiêu Nhiên về mình, đúng không? Cậu ấy cũng rất quan tâm đến cháu, đã vượt qua phạm vi quan tâm của cấp trên đối với cấp dưới, giống như phụ huynh vậy.”
“…” Úc Ngạn không uống nước ép của ông, chỉ lấy lát chanh tươi cắm trên thành ly, cho vào cây bắt ruồi làm nó co rúm vì chua.
“Thực ra cháu chỉ cần chú ý nhiều hơn, tìm ra bằng chứng cho thấy cậu ấy quan tâm đến cháu, sự lo lắng của cháu sẽ giảm đi rất nhiều.”
Nhắc đến Chiêu Nhiên, thái độ phản kháng của Úc Ngạn giảm đi đáng kể.
“Đúng vậy. “
Bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm, chỉ cần tìm ra một điểm yếu là có khiến Úc Ngạn mở lời.
Hai người họ lại nói chuyện thêm mười lăm phút nữa, Úc Ngạn nhảy xuống khỏi ghế mềm, vươn vai giãn gân cốt, đi dạo đến cửa kính phòng khám, nhìn bóng lưng Chiêu Nhiên qua kính.
“Nếu cần thiết, Chiêu Nhiên cũng phải chết.”
Bác sĩ lớn tuổi nghe trong lòng y nói vậy thì giật mình, vội vàng giả vờ không nghe thấy gì, cầm bệnh án lên viết tiếp.
Một cơn gió nhẹ thổi qua tai, ông không nhận ra Úc Ngạn đã đến sau lưng mình từ lúc nào, y cúi xuống thì thầm vào tai ông: “Bác sĩ, tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi bác. Một đứa trẻ làm điều xấu ở trường, bác sẽ chọn để nó về nhà bị la mắng hay để nó đi cứu mạng sống của hàng chục người?”
Bác sĩ lớn tuổi không hiểu ý, lại bị giọng điệu âm u của y làm rùng mình sống lưng toát hết mồ hôi: “Tính mạng con người là quan trọng nhất nên tất nhiên mạng sống quan trọng hơn việc bị la mắng.”
“Đúng vậy, những việc tôi sắp làm rất quan trọng, bácđừng cản trở tôi, bác sĩ, nếu không bác chính là kẻ tội đồ đổi đường ray đấy.”
Năm giờ hai mươi lăm phút, Úc Ngạn một tay đút túi, tay kia ôm chậu cây bắt ruồi bước ra khỏi cửa kính tự động, cửa kính đóng lại, tách biệt hoàn toàn y với phòng khám.
Chiêu Nhiên dụi tàn thuốc vào chậu cây trúc lưng rùa, đứng dậy vuốt phẳng nếp nhăn trên áo: “Yên tĩnh thật đấy, hôm nay sao lại ngoan thế? Anh còn lo em đánh bác sĩ cơ đấy.”
“Hừ hừ, vài năm trước có lẽ như vậy.” Úc Ngạn không thể kiềm chế được tính khí của mình.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Chiêu Nhiên vào phòng khám riêng để hỏi thăm tình hình với bác sĩ, khi ra ngoài thì tâm trạng khá tốt.
“Bác sĩ nói sao?” Úc Ngạn ngậm một cây kẹo mút vừa mua ở siêu thị gần đó, Chiêu Nhiên mua cho y bốn cây, y và ba cái miệng cây bắt ruồi mỗi đứa một cây.
“Ông ấy nói em rất thông minh.” Chiêu Nhiên khoanh tay gõ vào thái dương, “Việc gì cũng có thể tham khảo ý kiến của em. Anh là cấp trên của em, nghe đề nghị này nên thấy khá ngại.”
“Ông ấy có thể đọc suy nghĩ sao anh không nói sớm cho em.” Úc Ngạn cắn vỡ nửa trên cây kẹo mút, “Cứ năm phút ông ấy sẽ đọc được một câu.”
“Điều này cũng bị em phát hiện ra à? Bác sĩ Cố cũng được coi là bác sĩ lão làng trong tổ chữa bệnh, đáng lẽ phải rất thành thạo trong việc che giấu khả năng của mình.”
“Rất nhiều khả năng của dị hạch đều có thời gian cooldown, khả năng của ông ấy chắc chắn cũng có giới hạn sử dụng, chỉ cần chú ý tính toán một chút thôi.” Úc Ngạn nhét phần kẹo còn lại vào miệng, liếm ngón tay, “Ông già đó từng làm việc ở Subway, theo lý mà nói, sau khi nghỉ hưu có cả danh tiếng lẫn tài sản thì nên tìm một thành phố có phong thủy tốt để dưỡng già mới là thượng sách. Nhưng ông ấy lại chọn ở lại thành phố Hồng Ly, còn mở một phòng khám tư nhân ở khu trung tâm sầm uất, mối quan hệ của ông ấy chắc chắn rất rộng, giữ liên lạc với sếp lớn là chuyện quá bình thường.”
“Ừm? Vậy thì sao?”
“Quái vật như anh ấy, không biết cách nịnh nọt. Thỉnh thoảng nói vài lời mà sếp lớn thích nghe, thăng tiến sẽ nhanh lắm.”
“Subway…” Chiêu Nhiên khẽ thở phào, “Chớp mắt một cái, anh cũng đã làm việc ở công ty mười lăm năm rồi.”
“Ngâm mình trong đám đông, mệt lắm đúng không?”
“Ừ, mệt. Nhưng không thể thoát ra, trách nhiệm của gia tộc đè nặng trên vai, nhiều nỗi khổ chỉ mình mới hiểu.”
“Dị thể tụi anh vốn không thích hợp sống trong thế giới đầy mưu mô của con người, người khác nói bóng nói gió có có khi anh còn không hiểu, huống chi là đoán ý qua lời.”
“Anh hiểu chứ, chỉ là không muốn so bì. Khi biết mình chỉ cần giơ tay lên là có thể nghiền nát đối phương thành tro thì lại chẳng thèm ra tay nữa. Con người quá yếu ớt, chỉ cần chạm vào là vỡ tan thành thịt băm, kiến khiêu khích em, em cũng không thèm để ý đến nó mà.”
“Haha.” Úc Ngạn bất ngờ bật cười, gương mặt tuổi mười tám dưới ánh hoàng hôn giãn ra, ánh mắt lạnh lùng trở nên ấm áp, phản chiếu trong mắt Chiêu Nhiên khiến anh bàng hoàng.
“Cười gì thế?”
“Có phải đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện bình đẳng thế này không?”
“Không phải anh thay đổi, mà là em đã trưởng thành.” Chiêu Nhiên đưa tay vuốt những sợi tóc bị gió thổi rối, vành tai đỏ lên.
“Ông già đó hỏi em rất nhiều câu nhưng thực ra không hỏi đúng chỗ.” Úc Ngạn nâng chậu cây lên, vuốt ve một bông cây bắt ruồi, “Ông ấy nên hỏi em có sẵn lòng bứt một bông cây bắt ruồi tặng anh để làm anh vui không, thì em mới thực sự xoắn xuýt.”
Thân cây bắt ruồi run rẩy.
“Anh tất nhiên quan trọng hơn cây bắt ruồi nhiều, nhưng em cũng không sẵn lòng bứt nó để làm anh vui. Nhưng nếu giữa anh và cây bắt ruồi chỉ có một bên được sống, em sẽ chọn anh, không phải vì em cân nhắc mạng sống của anh nặng hơn của nó mà là vì em không muốn mất anh hơn.”
Chiêu Nhiên mím môi, từ gốc tai đỏ lên đến cổ: “Mang một chậu cây bắt ruồi ra ngoài để làm gì chứ.”
“Mang ra ngoài dạo, nếu không người khác sẽ không biết em có hoa. Để em giới thiệu anh nghe, đây là thuyền trưởng Jack, cô ấy là Elizabeth, còn cậu ta là Will.”
“…” Chiêu Nhiên nheo mắt nhìn ba cây anh em dị thể, từ trong kẽ răng thốt ra một câu: “Chào thuyền trưởng.”
Đường đường là dị thể mạnh nhất trong gia tộc Nhật Ngự lại bị so sánh với một chậu cây bắt ruồi dị thể, đúng là cần phải dạy dỗ Bồ Hóng lại.
Thuyền trưởng Jack đáp lại bằng một cái ợ lớn.
“Đi thôi, đã đến lúc tới thành phố Ân Hy dọn dẹp hậu quả rồi, em thấy trên TV phòng khám đang chiếu tin tức trực tiếp, đội tìm kiếm cứu nạn gặp chút rắc rối.”
Y ôm chậu cây nhảy chân sáo đi trước, Chiêu Nhiên đút tay vào túi áo khoác chậm bước theo sau, để Úc Ngạn luôn trong tầm mắt của mình.
*
Thành phố Ân Hy sau năm ngày bị thảm họa thạch sừng tinh thể tàn phá đã trở nên tan hoang, người dân cơ bản đã được sơ tán hết, quân đội vẫn đóng quân tại đây, nhờ sự hỗ trợ đắc lực của công ty săn dị thể đã kiếm soát được hành động của Đức Mẹ Tường Vi.
Có điều khắp nơi trong thành phố đều bị những thạch sừng tinh thể có đủ kích thước lớn nhỏ bao phủ, nhìn xa trông lại thấy hàng chục nghìn vỏ tinh thể màu hồng bám trên các tòa nhà cao tầng, ăn mòn tất cả các sản phẩm từ thủy tinh, từ cửa sổ, tường kính đến đèn chiếu sáng, không chừa thứ gì.
Chất nhầy của Thạch sừng tinh thể làm tan chảy mọi cấu trúc thủy tinh, gây sập một số tòa nhà khiến một số ít cảnh sát và dân thường bị mắc kẹt, đội tìm kiếm cứu nạn liên tục tìm kiếm dấu hiệu sự sống trong các góc của thành phố nhưng bị thạch sừng tinh thể đực hung dữ tấn công và gây cản trở khiến quá trình công tác cứu hộ gặp nhiều khó khăn.
Theo máy bay không người lái, gần một trăm người dân và cảnh sát bị mắc kẹt trong một trung tâm thương mại lớn ở trung tâm thành phố, họ bị kẹt ở tầng hầm siêu thị, may mắn có đủ thức ăn và nước uống nên không đến mức chết đói chết khát.
Vì trong trung tâm thương mại có nhiều đồ trang trí và hàng hóa bằng thủy tinh nên đã thu hút rất nhiều thạch sừng tinh thể, các lối ra đều bị những con ốc hồng này phủ kín, đội tìm kiếm cứu nạn không thể vào mà người bên trong cũng không thể ra.
Thạch sừng tinh thể cực kỳ cứng cáp, không thể bị bắn vỡ, đạn còn dễ bị nảy ngược gây thương tích, lửa cũng không đốt cháy được, khi gặp nguy hiểm chúng sẽ co vào trong vỏ khiến người ta không thể làm gì, mọi người chỉ có thể chờ quân đội được cấp phép sử dụng vũ khí dị động cao cấp hơn để cứu hộ.
Người dân đã bị mắc kẹt trong tầng hầm tối tăm suốt năm ngày, từ đầu đoàn kết đồng lòng đến lúc tranh giành những chai nước uống còn lại rồi tinh thần suy sụp, ngồi bệt trong góc tối trông chờ mòn mỏi cứu hộ, mọi người gần như tuyệt vọng.
Một số cảnh sát chịu trách nhiệm sơ tán luôn cố gắng liên lạc với bên ngoài, dù bị thương trong lúc hỗn loạn, họ vẫn cố gắng an ủi người dân xung quanh đừng từ bỏ hy vọng.
Mọi người kiệt quệ vô vọng nấp trong góc, im lặng, không còn sức để nói thêm gì.
Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển khiến tinh thần tất cả mọi người cũng vì đó mà phấn chấn lên.
Chẳng lẽ quân đội mang theo vũ khí dị động cao cấp hơn đã đến? Mọi người đồng loạt đứng dậy nhìn quanh.
Đùng, đùng, đùng.
Như những cây cọc sắt nặng nề đâm vào đá vụn, kèm theo tiếng sỏi rơi lạo xạo, có một thứ khổng lồ đang tiến đến gần.
“Là xe đào của quân đội sao?!” Có người phấn khích hô to.
Vật khổng lồ càng lúc càng đến gần, mọi người có thể nghe rõ tiếng bước chân của thứ gì đó đang giẫm đạp trên đống đổ nát tiến lại.
Rầm!!!!–
Dưới tiếng nổ lớn, trần siêu thị dưới lòng đất sập xuống, khung thép, cốt thép và đá vụn rơi lả tả, khói bụi mịt mù.
Có người gan dạ bật đèn pin lên soi, nhìn thấy hai xương dài như cột trụ trên trần nhà bước xuống, đầu xương có hai bàn tay xương trắng, các khớp ngón tay cong lại, dễ dàng móc vào mặt đất.
Trên trần nhà họ không nhìn thấy, quái vật xương trắng dùng tám cánh tay xương trắng chống mặt đất mà đi, Úc Ngạn ngồi trên thân xương ở gốc cánh tay, mặc mũ trùm đen nhánh rách nát, che khuất khuôn mặt.
Úc Ngạn điều khiển quái vật xương trắng đi qua máy bay không người lái và trực thăng của quân đội, nhân viên cứu hộ, bác sĩ và phóng viên trong đống đổ nát trố mắt nhìn cảnh tượng kinh ngạc này.
Quái vật xương trắng khổng lồ bò từ nhà máy thủy tinh ở vùng ngoại ô đến đây, nó đã nhảy vào bể thủy tinh nóng chảy, bọc lên toàn bộ xương một lớp thủy tinh trong suốt lấp lánh.
Úc Ngạn huýt sáo dài một tiếng, quái vật xương trắng theo lệnh mà tiến tới, bò vào trung tâm thương mại đổ nát, những con thạch sừng tinh thể trong trung tâm thương mại bị lớp thủy tinh trên người Chiêu Nhiên hấp dẫn, rối rít bò tới, leo lên khung xương trắng để ăn mòn thủy tinh.
Sau khi thu hút hết thạch sừng tinh thể lên người, Úc Ngạn lại hét lớn một tiếng, cưỡi quái vật xương trắng rời khỏi trung tâm thương mại.
Đội tìm kiếm cứu hộ thấy tất cả Thạch sừng tinh thể bị hút đi, liền tranh thủ lao vào trung tâm thương mại cứu người.
Quái vật xương trắng phủ đầy ốc tinh thể phát sáng màu hồng, bò chậm rãi trên con đường trong màn đêm, vừa quái dị vừa xinh đẹp.
Ống kính của phóng viên ghi lại toàn bộ, quái vật xương trắng bò qua bức tượng người cá đứng giữa công viên trung tâm, bò qua đường lớn và đồng cỏ nhân tạo, chậm rãi bò vào cánh cửa nối liền hai thế giới, dưới vòng sao của thế giới mới, thân hình xương trắng khổng lồ lắc lư làm rơi những con ốc tinh thể lớn nhỏ xuống đất, từ lúc tới đến lúc đi, luôn luôn dịu dàng.