Đầu của người phụ nữ giống như một bức tượng Phật khổng lồ được điêu khắc từ tinh thể đá tường vi, cơ thể như dãy núi nằm nghiêng lơ lửng trong dung dịch nuôi cấy, phần dưới cơ thể sinh trưởng trong một vỏ ốc tinh thể sắc nhọn nhưng không thể nhìn thấy toàn cảnh của chiếc vỏ ốc trong hộp nuôi cấy.
Đức Mẹ Tường Vi ngủ say trên nền phủ đầy xác thạch sừng tinh thể, hàng chục ngàn vỏ ốc tinh thể màu hồng lớn nhỏ vẫn lấp lánh, phát sáng rực rỡ của đá tường vi, trang trí cho chiếc hộp nuôi cấy cô đơn này trở thành một bể thủy sinh rực rỡ xinh đẹp, tựa như những hiệp sĩ tử trận để lại áo giáp vây quanh nữ hoàng của họ.
Thanh máu của quái vật này dày kinh người, viền ngoài thanh máu được một đường viền màu hồng bao quanh, có nghĩa bản thân nó có một lớp lá chắn tinh thể bảo vệ, trước khi phá vỡ lá chắn thì sẽ không mất máu. Dự đoán có thể đấu được hai chiêu với Chiêu Nhiên trong thời kỳ đỉnh cao.
“Đức Mẹ Tường Vi? Thủ lĩnh của mạch khoáng đá tường vi… Có phải là dị thể cùng cấp với mẹ băng biển cực Golija của gia tộc anh không?”
“Có lẽ vậy. Anh chỉ biết đừng tùy tiện trêu chọc thủ lĩnh của bất kỳ gia tộc lớn nào.” Chiêu Nhiên cũng không dám hành động bừa bãi, “Kéo rèm lại, đến đây với anh.”
“Nhà máy ngầm của con người giam giữ Đức Mẹ Tường Vi? Làm sao có thể.” Úc Ngạn nhẹ bước lùi lại nhưng lưng không may đụng vào thiết bị chiết xuất đang hoạt động phía sau, máy móc sáng đèn đỏ, ánh đỏ chói mắt lóe lên, lóe qua mắt Đức Mẹ Tường Vi.
Số lượng bong bóng thoát ra ở các khe hở trên khuôn mặt khổng lồ của người phụ nữ đột ngột tăng lên, tần suất thở của bà đang thay đổi, nếu bà thức dậy lúc này thì rất rắc rối.
Úc Ngạn bình tĩnh xoay người, điều chỉnh lại thiết bị đã bị lệch làm cho toàn bộ thiết bị chiết xuất tiếp tục vận hành, đèn cảnh báo mới tắt.
Hơi thở của Đức Mẹ Tường Vi dần trở lại bình thường. Tinh thần căng thẳng của hai người mới hơi thả lỏng, Úc Ngạn rón rén đi đến bên bộ điều khiển, ấn nút đóng rèm chắn sáng, tấm rèm bạc che hộp nuôi cấy tự động kéo lại.
Bất ngờ, người phụ nữ mở miệng.
Trong miệng bà không có lưỡi, bên trong khoang miệng mọc đầy những tinh thể màu hồng lấp lánh ánh, một cái đầu nhô ra khỏi miệng bà, cái đầu và ngực bụng mạnh mẽ đều do tinh thể tạo thành, ngũ quan giống với những Thạch Sừng đã thấy trước đó, đều là những khối tinh thể màu hồng. Một con đực tinh thể chui ra từ miệng Đức Mẹ Tường Vi, nó như đứa trẻ sơ sinh lạc lối rơi khỏi môi bà, nửa thân dưới không có chân, chỉ có cái đuôi giống đỉa, thực ra đây mới là phần đầu của Đá Sừng tinh thể.
Một ít chất lỏng màu hồng trong đôi mắt của Đức Mẹ Tường Vi nhỏ xuống, những giọt nước mắt màu hồng có mật độ lớn hơn dung dịch nuôi cấy, bên ngoài bao bọc một lớp màng kỵ nước mỏng do đó không hòa lẫn với dung dịch nuôi cấy, những giọt nước mắt màu hồng rơi xuống cơ thể Thạch Sừng tinh thể đực, tích tụ ở phần dưới của nó, dần dần hình thành một lớp vỏ xoắn ốc cứng màu hồng để bảo vệ phần đầu yếu ớt của Thạch Sừng.
Thạch Sừng tinh thể đực tiến gần Đức Mẹ Tường Vi, thành kính ôm bà, sau đó bản năng sẽ thúc đẩy nó rời khỏi mẹ để tìm kiếm thức ăn và thu thập chất bài tiết của bọ cạp tinh thể về nuôi lại Đức Mẹ Tường Vi.
Nó rời khỏi Đức Mẹ Tường Vi như một con ốc sên, bò ra khoảng vài chục mét nó đột ngột ngã xuống, cơ thể bị dung dịch nuôi cấy hòa tan, chỉ để lại một chiếc vỏ ốc rỗng chất đống bên cạnh Đức Mẹ Tường Vi, hòa vào hàng chục ngàn vỏ ốc khác.
Tấm rèm bạc cũng tự động đóng lại hoàn toàn, kết thúc một bi kịch trên sân khấu lạnh lẽo này.
Bên trong thiết bị chiết xuất, chất phát quang màu xanh lá trong bình cầu lặng lẽ tăng lên một chút.
“…” Chiêu Nhiên che miệng, bị bi kịch này làm chấn động, tâm trí trống rỗng. Anh quay đầu nhìn Úc Ngạn, Úc Ngạn thì đang đờ đẫn nhìn vào tấm rèm bạc đã đóng, viền mắt phải ngấn đẫm nước.
Cảm xúc nào đã kích thích tuyến lệ của y, ngay cả Úc Ngạn cũng không biết, trong đầu y tự động hiện lên hình ảnh các thành phố hoang tàn của thế giới loài người, vào khoảnh khắc này như có thần linh thì thầm bên tai y – Thảm họa sắp đến.
“Bất kỳ thủ lĩnh gia tộc nào cũng đều có khả năng tương tự,” Chiêu Nhiên kéo y lại gần, cúi xuống dùng ngón cái lau khóe mắt của y, “Bằng cách phân tán sức mạnh dị hạch dư thừa qua việc sinh sản hàng loạt, chia nhỏ sức mạnh dị hạch rồi tặng cho con cháu, như vậy có thể liên tục trì hoãn thời gian bước vào kỳ hóa kén, không cần người khế ước giúp hóa bướm cũng có thể kéo dài tuổi thọ. Golija có thể sinh sản sứa và thả chúng vào biển, Dung Dung Nguyệt có thể liên tục kéo dài nhánh hoa hồng thủy tinh ra khắp thế giới, nếu Mẹ Băng biển cực gặp bất trắc, chị ba sẽ là người kế vị nữ hoàng gia tộc.”
“Thủ lĩnh gia tộc đều là nữ sao?”
“Phần lớn là nữ.”
“Vậy ra những chất xúc tác hóa kén màu xanh lá đó được chiết xuất từ hormone tăng trưởng trong cơ thể Đức Mẹ Tường Vi? Trên sách nói cách này có thể đẩy nhanh quá trình từ kỳ ấu niên sang kỳ trưởng thành. Sau khi chiết xuất, một phần được dùng để đẩy nhanh quá trình hóa kén của Đức Mẹ Tường Vi khiến bà phải liên tục sinh sản và tiết ra hormone tăng trưởng để nuôi dưỡng con cháu.” Úc Ngạn áp ngón tay lên bên ngoài bình cầu, “Đây chắc chắn là công nghệ của Tập đoàn Dược phẩm Nhân Tín nắm giữ, Phương Tín và Phương Nhân đã chết trên du thuyền Muse bốn năm, vậy mà vẫn có người tiếp tục nghiên cứu này.”
Y nhìn chằm chằm vào chất phát quang màu xanh lá vô hình trong bình, nhớ đến việc thứ này là nguyên nhân khiến Chiêu Nhiên bị ép hóa kén lần đầu tiên và gián tiếp gây ra cái chết của mình, y lặng lẽ nắm chặt thắt lưng của Chiêu Nhiên, khớp ngón tay trắng bệch vì siết chặt.
Chiêu Nhiên khẽ động ngón tay chạm phải một thẻ công tác trên kệ tài liệu lộn xộn làm thẻ và dây đeo rơi xuống đất, mặt trước hướng lên, trên ảnh là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đeo kính không gọng, mặc đồng phục dược sĩ, họ tên “Phương Sĩ Hưu.”
“Đây không phải là tay chân của ông chủ Redneck Drift sao.” Úc Ngạn nhận ra khuôn mặt này, nghe Chiêu Nhiên nói người đàn ông này từng bị cô Hai đánh đến mức bò lê trên sàn trong bữa tiệc, “Đây là nhà máy ngầm của Redneck Drift? Họ còn giàu hơn em tưởng, chẳng lẽ được Chính phủ hỗ trợ?”
“Phương Sĩ Hưu, anh đã điều tra rất lâu mới xác định được hắn là con trai của Phương Nhân, cháu của Phương Tính thuộc Tập đoàn Dược phẩm Nhân Tín, hắn che giấu danh tính rất kỹ. Đừng xemthường hắn, người này giỏi gây sóng gió, sếp lớn căm hận hắn đến tận xương tủy nhưng vẫn không thể loại bỏ hắn. Anh thì chưa từng đối đầu trực tiếp với hắn, chỉ từng gặp gần phòng ảo đoàn xiếc thú nhưng không nhìn ra điểm gì xuất sắc.”
“Tại sao? Chẳng phải hắn chỉ là vật dẫn loài người gắn hạch nghề nghiệp – dược sĩ thôi à. Trừ phi có ai đó bảo vệ hắn.” Úc Ngạn suy nghĩ một lúc, “Nhưng mọi người đâu rồi? Cả nhà máy đều trống không.”
“Chờ đã.” Úc Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng thí nghiệm mở toang, họ đã đóng cửa khi vào rồi mà? Chắc là đã đóng.
Y có thể nghe thấy trong phòng có thêm một vài tiếng động nhỏ của vật sắc nhọn cọ xát trên sàn gạch. Úc Ngạn khẽ chống tay ngồi lên bàn thí nghiệm, dùng súng bắn tỉa mini làm gậy, đầu súng chống xuống đất, ánh nhìn khóa chặt vào bên cạnh tủ thuốc ở phía bên trái cửa an toàn rồi huýt sáo khiêu khích.
Quả nhiên, một bóng đen lao ra, nó mặc đồng phục bảo vệ nhưng cả người lại tấn công theo hướng ngược lại, hai tay chống đất di chuyển, hai chân kỳ quái dính chặt vào nhau, hợp thành một đầu nhọn, dùng chân tấn công.
Nó chính là tên bảo vệ không đầu mà Úc Ngạn đã thấy từ xa trong hành lang, thì ra không phải không có đầu mà là đi ngược, hai tay chui vào ống quần, đầu giấu trong đũng quần, mũ đội trên chân.
Úc Ngạn ngồi vững trên bàn thí nghiệm, dường như chắc chắn nó không thể làm hại được mình – khi con quái vật điên cuồng gần như chạm vào y thì nó không thể tiến thêm một bước nào nữa, cơ thể của nó bị mười mấy bàn tay quỷ đen quấn lấy, kéo mạnh ra phía sau đập mạnh xuống đất.
“Cái gì thế này, mùi máu người nhạt đi rồi, có mùi dị hóa.” Chiêu Nhiên khoanh tay dựa vào tường, dưới chân hiện ra vòng tròn vàng, những bàn tay quỷ lùi về lại mặt đất, ánh sáng vòng tròn vàng cũng biến mất theo.
Úc Ngạn nhảy xuống bàn thí nghiệm, dùng nòng súng bắn tỉa mini chọc vào cơ thể quái vật, có lẽ nó từng là một con người nhưng hai đầu cơ thể như bị hoán đổi, chân dính lại với vào nhau thành đầu còn tay biến thành chân và đầu trở thành đuôi.
Rất giống… Thạch sừng tinh thể
Người bảo vệ đã hoàn toàn mất khả năng giao tiếp, làn da của nó cứng sáng bóng như được phủ một lớp men thủy tinh màu hồng, các nét trên khuôn mặt màu hồng xếch lên bất thường, nó đau đớn gào lên với Úc Ngạn: “Meow——”
Úc Ngạn giật mình nhảy lùi hai bước, nhờ vào sự tăng cường nhanh nhẹn của mũ trùm đen nhánh nhảy lên bàn thí nghiệm, ngồi xổm ở mép bàn quan sát nó: “Chắc là con người, bị thạch sừng tinh thể đồng hóa.”
“Thủ lĩnh gia tộc có lượng bức xạ khổng lồ trong cơ thể, nhân viên trong nhà máy tiếp xúc với Đức Mẹ Tường Vi quá lâu, những vật dẫn gắn dị hạch cấp thấp không chịu nổi bức xạ dị hóa cường độ cao, họ đã quá tin tưởng vào thiết bị chống bức xạ của mình.”
Không dám tưởng tượng, nếu cả nhà máy ngầm đã bị bức xạ xâm chiếm thì trong những góc tối còn bao nhiêu nhân viên đã biến thành quái vật dị dạng.
“Cứu người quan trọng nhất, sao cô Ba lại ở cùng với đội thám hiểm không ra gì này.” Chiêu Nhiên chụp lại các tài liệu đã xem qua rồi đi đến bản đồ phòng chát trên tường để xác nhận vị trí của phòng nồi hơi, vừa quay đầu lại thì thấy Úc Ngạn đang đứng bên cạnh người bảo vệ hấp hối, lắng tai nghe nó lẩm bẩm: “Gì cơ? Cho ông một cái chết êm ái, được thôi, đừng khách sáo.”
Y nhấc khẩu súng bắn tỉa mini nặng trĩu lên, nòng súng đâm thẳng vào giữa lưng con quái vật, máu tươi bắn tung tóe lên một bên má Úc Ngạn rồi nhanh chóng đông lại thành một lớp tinh thể phát sáng màu hồng xinh đẹp.
“…” Chiêu Nhiên đỡ trán, cảm thấy láng máng mối liên kết sinh mệnh giữa hai người mặc dù yếu ớt nhưng đang dần dần thúc đẩy anh nghe theo quyết định của người sắp trở thành người khế ước của mình.
“Tắt máy móc đi, đợi khi Đức Mẹ Tường Vi không còn bị các chu kỳ thuốc kiểm soát và thải hết những loại thuốc này ra ngoài, chắc bà ấy sẽ tỉnh lại rồi tự rời đi được.” Úc Ngạn tháo bình cầu ra khỏi thiết bị chiết xuất sau đó đóng kín nắp bỏ vào túi đeo vai để vào hộp hộp bảo quản cách nhiệt chống va đập chuyên dùng để lưu trữ hoa bách hợp bọ cạp.
“Wow. Thực tập sinh Subway có khác, làm việc quyết đoán, đẹp mắt.” Cách đó không xa có người vỗ tay bước vào phòng thí nghiệm, “Nhưng thuốc C-680 thuộc tài sản công ty, phiền cậu để lại.”
“Phương Sĩ Hưu?” Chiêu Nhiên tự động lùi về gần Úc Ngạn, vào trong phạm vi có thể bảo vệ y.
“Hửm?” Úc Ngạn kéo khóa túi, đi ngang qua xác chết tiện tay rút khẩu súng bắn tỉa mini cắm ngược trên đó, “Thì ra còn kẻ chưa chết.”
Người đàn ông gầy cao đẩy kính không gọng, tay áo bên phải trượt xuống hai tấc, để lộ một đoạn màu đỏ tươi trên cổ tay, nhìn từ xa giống như ba vòng chỉ đỏ quấn quanh cổ tay nhưng thực ra đó là dấu ấn in trên cổ tay.
Sau hắn, một người đàn ông mặc trường sam trắng xuất hiện từ trong bóng tối, lòng bàn tay gã cầm một con rối gỗ nhỏ dán bùa trên trán.
Bậc thầy dùng rối Nhĩ Mộc Lam, loài người dị thể tự sinh ra dị hạch, sở hữu hạch nghề nghiệp – Bậc thầy dùng rối đã bị Chiêu Nhiên trả thù vì truy sát Úc Ngạn, lẽ ra gã đã chết mới đúng.
Ban đầu Chiêu Nhiên hơi hoang mang, nhưng khi nhìn thấy đồ đằng dây rối trên cổ tay của Phương Sĩ Hưu thì hiểu ra.
Trừ phi người khế ước chết, dị thể sau khi hóa bướm sẽ không chết.
“Tôi rõ ràng không định giết cậu ta nhưng cậu ra tay không chút nương tình, xé nát con rối thay thế của tôi, tôi phải mất một tuần mới sửa được.” Nhĩ Mộc Lan cười lên, mặt mày rạng rỡ.
Gã hơi nghiêng người, để lộ con rối thay thế phía sau lưng, thế mà Nhĩ Mộc Lam không có lưng, mặt sau cơ thể gã giống hệt mặt trước, nhìn từ bất kỳ hướng nào đều thấy một quý ông nho nhã đang cầm con rối nhỏ dán bùa trên trán.
Khi Nhĩ Mộc Lam giơ tay, một sợi dây rối trắng như tuyết dính vào người Chiêu Nhiên, trong khoảnh khắc cả người anh bị kéo khỏi Úc Ngạn, hai dị thể hình người đơn độc đối đầu, mắt Chiêu Nhiên lấp lánh tia ánh đỏ, mùi thuốc súng tranh giành vinh quang chiến đấu và chứng minh sức mạnh trước chủ nhân lan nhanh.
Phương Sĩ Hưu đút hai tay vào ống tay áo, cười giả dối với Úc Ngạn: “Chúng ta có thể tận dụng thời gian này thảo luận điều kiện để trao đổi lọ thuốc trong tay cậu.”
Nét mặt Úc Ngạn lãnh đạm, giẫm lên tấm thẻ thân phận của Phương Sĩ Hưu rơi trên mặt đất, nhớ lời Chiêu nhiên dặn dò không được nổ súng gần thạch sừng tinh thể, bởi vậy y ném khẩu súng bắn tỉa mini qua một bên, siết chặt đôi găng tay anh hùng quấn quanh tay.
–