Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 147




Mọi người trốn ở rìa hang động tim vẫn còn đập loạn, mười mấy giây sau tiếng đạn dội bên kia hang động mới chấm dứt.

Viên đạn khi không trúng được một thạch sừng tinh thể nào sẽ dừng lại trong đá, tiếng nhai nuốt trong hang cũng dần biến mất, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Úc Ngạn nằm sát xuống đất thăm dò bên trong, vùng nước nông nơi những Thạch sừng tinh thể chia nhau ăn xác bị máu nhuộm đỏ chảy xuôi dòng, máu thịt và xương cốt chia sau ăn sạch sẽ, không để lại chút mảnh vụn nào. Những người phụ nữ trắng bệch trên đỉnh hang buông thõng tay xuống rút vào trong chiếc vỏ ốc tinh thể màu hồng để tiêu hóa thức ăn trong bụng, máu tươi tô điểm trên vỏ ốc phát sáng khiến cảnh tượng kinh dị này thêm phần ma mị.

Y đứng dậy khỏi mặt nước, toàn thân ướt đẫm quần áo dính chặt vào người, tóc ngắn bết vào mặt thành từng lọn, Úc Ngạn thở dốc kéo tay Chiêu Nhiên kiểm tra vết thương, may mà viên đạn chỉ sượt qua bên ngoài cánh tay, nhờ lớp áo bó chống bức xạ nên chỉ rách vải, để lại vết máu cháy xém trên da.

Úc Ngạn cúi đầu ngậm lấy vết thương đó, bị Chiêu Nhiên nắm cằm quở trách: “Bẩn lắm, nhả ra. Như chó con vậy.”

Nhưng ánh mắt Úc Ngạn đã hoàn toàn thay đổi, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một điểm không chớp mắt, mặt không biểu cảm không nhúc nhích. Chiêu Nhiên quá hiểu biểu hiện này của y, biểu cảm này có nghĩa là y đã tức giận đến mức CPU tích hợp trong não bị đốt cháy.

Lúc này y thường không muốn nói chuyện, Chiêu Nhiên phải dẫn y đến một nơi tối tăm yên tĩnh, tránh xa tiếng ồn ào của con người, ôm chặt y áp má vào má, vỗ về bên tai mới có thể kéo y ra khỏi thế giới tự đóng kín của mình.

Nhiều năm qua Chiêu Nhiên đã quen với việc an ủi y như đối với một đứa trẻ, cũng không thấy có gì sai trái, cho đến khi cả hai cùng đứng giữa đám đông, mới thấy Úc Ngạn khác thường đến mức nào, sự thù hận và chế giễu loài người của y đã vượt quá giới hạn của đồng loại, cử chỉ và thái độ cũng khác biệt đến vậy.

Liệu có phải bị mình nuôi hư không? Chiêu Nhiên sốt ruột vuốt ngược mái tóc dài che mắt ra sau. Anh còn nhớ rất nhiều năm trước đã từng cùng Úc Ngạn xem một bộ phim hoạt hình, một đứa trẻ được bầy sói nuôi dưỡng khi lớn lên răng biến nhọn, biết hú và hung dữ gào thét với những người đến cứu mình. Cuối cùng, đứa trẻ sói bị nhà khoa học nhân loại đưa về phòng thí nghiệm huấn luyện thành người, khi đó mới nhận ra sự khác biệt giữa mình và bầy sói, dù không nỡ nhưng vẫn phải rời xa bầy sói đã nuôi dưỡng mình.

Thành viên mập mạp Hồng Thanh trong đội vội lấy băng cầm máu giúp đội trưởng Triệu băng bó vết thương, đội trưởng Triệu bị viên đạn phản lại bắn xuyên qua cơ bắp đùi, nhịn đau nghiến chặt răng, may mà đầu đạn không kẹt trong thịt, nếu không, không có thuốc gây mê đội trưởng Triệu còn phải chịu đau đớn một lúc nữa.

Hồng Thanh cho đội trưởng uống vài ngụm nước đường glucose để bổ sung thể lực, đội trưởng Triệu ngẩng đầu nghỉ ngơi một lúc, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Đội thám hiểm chỉ còn lại bốn người, không ai nói gì, bầu không khí nặng nề, Hồng Mập lau nước mắt, đưa số băng và nước đường glucose còn lại cho Chiêu Nhiên, nghẹn ngào nói: “Đều là lỗi của chúng tôi, gây rắc rối lớn thế này cho lãnh đạo.”

Chiêu Nhiên lắc đầu, chỉ nhận lấy chai nước glucose, đưa đến miệng Úc Ngạn.

Hai thành viên khác bị mùi máu tanh trong hang bay ra dọa sợ, ôm nhau run rẩy, một người tên Đinh Trình run rẩy thì thào: “Chỉ vì tò mò nghiền nát một quả trứng mà bị chặt thành tám mảnh? Tôi muốn về nhà… thả tôi về đi…”

Người kia đỏ mắt run rẩy phụ họa: “May mà tôi không động vào. Tôi và Nhất Minh lớn lên cùng nhau, chúng tôi thường đến kênh đào nghiền nát trứng ốc bươu vàng, lần này chắc thấy hai thứ này giống nhau quá nên cậu ấy mới làm vỡ trứng thôi, cậu ấy không cố ý đâu.”

Úc Ngạn ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thành viên đang run rẩy lẩm bẩm.

Người đó bị ánh mắt khác thường của Úc Ngạn làm sợ hãi, ôm lấy cánh tay miệng hùm gan sứa chất vấn: “Nhìn gì? Giống loài xâm lấn thì sao lại không thể giết? Trứng ốc bươu vàng không nên bị nghiền chết sao? Đi trong thế giới mới này giẫm chết một con kiến cũng phải trả mạng? Cậu không thấy nực cười sao?”

“Không có gì là không thể giết.” Úc Ngạn thoát ra khỏi vòng tay của Chiêu Nhiên, vẻ mặt lạnh lùng: “Nhưng nếu ốc bươu vàng cũng hung dữ bảo vệ trứng như Thạch sừng tinh thể, ông nghiền một quả trứng sẽ bị truy sát đến chết thì ông còn dám động vào không? Nếu giẫm chết một con kiến sẽ khiến đàn kiến dốc hết toàn lực bò lên đầy người ông cho đến khi ăn thịt ông thì ông có cẩn thận tránh chúng khi đi không? Trong lòng ông rất rõ, ông dám động vào không phải vì nó đáng chết mà vì nó không phản kháng.”

“Thật đáng tiếc, quy tắc duy ngã độc tôn không áp dụng được ở thế giới mới. Ở đây, con người trở thành con mồi.” Y rút gậy bóng chày kiêu ngạo trong túi ra, đập mạnh vào vách đá gần đầu người kia, cách thái dương chỉ vài ly, đá vụn bắn tung tóe, “Không có gì là không thể giết, ai có thực lực thì người đó ra tay, đó là quy luật chung của thế giới chúng ta. Nhưng trong mắt dị thể, ông mới là trứng ốc và kiến, hiểu chưa.”

Đội trưởng Triệu môi trắng bệch, yếu ớt giơ tay ngăn lại: “Tiểu Hoàng, đừng cãi nữa, cậu ấy nói đúng.”

“Ông cũng câm miệng.” Úc Ngạn trực tiếp quay sang đội trưởng Triệu, tay kia nhấc khẩu súng bắn tỉa mini của Chiêu Nhiên, nòng súng dí vào yết hầu đội trưởng Triệu, “Nói với đội viên của ông, tự sát cũng tính là nổ súng, nếu không nghe lệnh thì chúng ta cùng chết, ở chỗ tôi có mười ba viên đạn, bắn hết đừng mong ai đi đâu được.”

“…” Đội trưởng Triệu há miệng nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng, thành viên béo Hồng Thanh kéo Tiểu Hoàng và Tiểu Đinh đang tức giận đỏ mặt tía tai ra một bên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng cãi nhau nữa, cậu nhóc đó điên thật lắm, không nghe lãnh đạo Subway nhắc nhở à? Đứa trẻ kia tinh thần không ổn định, đừng chọc người ta.” Nói rồi nhìn Chiêu Nhiên cầu cứu, hy vọng anh quản lý cấp dưới của mình.

Phì.

Ở một góc không ai chú ý có người nín cười, trong lúc họ đang cãi nhau Chiêu Nhiên tìm một phiến đá cao hơn mặt nước ngồi xuống, anh châm một điếu thuốc, bật lửa che trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng hít một hơi, kèm theo một tiếng cười khẽ nhả ra một làn khói trắng.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Úc Ngạn tranh luận nghiêm túc với người khác, cơ thể gầy gò nói một lần nhiều như vậy, mặt không đỏ nhưng hơi thở có chút dồn dập, rất thú vị.

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Chiêu Nhiên cũng chỉ đành nói một câu công bằng: “Em ấy nói đúng. Tôi không muốn thấy ai ở đây hy sinh không cần thiết vì không nghe lệnh.”

Lớp mí mắt mỏng của anh hơi nhướng lên, đôi mắt trong bóng tối tỏa ra ánh sáng đỏ mờ, nơi vách đá sau đội viên thám hiểm xuất hiện mười mấy bóng bàn tay quỷ âm thầm vươn ra, cuốn lấy họ, giật đứt bao súng ở bên ngoài đùi, kéo đứt dây đai, bàn tay quỷ hơi dùng lực đã phá hủy toàn bộ vũ khí thu được rồi ném các mảnh vụn xuống nước.

Các thành viên đội thám hiểm không dám thở mạnh, đứng tại chỗ chờ Chiêu Nhiên thong thả hút xong điếu thuốc, dù rất lo lắng cho năm đồng đội bị mắc kẹt trong mạch khoáng đá tường vi cũng không dám lên tiếng thúc giục.

Úc Ngạn cũng đã lâu không thấy Chiêu Nhiên nổi giận với người ngoài, khi bản thân phạm lỗi, cùng lắm chỉ bị Chiêu Nhiên cầm đồ đánh một trận hoặc nghiêm mặt mắng một hồi mà thôi. Khi Chiêu Nhiên nổi giận với người ngoài anh sẽ không bao giờ lớn tiếng, chỉ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với họ, cho đến khi họ bị đôi mắt đỏ như máu của anh nhìn đến run chân, tự nguyện quỳ xuống cầu xin tha thứ mới kết thúc cuộc tra hỏi này.

Cuối cùng Chiêu Nhiên dập tắt điếu thuốc, đứng dậy bước xuống nước, ra hiệu “lại đây” về phía sau, các thành viên đội thám hiểm nhận được tín hiệu liền nhanh chóng đi theo, luôn tập trưng chú ý dưới chân, không dám tùy tiện kích hoạt bất kỳ nguy hiểm nào

Họ đi qua hết lỗ này đến lỗ khác trong dãy núi bị nước làm xói mòn, ở trung tâm của một khu đất trũng nhất xuất hiện một cái miệng giếng hình vuông.

Cái giếng hình vuông được gia cố bằng tấm kim loại nhẹ, hai bên giếng đều có thang để leo, nhưng miệng giếng chỉ vừa đủ cho một người chui qua, trên mặt đất gần miệng giếng có ba lô của các nhà thám hiểm chất đống lại với nhau, sau khi phân biệt đội trưởng Triệu xác định đây là đồ của năm người còn lại.

Họ để lại ba lô thực phẩm cồng kềnh bên ngoài, chỉ mang theo một số thiết bị cỡ nhỏ và các thiết bị an toàn cần thiết rồi lần lượt trèo xuống miệng giếng, hành lý của họ dính một ít máu, có lẽ trong số họ có người bị thương nhẹ.

Úc Ngạn đi quanh giếng một vòng, phát hiện ra có rất nhiều lối dẫn đến lỗ lớn này chứ hông phải chỉ một lối họ vừa đi, những người này có thể cũng bị Thạch sừng tinh thể tấn công ở các hướng khác nhau sau đó chạy đến đây chọn cách xuống giếng.

“Mấy anh ở yên đây đi, đừng di chuyển, ở đây không có dấu vết của thạch sừng tinh thể nên rất an toàn.” Chiêu Nhiên bước vào miệng giếng trước, xuống vài mét để dò đường, Úc Ngạn quay lại hừ một tiếng rồi cũng nhảy xuống giếng theo sau Chiêu Nhiên.

Có thể thấy mấy người kia không muốn ở lại trên mặt đất nhưng dưới áp lực từ trước của Chiêu Nhiên, đội trưởng Triệu đành ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh giếng, những người khác cũng ngồi xuống theo.

Leo xuống khoảng mười phút mới tới đáy, thang leo cách mặt đất khoảng ba mét, Chiêu Nhiên nhảy xuống trước vững vàng đáp đất, không ngẩng đầu lên vẫn thuận tay đỡ lấy Úc Ngạn đang rơi từ trên cao xuống.

“Đám người này thật đáng nghi,” Úc Ngạn nói khi nhảy ra khỏi vòng tay Chiêu Nhiên, phủi đi lớp bụi bám trên túi đeo vai. “Họ không phải người viết sách minh họa cảnh vật hay học giả nhà thám hiểm nghiên cứu thế giới mới mà giống lính đánh thuê hơn, dù bị thương cũng phải chạy vào sâu hơn. Em nghĩ đây là người của công ty săn dị thể hoặc chính phủ phái đến để khảo sát, khai thác mạch khoáng Pyroxen hoặc bắt giữ dị thể, cả hai đều đáng để điều tra.”

Úc Ngạn nói được một nửa thì nhận ra Chiêu Nhiên đang nhìn mình chăm chú.

Chiêu Nhiên đột nhiên tiến lại gần, Úc Ngạn tự nhiên dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại, chờ đợi vài giây vẫn không thấy Chiêu Nhiên hôn mình, cảm giác như bị trêu chọc.

Úc Ngạn mở mắt hầm hầm nhìn Chiêu Nhiên, nhưng mắt trái gắn dị hạch của y bất ngờ bị hôn một cái.

“Anh không rõ em đã khôi phục được bao nhiêu ký ức, chỉ đột nhiên muốn hỏi em có còn nhớ lần đầu tiên anh tặng em dấu ấn mặt trời không.”

“Hả?” Úc Ngạn nhớ lại một lúc, nhật ký và video mà Tiểu Ngạn để lại có nhắc đến, mẹ đã từng khóc lóc kể lể trước khi rời nhà, “Nó đã giao dịch với quỷ dữ, phải làm sao đây.”

*

“Phải làm thế nào mới trở thành chủ nhân của anh?” Tiểu Ngạn vuốt nhẹ lọn tóc dài màu hồng phấn rủ xuống trước mặt, “Em muốn đến thế giới của anh.”

“Ít nhất phải trở thành vật dẫn trước đã.” Chiêu Nhiên trẻ tuổi dựa vào tường, liếm viên kem vị dâu tây trả lời.

“Làm sao để trở thành vật dẫn?”

Chiêu Nhiên lơ đễnh giải thích: “Cơ thể không đầy đủ. Em còn nhỏ, đợi lớn thêm vài tuổi nữa, cơ thể con người yếu ót va vấp sẽ có thôi.”

“Ồ, vậy thì tiện quá.” Tiểu Ngạn ôm lấy túi ra trước mặt, kéo khóa ra tìm hộp đựng bút, lấy ra một cây bút bi.

Cậu chĩa đầu bút vào mắt trái, đâm sâu vào trong, máu tươi bắn lên mặt cậu và Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên kinh ngạc lao tới ngăn lại nhưng bị cậu cậu người né tránh.

Tiểu Ngạn che con mắt đang chảy máu, cơn đau khủng khiếp khiến cậu đứng không vững chỉ có thể bám vào tường, ấy vậy mà cậu không kêu lên tiếng nào mà còn lè lưỡi liếm viên viên kem dính máu trên tay Chiêu Nhiên.

*

Mảnh vỡ ký ức được ghép lại hoàn chỉnh, tái hiện lại trước mắt, Úc Ngạn xoa xoa mắt, nghĩ tới mà đau đến hoảng.

“Em thường làm những việc khiến anh khiếp sợ.” Chiêu Nhiên hôn lên mắt trái của y rồi hôn xuống môi, “Làm anh cảm thấy một đứa trẻ đặc biệt như em có chỉ huy anh thế nào cũng được, hình như anh cũng điên rồi, đôi khi có một ý nghĩ lóe lên trong chớp mắt, dù em bảo anh làm chuyện ác anh cũng có thể chấp nhận.”

Dấu ấn mặt trời trên ngực Úc Ngạn lấp lóe lúc ẩn lúc hiện. Mặc dù vẫn chưa hoàn thành hóa bướm nhưng Chiêu Nhiên đã cảm nhận được mối liên kết sinh mệnh yếu ớt giữa hai người.

Y là “đứa trẻ sói” do chính tay anh nuôi lớn, dường như đã định sẵn không thể bị con người thuần hóa, y đang giương nanh múa vuốt chiến đấu vì đàn sói.